Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

CHẤP NIỆM TUYẾT RƠI- Chương 7: END

20

Dù chúng tôi vẫn ngủ chung giường, nhưng không còn bất cứ sự gần gũi thân mật nào nữa

Chu Hoành Dĩ biết rằng, bây giờ tôi bài xích cậu ta, cả về mặt sinh lý lẫn tâm lý, vì vậy cậu ta không hề chạm vào tôi.

Tủ quần áo của cậu ta ở tầng hai của biệt thự, mỗi sáng tôi đều lấy cho cậu ta bộ vest và áo sơ mi đã chọn từ tối qua.

Sau đó, tôi đi vào khu vực phụ kiện để chọn đồng hồ, cúc áo và cà vạt.

Trong những ngày cuối cùng này, chúng tôi đã mô phỏng lại từng ngày trong năm năm qua.

Chỉ cần một ánh mắt từ cậu ta, tôi đã biết hôm nay cậu ta chọn món gì.

Chỉ cần tôi ngước mắt, cậu ta cũng biết rằng mình cần ngẩng đầu để cho tôi thắt cà vạt, hoặc giơ tay lên để tôi cài cúc áo.

Cửa sổ kính nhìn ra ngoài, cây cối xanh tươi rợp bóng, những ánh sáng lướt qua, phản chiếu lên nền đá cẩm thạch trắng, cũng mang màu xanh nhạt.

Trong gương, cậu ta mặc bộ vest màu xám than, còn tôi thì diện chiếc váy hai dây màu đào.

Bầu không khí giữa chúng tôi lúc này hòa hợp và ấm áp, giống như một cặp vợ chồng thật sự.

Nhưng không, chúng tôi chỉ là tình nhân tạm thời mà thôi.

Hoặc thậm chí còn không thể gọi là tình nhân, vì sự thù hận giữa chúng tôi lớn hơn rất nhiều so với tình yêu.

Cậu ta nói: “Ngày kia tôi sẽ đi Hungary để bàn công việc, cậu có muốn đi cùng không?”

“Đi bao lâu?”

“Hai tuần.”

Tôi đáp: “Chúng ta chỉ còn năm ngày thôi.”

Ánh mắt sâu thẳm của Chu Hoành Dĩ lúc này tĩnh lặng và buồn bã, cậu ta nói:

“Tôi biết, tôi sẽ mua vé máy bay trở về cho cậu trước.”

21

Cậu ta sẽ đi Budapest, thủ đô của Hungary để bàn công việc.

Vì chỉ còn năm ngày cuối cùng, cậu ta không muốn tôi rời khỏi tầm mắt của cậu ta dù chỉ là một giây.

Chu Hoành Dĩ bàn công việc, còn tôi sẽ đảm nhận vai trò trợ lý, ngồi phía sau bên phải của cậu ta.

Trong suốt cuộc họp quốc tế dài đằng đẵng, Chu Hoành Dĩ hoàn toàn tập trung, không có thời gian để quay lại nhìn tôi, nhưng cậu ta vẫn nhất quyết muốn tôi có mặt.

“Chỉ cần tôi biết cậu đang ở gần, cùng hít thở chung bầu không khí với tôi, như vậy là đủ rồi.”

Ánh nắng châu Âu dường như mỏng manh hơn so với miền Bắc trong nước.

Nó xuyên qua những đám mây, phủ lên trên người của Chu Hoành Dĩ một lớp ánh sáng vàng nhạt, tô điểm cho đường nét của cậu ta với những tia sáng mềm mại.

Lưng cậu ta thẳng tắp, dáng vẻ cũng rất thanh tú, mang chất liệu kiên định như đá quý.

Cậu ta vừa giống như món đồ chơi nhồi bông mà cậu ta yêu thích, vừa giống như đĩa vinyl quý giá mà cậu ta trân trọng.

Tôi tự hỏi, liệu đây có phải là lần cuối cùng không?

Hình ảnh cuối cùng của cậu ta trong tâm trí tôi, chỉ là bóng lưng thẳng tắp đó.

22

Ngày cuối cùng, chúng tôi đi dạo bên dòng sông Danube.

7:35, khi ánh đèn của tòa nhà Quốc hội sáng lên, vừa cổ điển vừa thanh nhã, phản chiếu trên mặt nước lấp lánh.

Đột nhiên, Chu Hoành Dĩ nói: “Tần Minh Nguyệt đã ly hôn rồi.”

Tôi ngớ người một lúc, rồi cười nói: “Có phải tôi nên chúc mừng không?Hai người có thể tái hợp rồi.”

Cậu ta nghiêm túc nhìn vào mắt tôi, “Tôi và cô ấy chưa bao giờ yêu nhau, những câu chuyện về việc chúng tôi yêu sớm đó chỉ là tin đồn.”

Đây là lần đầu tiên tôi nghe Chu Hoành Dĩ nhắc đến chuyện này.

“Lúc đó, Tần Minh Nguyệt đã viết thư tình cho tôi, cô ấy nói mình mắc bệnh trầm cảm, hy vọng tôi cứu rỗi cô ấy, cô ấy bảo tôi là ánh sáng duy nhất trong đời cô ấy.”

“Tôi không thích cô ấy, nên không thể đáp lại tình cảm đó, nhưng cô ấy nói chỉ cần tôi đi xem một bộ phim với cô ấy, bộ phim mà cô ấy yêu thích nhất: “Roman Holiday” là được.”

Những chuyện sau đó tôi đã biết, Chu Hoành Dĩ cúp học để đi xem phim với Tần Minh Nguyệt, tin tức đó đến tai học sinh và trở thành chuyện tình giữa nam thần và nữ thần của trường.

“Sau khi mẹ cậu phê bình chúng tôi, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là, liệu cô ấy có tự tử không, khi mà cô ấy thực sự bị trầm cảm và bị tổn thương như vậy? Vì thế, ngay khi có động tĩnh, tôi đã đứng ra bảo vệ cô ấy, thậm chí còn nhờ bố tôi gửi tiền cho gia đình cô ấy…”

“Nhưng sau đó, tôi biết rằng bệnh trầm cảm của cô ấy là giả. Cô ấy chưa bao giờ bị trầm cảm, cô ấy đã lừa tôi.”

Gương mặt của Chu Hoành Dĩ đối diện với tòa nhà Quốc hội lấp lánh ánh vàng.

Trong mắt cậu ta có nước mắt, nước mắt làm vỡ nát ánh sáng thành những vì sao nhỏ, ngay khoảnh khắc này, ánh mắt của cậu ta trong trẻo như hồi còn thanh thiếu niên.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, người thực sự bị trầm cảm lại là cậu. Cậu ở bên tôi, nhưng tôi lại chưa bao giờ quan tâm hay hỏi han cậu.”

23

Tôi quay đầu đi, không nhìn vào ánh mắt của Chu Hoành Dĩ.

Tôi vô thức đáp: “Tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi, hiện tại tôi rất ổn.”

“Không, không có gì là đã qua đi, với tôi thì không.”Chu Hoành Dĩ tức giận nói.

Cậu ta nắm chặt lấy vai tôi, dường như muốn xoay người tôi lại để nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu ta.

Nhưng rất nhanh cậu ta lại nhanh chóng buông tay ra, giống như sợ làm tôi đau.

Bất chợt, tôi nghĩ đến một câu chuyện từng được giải thưởng trong cuộc thi viết tiểu thuyết ngắn: “Đối với cô ấy, mọi thứ đã qua, nhưng đối với tôi thì không.”

Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng chứa đựng nỗi buồn vô tận, với một người bình thường, đó là bi kịch của sự chia ly.

24

Chiếc vé máy bay của tôi đã mua cho sáng mai, bay thẳng đến Hồng Kông.

Tối nay là đêm cuối cùng ở Budapest, cũng là đêm cuối cùng của tôi và Chu Hoành Dĩ.

Tôi muốn ngồi trên du thuyền, uống sâm panh.

Tuy nhiên, Chu Hoành Dĩ bây giời lại ép tôi bày tỏ cảm xúc.

“Thanh Y, đừng đối xử lạnh nhạt với tôi như vậy được không?Dù là cậu cười, khóc hay tức giận, tôi đều có thể chấp nhận, nhưng điều tôi sợ nhất, là bị cậu đối xử lạnh nhạt.”

Tôi mỉm cười nhẹ: “Không cần phải suy nghĩ gì nhiều đâu, ngày mai chúng ta sẽ chia tay, hôm nay hãy cùng nhau hòa bình, để mọi thứ tốt đẹp ra đi.”

Chu Hoành Dĩ nhìn sâu vào đôi mắt tôi: “Nhưng tôi không làm được.”

Tôi co chặt áo khoác để chống lại cơn gió lạnh.

Trong lúc tôi cúi đầu, Chu Hoành Dĩ nhẹ nhàng thủ thỉ, “Bởi vì tôi yêu cậu.”

Tôi tưởng đó chỉ là ảo giác, nhưng cậu ta lại lặp lại một lần nữa, kiên định và vững vàng: “Tôi yêu cậu.”

25

“Đừng như vậy nữa, cậu không hề yêu tôi. Cậu yêu chỉ là cảm giác mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của cậu, vì tôi đã trốn thoát khỏi sự kiểm soát của cậu, khiến cho cậu cảm thấy không thoải mái, nên cậu chỉ là muốn đưa tôi quay lại, để cậu có thể kiểm soát tôi mà thôi.”

Tôi phân tích một cách lý trí.

Chu Hoành Dĩ với ánh mắt lấp lánh, nhìn chằm chằm vào tôi không rời.

“Tại sao tôi không thể yêu cậu cơ chứ? Tôi có khả năng yêu, tôi muốn đối xử tốt với cậu, tôi muốn cùng cậu đi khắp thế giới… Tôi có thể khẳng định, cảm xúc của tôi dành cho cậu là tình yêu, không phải là sự kiểm soát.”

“Vấn đề là, tôi không tin. Lâu nay, tôi quá tự ti rồi, tôi không tin rằng cậu có thể yêu tôi.”

“Thanh Y, cậu xinh đẹp, tốt bụng, dịu dàng, chúng ta đã trải qua năm năm bên nhau, sống chung mỗi ngày, nuôi dưỡng tình cảm trong từng khoảnh khắc, làm sao tôi có thể không yêu cậu được?”

Tôi lắc đầu: “Tình yêu luôn đến bất ngờ, chỉ những người chưa bao giờ yêu mới nghĩ rằng tình yêu là một quá trình phát triển cảm xúc.”

Chu Hoành Dĩ cười, nụ cười trẻ trung như ánh mắt rực rỡ của cậu ta.

“Thanh Y, cậu nghĩ rằng hồi đó ở sân bóng rổ, chỉ có cậu là người có cảm xúc thôi sao?”

26

Câu nói ngắn gọn của cậu ta suýt nữa đã khiến tôi phá vỡ một nửa những hàng rào tâm lý mà tôi xây dựng bấy lâu nay.

Tôi không dám thuận theo lời cậu ta mà hỏi, vì nó như vực thẳm sáng ngời.

Du thuyền tình cờ cập bến, tôi muốn mua vé để lên tàu.

Chu Hoành Dĩ nắm chặt tay tôi: “Thanh Y, nói cho tôi biết, cậu còn có lý do gì khác để từ chối tôi sao?” Chúng ta gặp nhau khi còn trẻ, yêu nhau, sống cùng nhau suốt những năm tháng thanh xuân, đó là một quá trình hoàn hảo. Sau tất cả, chúng ta nên là một cặp đôi hạnh phúc.”

“Nhưng cậu đã chà đạp lên lòng tự trọng của tôi.”

Tôi lấy điện thoại ra, mở album ảnh cho cậu ta xem bức ảnh tôi quỳ gối ở linh đường vào tối hôm đó, chụp cảnh tuyết trên cầu vượt thành phố.

Sương mù bao phủ, trời và mây, núi và nước hòa quyện, tất cả đều trắng xóa.

Rơi xuống trái tim tôi, nhưng lại là những mảnh vụn tàn tạ giữa bạt ngàn tuyết.”

“Trừ khi thời gian có thể quay ngược, trở về ngày ở tang lễ của mẹ Tần Minh Nguyệt… nhưng điều đó là không thể.”

Sự tuyệt vọng của tôi là không thể thay đổi được.

Chu Hoành Dĩ lập tức nói: “Hôm đó tôi cũng đã quỳ.”

“Cậu quỳ là vì cậu muốn, nhưng tôi không hề muốn điều đó. Điều tôi quan tâm là cậu đã ép buộc tôi, cậu không tôn trọng ý chí tự do của tôi.”

Đúng lúc thuyền buồm cập bến, tôi bước lên cầu cảng, chuẩn bị lên tàu.

“Xin lỗi cậu, tôi hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa…” Chu Hoành Dĩ ở phía sau tôi hét lên.

Tôi bước đi mà không hề quay đầu lại, bước theo đám đông lên thuyền.

Người dân từ các quốc gia tụ tập ở đây, những ngôn ngữ khác nhau nhẹ nhàng và kỳ diệu đan xen vào nhau, giống như tiếng Phạn mà tôi không hiểu.

Điều bất ngờ đó khiến tôi nhớ lại ngày ở tang lễ, cũng đầy những âm thanh như vậy, quần áo cọ xát vào nhau

Nhưng trái tim của tôi không còn đau đớn nữa.

Tất cả đã qua, như nước chảy không vết, dù là nỗi buồn hay tình yêu, đều kết thúc tại khoảnh khắc này.

Tôi nâng ly sâm panh, mỉm cười hướng về phía Chu Hoành Dịch.

Chúc cậu trong quãng đời còn lại sẽ tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình.

Tôi cũng vậy.

HẾT!


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!