7
Tề Kiệt cuối cùng cũng trở lại với cuộc sống bình thường của mình.
Anh đang có một dự án cải tạo một khu nghỉ dưỡng, cấp dưới đã chọn ra danh sách một vài công ty thiết kế nội thất.
Trong số đó, anh nhìn thấy tên trưởng nhóm thiết kế của một công ty là Mạnh Linh.
Hai ngày sau, Tề Kiệt thu dọn hành lý và lên đường đến hòn đảo khu nghỉ dưỡng, nhóm của Mạnh Linh cũng đi theo sau.
Tôi yêu thích hòn đảo nhỏ đó nhất, nơi Tề Kiệt từng chuẩn bị cho tôi một bất ngờ kỷ niệm ngày yêu nhau.
Chúng tôi cũng đã lên kế hoạch sẽ tổ chức lễ cưới tại đó trong tương lai.
Anh đã cố ý làm điều này.
Anh muốn sử dụng mọi thứ liên quan đến tôi để trả thù Mạnh Linh.
Chỉ có điều anh không ngờ rằng, câu chuyện của họ bắt đầu từ tôi và cũng sẽ phát triển tiếp ở nơi mà tôi yêu thích nhất.
Có lẽ, khán giả chúc phúc cho họ sẽ cảm ơn tôi vì đã mang đến nhân duyên này.
Nhưng không có ai quan tâm liệu một nhân vật phụ như tôi, người chỉ là một kẻ thế thân, có sẵn lòng hay không.
Mạnh Linh nở một nụ cười bước tới gặp “ông chủ bên A”, nhưng không ngờ người xuất hiện lại là Tề Kiệt.
Nụ cười của cô ấy ngay lập tức đông cứng lại.
“Xin lỗi, tôi nghĩ tôi không thích hợp để tiếp nhận dự án này.” Cô ấy cầm hành lý chuẩn bị rời đi.
“Điều này có tính là vi phạm hợp đồng không?”
Biểu cảm trên gương mặt của Tề Kiệt thay đổi liên tục, anh nở nụ cười xảo quyệt, “Cô Mạnh, tôi nghĩ dù tài sản của cô có tăng gấp mười lần cũng không đủ để bồi thường vi phạm hợp đồng đâu.”
Gia đình Mạnh Linh trọng nam khinh nữ, nên khi em trai cô ấy gặp chuyện, số tiền bồi thường do tòa án phán quyết đều ép buộc đè nặng lên vai Mạnh Linh.
Cô ấy làm gì còn tiền để trả tiền phạt vi phạm hợp đồng nữa.
Nữ chính tội nghiệp chỉ đành cắn răng nhận lấy cục diện khó khăn này.
8
Mạnh Linh đương nhiên không muốn phối hợp làm việc.
Nhưng Tề Kiệt có vô vàn cách để tra tấn cô.
Giám đốc Tề Kiệt tổ chức bữa tiệc cho mọi người, Mạnh Linh đến muộn, bị mọi người khuyên rượu và phải tự phạt ba chén.
Không khí trên bàn ăn đang rất tốt thì Tề Kiệt đột nhiên cười nhẹ một tiếng.
“Mạnh tiểu thư muốn uống thì cứ uống, sợ gì chứ? Dù có đâm vào người khác thì cũng đừng lo.”
Tôi đứng bên cạnh Tề Kiệt, nhìn thấy sắc mặt của Mạnh Linh vô cùng khó coi.
Các đồng nghiệp bên cạnh cô ấy cũng lập tức cứng lại.
Tề Kiệt cúi đầu, sờ sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình.
Anh tiếp tục nói với giọng điệu nhẹ nhàng: “Trong gia đình, chỉ cần một kẻ giết người là đủ rồi, phải không?”
…
Một nhóm người ngồi không yên vì xấu hổ.
Mạnh Linh mặt mày tái nhợt, nở một nụ cười gượng gạo, đứng dậy rời khỏi nhà hàng, để lại một bóng lưng cô đơn giữa đám đông im lặng.
Tôi nghe thấy hơi thở của cô ấy cũng đang run rẩy.
Ngày đầu tiên đi làm, Mạnh Linh bị Tề Kiệt công khai vạch trần những chuyện xấu trong gia đình trước mặt tất cả đồng nghiệp, từ giờ trở đi, cô sẽ trở thành đề tài bàn tán của người khác.
Cô ấy không phản kháng, cũng không đối đầu với Tề Kiệt, cô ấy chỉ âm thầm chịu đựng sự trả thù của anh.
Tề Kiệt cũng không có tâm trạng ăn cơm.
Sau khi Mạnh Linh rời đi, anh cũng bước ra khỏi nhà hàng.
Giữa đêm khuya, anh nằm xuống giường, xoa xoa chiếc nhẫn, theo thói quen để lại một khoảng trống bên phải giường cho tôi.
Tôi không biết anh có nhớ tôi hay không, cũng không biết anh có buồn hay không.
Tôi chỉ biết rằng, tối nay anh cứ nhìn chằm chằm vào Mạnh Linh, một cách kiên định, ánh mắt không hề rời đi.
Trong đầu anh toàn là suy nghĩ về cách để trả thù Mạnh Linh.
9
Tề Kiệt chỉ định Mạnh Lĩnh đi theo anh ta để khảo sát vòng đảo.
Anh nắm chặt vô lăng, đạp ga hết cỡ, lao nhanh trên con đường vòng đảo vắng vẻ, còn Mạnh Linh ngồi ở ghế phụ, mặt mày xanh xao vì sợ hãi.
Cô ấy cắn môi run rẩy nói: “Tề tiên sinh, có thể dừng lại một chút không…?”
Tề Kiệt chỉ giả vờ không nghe thấy, ánh mắt lạnh lùng.
Cô ấy càng hoảng loạn, Tề Kiệt càng tận hưởng.
Anh gần như biến thái trong việc thưởng thức khoảnh khắc này.
Sau một thời gian dài, xe cuối cùng cũng dừng lại.
Mạnh Linh chân đã mềm nhũn, mở cửa xe ra và lập tức quỳ xuống.
Tề Kiệt nhìn cô ấy từ trên cao, thấy cô ấy ở dưới chân mình đang nôn mửa trong sự khổ sở.
Anh kéo cô dậy, đẩy cô ngồi vào ghế lái chính: “Này, cho cô một cơ hội để trả thù tôi.”
Mạnh Linh nắm chặt tay thành quyền: “Xin lỗi… Tề tiên sinh, tôi không thể lái xe.”
“Không thể sao?”Tề Kiệt an nhiên ngồi lên ghế phụ, như thể nghe thấy một trò đùa lớn nhất thế gian.
“Có gì mà không thể? Lái xe, đâm vào đi đường, chẳng phải lịch sử tâm thần của gia đình cô chính là giấy phép lái xe của cô sao?”
Mạnh Linh nghiến chặt răng, dưới sự thúc ép của Tề Kiệt, đã khởi động xe.
Tề Kiệt dùng những lời lẽ khó nghe và châm biếm nhất để chỉ trích cô ấy, khiến cô ấy cảm thấy bị dồn ép.
Tôi nghe mà có chút mơ hồ.
Trên thực tế, trong ký ức của tôi, Tề Kiệt vẫn là một cậu bé ngây thơ.
Anh luôn mỉm cười với tôi, ngay cả khi đang đánh nhau với người khác, Anh cũng vẫn có thể nhàn rỗi đưa tay ra làm dấu chữ V với tôi.
Bây giờ, anh lại mang vẻ mặt u ám, hận không thể dìm Mạnh Linh xuống địa ngục.
Tôi thấy Mạnh Linh đã toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch như giấy, nhưng vẫn không nói một lời.
Qua một lúc lâu, Tề Kiệt cũng cảm thấy mệt mỏi.
Anh dựa lưng vào ghế, thấp giọng nói: “Cô cứ việc tìm một cây bên đường mà đâm vào, chúng ta sẽ được giải thoát hết.”
Mạnh Linh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhưng lại nở một nụ cười cứng nhắc.
“Tề tiên sinh, anh là khách hàng, tôi nhất định sẽ giúp anh an toàn trở về khu nghỉ dưỡng… Hơn nữa, anh vẫn chưa nhận lời xin lỗi từ gia đình chúng tôi, phải không?”
Trong giọng nói của cô cũng có thể nghe thấy sự phản kích đối với Tề Kiệt.
Tôi ngồi ở ghế sau, nhìn Mạnh Linh rồi lại nhìn Tề Kiệt
Ôi, không sao cả, sau này anh không chỉ sẽ chấp nhận lời xin lỗi của cô, mà còn sẽ xin lỗi cô vì đã làm cô khổ sở vào ngày hôm nay.
Khi đến khu nghỉ dưỡng, Mạnh Linh vừa xuống xe đã vịn vào cửa xe, trượt ngã xuống đất, đồng nghiệp của cô ấy lập tức chạy đến đỡ cô.
“Không phải bác sĩ đã bảo cô không được lái xe sao?Cô sao vậy… Anh Tề, xin lỗi, Mạnh Linh luôn gặp phải rối loạn tâm lý, bác sĩ tâm lý của cô ấy cũng đã khuyên cô ấy không nên lái xe. Nếu sau này có công việc gì cần, anh hãy tìm những đồng nghiệp khác của chúng tôi nhé!”
Xem ra việc Mạnh Linh run rẩy không phải do bị Tề Giới dọa dẫm.
Tề Kiệt không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô.
Phát hiện ra sự yếu đuối của nữ chính, nên nam chính cảm thấy không đành lòng?
Nhưng anh chỉ cười và nói: “Cái cớ của cả nhà các người thật sự rất đa dạng.”
10
Tôi không hiểu, mục đích của sự trả thù của Tề Kiệt đối với Mạnh Linh rốt cuộc là gì.
Có phải là muốn cô ấy đền mạng không?
Nhưng tất cả chúng ta đều hiểu, khách quan mà nói, cô ấy là vô tội.
Vào ban đêm, các đồng nghiệp của Mạnh Linh đang tổ chức tiệc nướng trên bãi biển, nhưng Tề Kiệt lại yêu cầu cô ấy phải nộp hai kế hoạch trong một đêm, khiến cô chỉ có thể đơn độc ngồi trên cây cầu treo bên bờ biển để làm kế hoạch.
Tề Kiệt đi đến, cầm lên bản kế hoạch mà cô ấy vẽ, chỉ liếc nhìn một cái.
“Làm lại.”
Rồi thì bị ném xuống đất.
Manh Linh, người đã chịu gió biển suốt một đêm, cảm thấy rất không cam lòng.
Cuối cùng, cô ấy đã lấy hết can đảm để mở lời: “Tề tiên sinh, chính anh đã chỉ định tôi phụ trách dự án này, khi nào thì anh mới không còn báo thù cá nhân với tôi nữa?:
“Khi bạn gái tôi sống lại.”
Mạnh Linh nắm lấy anh: “Đủ rồi—”
Tề Kiệt một tay hất cô ấy ra.
Không ngờ lực quá mạnh, Mạnh Linh bị đổ ngã, trực tiếp rơi xuống từ lan can cầu treo.
Cô ấy kịp thời nắm chặt lấy Tề Kiệt, vững vàng trong bóng tối.
Nghe thấy một tiếng ‘bịch’, cơ thể của cả hai bị mặt biển đen nuốt chửng.
Tôi đứng yên ở đó mà ngẩn người.
Cảm giác như đang xem một bộ phim truyền hình, không chắc chắn, lại nhìn thêm lần nữa.
Khi nhận ra điều đó, tôi cảm thấy hơi hoảng loạn.
Nhưng thực ra không cần phải lo lắng, họ là nam nữ chính, sẽ không chết đâu.
Rơi xuống biển giống như rơi xuống bồn tắm, chỉ là để tăng cường tình cảm mà thôi.
Đây có phải là một tình huống bi kịch do hệ thống sắp đặt cho họ không?
Có lẽ không, những người có duyên với nhau thường được gắn kết từ trước.
Những mối nhân duyên của họ cũng là một loại duyên.
Tề Kiệt bơi rất giỏi, nhanh chóng nổi lên mặt nước, anh khéo léo bơi về phía bờ.
Mạnh Linh ngoi lên khỏi mặt nước biển nhưng lại bị nhấn chìm một lần nữa, tiếng kêu cứu của cô ấy phát ra ngắt quãng.
Tề Kiệt không có ý định quay lại nhìn cô.
Anh nhanh chóng bơi về phía ánh đèn.
Liệu anh có mặc kệ cô mà không cứu không?
Tôi đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Chỉ trong một khoảnh khắc, chỉ một khoảnh khắc, Tề Kiệt đã do dự.
Chúng ta đều nghe thấy tiếng kêu cứu của Mạnh Linh bị nước biển cuốn tràn vào—
Tề Kiệt, nếu anh hỏi tôi, anh có nên cứu cô ấy hay không.
Tôi sẽ trả lời anh, với tư cách là ánh trăng trắng yếu ớt của anh, tôi cảm thấy rất không may.
Nhưng trong mười năm qua, anh hiểu tôi, tôi là một người tốt và tôi không cho rằng sự tốt bụng là một sai lầm.
Tôi cũng hiểu anh, anh là một người tốt.
Tôi chỉ có thể trách anh vì không yêu tôi nhiều như mong đợi, nhưng tôi tuyệt đối không trách người khác, ngay cả khi sự xuất hiện của nữ chính trong cuộc đời anh cần có tôi làm điểm khởi đầu.
Cuối cùng, trong đêm tối dày đặc, Tề Kiệt quay đầu lại, cúi người xuống, lại một lần nữa lặn sâu vào biển, lo lắng bơi về phía Mạnh Linh.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.Mặt biển phản chiếu ánh đèn lấp lánh của bãi biển, trong những gợn sóng dập dềnh của thủy triều, tôi thấy bóng họ dần dần gần lại, cho đến khi hoàn toàn hòa làm một.
Tập sau có pass, nhận pass tại ĐÂY nhé~ Phí đọc full chỉ 5k
Để lại một bình luận