Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

CƯỢC TÌNH LỆ ĐẮNG- Chương 3

6

Người của Phó Khinh Châu đã đưa tôi đến biệt thự nhỏ mà hắn thường sống.

Dù gọi là nhỏ, nhưng nó vẫn lớn hơn nhiều so với những biệt thự bình thường.

Chiếc xe dừng lại trong sân, vừa xuống xe, một mùi hương quen thuộc lập tức thoảng qua.

Nhìn về phía trước, tôi thấy trong sân trồng đầy hoa nhài.

Hoa nhài sắp nở, những nụ hoa vẫn đang ẩn mình chờ đợi.

Hoa nhài là loài hoa mà chị gái tôi yêu thích nhất, và cũng là loài hoa mà tôi yêu thích.

“Sau khi vào showbiz, chị sẽ cố gắng kiếm tiền. Khi em tốt nghiệp, chúng ta sẽ mua một biệt thự lớn, trồng đầy hoa nhài trong sân. Đến lúc hạ chí, cả nhà sẽ ngập tràn hương thơm.”

Chị đã không giữ lời hứa.

Chị không đợi được đến ngày tôi tốt nghiệp, cũng không chờ đến mùa hạ khi hoa nhài nở rộ.

Chị đã dừng lại trong mùa đông lạnh lẽo, mãi mãi không thể nhìn thấy những nụ hoa đã ấp ủ suốt một mùa đông nở ra những bông hoa rực rỡ.

7

Khi trời còn mờ sáng, Phó Khinh Châu trở về.

Nghe thấy tiếng xe, tôi cố gắng chịu đựng cơn đau nhức trong người để đứng dậy khỏi ghế sofa.

Tôi sốt ruột muốn ra đón hắn, nhưng lại vội vàng đến mức ngã xuống đất.

Hắn nhanh chân chạy tới, bế tôi lên, nói: “Cần gì phải vội vậy? Tôi đã về rồi mà.”

Không biết có phải do tôi cảm giác sai không, nhưng trong giọng nói của hắn, tôi nghe thấy một chút đau lòng.

“Thư Uy đâu rồi?” Tôi ngẩng đầu hỏi hắn.

“Tôi bận cả đêm, em chỉ quan tâm tới cô ta thôi sao?”Hắn nói với chút bất lực, rồi lại cười mỉa mai: “Cũng phải, người có thể vì cô ta mà bán đứng khách hàng của tôi, chắc không có bao nhiêu lương tâm.”

Thật ra, hắn rất ít khi nói chuyện với tôi theo kiểu này, và cũng hiếm khi nói dài dòng như vậy.

Có lẽ do biết hôm nay tôi bị tổn thương quá lớn, nên hắn cố gắng chiều chuộng tôi hơn.

“Thư Uy đâu?” Tôi lại hỏi.

“Cô ta không sao, đã được đưa tới bệnh viện.” Lời hắn nói khiến viên đá nặng nề trong ngực tôi nhẹ đi chút ít. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không gặp phải vấn đề gì.

Chưa tận mắt nhìn thấy cô ấy, tôi hoàn toàn không tin rằng cô ấy vẫn an toàn vô hại.

Hoặc có thể nói, trong mắt người khác, chỉ cần còn thở thì không có vấn đề gì, nhưng họ chẳng hề quan tâm cô ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu tổn thương cả về thể xác lẫn tâm hồn.

“Tôi phải đi gặp cô ấy.” Tôi cố gắng vùng ra khỏi vòng tay của hắn.

Hắn siết chặt tôi lại, không cho tôi đi.

“Trời còn chưa sáng, giờ đi sẽ quấy rối giấc ngủ của cô ta.”

“Tôi chỉ muốn xem cô ấy có sao không, sẽ không làm ồn ào.” Tôi có thể đoán chắc rằng, khi rơi vào tay bọn người đó, cô ấy đã chịu rất nhiều đau khổ, tôi chỉ muốn ở bên cạnh cô ấy.

Nói xong câu đó, tôi ngay lập tức cảm thấy không khí xung quanh lạnh đi vài phần.

“Đi lên lầu nghỉ ngơi đi, hôm khác hãy đi. Được không?”Hắn hỏi, nhưng giữa những lời đó là cả một mệnh lệnh.

Hắn không muốn tôi đi, tôi hoàn toàn không có cách nào gặp được cô ấy.

Hiện tại, số phận của cô ấy vẫn mờ mịt, tôi không thể làm Phó Khinh Châu tức giận.

“Vâng.” Tôi khẽ gật đầu, giọng nói nghẹn lại, cơ thể nhẹ bẫng dựa vào vòng tay hắn.

Vì tức giận, móng tay tôi đâm sâu vào thịt, nhưng tôi không cảm thấy chút đau đớn nào.

“Như vậy mới ngoan.” Hắn đưa tay vuốt tóc tôi, đứng dậy ôm tôi lên lầu.

Hắn thích những cô gái ngoan ngoãn, ngay từ đầu tôi đã biết điều đó.

Vì vậy, trong ba năm qua, tôi luôn nghe theo những gì hắn nói, chưa bao giờ phản kháng, không một lần nói không trước mặt hắn.

Nhưng chính vì thế, tôi lại có rất ít thông tin hữu ích từ hắn.

Hắn đã chuẩn bị cho tôi một căn hộ riêng, ở một vị trí khá hẻo lánh, ngoài hắn và Thư Uy ra, không ai khác đến được đây.

Giờ thì, sau mọi chuyện ầm ĩ này, tôi đã thực sự sống trong biệt thự của hắn.

Nhưng tất cả những điều này, là do Thư Uy đã đánh đổi cả một phần mạng sống của mình.

Thực ra, tôi không hoàn toàn không có sự chuẩn bị nào.

Tôi đã tìm ra một số chứng cứ, ít nhất có thể chứng minh rằng những ngôi sao nam kia không chỉ đơn thuần là những người mắc sai lầm, mà còn có những hành vi phạm tội.

Cơ sở giải trí của hắn cũng không chỉ là một nơi bình thường, mặc dù những chứng cứ đó không đủ mạnh mẽ và dễ bị bác bỏ, nhưng ít nhất cũng có thể thu hút sự chú ý của xã hội, khiến các cơ quan chức năng phải điều tra.

Tôi nghĩ, nếu hôm nay hắn xử lý tôi ngay tại chỗ, thì ngày mai, những công việc bẩn thỉu mà hắn đang điều hành cũng sẽ bị phơi bày.

Chỉ có điều, đó chỉ là phần nổi của tảng băng.

Nếu không còn cách nào khác, tôi cũng không chọn thời điểm này để công bố.

Nhưng giờ đây, Thư Uy đã thay tôi, nhận lấy hình phạt.

Cái nhìn cuối cùng của cô ấy dành cho tôi rõ ràng nói rằng: “Cậu hãy ra ngoài trước, sẽ còn nhiều cơ hội hơn trong tương lai.”

Có, nhưng tôi còn cơ hội nào không?

Nếu cơ hội này phải đổi lấy mạng sống của Thư Uy, thì liệu có thật sự đáng giá hay không?

8

Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy có đôi bàn tay đang lướt nhẹ trên cơ thể mình, cảm giác lạnh lạnh thật dễ chịu.

Mở mắt một cách lơ mơ, tôi thấy Phó Khinh Châu đang thoa thuốc cho tôi.

Ánh đèn bàn màu cam ấm không quá sáng, tôi không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt hắn, không biết hắn đang nghĩ gì khi giúp tôi bôi thuốc.

Những vết thương này, chính hắn là người đã tạo ra.

Liệu hắn có chút nào cảm thấy hối hận không?

Chắc là không.

Ngày xưa, chị tôi ch/ết thảm như vậy, hắn lập tức đưa tôi về nhà, đủ để chứng minh con người hắn thật lạnh lùng.

Nhưng giữa biết bao cô gái được đào tạo, sao hắn lại chọn tôi?

Điều này, tôi đã suy nghĩ suốt ba năm mà vẫn không thể hiểu ra.

Không biết đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy, tôi thấy bên ngoài ánh nắng rực rỡ.

Mùa mưa ẩm ướt ở miền Nam, hiếm có được ngày đẹp như thế này.

Khi tôi tỉnh dậy, đã nhìn thấy Phó Khinh Châu đang ngồi ở bàn làm việc đối diện, hắn đặt cuốn sổ xuống và tiến lại gần, hỏi nhẹ nhàng: “Em tỉnh rồi à?”

Hắn đặt tay lên trán tôi, một lúc sau nói: “Hạ sốt rồi. Cơ thể còn khó chịu không?”

Giọng điệu quan tâm ấy khiến tôi cảm thấy bối rối.

Trong ký ức, Phó Khinh Châu chưa từng dùng giọng điệu dịu dàng như vậy để hỏi han tôi.

Không phải là hắn không quan tâm.

Tôi nhớ có lần chúng tôi đi biển, tôi lao xuống nước và suýt nữa thì chết đuối, hắn đã nhảy xuống cứu tôi.

Ngày hôm sau, tôi bị sốt liên tục trong ba ngày, hắn mỗi ngày đều cho tôi ăn cháo, uống thuốc, còn hỏi han tôi có còn đau đầu không.

Nhưng có lẽ giọng điệu của hắn chưa bao giờ nhẹ nhàng như vậy.

Có lẽ sự dịu dàng không phải đến từ hắn, mà là từ ánh nắng len lỏi qua cửa sổ mỏng manh kia.

“Tôi không sao đâu.” Tôi vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn như lớp vỏ cây đã bị mài mòn.

“Tôi nấu cháo rồi, dậy uống một chút,” Hắn vẫn nói với giọng mệnh lệnh.

Tôi muốn nói rằng mình không đói và không muốn ăn.

Nhưng nghĩ đến việc hắn thích những cô gái ngoan ngoãn, tôi đành phải nén lại cảm giác khó chịu và lồm cồm ngồi dậy từ trên giường.

Tôi từng nghĩ người như Phó Khinh Châu chắc chắn là kẻ chưa từng đụng tay vào việc bếp núc.

Dù sao, hắn có sự nghiệp lớn như vậy, giàu có như thế, từ nhỏ đã được nuông chiều, làm sao có thể tự nấu ăn được chứ?

Thế mà, khi hắn từ bếp bước ra với một bát cháo nóng hổi, từng muỗng một hắn đút cho tôi ăn, rồi vui vẻ hỏi: “Ngon không? Tôi nấu một giờ đồng hồ mới được đấy.”

“Anh tự làm à?” Tôi không giấu nổi sự ngạc nhiên.

“Ừ.”

Không ngờ rằng, hắn còn biết nấu ăn.

Nếu là bình thường, có lẽ tôi sẽ đùa giỡn hay khen ngợi hắn vài câu, nhưng giờ đây, tôi thật sự không còn sức lực nữa.

“Ngày nhỏ, bố mẹ bận rộn, tôi được giao cho người giúp việc chăm sóc. Khi cô ấy qua đời, tôi tự sống một mình và học nấu ăn.” Thật hiếm hoi khi tôi nghe được hắn kể về quãng thời gian thơ ấu của hắn.

“À.”

“Em có muốn thêm không? Tôi sẽ múc cho em thêm một bát.”

“Không cần đâu.” Nhìn hắn với vẻ háo hức, tôi cảm thấy một chút mơ hồ.

“Uống chút nước đi.” Hắn đưa cho tôi cốc nước ấm vừa rót.

Tôi nhấp một ngụm rồi hỏi: “Tôi có thể đi gặp Thư Uy không?”

Vừa dứt lời, tôi thấy khuôn mặt hắn, vốn có chút dịu dàng, giờ lại bị một lớp băng lạnh lùng phủ lên.

Hắn không thích tôi nhắc đến Thư Uy, điều đó đã được thể hiện ra nhiều lần.

Chỉ cần Thư Uy đến thăm tôi, hắn sẽ lạnh nhạt hơn bình thường.

Tôi nhớ có lần, tôi và Thư Uy đi mua sắm cả buổi chiều, về nhà thấy hắn rất không vui.

Tối đó, hắn đã trừng phạt tôi một cách nghiêm khắc, khiến tôi suýt không thể rời khỏi giường vào hôm sau.

Tôi không dám hỏi hắn vì sao không thích Thư Uy.

Trước đây đã không dám, giờ cũng vậy.

Tôi chỉ có thể giả vờ không biết gì, như vậy mới có cơ hội gặp được Thư Uy.

Bởi vì nếu tôi mở miệng hỏi, có thể hắn sẽ nhân cơ hội đó tước đi quyền gặp gỡ của tôi.

Hắn không trả lời câu hỏi của tôi, không nói được đi hay không, mà chỉ đưa cho tôi chiếc máy tính bảng, bảo: “Trong mấy ngày tới, em cứ nghỉ ngơi ở đây. Nếu cảm thấy buồn chán thì xem phim. Một lúc nữa, tôi sẽ cho người chuyển hết đồ đạc của em qua đây, sau này em sẽ ở lại đây.”

Sao hắn lại không cho tôi đi gặp Thư Uy chứ?

Một cảm giác bất an trong lòng ập tới đỉnh đầu.

Tôi không dám nghĩ sâu hơn.


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!