Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

VẾT THƯƠNG KHÓ LÀNH- Chương 1

1

Đêm xuống, quán rượu mê hoặc, khu phố đèn đỏ lấp lánh, nam nữ say sưa trong cơn mộng mị.

Đây chính là nơi tiêu biểu nhất của Miến Điện, Tiêu Dao Ổ

Cũng là nơi bí ẩn và táo bạo nhất cho việc buôn bán ma tuý.

Còn tôi, chính là người quản lý của nơi này, cũng là một thanh đao sắc bén dưới trướng Tần Nhiên.

Họ đều cung kính gọi tôi là: “Lâm tỷ.”

Thật oai phong lẫm liệt, phải không?

Nhưng trước mặt Tần Nhiên, tôi cũng chỉ là một con chó.

Một con chó, bảo vệ cho người phụ nữ mà hắn yêu thương.

2

Trước khi Thẩm Mộng Nghi xuất hiện, cả Miến Điện đều cho rằng tôi là bạn gái của Tần Nhiên, là đại tẩu của họ.

Bởi vì tôi từ nhỏ đã được gia đình hắn nhặt về nuôi dưỡng, có thể coi là thanh mai trúc mã.

Nhưng không hiểu sao, Thẩm Mộng Nghi lại bị bán vào chốn vui chơi này.

Với khí chất lạnh lùng, kiêu sa của một sinh viên, cô ta ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của Tần Nhiên.

Tại nơi súng đạn hoành hành này, tôi lần đầu chứng kiến Tần Nhiên không còn dùng súng để nói chuyện.

Hắn kiên nhẫn chờ đợi Thẩm Mộng Nghi phát tiết cơn giận, để cô ta phá hỏng hết những vật phẩm quý giá, rồi chỉ cần phất tay ra lệnh cho thuộc hạ sắm sửa lại như cũ.

Thậm chí, khi Thẩm Mộng Nghi vô tình giẫm lên mảnh vỡ sắc nhọn và chảy máu, hắn cũng chỉ nhíu mày, cúi người cẩn thận xử lý cho cô ta.

Tần Nhiên là ai?

Ở Miến Điện, hắn là biểu tượng của vua chúa, là Diêm Vương khiến mọi người kính sợ.

Nhưng tại khoảnh khắc ấy, hắn lại quỳ gối trước một người phụ nữ, chăm sóc vết máu nơi bàn chân của cô ta.

Với ánh mắt đầy sự dịu dàng và thương xót.

Sau đó, địa vị của Thẩm Mộng Nghi đã thay đổi.

Ít nhất trong chốn vui chơi này, cô ta đã đạt tới địa vị ngang bằng với tôi.

Mọi người gọi cô ta là: “Nghi tỷ.”

Thật nực cười, tôi đã cùng Tần Nhiên trải qua bao trận mạc, mới có được địa vị hiện tại.
Trong khi Thẩm Mộng Nghi chỉ cần ngẩng cao gương mặt kiêu ngạo, tự tin nói một câu: “Tôi không làm thuộc hạ của ai cả.”

Là có thể dễ dàng ngồi vào vị trí này.

Thật nực cười hơn nữa, tôi ngay cả tư cách phản đối cũng không có.

Bởi vì, Tần Nhiên nói rằng, tôi chỉ là con chó của hắn, dựa vào đâu để tranh giành với người hắn yêu thương?

3

Tối hôm đó, khi tôi đang ở phòng ngủ trên tầng cao trang điểm, bỗng chốc, cánh cửa phòng bị đá mở ra từ bên ngoài.

“Ầm!” Một tiếng, khiến tôi giật mình hoảng hốt.

Tôi theo phản xạ định rút súng phòng bị, tưởng rằng có kẻ thù tìm đến.

Nhưng khi nhìn kỹ, lại chính là Tần Nhiên.

Hắn đứng ngoài cửa, tay phải kẹp điếu thuốc, ánh mắt lạnh lùng và khinh miệt nhìn tôi.

Có lẽ đã lâu không gặp hắn, tôi bất chợt cảm thấy mơ hồ.

À đúng rồi, từ khi tôi quản lý chốn vui chơi này, vì để thuận tiện, tôi đã sống ở đây.

Khi đó, Tần Nhiên cũng rất hào phóng, dành cả một tầng làm chốn riêng tư cho tôi.

Và hắn cũng thường xuyên qua đêm ở đây.

Không biết đã bao lâu rồi hắn không đặt chân đến nơi này?

Đúng, kể từ khi Thẩm Mộng Nghị xuất hiện.

Tôi đè nén nỗi buồn, thả lỏng tư thế đi về phía của hắn: “Anh Tần, hôm nay sao vậy… à…”

Tôi còn chưa kịp nói xong.

Một cơn gió cọ tàn khốc bất ngờ đập vào má tôi.

Có một âm thanh “bụp”.

Tôi bị Tần Nhiên tát một cái ngã khuỵu xuống đất.

Lông mày và đôi mắt của hắn chứa đầy sự lạnh lùng khát máu.

“Lâm Tịch, ai cho phép cô ức hiếp Mộng Nghi, hả?”

Tôi thật sự rất sợ Tần Nhiên.

Hắn có khuôn mặt ưa nhìn, khi nghiêm nghị lại tạo cho người ta ấn tượng về một kẻ cặn bã hiền lành, không có sức công kích.

Nhưng tôi không thể quên những cảnh tượng ngột ngạt, kinh hoàng đó khi còn nhỏ.

Lúc này sắc mặt của tôi tái nhợt, sợ hãi ngẩng đầu nhìn Tần Nhiên.

“Tần, anh Tần… Tôi không hiểu anh đang nói cái gì…”

Tôi thực sự sợ hãi.

Tần Nhiên lúc 7 tuổi, không chớp mắt có thể giết chết bảo mẫu nuôi nấng mình, khát máu và lạnh lùng.

Từ lúc đó tôi biết được rằng, nếu như không nghe lời Tần Nhiên thì sẽ phải chết.

Vì vậy, sau khi hắn trưởng thành, mỗi lần hắn đạp cửa phòng tôi, tôi cũng không dám biểu lộ chút sợ hãi hay chống cự nào.

Chỉ có thể chiều theo.

Chiều theo để thích ứng với hắn, chiều theo để làm hắn vui vẻ.

Bởi vì nếu như tôi không chiều theo ý hắn, hắn sẽ đánh chết tôi, mà tôi, lại không thể đấu lại hắn.

4

Tần Nhiên đánh tôi là bởi vì, tối hôm qua tôi đã cùng Thẩm Mộng Nghi tranh chấp.

Tiêu Dao Ổ vốn dĩ là nơi chứa đầy tội ác ghê tởm.

Mua bán gái mại dâm là mô hình kinh doanh kiểu ở nơi này.

Nếu ai không vâng lời, chỉ cần đưa ra đánh đập.

Có nhiều cách để khiến những cô gái đó ngoan ngoãn vâng lời.

Đây không phải là nhưng thứ Thẩm Mộng Nghi đã trải qua sao?

Chỉ là cô ta may mắn, chưa bị lôi đi đánh đập đã được Tần Nhiên để mắt tới.

Còn tối qua, trong số một đám cô gái, có một người tính khí mạnh mẽ, tôi đã theo thói quen, sai người lôi xuống.

Nhưng Thẩm Mộng Nghi lại nhảy ra bảo vệ cho cô gái đang run rẩy đó, chỉ tay vào mũi tôi mà mắng, bảo rằng tôi đang phạm pháp.

Khi đó, tôi chỉ biết cười.

Ở Miến Điện này, trong Tiêu Dao Ổ này, lại có người dám nói với tôi về “pháp luật” sao?

Nhưng cô ta lại là người trong lòng Tần Nhiên, tôi không muốn tranh cãi với cô ta, nên chỉ đành gọi người kéo cô ta ra, mang cô gái đó đi.

Không ngờ, tự hào như Thẩm Mộng Nghi lại chủ động tìm Tần Nhiên tố cáo.

“Anh Tần, tôi làm vậy… cũng là vì lợi ích của anh mà thôi…”

Tôi kể lại mọi chuyện với Tần Nhiên, hy vọng hắn hiểu rằng tôi chỉ đang làm theo quy tắc của hắn.

Là do Thẩm Mộng Nghi không hiểu chuyện.

Nhưng tôi thật ngây thơ.

Tần Nhiên bảo vệ cho Thẩm Mộng Nghi, dù cho cô ta có không hiểu, tôi cũng phải nhường nhịn.

Ngay khi tôi dứt lời, Tần Nhiên đã lạnh lùng cười, ấn đầu thuốc đang đỏ rực lên cánh tay của tôi.

Trong khoảnh khắc ấy, cơn đau thấu xương khiến ta run rẩy, không kìm nổi mà kêu lên đau đớn.

Tần Nhiên đứng trên cao, nhìn xuống tôi, hắn lạnh lùng nói: “Lâm Tịch, nhìn rõ thân phận của mình đi, Mộng Nghi sẽ là vợ tương lại của tôi. Còn cô, chỉ là một con chó nuôi trong nhà, dám cùng nữ chủ nhân bàn về quy tắc sao?”

“Mộng Nghi cần một người bạn để chơi cùng, cứ đưa cho cô ấy đi, cô có tư cách gì để ngăn cản?Cô có quyền gì?”

“Nếu có lần sau, tôi sẽ nhốt cô vào ngục nước cho tỉnh lại, hiểu chưa?”

Tần Nhiên rời đi.

Để lại một mình tôi, ôm cánh tay bị thuốc lá đốt rát bỏng, ngồi thụp xuống đất, toàn thân run rẩy.

Chẳng bao lâu sau, có người gõ cửa: “Chị Lâm, có ở trong đó không?”

Tôi lau mồ hôi trên trán, đứng dậy: “Vào đi.”

“Vâng.”

Đó là người của Tần Nhiên.

Nghe theo mệnh lệnh của hắn, họ mang đến cho ta nhiều trang sức quý giá.

Lần nào cũng vậy, chỉ cần Tần Nhiên mắng tôi, không lâu sau, hắn sẽ sai người mang tặng những món đồ có giá trị.

Đánh một cái rồi cho một viên kẹo, đó là cách quen thuộc để hắn “dạy dỗ” tôi.

Nhưng hắn quên rằng, tôi rốt cuộc cũng là người, tôi cũng có trái tim.

Tôi lau sạch vết máu do thuốc lá đốt, nghiến răng đứng dậy.


Bình luận

2 bình luận cho “VẾT THƯƠNG KHÓ LÀNH- Chương 1”

  1. Ảnh đại diện Lò Thị Hồng Nhung
    Lò Thị Hồng Nhung

    Hay

  2. Ảnh đại diện Lò Thị Hồng Nhung
    Lò Thị Hồng Nhung

    Mê thế

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!