Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

CHẤP NIỆM TUYẾT RƠI- Chương 4

8

Khi kể cho bác sĩ tâm lý nghe về chuyện này, tôi rất bình tĩnh, thậm chí còn mang chút tự giễu.

Ngày hôm đó, thực ra tôi chỉ quỳ có nửa phút, nhưng mỗi giây lại dài như một năm, giống như tôi đã quỳ suốt ba mươi năm vậy.

Đầu gối đau nhức vô cùng, tôi nghĩ do mình bị tê cóng mà thôi.

Khi về đến nhà, tôi hỏi mẹ tôi: “Mẹ, quần len của con đã được sửa xong chưa? Con muốn mặc nó ngay bây giờ.”

Mẹ tôi đang dọn dẹp trong bếp, không thèm để ý đến tôi.

Tôi vào phòng mình để lấy, nhưng phát hiện ra quần len đã bị tháo ra, chỉ còn lại một đống chỉ.

Mẹ tôi nói: “Quần len của em trai con cũng ngắn, không đủ chỉ, mẹ đã tháo của con ra để sửa cho nó rồi, Thanh Y này, con tự đi mua một cái mới đi, dù sao cũng không phải thứ gì giá trị.”

À, thì ra là vậy.

Nhưng mà, trái tim tôi đau quá, như có một con dao cứa vào, khiến trái tim tôi đầy vết thương, máu chảy ròng ròng.

Hôm đó, tôi ôm một đống chỉ, vừa khóc vừa cười, giống như phát điên.

Mẹ tôi hỏi: “Có cần phải như vậy không, Thanh Y? Chỉ là một cái quần len thôi mà!Mày đâu có thiếu tiền, 4800 tệ mày đã tiêu hết rồi cơ mà!”

Tôi bỗng nhiên đứng phắt dậy, lớn tiếng hỏi: “Tôi có phải là con nuôi không? Mẹ, mẹ có biết những năm qua mẹ đối xử với tôi như thế nào không? Chỉ có Minh Hiên mới là con ruột của mẹ thôi, đúng không? Đúng không?!”

Đây là lần đầu tiên trong suốt những năm qua tôi nổi giận, thẳng tay đập bàn ăn, chén đĩa vỡ vụn trên sàn.

Tôi tức giận hét lên một câu: “Tôi không muốn làm nữa, bà cứ coi như tôi đã chết đi!”

9

Tại phòng khám tâm lý, khi tôi lặp lại câu “Bà cứ coi như tôi đã chết đi.”

Tôi không kìm được mà bất giác bất cười.

“Thật nhẹ nhõm,”Tôi nói, “khi nói ra câu đó, tôi nhận ra mình thực sự là một con người. Không phải là con gái của ai đó, cũng không phải là chị gái của ai đó, tôi là một con người còn sống.”

Bác sĩ tâm lý lặng lẽ lắng nghe, gọng kính phản chiếu ánh sáng, vừa xa lạ vừa đáng tin cậy.

Tôi tiếp tục: “Đêm đó, tôi chạy khỏi nhà, lảo đảo trong cơn tuyết, tôi đã đi bộ rất lâu. Suốt thời gian đó, Chu Hoành Dĩ gọi cho tôi liên tục, tôi đã chặn số của cậu ta rồi.”

Tôi bước lên cầu vượt, nhìn về phía xa xa, bỗng nhiên quên đi rất nhiều điều.

Trong đầu tôi hiện lên rõ ràng bài thơ “Nhìn Tuyết Tại Hồ Tâm Đình” của Trương Đái: “Sương mù giăng tỏa, trời đất hòa quyện, mọi thứ trắng xóa.”

Tôi cũng nhớ đến hồi còn nhỏ, gần nhà bà ngoại có một cây cầu bắc ngang, cột dây trắng tinh như bồ câu đang vỗ cánh…

Nhiều điều tốt đẹp vụn vặt bắt đầu nảy nở trong bóng tối.

Tôi khóc, lảo đảo bước đi trên đường, nước mắt hòa theo gió, dòng nước mắt ấm áp, khiên tôi bỗng nhận ra rằng mình vẫn chưa bị phá hỏng.

Sâu trong cơ thể, vẫn còn lưu giữ nhiều năng lượng tốt đẹp, xuất hiện để cứu tôi khi tôi nghĩ đến cái chết.

Vì vậy, tôi quyết định không tìm lấy cái chết nữa.

Tôi muốn sống một mình, xa rời tất cả bọn họ, sống một cuộc đời của riêng mình.

Cát trong đồng hồ đã hoàn toàn chảy hết, tôi nhìn đồng hồ.

“Ôi, đã 1h23 phút rồi, xin lỗi bác sĩ, đã làm mất thời gian của bác sĩ rồi.”

Anh ấy là bác sĩ nổi tiếng, từng giây từng phút đều quý giá, tôi không dám làm trễ.

“Cảm ơn bác sĩ đã điều trị, tôi đã học được rất nhiều điều. Đây là lần cuối cùng tôi đến đây, sau này tôi sẽ không còn tiền nữa để tới điều trị nữa rồi.”Tôi tự giễu mà cười.

Dù sao, tôi đã quyết tâm chia tay với Chu Hoành Dĩ.

Từ giờ, tôi phải tự kiếm sống, nuôi bản thân bằng lương của mình.

Bác sĩ tháo kính ra, lộ ra đôi mắt sáng.

“Được rồi, thời gian tư vấn đã kết thúc, chúng ta không còn là mối quan hệ bác sĩ và bệnh nhân nữa. Chị còn nhớ tôi không?”

10

Bác sĩ có tên là Hà Quý Nghiên.

Đầu tiên tôi cảm thấy có chút mơ hồ, rồi sau đó chợt nhận ra: “À, cậu cũng ở trong câu lạc bộ thơ của trường đại học!”

“Đúng vậy.”Cậu ấy cười, đôi mắt sáng lấp lánh: “Tôi học sau chị một khóa, luôn nhớ chị viết thơ rất hay.”

Đã lâu rồi tôi không viết thơ, nghĩ về những năm tháng đại học, tự dưng cảm thấy ngại ngùng.

Hà Quý Nghiên thậm chí còn thuộc lòng một câu: “Hồng mông tinh vỡ rơi sân vũ, bích ảnh phong sơ ngàn dặm cô.”

Tôi sững sờ, những ký ức ùa về, bầu trời xanh với mây trắng lững lờ.

Trong khuôn viên trường trung học, bóng cây phong xanh mướt, ánh mắt Chu Hoành Dĩ như chứa đầy những vì sao.

Trường không cho phép đi xe đạp, nhưng cậu ta vẫn ngạo nghễ cưỡi xe địa hình, lao qua đám đông, tạo thành cơn gió mạnh.

“Hồng mông tinh vỡ rơi sân vũ, bích ảnh phong sơ ngàn dặm cô.”

Thời gian đã trôi qua quá lâu, đủ để ánh mắt Chu Hoành Dĩ không còn sáng như xưa, không còn đầy ánh sao.

Giờ đây, ánh nhìn của cậu ta đã trở nên sâu lắng, ngập tràn những mệt mỏi sau nhiều năm chinh chiến thương trường.

Ngược lại, Hà Quý Nghiên trước mặt tôi, đôi mắt sáng rõ khiến tôi nhớ lại Chu Hoành Dĩ của năm xưa.

Cậu ấy rất tốt, biết tôi đang tìm việc, nên đã giúp tôi kết nối với một bậc tiền bối ở tạp chí.

Người tiền bối đó đã xem qua những ghi chép, thơ ca và tùy bút của tôi, và thậm chí còn sẵn lòng cho tôi một đơn hàng viết bài thử.

Tôi phấn khích đến mức lập tức đồng ý, vì quá muốn chứng minh bản thân, tôi đã tìm một quán Starbucks để bắt đầu viết.

Đơn hàng này là một bài viết quảng cáo cao cấp, tôi đã mất đến tám chín tiếng đồng hồ, bận rộn từ sáng cho đến khi trời tối.

Hà Quý Nghiên đến giờ ăn trưa đã qua đây cùng tôi, chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện, cậu ấy thật sự là một người ấm áp và dịu dàng.

Bài viết đó được nộp, tôi nhận được một nghìn nhân dân tệ tiền thù lao.

Đây là khoản tiền đầu tiên tôi kiếm được một cách chính đáng sau năm năm.

Tôi vô cùng biết ơn vì khoản tiền này, tôi thật sự vui mừng, đến mức muốn khóc, muốn ngay lập tức chia sẻ niềm vui này với ai đó.

Nhưng khi nghĩ kỹ lại, tôi nhận ra mình không có ai để chia sẻ cả.

Vì bị Chu Hoành Dĩ bao nuôi, tôi cảm thấy tự ti vô cùng, vì thế đã cắt đứt liên lạc với những người bạn cũ.

Không có người yêu, không có gia đình, không có bạn bè.

Đó chính là trạng thái hiện tại của tôi.

11

Buổi tối, Hà Quý Nghiên đưa tôi đến khu biệt thự của Chu Hoành Dĩ.

Tôi chuẩn bị sắp xếp hành lý, những món đồ xa xỉ mà Chu Hoành Dĩ tặng tôi thì tôi không cần, nhưng quần áo và đồ dùng bình dân mà tôi tự mua thì tôi sẽ mang theo.

Ngoài trời gió lớn, vừa xuống xe, Hà Quý Nghiên đưa cho tôi một chiếc khẩu trang: “Chị ơi, đeo vào đi.”

Chiếc khẩu trang mà cậu ấy đưa không phải loại đeo tai mà là loại đội đầu, tôi không biết đeo nên cậu ấy đã cúi xuống giúp tôi.

Đột nhiên, một ánh đèn pha mạnh từ đối diện chiếu tới, tôi che mắt lại, qua kẽ tay nhìn thấy Chu Hoành Dĩ.

Cậu ta đứng bên cạnh chiếc Rolls-Royce, vẻ mặt u ám nhìn chúng tôi.

Khi biết tôi sắp chuyển đi, Chu Hoành Dĩ chỉ cười nhạt: “Vì cái thằng trắng trẻo kia sao?Hắn là người yêu mới của cậu à? Lô Thanh Y, cậu có thấy mình hèn hạ không!”

Tôi nghe xong lời cậu ta nói, không có bất cứ cảm giác gì, vì tôi không quan tâm nữa, cậu ta hiện tại cũng không còn quan trọng đối với tôi, dù sao thì, tôi cũng sẽ rời khỏi đây.

Tôi đã quyết định rõ ràng tương lai mình phải làm gì, tôi sẽ cố gắng tích lũy một khoản tiền, rồi nhanh chóng ra nước ngoài.

“Tôi đang hỏi cậu đấy, Lô Thanh Y!” Chu Hoành Dĩ nâng cao giọng.

Tôi trả lời một cách tùy tiện: “Đúng, trước đây là tôi đã hèn hạ, nếu không hèn hạ thì cũng không để cậu bao nuôi như vậy.”

Chu Hoành Dĩ bị tôi làm cho nghẹn lời, sau một lúc cậu ta lại hỏi: “Vậy mối quan hệ của cậu với thằng nhóc trắng trẻo này là gì? Làm thế nào mà hai người quen biết? Quen biết bao lâu rồi? Tối qua tôi gọi cho cậu, cậu đã chặn số của tôi, có phải vì cậu đang ở bên hắn ta không…”

Tôi không thể nhịn được cười, trí tưởng tượng của cậu ta thật phong phú.

Nhưng với một người trai thẳng như cậu ta, chắc chắn sẽ không bao giờ đoán ra rằng Hà Quý Nghiên không thích phụ nữ.

Trong thời thanh xuân của Hà Quý Nghiên, cũng đã từng có một người mà cậu ấy không thể quên, nhưng người đó giờ đã lập gia đình và có con.

Cậu ấy hiểu tôi rất rõ, bởi vì chúng tôi đều đã trải qua cảm giác yêu mà không được đáp lại.


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!