Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

VẾT THƯƠNG KHÓ LÀNH- Chương 3

7

Tần Nhiên tức giận để cô gái đó đi riêng, nhốt tôi vào phòng biệt giam.

Đây là nơi dành cho những người không nghe lời.

Bây giờ, tôi bị hành hạ tới mức này.

Cây gậy điện liên tục chạm vào cơ thể tôi, như thể nó sắp xuyên qua da thịt tôi.

Tôi đau đớn rơi nước mắt, cuộn tròn trên mặt đất như con cá chết trên thớt.

Đôi giày da sạch sẽ của Tần Nhiên ở ngay trước mặt tôi, hắn dùng ngón chân nâng cằm tôi lên, tặc lưỡi. “Lâm Tịch, tôi đã từng nói chỉ có người chết mới có thể thoát khỏi tôi chưa?”

Tôi nhắm mắt lại, đôi mắt không khống chế được run rẩy: “Nó chỉ là một đứa trẻ, anh đã đồng ý với tôi, Tiêu Dao Ổ sẽ không trẻ vị thành niên…”

Tần Nhiên thở dài: “Cô còn không biết lỗi của mình sao.”

Nói xong hắn đứng dậy rời đi, ra hiệu cho thuộc hạ tiếp tục dạy dỗ tôi, khi tôi nhận ra sai lầm sẽ thông báo cho hắn.

Nếu như là trước kia, tôi sẽ nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi, khóc lóc thảm thiết ôm lấy đùi Tần Nhiên, nói lần sau sẽ không dám tái phạm nữa.

Nhưng lần này, tôi để mặc cho những chiếc dùi cui điện đó đánh vào người liên tục. 

Bàn tay đã sớm đẫm máu, nhưng vẫn siết chặt một viên kẹo mà tôi không còn nhìn rõ bao bì.

Đó là viên kẹo mà cô bé đó đã tặng cho tôi.

Xin lỗi, tôi đã quên mất mình không phải là Thẩm Mộng Nghi, sao có thể dám thả người trong tầm mắt của Tần Nhiên chứ?

Tần Nhiên rất tàn nhẫn, ngay cả khi tôi là người thân cận nhất của hắn trong suốt mười năm qua, thì vào khoảnh khắc này, chỉ cần tôi chưa nhận sai, hình phạt sẽ không bao giờ dừng lại.

Nhưng tôi muốn sống.

Vì vậy, khi đứng bên bờ vực của cái chết, cuối cùng tôi cũng để nỗi sợ hãi chiếm ưu thế.

Trong sự hoảng loạn, tôi nắm chặt lấy cây gậy điện của kẻ đánh đập.

“Tôi biết lỗi rồi, tôi muốn gặp…Anh Tần.”

8

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, đã thấy mình nằm trong phòng ngủ của mình.

Những vết thương trên cơ thể đã được ai đó chăm sóc tỉ mỉ, tôi mơ màng mở mắt.

Chẳng bao lâu, Tần Nhiên đã xuất hiện bên giường tôi, hắn nhìn tôi với ánh mắt đầy suy tư.

“Lâm Tịch, có phải cô đã quên mất thân phận của mình rồi không?”

Tôi cúi đầu, đôi môi khô nứt, mỗi lần kéo căng đều đau rát.

Tôi nói tôi không quên, tôi là con chó mà hắn nuôi dưỡng.

Hắn cười hài lòng.

Như thể một ân huệ, hắn tự tay cho tôi uống thuốc.

“Lâm Tịch, lần sau sẽ không dễ dàng như vậy.”

Hắn nói.

Cơ thể bị chấn động, tôi gật đầu.

Những ai dám chống đối lại Tần Nhiên sẽ không có kết cục tốt.

Ngoài Thẩm Mộng Nghi ra, người được hắn yêu mến, tôi là người đầu tiên vi phạm quy tắc của hắn mà vẫn sống sót.

Nhưng đó không phải là vinh dự của tôi.

9

Khi vết thương đã lành, tôi càng nỗ lực hơn để lấy lòng Tần Nhiên.

Những người đã từng đứng bên bờ vực của cái chết, mới thực sự trân trọng sự sống.

Nhưng ở đây, tôi chỉ có thể sống thoải mái nếu Tần Nhiên hài lòng.

Tần Nhiên hiển nhiên rất hài lòng với sự vâng lời của tôi, càng ngày càng thường xuyên qua đêm ở chỗ tôi.

Đã lâu rồi tôi không gặp Thẩm Mộng Nghi.
Ấn tượng của tôi về cô ta là, cô ta luôn coi thường Tần Nhiên, thủ lĩnh trùm ma túy.

Nhưng phụ nữ khi đối mặt với một người đàn ông đẹp trai, quyền lực lại còn là người đàn ông mạnh mẽ, yêu mình không giới hạn sẽ luôn bị cám dỗ.

Vì vậy, một buổi sáng, Thẩm Mộng Nghi giận dữ đập cửa phòng tôi.

Như muốn bắt kẻ phản bội, cô ta tát Tần Nhiên.

Hơi thở của tôi nghẹn lại, tôi không thể tin được nhìn Thẩm Mộng Nghi, bị sốc trước sự táo bạo của cô ta.

Nhưng hiển nhiên, bản thân Thẩm Mộng Nghi cũng sợ hãi.

Nhưng có lẽ là vì được sủng ái đã lâu nên cô vẫn tự tin thẳng lưng, nghiến răng nghiến lợi: “Tần Nhiên, đây là anh yêu tôi sao?Anh thật sự khiến tôi phát điên!”

10

Tôi nhớ khi Thẩm Mộng Nghi lần đầu đến đây, cô ta vẫn đang hét lên rằng bọn tội phạm các ngươi sẽ bị chém thành trăm mảnh.

Khuôn mặt của một người công bằng và tốt bụng.

Chẳng mấy chốc, cô ta đã sử dụng từ “ngàn dao vạn đao” một cách thuần thục.

Để chứng minh rằng Tần Nhiên thật sự không yêu tôi, Thẩm Mộng Nghi đã yêu cầu hắn chặt đứt một ngón tay của tôi.

Khi đó, biểu cảm của Thẩm Mộng Nghi là gì?

Cô ta nhẹ nhàng ném một con dao ra, với vẻ mặt như thể yêu cầu Tần Nhiên cắt một lá rau cho cô ta vậy.

Tần Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã làm hài lòng “báu vật” của mình.

Chỉ có tôi, mặt tái mét, lòng như lửa đốt, không ngừng chìm xuống.

“Anh Tần, đừng… đừng…”

Tôi nằm trên giường, thân thể trần trụi, cố gắng che giấu hai tay.

Tần Nhiên dễ dàng kéo tôi ra khỏi chăn.

Khoảnh khắc đó, tôi thấy ánh mắt của Thẩm Mộng Nghi nhìn tôi như nhìn rác rưởi, rồi đầy khinh bỉ quay đi.

Tôi ghét sự giả dối của Thẩm Mộng Nghi, ghét cái vẻ thanh cao giả tạo của cô ta.

Nhưng giờ đây, tôi lại phải quỳ lạy, cầu xin người mà tôi ghét nhất.

“Thẩm tiểu thư, xin cô, hãy tha cho tôi, xin cô…’

Tần Nhiên đứng đó, không nhúc nhích, như đang chờ đợi lời nói từ Thẩm Mộng Nghi.

Không biết có phải vì tôi khóc quá thảm thương không, mà cuối cùng tôi cũng thấy trong ánh mắt của Thẩm Mộng Nghi một chút thương xót.

Nhưng chỉ một chút thương xót ấy cũng nhanh chóng biến mất.

Cô ta nói với Tần Nhiên: “Anh biết đấy, tôi không chịu được máu me, tôi sẽ ra ngoài chờ anh.”

Và thế là, trong chiếc váy trắng tinh khôi, cô ta rời khỏi cảnh sắp diễn ra bạo lực và máu me.

Tần Nhiên nhướn mày, con dao xoay tròn trên đầu ngón tay hắn.

Khi tay hắn chuẩn bị hạ xuống…

Tôi khóc nấc lên, cố gắng bảo vệ ngón tay mình, cầu xin: “Anh Tần, đừng, xin anh, vì chúng ta đã bên nhau bao năm qua… cầu xin anh…”

Tôi chưa bao giờ khóc thê thảm trước mặt Tần Nhiên như vậy.

Dù khi còn trẻ, bị người ta đánh gãy xương sườn, tôi chỉ đỏ mắt chứ không khóc.

Lúc đó, Tần Nhiên đã rất khâm phục tôi, hắn nói rằng “con chó không sủa mới là con dữ nhất.”

Nhưng khi tôi khóc đến tê tái,hắn lại nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi với chút thương cảm.

Hắn nói: “Tiểu Tịch, đừng khóc, chỉ là một ngón tay thôi, tôi hứa, sau này sẽ bù đắp cho cô, cô cố gắng chịu đựng nhé, được không?”

Hắn lại gọi tôi là “Tiểu Tịch,” vừa có chút ân cần nhưng lại lạnh lùng đến tàn nhẫn.

Tần Nhiên không chớp mắt, cắt đứt ngón tay út của tôi.

Khoảnh khắc đó, toàn bộ khu “Tiêu Dao Ổ” vang lên tiếng thét thê lương của tôi.


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!