Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

CHẤP NIỆM TUYẾT RƠI- Chương 1

1

Chu Hoành Dĩ đặc biệt hận mẹ tôi, sự căm hận này bắt nguồn từ thời trung học.

Khi đó, cậu ta và hoa khôi Tần Minh Nguyệt đã sớm yêu nhau, câu chuyện của họ lan truyền khắp trường.

Mẹ tôi, với tư cách là hiệu trưởng, đã công khai chỉ trích họ trước toàn trường.

Bà dạy bảo học sinh không sai, nhưng điều không nên làm chính là treo thông báo chỉ trích ngay cổng trường.

Bà đã chỉ trích Chu Hoành Dĩ và Tần Minh Nguyệt “có hành vi cực kỳ không đứng đắn, trốn học để ra ngoài thuê phòng.”

Thực tế, họ không hề làm vậy.

Bạn học có thể làm chứng rằng hôm đó họ trốn học để đi xem phim “Ngày nghỉ ở Rome.”

Mẹ tôi khăng khăng rằng mình đã làm đúng, bà ấy luôn xem việc yêu sớm như một mối nguy hại, thà sai lầm một trăm lần cũng không tha cho bất cứ một cặp đôi nào, thà quá khắt khe chứ không để những kẻ yêu sớm có được cuộc sống dễ dàng.

Thật tội nghiệp cho Tần Minh Nguyệt, từ đó, cô ấy bị bạn bè chỉ trích, mắng chửi là không biết giữ mình, thậm chí có người còn nói những lời khó nghe hơn.

Cô ấy học rất giỏi, phẩm hạnh tốt, nhưng danh tiếng lại bị hủy hoại.

Mẹ của Tần Minh Nguyệt tức giận phát điên, xông vào trường kéo tóc cô ấy, muốn cô ấy bỏ học.

Tôi vẫn nhớ như in ngày hôm đó, ánh nắng thật chói chang, mẹ tôi đứng trên bục giảng nghiêm nghị giảng bài.

Chu Hoành Dĩ đã chạy ra khỏi lớp để cứu Tần Minh Nguyệt.

Khi cậu ta ra khỏi cửa, đã trừng mắt nhìn mẹ tôi một cách dữ dội, bao gồm cả tôi cũng không thoát khỏi ánh nhìn đó.

Đôi mắt đào hoa sáng trong của cậu ta bỗng chốc trở nên u ám, tàn nhẫn, như một lưỡi dao, cắt sâu vào trái tim tôi.

Nhiều năm sau, khi ở trên giường, cậu ta cũng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy.

“Lô Thanh Y, nếu mẹ cậu biết con gái ngoan ngoãn của bà ta lại đi thuê phòng với tôi, bà ta có bị tức chết không?”

Cơn đau nhói khiến tôi co rụt người lại, nước mắt mờ mịt trong mắt.

Chu Hoành Dĩ cúi xuống, cậu ta tự hỏi và tự trả lời bên tai tôi: “Chắc là không đâu,suy cho cùng chính là bà ta, vì để cứu lấy đứa con trai cưng của mình, mà đã đẩy cậu vào tay tôi.”

2

Chu Hoành Dĩ mỗi tháng trả cho tôi ba vạn tệ, đủ để em trai tôi, Lô Minh Hiên, thực hiện mười lần lọc thận mỗi tháng.

Khi Minh Hiên vừa vào đại học, em ấy được phát hiện mắc bệnh suy thận mãn tính, chi phí điều trị cao chót vót.

Điều đó giống như một cú sét giữa trời quang đối với gia đình chúng tôi.

Mẹ tôi, sau nhiều năm dạy học đã bị sa thải vì danh tiếng không tốt, còn bố tôi, ông chỉ là một nhân viên nhỏ trong công ty, gia đình không thể gánh nổi khoản tiền thuốc men khổng lồ.

Thời điểm đó, tôi vừa tốt nghiệp đại học, bố mẹ liên tục nhắn tin, yêu cầu tôi nhanh chóng kiếm tiền, kiếm tiền, kiếm tiền…

Tôi học ngành văn học, thật sự không thể tìm được một công việc lương cao.

Một ngày, bố tôi nhắn tin cho tôi: “Y Y, con xinh đẹp và còn trẻ, chắc chắn sẽ thu hút được những người đàn ông giàu có. Em trai con chỉ còn một mạng sống, hãy cứu thằng bé đi.”

Khi nhận được tin nhắn đó, trái tim tôi như vỡ vụn.

Vì tôi là chị gái, nên tôi không xứng đáng là người sao?

Tôi không hiểu tại sao mình lại có một người bố như thế, tôi không thể tin nổi!

Nhưng khi trở về nhà, tôi nghe thấy tiếng khóc.

Mẹ tôi thì gục đầu trong tay, còn bố tôi thì khóc lóc thảm thiết.

Họ đang lặng lẽ chất vấn tôi: Nuôi tôi hai mươi mấy năm, hy sinh tôi một chút thì có đáng gì?

Lô Minh Hiên là em trai ruột của tôi, liệu tôi có thể thấy chết mà không cứu không?

Vì vậy, khi Chu Hoành Dĩ nhắn tin cho tôi: “Ba vạn tệ một tháng, khách sạn XX quốc tế, phòng 6908.”

Tôi chỉ đáp lại một chữ: “Được.”

3

Cũng không hoàn toàn là vì Lô Minh Hiên.

Thực ra, tôi chấp nhận với Chu Hoành Dĩ là bởi muốn chuộc tội.

Vì để chuộc lỗi cho mẹ tôi, và cũng để… chuộc lại lỗi lầm của chính mình.

Tội lỗi đó bắt đầu từ mùa xuân năm cuối cấp, khi tôi không nên nảy sinh những suy nghĩ viển vông về cậu ta.

Trong sân trường trồng đầy cây bàng, ai cũng mặc đồng phục xanh trắng bình thường.

Chu Hoành Dĩ nổi bật giữa đám đông, dáng người cao ráo, khuôn mặt điển trai, đôi mắt đen láy lấp lánh như sao khi cậu ta cười.

Tôi, chỉ là một kẻ mọt sách do mẹ làm hiệu trưởng dạy dỗ, suốt ngày chỉ biết chăm chăm học hành.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu ta, những mầm non cảm xúc bị kìm nén trong tôi lại nảy nở mãnh liệt.

Một lần, trong giờ thể dục, lớp được tự do hoạt động.

Chu Hoành Dĩ đang chơi bóng rổ trên sân, còn tôi ngồi trên khán đài giả vờ học bài, nhưng thực ra là để chăm chăm theo dõi cậu ấy từ khóe mắt.

Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, ngồi trên khán đài như thể đang ngồi trên mây.

Đột nhiên, sân bóng vang lên tiếng hoan hô, tin rằng số 7 vừa ném trúng một quả ba điểm.

Tôi ngồi thẳng người, ánh mắt vội vàng lướt xuống, sau đó vô tình chạm phải đôi mắt sáng trong của cậu ấy.

Trong vài giây giao nhau đó, thời gian giống như ngừng lại.

Nhưng đột ngột, bóng rổ va vào sau đầu cậu ta, khiến gương mặt cậu ta nhăn nhó, tay cậu ta che lấy đầu của mình.

Vẻ đẹp của cậu ta, ngay cả khi nhăn mặt, cũng thật sự cuốn hút, giống như một chú mèo con bị giật mình.

Nhưng cậu ta lại không nhận ra điều đó, còn lo lắng nhìn quanh, sợ rằng người khác biết một tài năng trên sân bóng như cậu ta lại bị bóng rổ đánh trúng.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, giả vờ đe dọa: “Này, coi như là cậu không nhìn thấy gì đó nhé!”

“Á?” Tôi ngẩn ngơ, ôm chặt sách trong tay.

Cậu ta cười, đôi mắt hoa đào cong lên như trăng lưỡi liềm, ánh sáng dịu dàng tỏa ra, nhẹ nhàng nói: “Quên đi những gì vừa xảy ra, 1, 2, 3, bingo!”

Cậu ta làm động tác tay như trong bộ phim “Men in Black,” bắn về phía tôi, như thể muốn xóa đi mọi ký ức.

Trái tim tôi như bị đánh trúng.


Bình luận

Một bình luận cho “CHẤP NIỆM TUYẾT RƠI- Chương 1”

  1. Ảnh đại diện Nguyễn thị nghiêm
    Nguyễn thị nghiêm

    Hay lắm

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!