Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

GÓC KHUẤT TRONG TRÁI TIM- Chương 6: END

13

Anh ta bắt đầu lảng vảng ở khắp các quán bar.

Khuôn mặt của anh ta, cho dù có sẹo và vết thương, vẫn có thể thu hút một đám đông những bướm hoa đến gần.

Có người phụ nữ vuốt ve gương mặt anh ta và nói:

“Em rất thích vẻ mặt đầy câu chuyện của anh.”

Sau đó, phụ nữ và rượu gần như trở thành giai điệu chính trong cuộc sống của anh ta.

Có những điều anh ta cố gắng quên, nhưng mãi mãi không thể quên được, vì vậy chỉ cần làm một vài việc khác mà không nghĩ tới chúng nữa là ổn.

Khi anh ta nhìn thấy gương mặt giống hệt đó, bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn.

Anh ta chạy vào nhà vệ sinh và nôn mửa đến mức tối tăm mù mịt.

14

Khi Châu Quả tìm thấy Tống Hoài, Tống Hoài đang nhốt mình trong nhà uống rượu.

Người đàn ông ra mở cửa, mùi rượu nồng nặc, từ dưới lên trên đánh giá cô ta, rồi lại lắc đầu một tiếng và đóng cửa lại.

Cô ta dùng tay chặn lại.

“Nếu tôi không tìm anh, thì anh còn định sa ngã như vậy bao lâu nữa?”

Châu Quả hỏi Tống Hoài, tay ôm chặt lấy cánh tay của anh ta.

Không thể không nói, người đàn ông như vậy, ngay cả khi thất vọng cũng toát ra một khí chất không ai dám lại gần.

Tống Hoài nới lỏng lông mày, cười khinh bỉ một tiếng.

“Anh như vậy còn chưa đủ hay sao?”

“Chưa đủ hay sao? Tống Hoài! Anh đã ở bên tôi hai năm rồi!”

“Anh đã ở bên cô gái đó bao nhiêu năm chứ?”

“Anh vì cô ta mà trở thành như vậy sao? Vậy tôi được xem như là gì?”

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Châu Quả, lặng lẽ im lặng một hồi, giọng nói thoáng lộ vẻ khó chịu.

“Vào đi.”

“…..”

Châu Quả lập tức nhận ra rằng nơi ở hiện tại của Tống Hoài chính là nơi trước đây anh ấy sống cùng người con gái đó.

Mọi thứ trong căn phòng đều không thay đổi, chỉ có một vài lon bia vứt bừa bãi trên bàn.

“Châu Quả, cô có biết hôm đó khi chơi game, tại sao tôi lại kết bạn với không?”

Giọng nói của Tống Hoài rất thấp, giống như một hồn ma mờ ảo.

“Rất có thể cô ấy ngay cả bản thân cũng không nhớ, tên tài khoản game đầu tiên mà tôi đã đăng ký cho cô ấy cũng gọi là “Châu Châu.”

“Hôm đó tôi đã cãi nhau với cô ấy, gọi cô là Châu Châu, cũng giống như gọi cô ấy vậy.”

“Lúc đó, sự nhiệt tình của tôi dành cho cô ấy đã giảm đi, còn cô đối với tôi, như một cô ấy hoàn toàn mới.”

“Vì vậy, tôi mới cảm thấy cô có chút thú vị hơn cô ấy.”

Châu Quả mở to mắt ra, lắng nghe người đàn ông bình tĩnh phân tích mối quan hệ giữa anh ta và cô.

Cô ta vẫn không nhịn được.

Cầm lấy một lon đồ uống bên cạnh và ném vào anh ta.

“Anh thật sự là đồ súc vật.”

Châu Quả đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên cô ta gặp người con gái đó, đã thách thức cô ấy, còn nói rằng, con gái trở lên điên cuồng thì rất đáng khinh.

Nhưng bây giờ, cô ta ước gì mình có thể điên lên.

Cô ta đã làm người thay thế cho người con gái đó trong ba năm?

Người tên Tống Hoài này rốt cuộc đang nhìn thấy ai qua bóng dáng của cô ta chứ?

Có phải là người yêu cũ ghê tởm kia không?

Vậy cô ta rốt cuộc được xem là gì?

Câu trả lời cho câu hỏi đó đã rất rõ ràng rồi.

Cô ta vốn tưởng rằng mình đã đánh bại cô gái đó quá nhiều, nhưng cuối cùng, ai mới là người cười đến cùng?

Một người chết sao?

Nhìn thấy cảm xúc của người phụ nữ trước mặt sắp bắt đầu mất kiểm soát, Tống Hoài khẽ ho một tiếng, đứng dậy tiễn khách.

Người phụ nữ bị anh đẩy ra ngoài cửa, và những tiếng chửi rủa cùng tiếng khóc cuối cùng bị ngắt lại bên ngoài cánh cửa.

Anh ta nhìn vào đôi mắt của mình trong gương.

Hôm nay là một ngày rất quan trọng.

Anh ta không muốn để bất kỳ ai quấy rối mình.

15

Đêm Giáng sinh.

Trên phố đã tràn ngập không khí vui vẻ ấm áp, đây có lẽ là lần đầu tiên Tống Hoài ra ngoài sau nửa tháng.

Anh ta tắm rửa sạch sẽ, cạo râu, rồi ăn mặc chỉnh tề để lên phố.

Vào ngày 24 tháng 12, anh ta đã thổ lộ tình cảm với cô ấy vào ngày này.

Khung cảnh phố phường vào ban đêm với những ánh đèn neon, trong thành phố không bao giờ ngủ, dường như tất cả mọi người đều đi đôi đi cặp.

Anh ta đi trên phố với tay bỏ túi, bỗng nhiên bị người ta va vào.

“Anh trai, cầm bó hoa này đi! Nếu có người mình thích, nhất định phải dũng cảm thổ lộ tình cảm nhé.”

Một cậu bé nhỏ tuổi đã nhét một bó hoa lớn vào lòng anh ta.

Chắc là một hoạt động do trung tâm thương mại tổ chức, khuyến khích người qua đường thổ lộ tình cảm.

Tay Tống Hoài cầm lấy bó hoa, đột nhiên cảm thấy bối rối.

Giá mà cô ấy ở đây thì tốt biết bao.

Sau đó, một cảm giác tội lỗi vô tận tràn ngập trong lòng của anh ta.

Tống Hoài ngẩn người, đưa bó hoa cho người qua đường, vốn không muốn nhận tiền, nhưng chàng trai đó đã nhét vào lòng anh ta một tờ tiền màu đỏ.

Sau khi nói cảm ơn, chàng trai đó đã rời đi, nhưng Tống Hoài lại đứng yên tại chỗ.

Anh ta cũng đã từng mua hoa cho cô ấy.

Khi trang trí nhà mới, anh ta còn nhét một cái tủ lạnh đầy hoa hồng vào trong tủ lạnh.

Thời điểm đó, Anh ta hình như rất yêu cô ấy.

Yêu đến mức… không nỡ làm bất cứ điều gì tổn thương đến cô.

Tống Hoài cảm thấy mình sắp bị những hồi ức hành hạ đến phát điên.

Nếu như anh ta không làm những việc đó thì sẽ ra sao? Nếu như anh ta không có lỗi với cô ấy thì mọi chuyện bây giờ sẽ như thế nào?

Nếu như anh ta luôn ở bên cô ấy, liệu Giáng sinh cuối cùng của cô ấy, hai người có cùng nhau trải qua không?

Tống Hoài cảm thấy dường như mình đã có chút vấn đề với việc uống rượu.

Anh ta lại tìm một quán bar, cứ uống, cứ uống mãi.

Người như anh ta dù uống bao nhiêu cũng không thể nâng cao tửu lượng, uống nhiều sẽ nôn ngay.

Nhưng mỗi khi uống nhiều, anh ta dường như có thể nhìn thấy cô ấy.

Chẳng hạn như bây giờ, có một cô gái rất, rất giống cô ấy đi ngang qua trước mặt của anh ta.

Anh ta điên cuồng đẩy đám đông ra để đến gặp cô, nhưng khi lao ra đường, giữa biển người mênh mông, đâu còn bóng dáng mà anh ta đang tìm kiếm?

Lại uống quá nhiều, lại sinh ảo giác rồi.

Nhưng lần này, có vẻ như anh ta đã chọc vào người không nên chọc.

“Con mẹ nó mày bị mù à, đi đường không nhìn à?”

Một người đàn ông trung niên to lớn túm lấy anh ta.

Thực ra trước đây anh ta từng học tán thủ, nhưng vì đã chìm đắm trong rượu chè quá lâu.

Anh ta gần như bị nhấc bổng lên và đập vào tường, sau đó một nhóm người lôi anh ta vào trong con hẻm.

Bên ngoài ồn ào đến mức không ai nghe thấy cảnh bạo lực bên trong.

“Có tiền không? Cho bọn tao vài đồng xài đi?”

Người đó lục soát khắp túi anh ta nhưng chỉ tìm thấy một chiếc nhẫn.

Chỉ khi nhìn thấy chiếc nhẫn đó, Tống Hoài mới bỗng nhiên trợn tròn mắt.

Anh ta muốn giành lại chiếc nhẫn, nhưng bị người khác trêu chọc rồi nhấc bổng lên.

Chiếc nhẫn đó… là mua cùng với cô ấy.

Đó là thứ duy nhất, mà anh ta có thể tìm thấy, đó là thứ duy nhất, anh ta còn sót lại, là thứ duy nhất thuộc về cô mà anh ta có.

Anh ta không lấy được nhẫn, cố gắng vùng vẫy, lại vì mắng vài câu mà bị một nhóm người vây lại đánh.

Đấm đá túi bụi.

Những người đó chỉ là lợi dụng cơn say để quậy phá mà thôi.

Tống Hoài cúi gập người, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc nhẫn, sau khi phát hiện nó làm bằng sắt không bán được tiền, bị người ta tiện tay ném xuống đất.

Anh ta nhét chiếc nhẫn vào ngực, như đang ôm một báu vật vậy.

“Chết tiệt, không lẽ chết rồi sao?”

“Thôi bỏ đi, mau rời khỏi đây.”

Không biết là đã qua bao lâu.

Cuối cùng, những người đó cũng dừng lại.

Thực ra, anh ta cảm thấy cả ngũ tạng lục phủ đều đang đau đớn, thật sự nghĩ rằng mình sắp không qua khỏi.

Nhưng anh ta lại cười.

Mùa đông, thời tiết lạnh lẽo.

Nếu cứ nằm như vậy trên mặt đất, liệu có phải sẽ không bao giờ mở mắt ra được nữa không?

Sẽ không ai quan tâm rằng, trong một con hẻm nhỏ rốt cuộc đã xảy ra điều gì.

Đoàn diễu hành rực rỡ, vang lên những tiếng cười vui vẻ.

Tống Hoài không biết.

Nếu như anh ta mở mắt ra, nhìn về phía khu phố bên cạnh.

Chàng trai đang cầm bó hoa vừa mua từ anh ta, tiến về phía một cô gái.

Cô gái ấy, mang trong mình đôi mắt mà anh ta đã luôn nhớ thương.

“Chị, chị đoán xem bó hoa này em mua ở đâu?”

“Ừm?”

“Tống Hoài, chắc hẳn là bạn trai cũ của chị.”

“Hả, anh ta cũng đến đây sao.”

“Anh ta có vẻ như vẫn còn yêu chị, nhưng có lẽ, anh ta nghĩ chị đã chết, trông bộ dạng anh ta bây giờ rất tệ.”

Cô gái nghịch những cánh hoa trong tay, thờ ơ nhún vai.

“Ban đầu, bạn tôi chỉ muốn trêu đùa anh ta thôi, nhưng cuối cùng cả nhóm bạn đã cùng nhau lừa anh ta.”

“Bây giờ tôi sống ở nước ngoài, mà nhóm bạn đó còn làm cả một bia mộ để chứng minh tôi đã chết… thật nhàm chán.”

“Tôi không chết đâu, tôi vẫn sống khỏe. Bác sĩ nói tôi sống sót đã khó, sợ rằng họ sẽ làm tôi chết thật.”

“Thôi thì, dù Tống Hoài có nghĩ thế nào, cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả.”

“Con người phải nhìn về phía trước. Nói thật là, sau khi vượt qua được căn bệnh này, dường như anh ta đã không còn quan trọng với tôi nữa.”

Cô gái duỗi lưng, giơ cao bó hoa trong tay.

“Cảm ơn nhé, hoa rất đẹp.”

Tiếng chuông điểm giữa đêm vang lên.

Tuyết nhẹ rơi xuống giữa bầu trời đêm.

Dưới ánh sao lấp lánh, những ánh đèn neon rực rỡ tỏa sáng.

Âm thanh lanh lảnh vang lên, đánh dấu sự khởi đầu cho một năm mới.

HẾT!


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!