Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

KHI NỖI ĐAU TRỞ THÀNH KÝ ỨC- Chương 5

9

Qua ô kính, tôi nhìn thấy Cố Hoài nằm bất động trên giường bệnh, cơ thể đầy ống dẫn.

Nỗi lo lắng trào dâng trong lòng tôi.

“Đã thanh toán viện phí chưa?”Bác sĩ hỏi, ánh mắt nghiêm túc.

Tôi cảm thấy vô cùng bất lực, “Xin lỗi, tôi không nhớ mật khẩu thẻ ngân hàng.”

“Thử lại đi. Chồng cô đang trong tình trạng nguy kịch, rất cần đến cô. Nếu cứ để nợ phí, chúng tôi sẽ không thể kê đơn nhiều loại thuốc.”

“Được.” Tôi gật đầu, nhưng trong đầu chỉ là những mớ hỗn độn.

Tôi không có nhiều tiền mặt và cũng không có chỗ ở, lang thang bên quầy thanh toán suốt cả ngày, nhập mật khẩu mà chỉ nhận lại những thông báo lỗi.

Nhân viên quầy nói với giọng mất kiên nhẫn: “Cô ơi, có thể đừng làm rối loạn trật tự y tế được không?”

Chiều tối, khi nỗi tuyệt vọng dâng cao, tôi dùng số tiền lẻ còn lại mua hai cái bánh mì.

Đứng ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt, tôi lặp đi lặp lại, “Cho Cố Hoài ăn.”

Các bác sĩ và y tá vội vã đi qua đi lại, không ai chú ý đến tôi.

Một nữ y tá khẩn trương kéo tôi sang một bên, “Cô có quên không? Bây giờ phải đi thanh toán, không phải lúc để mua bánh mì!”

Thấy tôi mặt mày ngơ ngác, cô ấy thở dài bất lực rồi bỏ đi.

Một giây sau, có ai đó va phải tôi, chiếc bánh mì rơi xuống đất, vỡ vụn.

Tôi bật khóc, cảm giác mình giống như một kẻ vô dụng.

Cánh cửa trước mặt mở ra, một nữ y tá ngồi xổm trước mặt tôi, đưa cho tôi một con búp bê.

“Chồng cô đã tỉnh, anh ấy bảo tôi đưa cái này cho cô. Còn bảo cô đừng sợ, đừng khóc, sẽ có người đến đón cô về khách sạn sau.”

Tôi nắm chặt con búp bê, trong lòng chỉ nhớ một câu: “Cố Hoài tỉnh rồi.”

Tôi đã đợi ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt rất nhiều ngày, không chịu rời đi.

Khi mệt, tôi thu mình lại trên chiếc đệm nhỏ ở hành lang, chợp mắt một lát.

Khi tỉnh dậy, tôi ăn những món ăn mà bác sĩ đưa cho để lấp đầy dạ dày.

Không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua, cuối cùng Cố Hoài cũng được đẩy ra.

Tôi cầm con búp bê, đứng bên giường anh.

Nhìn thấy tôi, anh thở dài, “Sợ cái gì thì cái đó đến, khi anh không ở đây, họ đã bắt nạt em đúng không?”

Tôi bật khóc, “Họ không cho em mua bánh mì cho anh.”

“Đừng khóc nữa,”Cố Hoài nắm lấy tay tôi, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

“Em khóc khiến anh thấy đau lòng.”

Tôi theo Cố Hoài vào phòng bệnh thường, nắm chặt tay anh, không chịu rời đi dù chỉ một bước.

Khi những người lạ bước vào, tôi thường hoảng sợ co rúm ở góc phòng, cả người run rẩy.

Sau đó, Cố Hoài đã không cho ai vào nữa.

Thỉnh thoảng, anh sẽ chống tay vào giường, đứng dậy đi ra cửa.

Qua chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình, tôi thấy rất nhiều vết sẹo.

Có vết do bị bóp, vết do bị cắn, vết do bị đập.

Một số vẫn còn tím bầm, có những vết vừa mới lành.

Tôi đi theo sau anh, nhẹ nhàng đặt tay lên cổ anh, cảm nhận sự cứng ngắc và căng thẳng của anh.

“Em đã từng đánh anh à?”

Cố Hoài từ từ thả lỏng, chỉnh lại áo. “Không có chuyện đó đâu.”

“Em rất ngoan, không bao giờ khiến anh phải phiền lòng.”

Tôi ỉu xìu nói, “Em đã lừa anh nhảy xuống từ du thuyền, khiến công ty của anh không thể niêm yết.”

“Không phải như vậy, em nhớ sai rồi. Ngủ một giấc đi, mọi thứ sẽ ổn thôi.”

Tôi nằm bên cạnh anh, chầm chậm chìm vào giấc ngủ say.

Giấc ngủ đưa tôi đến những mơ mộng lộn xộn.

Trong giấc mơ, tôi nhớ ra hình dáng của Từ Sương.

Cô ấy đang ở trong văn phòng, khóc lóc và cãi nhau với Cố Hoài.

“Tôi hối hận rồi, lúc trước tôi không nên để Thịnh Hạ ở bên cạnh anh! Tôi muốn đưa cô ấy ra nước ngoài, tìm bác sĩ giỏi nhất!”

“Cô nghĩ tôi chưa từng thử sao?”

“Thử mà vẫn như vậy sao! Tôi sắp điên lên rồi! Mỗi ngày cậu ấy đều coi tôi như một người xa lạ, người mà tôi yêu ngay ở trước mắt, nhưng tôi phải nhịn, không thể nói một câu với Thịnh Hạ! Cố Hoài, anh nghĩ chỉ mình anh yêu cô ấy sao? Tôi cũng yêu cô ấy!”

“Im miệng!”

Sắc mặt Cố Hoài lạnh lùng, “Từ Sương, sau này đừng nói những lời như vậy trước mặt tôi nữa.”

Sau đó, tôi điên cuồng vẽ vời trước bảng thông báo.

Khi Từ Sương lao về phía tôi, mặt cô ấy đã chuyển sang màu xanh.

Cô ấy chặn trước mặt tôi, tức giận hét vào mặt những người xung quanh: “Đi ra chỗ khác, sao lại quay phim chứ! Cẩn thận tôi sẽ kiện các người đó!”

“Hạ Hạ, đây là công ty của Cố Hoài, chúng ta về nhà được không?”

Tôi không hề nghe những điều này, đưa tay ra đẩy cô ấy ra.

“Tiểu tam, cô nên xuống địa ngục đi.”

Từ Sương nắm lấy bàn tay tà ác của tôi, giống như phát điên,  “Đừng điên nữa, mình không phải là tiểu tam, Thịnh Hạ, xin lỗi mình đi!”

“Nằm mơ sao!Lần sau nếu cô dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ giết cô.”

Sắc mặt của Từ Sương ngay lập tức tái nhợt ngay lập tức, cô ấy tức giận hét lên: “Thịnh Hạ, xin cậu hãy tỉnh lại đi. Đừng hành hạ mình như vậy nữa.”

Cố Hoài đi ra, tôi đã kéo tóc Từ Sương và đánh cô ấy.

Cô ấy còn phải bảo vệ tôi khỏi bị ngã.

Nhưng tôi vẫn bị ngã.

Da bị trầy xước.

Chảy máu.

Tinh thần cũng đã bị mất kiểm soát.

Ngày hôm đó, tôi đã nói rất nhiều điều điên rồ không có logic, làm tổn thương cả người thân và bạn bè của mình.

Cố Hoài và Từ Sương đã cãi nhau rất to, anh dùng áo khoác bọc tôi lại, đưa tôi đến bệnh viện.

Tôi tỉnh dậy từ giấc mơ, trong phòng bệnh tĩnh lặng, chỉ có Cố Hoài đang quay lưng về phía tôi, nói điện thoại.

“Vợ tôi là bệnh nhân, nếu không phải vì cô nói chuyện tùy tiện hôm đó, cô ấy đã không đẩy cô xuống nước.”

“Tôi chỉ đùa thôi mà…”

Giọng của người phụ nữ từ đầu dây bên kia, nghe có vẻ quen thuộc.

Cố Hoài lạnh lùng đáp, “Nói trước mặt vợ tôi rằng cô ấy là gánh nặng, cô gọi đó là đùa à? Nếu không nhờ camera ở biệt thự, tôi đã không biết cô đã làm gì với cô ấy.”

Người phụ nữ bắt đầu la hét: “Tôi là chị gái nó, tôi nói nó vài câu thì có sao đâu?”

“Cô còn có thể làm một người chị không?Gia đình họ Thịnh có phải nghĩ rằng, Thinh Hạ bị bệnh thì tôi sẽ thích cô đúng không? Đừng mơ tưởng nữa!Bây giờ tôi vô cùng hối hận khi đã để cho cô đi an ủi tâm trạng của cô ấy. Những gì cô đã làm với vợ tôi, không thể tha thứ.”

“Anh không sợ tôi kiện nó, rồi nhốt nó vào bệnh viện tâm thần à?”

Cố Hoài cười khẩy, “Không phải rằng, cô vẫn đang sống tốt đó sao?Tôi đã cho cô được điều trị tốt nhất, để cô sống khỏe mạnh, chứ không phải làm cái bóng dưới nước. Tôi sẽ không bao giờ để Thịnh Hạ phải gánh lấy mạng sống của ai, nếu có, thì chắc chắn đó là tôi.”

Tôi đứng trần chân trên đất, gọi anh một tiếng: “Cố Hoài.”

Giọng nói của Cố Hoài khựng lại, anh im lặng cúp máy.

Rồi quay lại, vẻ mặt ôn hòa.

“Sao thế?”

Cuối cùng tôi cũng hiểu, trong những ngày tháng mơ hồ đó, tại sao Cố Hoài luôn nhắc nhở tôi không nên làm tổn thương người khác.

“Hôm đó ở biệt thự, là chị ta nói chuyện với em, phải không?”

Cố Hoài đưa tay ra, ôm tôi vào lòng.

“Đúng vậy.”

“Tôi suýt nữa đã làm chị ấy chết đuối.”

“Không sao, cô ta sẽ không chết đâu. Nhưng vì cô ta đã đẩy em xuống nước, anh sẽ không bỏ qua cho cô ta.”

Anh nhẹ nhàng thở dài, “Bác sĩ nói, việc tháo bỏ phòng trẻ em có thể tránh tiếp tục kích thích em, nên anh đã nhờ chị gái em đến giúp ổn định tâm trạng của em. ANh không ngờ cô ta lại có ý đồ riêng.”

Sau khi bệnh, gia đình và bạn bè tôi đều đã từ bỏ tôi.

Chỉ có Cố Hoài là không từ bỏ.

Tôi tựa đầu vào vai Cố Hoài, nhẹ nhàng nói: “Em nhớ nhà, chúng ta về nhà được không?”

10

Trở về từ Hồng Kông, tôi thường tìm một góc nhỏ trong căn phòng tĩnh lặng, ngồi ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mùa đông đã đến, và từng bông tuyết trắng xóa rơi xuống như những giọt nước mắt của trời, hòa quyện với nỗi buồn trong lòng tôi.

Cố Hoài đang ốm nặng, công ty giờ đây như một mớ bòng bong, mọi thứ đều rối ren.

Anh bận rộn đến mức không có lấy một phút để nghỉ ngơi.

Khi Cố Hoài không có ở nhà, những người chăm sóc tôi luôn lặng lẽ theo dõi từng động thái của tôi.

Trong một khoảnh khắc tĩnh lặng, tôi lục tìm trong túi của Cố Hoài và phát hiện ra hai vé xem phim cho bộ phim “Ái muội”.

Tim tôi thắt lại khi nhận ra rằng anh đã dự định đưa tôi đi xem.

Đáng tiếc, hôm đó tâm trạng tôi tồi tệ, và tôi đã nổi giận với anh, nên chúng tôi đã bỏ lỡ cơ hội đó.

Ngoài vé phim, tôi còn tìm thấy một tờ báo siêu âm, báo hiệu mọi thứ đều bình thường.

Dù tôi không mang thai, nhưng những tưởng tượng hão huyền đã khiến tôi nhiều lần làm phiền Cố Hoài, sắp xếp phòng cho trẻ em và thậm chí còn lén lút xin thuốc cho người có bầu.

Họ nói rằng Cố Hoài đã không còn người thân nào nữa, và tôi là người thân duy nhất của anh.

Nhưng tôi lại cảm thấy mình đang mang đến cho anh biết bao rắc rối.

“Hạ Hạ, em đang xem gì vậy?” Cố Hoài cất giọng dịu dàng, phá tan sự tĩnh mịch.

Giữa tháng Hai, bên ngoài là những trận tuyết liên tiếp, cây thông bên cửa sổ đã gãy vì sức nặng của tuyết trắng.

Cố Hoài trở về, trên người còn vương mùi tuyết lạnh lẽo.

Tôi cầm chiếc áo len còn đang đan dở, nhẹ nhàng hỏi: “Em đang nghĩ, liệu trước khi mùa đông qua đi, anh có thể mặc được không?”

“Không vội,”Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, ánh mắt trầm tư nhìn ra ngoài, “Năm sau chắc chắn sẽ mặc được.”

Tôi tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên má anh.

Trong khoảnh khắc ấy, vô tình tay tôi chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh.

Cố Hoài rụt tay lại, định tháo ra, nhưng tôi đã vội vàng ngăn lại.

“Em nhớ nó.” Tôi nhẹ nhàng mở bàn tay anh ra, ánh mắt dừng lại trên chiếc nhẫn xấu xí.

“Đây là chiếc nhẫn mà em đã thiết kế.”

“Đúng vậy.” Cố Hoài cúi mắt, rồi từ trong áo khoác lấy ra một chiếc nhẫn khác, lấp lánh với viên kim cương toả sáng.

“Chúng là một cặp.”

“Nhưng lần trước em đã chê nó xấu.”

“Không sao, nếu em không thích, anh sẽ cất đi. Khi nào em thích, anh sẽ đeo lại.”

Tôi giơ ngón áp út ra, lòng tràn đầy hy vọng.

“Hãy đeo cho em đi, em rất thích nó.”

Trong những ngày này, tôi cảm giác như mình đã thực sự trở lại với chính mình.

Cố Hoài thường ngồi bên tôi, cùng nhau xem lại những bức ảnh cũ của hai chúng tôi.

Anh đưa tôi trở về những kỷ niệm ngọt ngào, nơi mà thời gian dường như ngừng lại.

Anh không ngừng ghép nối những mảnh ký ức vỡ nát của tôi, tái tạo lại quá khứ của chúng tôi như một bức tranh bị phai màu dần dần lấy lại sức sống.

Tuy nhiên, trong thời gian này, tôi nhận được cuộc gọi từ chị gái.

Giọng chị ta nghẹn ngào, khóc lóc cầu xin: “Thịnh Hạ, hãy tha cho tôi. Tôi thực sự biết mình sai rồi.”

Tôi không biết Cố Hoài đã làm gì với chị ta mà khiến chị ta hoảng sợ đến vậy.

Cảm giác sợ hãi đó lan tỏa trong tôi, khiến tôi vô tình làm tổn thương đến Cố Hoài.

Khi tỉnh táo lại, tôi đã quyết định chặn số của chị ta.

Vào mùa xuân, Cố Hoài dẫn tôi đi ngắm hoa anh đào.

Thời tiết ấm áp như hơi ấm trong lòng tôi, và những ngày tôi nổi cáu cũng ngày càng ít đi.

Cố Hoài luôn mỉm cười, nhìn tôi với ánh mắt ấm áp. “Quá tốt rồi, Thịnh Hạ, em thực sự đã khá hơn rất nhiều.”

Nhưng tôi biết, việc tâm trạng trở nên tốt hơn chỉ vì tôi đã quên đi quá nhiều thứ.

Đến cả lý do vì sao mình lại tức giận cũng không nhớ nổi.

Vào sáng ngày kỷ niệm, tôi thức dậy và đi theo Cố Hoài, chỉ trong mười phút ngắn ngủi, tôi đã hỏi năm lần: “Anh là ai?”

Biểu cảm của Cố Hoài dường như không thể kiểm soát được nữa, anh cười một cách khó khăn, “Hạ Hạ, anh là chồng của em, Cố Hoài.”

Tôi bắt đầu quên đi rằng, mình đang định đi đâu, như một chiếc lá bị cuốn trôi giữa dòng đời.

Thường xuyên tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang ở đồn cảnh sát, xung quanh là những ánh mắt xa lạ.

Cố Hoài lo lắng, vội vã từ một cuộc họp quan trọng chạy đến, ôm chặt lấy tôi, “Không sao đâu, không sao đâu.”

Những người chăm sóc đã rời đi hết đợt này đến đợt khác, không còn ai đủ kiên nhẫn để ở lại.

Bởi vì tôi chỉ nghe lời của Cố Hoài.

Họ sợ tôi, và không thể giữ tôi lại.

Bác sĩ đã khuyên Cố Hoài nên đưa tôi vào viện dưỡng lão.

Một nơi có kiểm soát ra vào, có camera giám sát, và nhiều chuyên gia để có thể trông chừng tôi.

Nhưng Cố Hoài thẳng thừng từ chối, “Tôi thà giữ cô ấy bên mình, cũng không để cô ấy đến nơi không có tôi, để tôi phải lo lắng sợ hãi.”

Sau đó, anh bắt đầu đưa tôi đến công ty.

Trong những cuộc họp, tôi ngồi bên cạnh anh, lặng lẽ chơi xếp hình.

Có một hôm, khi tôi đang đi vệ sinh, tôi nghe thấy họ tụ tập lại và chế nhạo Cố Hoài.

“Này, tổng giám đốc của một công ty niêm yết lớn, hàng ngày như chăm sóc người tàn tật, dẫn bạn gái đến làm việc, buồn cười chết đi được.”

“Có thể là đang diễn kịch đấy, giá cổ phiếu ổn định thì mới nuôi sống được chúng ta chứ.”

“Vậy tôi phải cầu nguyện cho ông chủ và bà chủ bên nhau mãi mãi mới được.”

“Haha, tôi nhìn thấy cô ta không tự chủ mà còn tiểu tiện ra quần, tổng giám đốc còn cúi xuống lau cho cô ta nữa, ghê chết đi được.”

Những câu nói đó như những mũi dao sắc nhọn đâm vào lòng tôi, đau đớn và nhục nhã.

Tôi đợi cho đến khi họ rời khỏi hết, rồi mới bước ra từ trong nhà vệ sinh.

Nhìn vào trong gương, tôi thấy hình ảnh của chính mình: chiếc áo sơ mi bị tuột ra khỏi váy, khóa kéo của váy xếp không đúng vị trí.

Tôi cố gắng chỉnh sửa nhưng không thể làm được, như thể chính tôi cũng không thể khôi phục lại bản thân.

Tôi biết mình nên rời đi.


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!