6
Tần Nguyệt Minh rất có cá tính, tính cách hoàn toàn trái ngược với tôi.
Tôi thì nhạt nhòa, mềm yếu và nhu nhược, còn cô ấy thì rực rỡ, mạnh mẽ, dám yêu dám ghét.
Lúc trước, sau vụ lùm xùm ở trường, cô ấy đã chuyển trường và thi lại để học nghệ thuật, giờ đã trở thành một họa sĩ có chút danh tiếng.
Người ta nói danh tiếng của cô ấy có được là nhờ vào chồng.
Cô ấy kết hôn với một giáo sư mỹ thuật lớn tuổi, mặc kệ những lời bàn tán của mọi người xung quanh.
Nhưng rồi giáo sư đó ngoại tình và bị cô ấy phát hiện, khiến cho cô ấy ngay lập tức yêu cầu ly hôn.
Cuộc ly hôn đó như một cuộc chiến cam go, vì chồng của Tần Minh Nguyệt là một đại gia có nhiều mối quan hệ xã hội, thuê cả luật sư nổi tiếng để giành được quyền lợi.
Tần Minh Nguyệt không còn cách nào khác, chỉ đành tìm đến Chu Hoành Dĩ.
Hôm đó, tôi đã chuẩn bị xong bữa tối, nhưng khi Chu Hoành Dĩ nhận được điện thoại của cô ấy, cậu ta lập tức chạy ra ngoài tìm Tần Minh Nguyệt.
Tôi đợi đến tận mười giờ tối, nồi canh sườn dưa đã nguội lạnh, lớp mỏng trên mặt nổi lên.
Nửa đêm, khi Chu Hoành Dĩ trở về, cậu ta đã say khướt, cổ áo có dấu son môi.
“Cậu vẫn ở bên cô ấy à?Hoành Dĩ, cậu có biết tôi luôn chờ cậu không?”
Tôi cố gắng chất vấn cậu ta, nhưng đột nhiên nhận ra bản thân mình không có quyền đó.
Đôi mắt của chu Hoành Dĩ mờ mịt: “Cô ấy cứ tựa vào tôi mà khóc, tôi không thể đẩy cô ấy ra được.”
Hình ảnh đó hiện đầy trong tâm trí tôi, khiến trái tim tôi nhói đau.
Tôi nắm lấy mặt cậu ta, nghiêm túc nói: “Sau này, trong vòng tay của cậu, chỉ có tôi thôi, được không?”
Tôi thật sự thích cậu ta.
Chúng tôi đã sống chung năm năm, tôi yêu cậu, Chu Hoành Dĩ.
Tôi biết mình không xứng đáng, nhưng tôi không thể kìm nén được tình cảm mãnh liệt này của mình.
Cậu ta có lẽ không biết, tôi đã dùng hết dũng khí để nói ra điều này.
Chu Hoành Dĩ dần tỉnh rượu, ánh mắt trở nên sắc bén, cậu ta nhìn tôi với vẻ mặt ghê tởm: “Lô Thanh y, cậu đừng quên rằng, mỗi tháng cậu nhận ba vạn tệ của tôi, liệu có cặp đôi nào bình thường lại cần số tiền lớn như vậy không? Mối quan hệ của chúng ta vốn đã không bình thường. Đừng vừa muốn tiền của tôi lại vừa muốn có được tình cảm của tôi, Lô Thanh Y, cậu không xứng.”
7
Tôi bắt đầu đi khám bác sĩ tâm lý.
Tôi đã giấu mọi người, lén lút đến một phòng khám tư.
Bác sĩ rất nổi tiếng, được cho là ngôi sao trẻ trong giới tâm lý học, và phí khám của anh ta cũng rất cao, 600 tệ cho mỗi nửa giờ.
Tôi đặt lịch khám một giờ mỗi tuần.
Tháng đó, mẹ tôi đã hỏi tôi: “Ba vạn đã chuyển vào tài khoản chưa?”
Tôi hỏi: “Có chuyện gì không?”
Bà ta nói: “Thiếu bốn ngàn tám trăm tệ.”
Tôi không nói rằng số tiền 4800 tệ đó tôi dùng để đi khám bác sĩ tâm lý, vì nếu bố mẹ tôi biết, họ sẽ chỉ trách tôi tiêu xài hoang phí, tại sao không dùng tiền đó mua thuốc bổ cho em trai.
Vì vậy, tôi đành im lặng.
Mẹ tôi hiếm khi không thúc giục tôi, đột nhiên bà ta ngồi xuống, sờ vào ống quần của tôi.
“Cái quần len này bị xù lông rồi, sao còn mặc? Cởi ra, mẹ sẽ sửa cho con.”
Khi đó là giữa mùa đông, tôi mặc quần ống rộng bằng lụa, bên trong là một chiếc quần len để chống lạnh.
Chu Hoành Dĩ cười nhạo tôi khi thấy tôi mặc chiếc quần len cũ kỹ đó.
Nhưng đó là món quà mà mẹ tự tay đan cho tôi, tôi vẫn luôn mang nó, như một cách để tự nhắc nhở rằng mẹ vẫn quan tâm đến tôi.
Hôm đó, tôi cởi chiếc quần len ra để mẹ sửa, rồi muốn chui vào chăn cho ấm.
Nhưng ngay lúc đó, tôi nhận được cuộc gọi từ Chu Hoành Dĩ, giọng nói của cậu ta rất trầm: “Ra ngoài đi, tôi đang đợi ở cổng khu chung cư.”
Bên ngoài, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi.
Khi biết Chu Hoành Dĩ gọi tôi, mẹ tôi không nói câu nào, chỉ lặng lẽ cầm ô đưa tôi đi.
Bà ta vẫn có chút tự trọng, không dạy dỗ tôi phải làm gì để làm vừa lòng Chu Hoành Dĩ.
Nhưng điều đó lại càng trở nên châm biếm.
Ngoài trời gió lạnh buốt, tôi quấn chặt áo khoác lông, chỉ mặc chiếc quần ống rộng bằng lụa nên đôi chân lạnh đến mức gần như không thể bước nổi.
Ngồi vào chiếc Rolls Royce của Chu Hoành Dĩ, tôi mới cảm thấy ấm lên.
Trong suốt chuyến đi, Chu Hoành Dĩ giữ vẻ im lặng nghiêm nghị.
Tôi cố gắng hỏi cậu ta rằng, chúng tôi sẽ đi đâu, nhưng cậu ta chỉ cười nhạt nói: “Đi chuộc tội.”
Chiếc xe dừng lại trước một tang lễ.
Nhiều người vào ra để chia buồn, còn Tần Minh Nguyệt đang mặc trên người đồ tang, tiếp đón mọi người với gương mặt còn in dấu nước mắt.
“Khi còn học trung học, nhờ vào mẹ cậu mà mẹ của Tần Minh Nguyệt biết được rằng chúng tôi đã ‘ở chung’, hôm đó bà ấy tức giận đến mức xuất huyết dạ dày, phải vào bệnh viện cấp cứu. Từ đó sức khỏe bà ngày càng yếu, tuần trước bà ấy qua đời vì ung thư dạ dày.”
Tôi cảm thấy rùng mình khi nghe thấy điều đó, liền quay sang nhìn Chu Hoành Dĩ.
Đôi mắt của cậu ta phản chiếu ánh sáng tuyết, lạnh lẽo đến rợn người.
“Cậu mau đi quỳ trước bác ấy đi.”
Tiếng tụng kinh vang vọng trong không gian, khói hương nghi ngút, mọi người chen chúc nhau, ánh mắt đổ dồn vào tôi.
Những người quỳ ở tang lễ đều là người thân của mẹ Tần Minh Nguyệt,cháu bên nội, cháu bên ngoại…
Người đến viếng chỉ cần cúi chào.
Chu Hoành Dĩ kéo tôi vào trong, cậu ta quỳ xuống, thắp một nén hương rồi đứng dậy yêu cầu tôi quỳ theo.
Tôi chỉ mặc một chiếc quần ống rộng mỏng manh, lạnh đến mức không thể đứng vững.
Tôi nói mình không muốn quỳ.
“Cậu phải quỳ. Cậu là để thay mẹ cậu quỳ, vì mẹ cậu nợ bác ấy!”
Cậu ta thúc giục nhiều lần, trong khi Tần Minh Nguyệt đứng bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi với ánh mắt đầy thù hận.
Chu Hoành Dĩ đưa ra tối hậu thư cuối cùng: “Nếu hôm nay cậu không quỳ, tôi sẽ rời đi và chia tay với cậu. Sau này sẽ không còn ba vạn tệ mỗi tháng…”
Tôi quỳ xuống.
Khoảnh khắc quỳ xuống, âm thanh vang vọng, đầu gối tôi đập mạnh xuống sàn gỗ, tất cả mọi người đều đang nhìn tôi.
Tôi không biết rằng, bản thân mình lúc đó, là nghe thấy tiếng tuyết rơi bên ngoài hay là tiếng con tim đang tan vỡ từng mảnh.
Chương sau có pass, nhận pass tại đây nha~ ( Phí 5k đọc full bộ)
(CHỈ NHẬN PASS TRONG KHUNG GIỜ : 8h30-00h)
Để lại một bình luận