Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

VÒNG LẶP ĐỊNH MỆNH- Chương 1

1

Tôi và Tề Kiệt đã ở bên nhau mười năm, tôi vẫn luôn cho rằng, mình đang cầm kịch bản của nữ chính.

Khi tôi còn học trung học, Tề Kiệt là một học sinh cá biệt, lúc cậu ta đánh nhau với bạn, chẳng may đã đụng vỡ cặp kính đen dày cộm của tôi.

Sau này cậu ta đổi chỗ ngồi, trở thành bạn cùng bàn của tôi, mỗi tiết học đều giúp tôi ghi chép bài dạy của thầy cô trên bảng.

Sau đó, tại đại hội thể thao, cậu ta đã xuất sắc giành được chức vô địch trong cuộc thi chạy đường dài, thậm chí còn kéo tôi lên bục nhận giải cùng cậu ta.

Trên khán đài, hết người này đến người kia la hét, hiệu trưởng trao giải cho Tề Kiệt cũng không che dấu được vẻ mặt khó coi.

Cậu ta nhướn mày với tôi và thầy hiệu trưởng: “Vì thể diện của tôi, chúng ta cùng bắt tay nào.”

Sau khi lên đại học, chúng tôi bắt đầu ở bên nhau. Vào cuối tuần, cậu ta sẽ ngồi tàu điện 3 tiếng để tới gặp tôi. Chúng tôi sẽ ngồi ở quán rượu trước cổng trường, chẳng làm gì cả.

Tôi sẽ đọc cho cậu ta những câu truyện vô nghĩa ở trên mạng.

“Kiểm tra chạy 800m, bạn cùng bàn của tôi khăng khăng là cô ấy chạy nhanh hơn tôi, thật không ngờ là trùm trường đã đến ôm tôi tháo chạy điên cuồng, cách cô ấy 2 vòng sân! tới đích, trùm trường hôn lên môi tôi, cả lớp như bùng nổ.”

Tề Kiệt không biết là đang cười hay đang khóc nói : “Đọc cái thứ vớ vẩn gì đây.”

Trong chốc lát liền bất ngờ hôn tôi.

Lần đó là nụ hôn đầu của hai chúng tôi.

Chúng tôi cũng bắt đầu say đắm.

Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi chuyển ra thuê một ngồi nhà, mỗi tối sẽ giám sát lẫn nhau , nhất định phải đi ngủ trước 12h, sau đó nửa đêm lại mò dậy đặt đồ ăn.

Sau này khi chúng tôi có công việc ổn định, cũng vay mượn được một số tiền, mua được một căn nhà để kết hôn, bố mẹ hai bên đều rất ưng ý.

Cuối cùng cũng tới năm thứ 12 của hai chúng tôi.

Hôm đó, tôi tăng ca tới tận khuya, vừa đi ra khỏi cổng công ty, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông hung dữ cầm con dao gọt hoa quả lao về phía tôi. Vô duyên vô cớ tôi lại bị một kẻ tâm thần cướp đi mạng sống.

Lúc đó, Tề Kiệt đang chơi game ở nhà, nhìn đồng hồ, ý thức được tôi sắp về, vội vàng tắt game đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn đêm cho tôi.

Cậu ta gọi điện thoại cho tôi, không thấy tôi nghe máy, nước sôi rồi, cậu ấy cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục chuẩn bị đồ ăn cho tôi.

Sau khi chết, linh hồn của tôi trôi dạt về bên cạnh Tề Kiệt.

Tôi nghe thấy ở bên tai truyền tới một giọng nói lạnh lùng, giống như giọng của người máy.

Giọng nói này nói với Tề Kiệt: “Bạch Nguyệt Quang của cậu hết vai rồi.”

2

Tôi nghĩ rằng, tôi chết thật quá vô lí đi.

Nhưng sự thật chứng minh, còn có điều vô lí hơn thế nữa.

Sau khi tôi chết, linh hồn của tôi sẽ về bên cạnh Tề Kiệt ba ngày, nhưng vì trong ba ngày này, nữ chủ của Tề Kiệt vẫn chưa xuất hiện, vì vậy tôi lại sống lại———

Như vậy mà nói, căn cứ vào cài đặt của hệ thống, cái chết của tôi sẽ phụ thuộc vào sự xuất hiện của nữ chủ, nếu nữ chủ không xuất hiện, tôi sẽ quay trở lại vào trước lúc tôi chết một tháng, sẽ lại một lần nữa chết theo một cách khác, và cứ như thế ,vòng lặp vô tận.

Hệ thống đã vì tôi mà chuẩn bị hàng ngàn cách khiến tôi chết.

Ngẹn thức ăn, đi làm bị tức chết, ngủ ở nhà thì gặp động đất, đi du lịch thì gặp sóng thần, đi khám sức khoẻ thì phát hiện bị ung thư giai đoạn cuối, ung thư vú, ung thư phổi, u não. Thậm chí còn có hôm nửa đêm chưa về nhà, đứng ở bên đường thì gặp phải cướp….

Cả người tôi tê liệt hết rồi.

Tính tới thời điểm hiện tại, tôi đã chết tới tận chín mươi tám lần rồi. Và đây là lần thứ chín mươi chín của tôi.

Ngày này lại đến, biết mình nhất định sẽ lại phải chết, tôi đã thản nhiên lấy đi 2 tháng lương của Tề Kiệt để đi mua một chiếc túi mới.

Đi đến ngã tư, một chiếc ô tô màu đen tăng tốc lao tới.

Tiềm thức mách bảo, tôi phải chạy ra khỏi chỗ đó, nhưng chân tôi bị kẹt lại, làm cách nào cũng không thể di chuyển được.

Sau đó, cơ thể của tôi bị hất tung lên không trung, rồi đờ đẫn rơi xuống mặt đất.

Khi tôi mở mắt ra một lần nữa , chân của tôi đã cách khỏi mặt đất, linh hồn trong suốt đang lơ lửng trên không trung.

Trong những tiếng cảm thán của người qua đường, tôi theo thói quen cúi đầu nhìn thân thể nhếch nhác, tả tơi của bản thân.

Đúng lúc này, cửa xe mở ra, chủ nhân của chiếc xe hốt hoảng lao xuống…


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!