12
Chu Hoành Dĩ càng lúc càng sốt ruột.
“Cậu thật sự muốn đi sao?Lô Thanh Y, tôi nói cho cậu biết, một khi cậu bước ra khỏi cánh cửa này thì đừng mong có thể trở lại.”
“Được thôi.”Tôi hờ hững đáp.
Sau khi đóng gói xong quần áo, tôi kéo va li.
“Hôm nay mới ngày 20, còn chưa đến cuối tháng đâu, cậu không muốn lấy 3 vạn tệ này nữa sao?”
“Không cần nữa.”
“Cậu đi rồi, mọi thứ mà cậu đã động vào ở nhà tôi, đều sẽ bị vứt hết, không để lại một món nào!”
“Ừ.”
Tôi đặt thẻ ngân hàng lên bàn trà, kéo va li ra khỏi cửa.
Đột nhiên, một tiếng rầm vang lên sau lưng, Chu Hoành Dĩ đập vỡ đồ sứ trong tủ trưng bày.
Đó là món đồ sứ Lang Tào màu đỏ trị giá triệu đô, vỡ tan tành trên sàn, như một vũng máu sáng chói.
13
Tôi thuê một căn phòng nhỏ bên ngoài vòng đai thứ năm ở Bắc Kinh.
Căn phòng rất chật chội, kín mít, cửa sổ chỉ nhỏ một chút, so với biệt thự sang trọng và rộng rãi của Chu Hoành Dĩ thì khác nhau một trời một vực.
Mỗi ngày, tôi ngồi trên giường viết các bài thương mại, nỗ lực kiếm tiền.
Thỉnh thoảng ra ngoài mua cơm, hoặc đi dạo trong trung tâm thương mại vắng khách ở gần đó.
Hôm đó, tôi thấy một người mặc áo Pikachu đang phát tờ rơi một cách cô đơn.
Tôi vô thức liên tưởng đến Chu Hoành Dĩ.
Cậu ta thích Pikachu, chó Cinnamoroll, Snoopy, Moomin…
Thật khó tin, một người như cậu ta lại thích đồ chơi.
Nhưng khi tôi yêu cậu ta, tôi lại cảm thấy cậu ta thật dễ thương.
Dù giờ đây cậu ta là một nhà lãnh đạo quyết đoán trên thương trường, nhưng trong lòng cậu ta vẫn luôn có một cậu bé mềm yếu.
Cũng giống như năm xưa khi cậu ta nói với tôi trên sân bóng: “1, 2, 3, bingo!”, đôi khi cậu ta cũng thể hiện một mặt ngốc nghếch và nghịch ngợm.
Vì cậu ta lớn lên trong một gia đình hoà thuận và được yêu thương, cuộc sống đầy đủ, từ nhỏ đến lớn cậu ta chưa từng trải qua nhiều khó khăn, nên cách nhìn nhận thế giới của cậu ta cũng tràn đầy thiện ý.
Nhưng vì cách mà mẹ tôi xử lý chuyện yêu sớm của cậu ta lúc học lớp 12 đã để lại cho cậu ta một cú sốc lớn.
Điều đó đã mài dũa cậu ta trở thành một kẻ lạnh lùng, tàn nhẫn, và luôn muốn hành hạ và trả thù tôi.
Nhưng giờ mọi chuyện đã kết thúc.
Tôi sẽ không bao giờ liên lạc với cậu ta nữa.
Còn về phía bố mẹ tôi, bọn họ thường xuyên gọi điện và nhắn tin cho tôi.
Mặt ngoài thì bọn họ hỏi han ân cần, nhưng thực tế lại đang dò hỏi, muốn xem tháng này 3 vạn tệ khi nào sẽ được chuyển vào tài khoản của bọn họ.
Có lúc giữa đêm, tôi còn nhận được cuộc gọi từ số lạ.
Mỗi khi bắt máy, đầu dây bên kia lại im lặng, thật kỳ quái.
Tối hôm đó, khi tôi đang định tắt máy, lại có một số lạ gọi đến.
“Alô, ai đấy?”
Đầu dây bên kia vẫn im lặng, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Tôi nhìn ra ngoài ánh đêm xanh thẫm, bỗng dưng có linh cảm: “Chu Hoành Dĩ sao?”
Đầu dây bên kia lập tức cúp máy.
Cùng lúc đó, đúng mười hai giờ đêm, không biết là đồng hồ cổ của nhà ai đang đung đưa quả lắc, vang lên những tiếng “Tích tắc,tích tắc, tích tắc” dài dằng dặc và nặng nề.
14
Tôi viết một cách điên cuồng, không phân biệt ngày đêm, trong một tháng đã tích lũy được một khoản tiền nhuận bút không nhỏ.
Cộng với số tiền tiết kiệm được trước đây, tôi có khoảng năm mươi ngàn tệ.
Đến Hong Kong thì đủ rồi, còn việc ra nước ngoài thì tôi sẽ tính toán sau.
Tôi muốn đến Đông Nam Á, nơi không có tuyết.
Tôi đã liên hệ với môi giới để hỏi về việc xuất ngoại, họ cung cấp cho tôi kế hoạch từ 周祥, nhìn có vẻ triển vọng, nhưng không biết có thật hay không.
Khi tôi đang tìm kiếm thông tin và suy nghĩ về bước đi tiếp theo, bỗng nhận được cuộc gọi từ Hà Quy Nghiên.
Cậu ấy nói với tôi rằng Chu Hoành Dĩ đang đầu tư vào đối thủ cạnh tranh của mình, ép phòng tư vấn tâm lý đó hạ giá để thu hút khách hàng của Hà Quý Nghiên.
Tức là Chu Hoành Dĩ đang âm thầm gây khó khăn cho Hà Quy Nghiên.
Lý do khiến cậu ta làm điều này… có lẽ có liên quan đến tôi.
Giọng của Hà Quý Nghiên khàn khàn xen lẫn mệt mỏi: “Học tỷ, chị có thể giúp tôi khuyên anh ấy không…”
Tôi biết đây là một cú sốc đối với Hà Quy Nghiên, cậu ấy đã tốt với tôi như vậy, tôi không thể để cậu ấy vì tôi mà bị ảnh hưởng được.
Vì thế, tôi ngay lập tức đồng ý: “Được, tôi sẽ sắp xếp gặp Chu Hoành Dĩ sớm.”
Tối đó, khi nhận được cuộc gọi từ số lạ lần nữa, tôi lập tức nói: “Tôi muốn gặp cậu.”
Tiếng thở bên đầu dây bên kia bỗng trở nên gấp gáp, Chu Hoành Dĩ nói: “Được, tôi sẽ đến đón cậu.”
Tôi sững người một chút, có vẻ như cậu ta đã sớm cử người điều tra xem tôi đang ở đâu.
Tôi nói: “Đừng đến, tôi phải tới bệnh viện thăm em trai trước, bố mẹ tôi chắc chắn sẽ ở đó.”
Tôi cười nhạt nói thêm: “Chắc cậu không muốn gặp mẹ tôi đâu, đúng không?”
15
Bố mẹ tôi luôn nhắn tin làm phiền tôi, cản trở cuộc sống bình thường của tôi.
Tôi cảm thấy đã đến lúc mình phải chấm dứt hết mọi chuyện, trước khi đi Hong Kong, tôi muốn gặp họ lần cuối.
Sáng hôm đó, tôi đã sửa soạn xong, tự chiên cho mình một cái trứng ốp la, ăn no xong thì xuống dưới.
Một chiếc Rolls-Royce nổi bật dừng trước cửa chung cư.
Những người đi qua đều ngoái đầu nhìn lại.
Tôi giả vờ không nhìn thấy, tay nhét trong túi áo khoác đi về phía trạm xe buýt.
Nhưng chiếc Rolls-Royce cứ từ từ theo sau tôi.
Tôi nghĩ, thôi kệ, cãi nhau làm gì nữa.
Thay vào đó, nhân lúc ở trên xe, tôi sẽ nhanh chóng nói chuyện về Hà Quý Nghiên.
Tôi lên ghế phụ bên cạnh của Chu Hoành Dĩ.
Cậu ta nhìn tôi một lúc lâu: “Cậu gầy đi rồi, còn xuất hiện quầng thâm mắt.”
Tôi làm ngơ không đáp lại.
Cậu ta nói: “Trở lại bên tôi đi, mỗi tháng tôi sẽ cho cậu 10 vạn.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu ta một cái, chỉ một cái nhìn thôi, tôi đã nhận ra cậu ta đã nhiều ngày không ngủ ngon, dưới cằm xuất hiện những sợi râu lún phún.
“Không.” Tôi trả lời ngắn gọn.
Tôi định mở miệng nói về chuyện của Hà Quý Ngiên, nhưng lại nhạy bén nhận ra tay cậu ta đang run rẩy.
“Cậu làm sao vậy?” Tôi nghi ngờ hỏi.
Cậu ta nói: “Gần đây tôi uống rượu, suốt đêm uống cho say, thần kinh bị tê liệt.”
Trong lòng tôi bất giác lo lắng, cậu ta vội vàng nói: “Cậu yên tâm đi, tối qua tôi không uống, tối qua nghe cậu nói muốn gặp tôi, tôi lập tức kiềm chế cơn nghiện, bây giờ máu tôi sạch lắm, không hề có cồn.”
Cậu ta nghiêm túc giải thích cho tôi, cố gắng bắt được ánh mắt của tôi.
Tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ xe: “Sao không để tài xế lái?”
Im lặng một lúc lâu, cậu ta mới nói: “Tôi muốn ở riêng với cậu.”
Tôi siết chặt tay mình.
Cậu ta là có ý gì? Muốn níu kéo tôi sao?
Nhưng đã quá muộn rồi, trái tim của tôi đã hoàn toàn tan vỡ.
Khoảnh khắc quỳ gối trước linh đường của mẹ Tần Minh Nguyệt, âm thanh tôi nghe thấy không phải là tiếng tuyết rơi, mà là tiếng trái tim mình đang vỡ vụn.
Để lại một bình luận