Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

CHẤP NIỆM TUYẾT RƠI- Chương 6

16

Khi đến bệnh viện, tôi một mình bước vào khu điều trị.

Bố mẹ tôi không có trong phòng, chỉ có một mình Lô Minh Hiên đang nằm trên giường chơi game.

Nhìn thấy tôi, cậu ta rất ngạc nhiên: “Dạo này chị đi du lịch à? Lâu lắm rồi không nhìn thấy chị.”

“Không, nhưng sắp tới tôi sẽ đi.”

“Đi đâu vậy?”Lô Minh Hiên nghe đến du lịch thì hăng hái ngay: “Có phải đi cùng Chu Hoành Dĩ không?”

Tôi im lặng một lát, rồi nói: “Tôi đã chia tay với cậu ta rồi, từ giờ mỗi tháng sẽ không có 3 vạn tệ nữa đâu.”

Lô Minh Hiên nghe thấy vậy liền lập tức hét lên: “Không được!”

Tôi lạnh lùng đáp: “Có được hay không cũng không đến lượt cậu quyết định. Tôi là chị của cậu, chứ không phải cái máy rút tiền. Tôi có cuộc sống của riêng mình, không thể mãi mãi bị các người trói buộc được.”

Lô Minh Hiên la lên: “Tôi là em trai của chị! Luật đã quy định, nếu bố mẹ không có khả năng nuôi dưỡng, thì chị phải có nghĩa vụ nuôi em trai!Chị phải thực hiện nghĩa vụ này! Phải chu cấp tiền cho tôi!”

Tôi không quan tâm mà chỉ nhún vai: “Được thôi, cậu cứ kiện tôi đi. Cậu có tin không, kết quả phán quyết của tòa án tối đa cũng chỉ buộc tôi phải trả 3 nghìn tệ mỗi tháng.”

Lô Minh Hiên nhận thấy rằng tôi đã quyết tâm, cậu ta nhảy dựng lên chất vấn: “Sao chị lại ngu như vậy!Chu Hoành Dĩ là một cây tiền, sao chị không giữ chặt lấy anh ta chứ?”

Tôi cười lạnh: “Cậu có bản lĩnh thì đi giữ lấy cậu ta đi, để cho cậu ta bao nuôi cậu.”

Lô Minh Hiên gào lên: “Này, chị vẫn cảm thấy việc ở bên anh ta là thiệt thòi cho chị hay sao! Chị nghĩ mình không nên bị người ta bao nuôi sao? Chị nghĩ tôi ngu à? Mẹ đã nói từ lâu rồi, chị sớm đã thích thầm Chu Hoành Dĩ từ trước rồi, chị nhớ anh ta đến nỗi không chịu nổi! Chị bán thân để chữa bệnh cho tôi chỉ là cái cớ thôi! Thực ra chị đã muốn ở bên anh ta từ lâu rồi đúng không? Còn muốn giả vờ như không thể tự quyết định, muốn làm gái mà lại dựng bia tỏ vẻ thanh cao cơ à…”

Tôi mạnh tay tát cậu ta một cái.

“Lô Minh Hiên, mày đã qua 18 tuổi rồi, tao không còn bất kỳ nghĩa vụ nuôi dưỡng nào với mày nữa. Từ giờ trở đi, tao cắt đứt quan hệ chị em với mày, đừng mong lấy được một xu nào từ tao.”

Nói xong, tôi mở cửa phòng bệnh, bất ngờ nhìn thấy Chu Hoành Dĩ đứng ngay ngoài cửa.

Cậu ta đã nghe lén cuộc trò chuyện của chúng tôi, không biết là đã nghe được bao lâu, đã nghe được tới đâu rồi.

Ngay khoảnh khắc này, giọng nói của cậu ta run rẩy, cẩn thận hỏi tôi: “Thanh Y, trước đây… cậu từng thích tôi sao?”

17

“Không, chưa bao giờ.” Tôi nhanh chóng rời khỏi hành lang, nhưng lại tình cờ gặp phải bố mẹ của tôi.

Họ nhìn thấy tôi, như mèo thấy chuột, ánh mắt lập tức sáng lên.

“Y Y, con đã đi đâu vậy? Lâu lắm không về thăm chúng ta rồi…”

Khi mẹ tôi nhìn thấy bóng dáng của Chu Hoành Dĩ phía sau, sắc mặt bà trở nên cứng đờ.

“Hai đứa…Hai đứa đang làm gì ở đây…”

“Mẹ, tôi đến báo cho mẹ biết, tôi sắp đi ra nước ngoài, có thể sẽ không quay về nữa. Bố mẹ tự bảo trọng nhé.”

Bố tôi mở to mắt: “Y Y, con có ý gì? Con không cần chúng ta nữa sao, con sẽ không chu cấp cho chúng ta nữa hay sao?”

Bố tôi luôn là người rất dễ bị kích động, không giấu được cảm xúc, mọi thứ đều hiện rõ trên mặt.

Khác với mẹ, bà biết cách giả vờ, thân mật kéo lấy tay tôi: “Thôi nào, cả nhà mình đừng nói chuyện như người ngoài thế, hôm nay mẹ vừa nấu canh gà cho Minh Hiên, con cũng đến uống một chút đi.”

“Tôi không uống đâu, mẹ, tôi chỉ đến để nói lời tạm biệt với các người mà thôi.”

Mẹ tôi trợn mắt lên, bà đã từng là hiệu trưởng, uy quyền vẫn còn.

Nhưng bây giờ tôi cao hơn bà ấy rất nhiều, nhìn xuống vẻ mặt cau mày trừng mắt của bà ấy, tôi chỉ thấy buồn cười.

Một khi hai mẹ con đã đạt tới ngưỡng này thì không cần phải tiếp tục tỏ vẻ tình cảm gì nữa.

“Tao đã vất vả nuôi mày, tao đã tốn biết bao nhiêu tiền!Tao đã tốn bao nhiêu sức lực! Bây giờ đôi cánh của mày đã mạnh mẽ rồi!Mày muốn bay cao!Mày không coi trọng tao nữa rồi, phải không?”

“Bởi vì bà không xứng làm mẹ của tôi, làm con của bà tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Đã vô số lần tôi đã từng nghĩ đến cái chết, nếu như có kiếp sau, tôi hy vọng không bao giờ đầu thai vào gia đình của các người nữa.”

Mẹ tôi đang định đưa tay muốn tát vào mặt tôi một cái, nhưng đã bị Chu Hoành Dĩ ngăn lại.

Cậu ta chậm rãi, đầy uy quyền nói: “Cô hiệu trưởng, đừng làm mình xấu hổ thêm nữa.”

18

Mẹ tôi rất sợ nghe đến hai chữ “Hiệu trưởng.”

Bởi vì bà từng tự hào với chức vụ hiệu trưởng, thích sử dụng quyền lực để áp bức học sinh.

Bà tự cho là mình đã làm rất tốt, nhưng cuối cùng lại bị phụ huynh học sinh liên kết lại đưa lên sở giáo dục, buộc bà phải từ chức.

Tôi đã nghe những lời này không biết bao nhiêu lần, mỗi khi mẹ tôi khó chịu, bà lại mắng chửi tôi, mắng tôi không kiếm được tiền, không mua được nhà…

Nghe nhiều rồi, tôi đã quá quen, vì thế mà không còn cảm thấy đau đớn gì nữa.

Nhưng Chu Hoành Dĩ lại bắt đầu nổi giận, hôm nay là lần đầu tiên cậu ta tận mắt chứng kiến cảnh mẹ tôi mắng chửi tôi.

“Bà đang nói chuyện với con gái mình sao?Bà có xứng đáng làm mẹ không? Từ lúc nhìn thấy cậu ấy đến giờ, bà chưa hỏi một câu nào về cuộc sống của cậu ấy, liệu cậu ấy có khổ sở không, bà chỉ nghĩ đến tiền, tiền và tiền, trong đầu bà chỉ có việc moi tiền của cậu ấy thôi sao!Bà có biết cậu ấy đã vất vả như thế nào không? Áp lực quá lớn khiến cậu ấy phải đi gặp bác sĩ tâm lý, cậu ấy sống trong một căn phòng nhỏ, mỗi ngày thức khuya viết lách, mỗi ngày đều viết tới 2h sáng không ngủ.”

“Còn các người thì sao? Nhàn rỗi ở nhà, chăm đứa con trai mập mạp, ba cái miệng đều phải dựa vào cậu ấy nuôi sống…”

Mẹ tôi hét lên: “Việc nhà chúng tôi không cần cậu quan tâm!”

Chu Hoành Dĩ cười nhạt: “Không cần tôi quan tâm? Chắc chắn hàng tháng ba vạn tệ tiền các người nhận được thoải mái lắm. Tôi nói cho các người biết, từ tháng sau, sẽ không còn một xu nào nữa. Ba vạn này là lần cuối cùng, từ nay về sau, Thanh Y và các người sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.”

Cậu ta ném thẻ ngân hàng xuống đất.

Cuối hành lang, một số người đàn ông cao lớn mặc vest, ánh mắt không thiện cảm, đang nhìn chằm chằm vào bố mẹ tôi.

Chu Hoành Dĩ nắm lấy tay tôi: “Tôi nhắc lại một lần nữa, đã nhận được số tiền này, sau này đừng có tìm tới Thanh Y để xin tiền nữa, nếu không, tôi sẽ không khách sáo với các người đâu.”

19

Tôi để mặc cho cậu ta kéo tay ra khỏi phòng bệnh.

Trong việc chống lại bố mẹ mình, cậu ta đã giúp tôi, bây giờ cậu ta là đồng minh tạm thời của tôi.

Ra ngoài, tôi mới bắt đầu lên tiếng nói chuyện với cậu ta.

“Về ba vạn tệ đó…”

Cậu ta cắt lời tôi: “Cậu đã rời bỏ tôi vào ngày 20 tháng trước, hôm nay cũng đúng là ngày 20, chỉ cần cậu ở bên tôi trong mười ngày còn lại, bù lại cho một tháng đó, ba vạn tệ này sẽ coi như lương cho tháng đó, được không?”

Tôi không muốn, vì tôi biết số tiền đó cũng sẽ không đến tay mình, chẳng khác gì việc mua bán ép buộc.

Chu Hoành Dĩ cầu xin tôi: “Chỉ cần mười ngày, chỉ mười ngày thôi, tôi đảm bảo sau mười ngày đó sẽ không làm phiền tới cuộc sống của cậu nữa, tôi sẽ đưa cậu ra nước ngoài, bố mẹ của cậu sẽ không tìm thấy cậu nữa.”

Câu cuối cùng của cậu ta thật sự đã chạm đến trái tim tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn cây mai, một cây mai trong khuôn viên bệnh viện, những bông hoa đỏ nhạt điểm xuyết, không khí xuyên qua những bông hoa mỏng manh và trong trẻo.

“Về phòng khám của Hà QuýNghiên…”

“Tôi sẽ buông tay, tôi sẽ không ép cậu ta nữa, chỉ cần cậu quay lại bên tôi, dù chỉ mười ngày thôi.”

Liệu tôi có hận cậu ta không?

Hận.

Sau khi quỳ gối trong linh đường đó, tôi chưa bao giờ quên đi nỗi căm hận của mình.

Liệu tôi còn yêu cậu ta không?

Tôi nhẹ nhàng tự hỏi mình.

Không biết.

Tất cả tình yêu và hận thù đều nên có một chương kết thúc.

Tôi trả lời cậu ta: “Được, tôi đồng ý.”


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!