Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

VẾT THƯƠNG KHÓ LÀNH- Chương 6

22

Cố An Thần thật sự là một người rất rề rà và phiền phức!

Kể từ khi cậu ta đến Tiêu Dao Ổ làm việc, tôi luôn cảm thấy như Tần Nhiên đã cử một người quản gia đến giám sát tôi.

Tôi hút thuốc, cậu ta lập tức cướp điếu thuốc và ném xuống đất, bảo tôi vết thương chưa khỏi, không được hút.

Tôi uống rượu, cậu ta lại giành lấy và uống cạn, vẫn nói tôi chưa khỏi, không được uống.

Cậu ta quản lý mọi thứ, khiến tôi cảm thấy thật bực bội.

Một lần, tôi nghiêm giọng ra lệnh: ‘Nếu cậu còn làm nhiều chuyện thừa thãi nữa, tôi không quan tâm cậu có phải là người được anh Tần trọng dụng hay không, tôi sẽ xử cậu đó!”

Cậu ta thở dài với vẻ mặt như thể tôi không biết quý trọng lòng tốt.

Ngán ngẩm nói: “Lâm Tịch, thật sự khó khăn đến mức đó để chấp nhận lòng tốt của người khác sao?”

Sau đó, tôi chỉ còn cách chạy trốn.

23

Tình cảm của tôi dành cho Cố An Thần đã trải qua… một sự thay đổi rất kỳ lạ.

Tôi nghĩ về cậu ta vào buổi tối trước khi đi ngủ.

Sau khi chìm vào giấc ngủ, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là cậu ta.

Tôi dường như… luôn nghĩ về cậu ta.

24

Cố An Thần là trẻ mồ côi, không phải là người ở Miến Điện.

Cậu ta là người ở Đại Lục, bị lừa sang để làm việc trong một băng nhóm lừa đảo.

Sau đó, chính vì cậu ta đã khôn khéo, nắm bắt thời cơ để tự mình vươn lên.

Tất nhiên, khi làm việc dưới trướng của Tần Nhiên, thân phận của cậu ta cũng đã được kiểm tra kỹ lưỡng.

Tôi rất ghen tỵ vì cậu ta đã từng sống ở Trung Quốc.

Đó là một thế giới bên ngoài mà tôi chưa bao giờ tiếp xúc từ khi có ý thức.

Cố An Thần kể cho tôi nghe rằng, ở đó mọi người đều dùng lý lẽ để thuyết phục nhau.

Thế giới mà cậu ta miêu tả thật đẹp, giống như một thiên đường.

Nhưng tôi lại cảm thấy mơ hồ, hỏi: “Ở Trung Quốc không có kẻ xấu sao?”

Cậu ta nhìn tôi như một người lớn dạy trẻ con, kiên nhẫn và dịu dàng: “Đương nhiên có, nhưng kẻ xấu ở đó đều sẽ bị cảnh sát bắt.”

“… Ồ.”

Tôi bỗng cảm thấy chán nản.

Cố An Thần hỏi tôi: “Sao vậy?”

Tôi buồn bã, nhẹ nhàng nói: “Nếu như vậy, thì có phải cả đời này tôi cũng không bao giờ có thể đặt chân đến Trung Quốc hay sao?”

Cố An Thần nhìn tôi, im lặng một lúc lâu.

Bỗng nhiên, cậu ta nắm chặt lấy tay tôi.

“Lâm Tịch, chị đã từng thấy mặt trời mọc chưa?”

Tôi lắc đầu, nói là chưa.

Cậu ta bảo, sẽ chọn một ngày đẹp trời đưa tôi đi ngắm mặt trời mọc.

Tôi đã chờ đợi điều đó rất lâu, nhưng cuối cùng, buổi bình minh ấy cũng không thành hiện thực.

25

Đám cưới của Tần Nhiên sắp diễn ra, dường như có nhiều người cố tình chọn thời điểm này để gây rối.

Kinh doanh của hắn lại gặp phải vấn đề.

Hiện tại, Tần Nhiên rất tin tưởng Cố An Thần, vì vậy hắn đặc biệt chỉ định cậu ta đảm nhận trọng trách lớn để giải quyết tình huống này.

Cố An Thần đến tạm biệt tôi, cậu ta nói xin lỗi vì có lẽ phải đợi đến lần sau mới có thể dẫn tôi đi ngắm bình minh.

Nhưng đồng thời, cậu ta cũng rất hào hứng, nói rằng cậu ta sắp có cơ hội lớn.

Tôi không hiểu sao, mí mắt tôi cứ nhảy liên hồi, tôi nắm chặt tay Cố An Thần.

“Cố An Thần, sao lần này đột ngột như vậy? Có phải rất nguy hiểm không?”

Việc kinh doanh của Tần Nhiên chưa bao giờ diễn ra đột ngột như thế này.

Tôi có linh cảm không ổn.

Đặc biệt là tại sao hắn lại chọn phái một người mới gia nhập như Cố An Thần chứ?

Tim tôi bắt đầu đập nhanh, tâm trí rối bời.

Cố An Thần nhìn tôi thật sâu, rồi cười: “Đừng lo nghĩ lung tung, đây là cơ hội mà anh Tần dành cho tôi. Lâm Tịch, đợi tôi quay về nhé!”

Cậu ta dừng lại, như thể đã lấy hết can đảm, rồi tiếp tục: “Khi tôi trở lại, chị có muốn… ở bên tôi không?”

Khoảnh khắc đó, tôi mở to mắt, không dám tin vào những gì mình vừa nghe, như bị đóng băng tại chỗ.

Chúng tôi đều biết, thân phận của nhau.

Tôi thừa nhận, tôi đã có tình cảm với Cố An Thần. Nhưng… tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc làm phiền tới cuộc sống của cậu ta.

Nước mắt không biết vì sao tuôn trào mạnh mẽ, tôi lắp bắp: “Nhưng mà… tôi… tôi…”

Tôi khó có thể thốt ra, những chuyện bẩn thỉu của mình với Tần Nhiên.

Tôi lùi lại, cảm thấy mình không xứng đáng với Cố An Thần.

Thế nhưng, Cố An Thần không màng gì cả, ôm chặt lấy tôi và nói: “Lâm Tịch, tôi biết chị thích anh Tần, nhưng anh Tần sắp kết hôn rồi, chị vẫn là nên nhìn về phía trước!”

Hóa ra, cậu ta lại nghĩ tôi thích Tần Nhiên.

Không chỉ có Cố An Thần, có lẽ cả người dân ở Myanmar đều nghĩ như vậy.

“Lâm Tịch, đợi tôi trở lại, chị đồng ý lấy tôi nhé?”

Cố An Thần lại nghiêm túc thổ lộ, vẻ mặt chân thành và lo lắng.

Không biết từ đâu cậu ta lấy ra một chiếc nhẫn đơn giản, ngại ngùng gãi đầu nói: “Thực ra tôi đã chuẩn bị từ lâu, nhưng chưa có cơ hội để đưa cho chị.”

“Lâm Tịch, nếu như chị chưa quyết định được, thì cứ nhận chiếc nhẫn này trước.”

“Nếu, nếu như chị bằng lòng gả cho tôi, lần sau gặp nhau, hãy đeo nó khi gặp tôi!”

“Nếu như không muốn, thì hãy vứt nó đi, tôi sẽ hiểu ý của chị!”

Nói xong, cậu ta nhẹ nhàng đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay tôi.

Rồi lại mỉm cười lau đi giọt nước mắt của tôi, rồi quay lưng rời đi.Khoảnh khắc đó, tôi thật hận bản thân, tại sao không kịp nói ra ba chữ “Tôi bằng lòng”.


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!