29
Tôi mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ, Cố An Thần đã hoàn thành nhiệm vụ, trở về với chiến công, sau đó nói với Tần Nhiên rằng, cậu ấy muốn cưới tôi.
Tần Nhiên, như thể ban thưởng một món đồ chơi, tùy tiện ném tôi cho người anh hùng.
Cố An Thần và tôi kết hôn, cậu ấy nói sẽ chăm sóc tôi suốt đời.
Tôi ôm chặt lấy cậu ấy, xúc động đến run rẩy.
Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi thật đẹp, chúng tôi cùng nhau ngắm bình minh, cùng nhau ngắm hoàng hôn, cuộc sống không có lừa dối hay máu me, như một cặp vợ chồng bình thường ngọt ngào.
Nhưng tôi cảm thấy có một giọng nói ghê tởm liên tục gọi tên tôi.
Cố gắng phá vỡ giấc mơ đẹp của tôi.
“Lâm Tịch!”
“Lâm Tịch!”
Lâm Tịch là ai, ai đang gọi tôi, thật phiền phức!
30
Tôi mở mắt ra, mọi thứ trước mắt đều xa lạ.
Có một người đàn ông với vẻ mặt hung dữ, đôi mắt đỏ như máu đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi sợ hai, co người lùi lại.
Rụt rè hỏi: “Anh là ai?”
Người đàn ông có vẻ ngạc nhiên một chút, rồi bỗng đá vào người bác sĩ bên cạnh, quát: “Như vậy là sao?”
Bác sĩ cũng tỏ ra sợ hãi, run rẩy đến kiểm tra cho tôi.
Sau đó, ông ta cúi đầu cung kính báo cáo: “Anh Tần, cô Lâm đã hôn mê một tháng, có vẻ do cảm xúc quá mạnh dẫn đến… hình như cô ấy đã… mất trí nhớ.”
Mất trí nhớ, đó là chẩn đoán mà họ đưa ra.
Nhưng, tôi lại nghe người khác nói tôi là kẻ điên.
Bởi vì, tôi thường chạy ra ngoài với đôi chân trần, những người đó sẽ chỉ trỏ vào tôi, thì thầm: “Cô gái điên lại chạy ra ngoài rồi.”
Cô gái điên.
Tôi không biết điều đó có nghĩa là gì, chỉ biết sau khi nghe xong, tôi chỉ cười ngây ngô với họ.
Những người đó nhìn tôi với vẻ ghê tởm rồi bỏ đi.
Dĩ nhiên, cũng có những người tốt bụng lại nhìn tôi với ánh mắt thương hại.
Họ sẽ kiên nhẫn hỏi tôi, “Cô ra ngoài làm gì?”
“Ra ngoài làm gì?”
Tôi không biết, hình như tôi đang tìm một thứ gì đó, nhưng dường như tôi đã quên.
Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía mặt trời trên đầu, cười ngốc nghếch: “Tôi muốn đến đó.”
Nghe tôi nói vậy, họ chỉ thở dài và lắc đầu.
31
Tôi không thích Tần Nhiên.
Đó là người đàn ông mà tôi đã nhìn thấy ngay khi vừa mở mắt.
Thật kỳ lạ, tuy rằng anh ta rất đẹp trai nhưng tôi lại cảm thấy trong lòng mình một sự căm ghét và ghê tởm không thể tả được đối với anh ta.
Nhưng tôi cảm thấy mình rất sợ anh ta.
Anh ta nhốt tôi trong nhà, bất chấp sự kháng cự của tôi, siết chặt tôi vào lòng.
Anh ta nói mình đã sai.
Nói rằng nếu biết tôi sẽ thành ra như vậy, anh ta đã không đối xử với tôi như thế.
Trong suốt tháng tôi hôn mê, anh ta thực sự rất sợ, sợ rằng tôi sẽ rời bỏ anh ta.
Anh ta nói, chúng tôi là bạn từ nhỏ, nên anh ta nhận ra rằng không thể rời xa tôi.
Khi nói những lời này, giọng điệu của anh ta có chút ngượng ngùng, như thể dáng vẻ cao ngạo bỗng chốc bị kéo xuống, đành phải nhượng bộ.
Nhưng tôi chỉ cảm thấy ghê tởm, anh ta không phải đã có vợ sao?
32
Vợ của Tần Nhiên, tôi đã gặp qua, chính là người phụ nữ tên Thẩm Mộng Nghi.
Nghe nói, trước khi kết hôn với cô ấy, Tần Nhiên đã coi cô ấy như bảo bối.
Khi tôi bị ép đến nhà họ, rõ ràng là tôi giống như là một kẻ thứ ba.
Thẩm Mộng Nghi chắc hẳn phải ghét tôi mới đúng.
Nhưng khi gặp tôi, biểu cảm của cô ấy lại rất phức tạp.
Cô ấy có vẻ khinh thường nhưng cũng không hoàn toàn không khoan dung.
Cuối cùng, cô ấy nhắm mắt lại và không nhìn tôi nữa.
33
Hôm đó, tôi như bị mộng du, giữa khuya bỗng nhiên tỉnh dậy, chân trần chạy ra ngoài.
Những người dưới quyền lập tức báo cho Tần Nhiên, lúc đó anh ta vẫn đang họp.
Khi anh ta trở về, tôi đã bị họ chặn lại, ngồi dưới đất khóc lóc.
Khuôn mặt của Tần Nhiên trông rất khó chịu.
Một người thuộc hạ, sợ hãi giải thích: “Tần…Anh Tần, chúng tôi không làm gì với chị Lâm hết, chỉ bảo chị ấy ở nhà chờ một chút, nhưng chị ấy lại khóc.”
Tần Nhiên liếc họ một cái đầy sắc lạnh, rồi đuổi họ đi, bước về phía tôi.
“Đừng khóc nữa, Tiểu Tịch.” Anh ta dịu dàng như dỗ dành một đứa trẻ, hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi khóc nấc lên, nói rằng tôi muốn đi xem bình minh.
Tần Nhiên ngẩn người một lúc, rồi bế tôi lên, tự tay lái xe đưa tôi lên núi ngắm bình minh.
Đáng tiếc, hôm đó thời tiết xấu, trời mưa rả rích, chỉ có sấm sét vang rền.
Tôi nói với Tần Nhiên, chắc chắn là do anh ta quá đáng ghét nên ông trời mới không cho tôi xem bình minh.
Anh ta chỉ cười, không biết phải làm sao với tôi, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
34
Có lẽ vì bị hình ảnh tôi chạy lung tung dọa cho sợ, Tần Nhiên bắt đầu mang tôi đi theo tới mọi nơi.
Anh ta làm việc trong văn phòng, cũng kéo tôi theo, đi họp ở nơi khác cũng không bỏ tôi lại.
Tôi rất ghét kiểu bị giam cầm như thế.
Anh ta ra lệnh cho người khác mang đồ ăn vặt cho tôi.
Rồi trong khi anh ta họp, tôi chỉ biết ngồi ở một góc ăn khoai tây chiên và chơi đồ chơi.
Thỉnh thoảng tôi còn xem video với âm thanh to, làm ồn cả phòng họp.
Anh ta cũng sẽ mắng tôi.
Mỗi lần bị mắng, tôi sợ hãi, nước mắt lại rơi xuống.
Thế là anh ta chỉ còn cách đến an ủi tôi.
Sau khi dỗ tôi xong, anh ta lại thở dài với giọng điệu phức tạp: “Lâm Tịch, nếu tôi sớm hiểu được, thì tốt biết bao, em đã không trở thành như bây giờ, vì người đó.”
Tôi không hiểu anh ta đang nói gì, chỉ cảm thấy một nỗi uất ức dâng trào, muốn được thả lỏng, muốn khóc thật to.
Để lại một bình luận