4
Cố Hoài nghĩ sai rồi.
Tôi vốn là người có ý chí kiên cường.
Khi theo đuổi anh ta, tôi có thể ngồi tàu điện ngầm băng qua cả thành phố.Khi quyết định rời đi, tôi cũng có thể thức cả đêm không ngủ.
Tôi đã lặp đi lặp lại những điều anh ta làm với tôi, lo sợ rằng, khi thức dậy, mình lại quên hết tất cả.
Khi trời tờ mờ sáng, Cố Hoài tỉnh dậy và nhận cuộc gọi.
Là Từ Thanh Ninh.
Tôi biết, cô ta đang mời Cố Hoài ghé qua nhà ăn sáng trước khi đi làm.
Cố Hoài nhẹ nhàng khoác áo và nói: “Đợi tôi.”
Cánh cửa khẽ khép lại.
Tôi mở mắt, lặng lẽ lấy chiếc máy quay từ ngăn kéo ra, nhớ lại toàn bộ sự việc đã xảy ra ngày hôm qua.
Tôi cần tự nhắc mình rằng, nhất định phải rời đi.
Trong lúc đó, tôi tình cờ phát hiện những video cũ.
Thì ra, đây không phải lần đầu tiên tôi phát hiện Cố Hoài ngoại tình.
Vào ngày sinh nhật của tôi, Cố Hoài đã đưa Từ Thanh Ninh đi khám ở khoa sản, và tôi thấy đơn thuốc ghi rõ thuốc cho người mang thai, cùng với tờ phiếu khám thai.
Vào ngày kỷ niệm của chúng tôi, tôi phát hiện một phiếu đặt chỗ tại nhà hàng năm sao, cùng hai vé xem phim ở rạp chiếu phim tư nhân, bộ phim có tên “Ái muội.” ở trong xe của Cố Hoài.
Cùng ngày hôm đó, tôi nhìn vào camera, nước mắt rơi xuống:
“Mình mang thai rồi, nhưng không muốn nói cho Cố Hoài biết.”
Camera dừng lại trên một tờ giấy siêu âm.
Tối qua, Cố Hoài vì để lấy lòng Từ Thanh Ninh, mà đã để cho cô ta ép tôi uống rượu.
Nỗi đau thấu xương từ trái tim tôi dần lan ra, khiến cả người tôi run rẩy.
Đột nhiên, tôi rất muốn nói rõ mọi chuyện với Cố Hoài, không muốn chờ đợi thêm phút giây nào nữa.
Vậy nên, tôi đã chạy thẳng đến công ty của anh ta.
Khi mở cửa văn phòng của Cố Hoài, tôi nghe thấy tiếng khóc nén lại của Từ Thanh Ninh vọng ra.
“Em hối hận rồi, Cố Hoài.”
Cố Hoài lạnh lùng đáp: “Bệnh của Thịnh Hạ vẫn chưa khỏi.”
“Em biết, nhưng em không muốn chờ đợi thêm nữa. Người em yêu ở ngay trước mắt, nhưng em phải chịu đựng…”
“Im miệng!”
Giọng nói lạnh lùng của Cố Hoài bất ngờ làm tôi giật mình.
“Từ Thanh Ninh, đừng bao giờ nói những lời này trước mặt tôi nữa!”
Thư ký chạy đến ngăn tôi lại: “Thịnh tiểu thư, Tổng giám đốc có khách, không tiện vào. Cô nên ra ngoài chờ một chút.”
“Được.”
Tôi đổi ý, đơn độc bước ra sảnh.
Lấy cây son môi đắt tiền mà Cố Hoài đã tặng, tôi bắt đầu tô vẽ lên bảng thông báo.
Vài phút sau, thư ký hét lên: “Thịnh tiểu thư, cô đang làm gì vậy?”
Trên bảng thông báo lớn, hình ảnh của họ đã bị tôi khoanh tròn lại.
Tôi dùng son môi đỏ tươi viết ba chữ: “Đồ ti tiện!”
Từ Thanh Ninh vừa bước ra đã bắt gặp cảnh tượng này.
Mặt cô ta tái nhợt, vội vàng lấy khăn giấy lau chùi điên cuồng.
“Thịnh Hạ, rốt cuộc cô định làm gì?”
Tôi cong môi cười: “Cô tự xem đi, cô, cái đồ tiểu..tam.”
Hai chữ cuối cùng tôi nói với giọng gằn, nhấn mạnh từng chữ.
Khuôn mặt Từ Thanh Ninh hơi biến sắc, cô ta quát to với những người xung quanh: “Mọi người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau lau sạch đi!”
Mọi người ở đây đều nghe lời Từ Thanh Ninh, như đã ngầm chấp nhận vị trí của cô ta.
Khi Từ Thanh Ninh quay lại, tôi để ý thấy chiếc kẹp tóc quen thuộc trên đầu cô ta—chiếc kẹp mà tôi đã để lại trong văn phòng Cố Hoài lần trước.
Rõ ràng là cô ta vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt.
Tôi đưa tay kéo chiếc kẹp tóc xuống.
Từ Thanh Ninh như bị dọa, hét lên một tiếng rồi quay người đẩy tôi thật mạnh.
Lực đẩy khiến lưng tôi va vào bàn, tài liệu và máy in đều rơi xuống đất.
Tôi ngã ngồi trong đống hỗn độn, đầu óc trở lên choáng váng.
Vài giây sau, cơn đau từ bụng dưới truyền đến.
Tôi đau đến run rẩy, phải nhờ người giúp đỡ mới đứng dậy được.
Trong khung cảnh hỗn loạn, Từ Thanh Ninh nhíu mày, ghé sát tai tôi thì thầm: “Đừng phát điên nữa. Tôi cảnh cáo cô, tôi không phải là tiểu tam.”
Cô ta nắm chặt cổ tay tôi, giọng điệu cứng rắn: “Thịnh Hạ, lập tức xin lỗi tôi, trước mặt toàn thể nhân viên trong công ty đi!”
Khi nghe những lời vô liêm sỉ của cô ta, cơn tức giận trong tôi dâng trào đến mức toàn thân run rẩy.
Bất ngờ, tôi cảm thấy một dòng ấm nóng chảy ra từ giữa hai chân.
Nhưng rồi, Từ Thanh Ninh đột ngột thay đổi thái độ, khóc lóc cầu xin:
“Thịnh Hạ, xin cô hãy buông tha cho tôi, tôi cầu xin cô…Tôi và Tổng giám đốc thật sự không có gì. Xin cô đừng hành hạ tôi nữa.”
Ngay lúc đó, một bàn tay mạnh mẽ từ phía sau nắm chặt lấy cổ tay tôi.
Một lực kéo mạnh mẽ khiến tôi gần như ngã nhào.
Cố Hoài đẩy tôi vào tường, nghiến răng hỏi: “Thịnh Hạ, tôi đã nói với em rằng không được phép làm tổn thương người khác chưa?”
Đây là lần đầu tiên Cố Hoài nổi giận với tôi.
Từ Thanh Ninh thì thầm rên rỉ như một con mèo con, cảm thấy vô cùng oan ức.
Với vẻ mặt trầm tư, Cố Hoài liếc nhìn mọi người xung quanh.
“Tôi và cô Từ không hề có mối quan hệ vô đạo đức nào. Nếu ai đó còn tung tin đồn, tôi sẽ không ngần ngại đưa người đó ra trước pháp luật.”
Một khoảnh khắc tĩnh lặng trôi qua.
Bất chợt, một giọt máu rơi xuống chân tôi.
Thư ký của Cố Hoài kêu lên: “Cố tổng, cô Thịnh, cô ấy… cô ấy đang chảy máu.”
Cố Hoài cúi đầu nhìn thấy vết máu trên chân tôi, anh ta sửng sốt, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Tôi nở một nụ cười khó coi, hỏi: “Cố Hoài, Từ Thanh Ninh đã làm mất đứa bé của chúng ta. Anh có nghĩ cô ta đáng chết không?”
Xung quanh vang lên những tiếng thì thầm:
“Cô ấy sao…?”
“Có phải không giữ được không?”
Tôi nhận ra, không chỉ có máu.
Vết máu hòa với một chất lỏng không xác định, chảy xuống đùi tôi, loang ra trên sàn nhà.
Có lẽ đây là khoảnh khắc xấu hổ nhất trong đời tôi.
“Xin lỗi, tôi không cố ý…” Từ Thanh Ninh hoảng hốt, “Vừa nãy tôi tưởng cô ấy sẽ…”
Cố Hoài không thèm để ý đến cô ta nữa, anh ta rút khăn tay ra, quỳ xuống, cúi đầu nắm lấy cổ chân tôi.
“Đừng động, để tôi lau sạch cho em.”
Chẳng bao lâu, bộ vest gọn gàng của anh ta cũng dính đầy vết bẩn.
Bàn tay nắm lấy cổ chân tôi cũng ướt sũng.
“Tổng giám đốc…” Từ Thanh Ninh lên tiếng, nhưng ngay lập tức bị Cố Hoài quát lớn:
“Cút đi!”
Âm thanh của anh vang lên như sấm, khiến tôi giật mình. “Cút hết đi!”
Từ Thanh Ninh vừa khóc vừa quay người chạy ra ngoài.
Mọi người xung quanh cũng dần tản ra.
Tôi đứng yên tại chỗ, chất vấn: “Cố Hoài, nếu anh thấy tôi làm anh mất mặt, thì cứ nói thẳng ra.”
Anh ta cúi đầu, những mạch máu trên trán nổi lên, chỉ thở dài: “Hạ Hạ, chúng ta đi bệnh viện.”
“Còn Từ Thanh Ninh thì sao?”
“Cô ta muốn làm gì thì làm.”
Giọng nói của Cố Hoài nhẹ nhàng, nhưng dường như đã kiệt sức, không muốn nói thêm điều gì nữa.
“Tôi không muốn thấy cô ta nữa.”
“Được, tôi sẽ bảo cô ta đi.”
5
Sau khi trở về từ bệnh viện, tôi và Cố Hoài rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh triền miên.
Anh ta thậm chí không cho tôi ra ngoài.
Theo lời anh ta, tôi không có người thân nào, là một kẻ không biết tự chăm sóc bản thân, và nếu không có anh ta, tôi chắc chắn không thể sống nổi.
Cố Hoài lạnh lùng đến đáng sợ, vừa ghét tôi, vừa phải giả vờ như chúng tôi đang yêu nhau.
Mỗi ngày, anh ta đều về nhà đúng giờ, ăn tối cùng tôi như thể mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường.
Nhưng hôm đó, khi trở về, tôi nhận ra trên ngón áp út của anh ta có một chiếc nhẫn.
Đó là kiểu tôi ghét nhất, nhưng lại là kiểu mà Từ Thanh Ninh yêu thích.
“Anh có thể tháo nó ra không? Nhìn thấy nó, tôi thật sự thấy ghê tởm,” tôi nói với giọng điệu lạnh lẽo.
Cố Hoài dừng lại, đặt bát xuống, im lặng tháo chiếc nhẫn ra và bỏ vào túi.
Nhưng anh ta không vứt nó đi.
Tôi chán nản, không còn sức để ăn nữa, chỉ biết đặt bát xuống và rời khỏi bàn.
“Thịnh Hạ, chúng ta kết hôn đi.” Giọng anh ta vang lên từ phía sau, bất ngờ và không kém phần lạnh lẽo.
Trước đây, tôi sẽ rất vui khi nghe thấy câu nói này.
Nhưng giờ đây, tôi biết rõ đây không phải là lời thật lòng.
Thời điểm hiện tại là thời khắc then chốt cho việc niêm yết công ty của Cố Hoài, điều anh sợ nhất là sẽ có scandal xảy ra.
Kết hôn với tôi không phải vì hối lỗi, mà là để ổn định lòng người.
Tôi quay người lại, chế nhạo: “Kết hôn với anh để giúp anh thành công niêm yết, rồi lại sống hạnh phúc bên Từ Thanh Ninh sao?”
“Anh đừng có mơ!”
Sự trả thù của Cố Hoài đến nhanh chóng, như một cơn bão.
Khi tôi tỉnh dậy vào buổi trưa, tiếng ồn ào ở dưới lầu khiến tôi không thể yên tâm.
Mở cửa ra, tôi choáng váng khi thấy nhà mình đầy những người lạ.
Từ Thanh Ninh, không biết đã đến từ lúc nào, khoanh tay ngồi trên ghế bếp, đi đôi dép của tôi, ra lệnh cho mọi người chuyển đồ.
Cô ta thật sự mang dáng vẻ của một bà chủ.
“Chiếc giường đó, chăn gối, quần áo trong tủ, đều vứt hết đi,”Cô ta ra lệnh.
Kể từ khi đứa trẻ mất đi, phòng trẻ em luôn đóng kín, giờ đây lại được mở ra.
Những thứ tôi chuẩn bị kỹ càng bỗng chốc bị vứt ra ngoài, như những kỷ niệm bị lãng quên.
“Các người đang làm gì vậy?” Tôi gằn giọng, không thể tin vào mắt mình.
Nghe thấy tiếng tôi, Từ Thanh Ninh ngẩng đầu, nở một nụ cười lạnh lùng. “Cô tỉnh dậy rồi à? Cố Hoài bảo tôi gọi người dỡ bỏ phòng trẻ em này, sửa sang lại. Để cô không phải nhìn thấy mà đau lòng nữa. À, đúng rồi, nếu phòng này trống, thì từ nay tôi có thể sống ở đây.”
Đầu óc tôi ong ong, nhịp tim đập nhanh, máu dồn lên đỉnh đầu.
Cố Hoài đã hứa với tôi rằng sẽ không để cho Từ Thanh Ninh xuất hiện trước mặt tôi nữa mà.
Giờ đây, cô ta lại muốn sống trong ngôi nhà của chúng tôi.
Tôi chạy chân trần xuống tầng, thấy chiếc cũi trẻ em bị tháo rời ngổn ngang, bên trong là những bộ quần áo nhỏ xíu, giày nhỏ mà Cố Hoài từng cùng tôi đi mua sắm cho đứa bé.
Còn cái bùa bình an tôi đã tốn ba tháng để thêu cho con, giờ không thấy đâu nữa.
“Bùa bình an đâu rồi?”Tôi hỏi, giọng đầy hoang mang.
Từ Thanh Ninh nhún vai, vẻ mặt không chút cảm xúc. “Nhìn thấy không vừa mắt, tôi đã vứt nó đi rồi.”
“Vứt ở đâu?” Tôi hỏi, cảm giác tức giận dâng lên.
“Có lẽ ở ngoài vườn, hoặc trong hồ bơi. Đồ không quan trọng, tôi đâu có nhớ…” Cô ta thản nhiên đáp.
“Không tìm lại được bùa bình an, thì cả cô và Cố Hoài đều chết đi.” Tôi gầm lên, mạnh mẽ đẩy cô ta ra, không thèm mang giày, quay lưng chạy về phía vườn.
Từ Thanh Ninh đứng ở cửa sổ, lạnh lùng chế giễu: “Thịnh Hạ, nhìn xem hiện tại cô ra sao. Cô còn xứng với Cố Hoài nữa không? Công ty của anh ấy sắp niêm yết, là tổng giám đốc của một công ty lớn, ra vào các nơi sang trọng, cần một người vợ dịu dàng, thanh lịch. Còn cô chỉ là một kẻ ngớ ngẩn, ngoài việc công khai tiểu tiện ra, cô còn biết làm gì khác nữa sao?”
“Xin cô, đừng lấy cái tình cảm cô đã chịu đựng để chói buộc Cố Hoài nữa.”
“Cô muốn bao nhiêu tiền, tôi và Cố Hoài đều có thể cho cô. Chỉ mong cô buông tha cho anh ấy, có được không?”
“Cô nhìn xem bây giờ mình ra sao, có tư cách gì mà yêu cầu anh ấy mãi thích cô?” Cô ta không hề kiêng nể mà châm chọc tôi.
Tôi không bận tâm tới cô ta nữa, một mình chạy đi tìm đồ.
Gần đến hoàng hôn, tôi quỳ giữa bụi cây đầy cỏ dại trong vườn, tìm kiếm bùa bình an, không để ý đến những lời khiêu khích của Từ Thanh Ninh.
Chiếc áo ngủ trắng của tôi giờ đã bẩn thỉu.
Bắp chân và bàn chân tôi xước xát, máu rịn ra.
Không tìm thấy trong bụi cây, tôi quay người đi đến hồ bơi.
Khi đứng dậy, tôi bất ngờ va phải một vòng tay.
Cố Hoài ôm chặt tôi, giọng nói của anh ta lạnh lùng: “Sao lại làm mình bẩn thỉu như vậy chứ?”
Tôi quay lại, nắm chặt lấy áo anh ta, giọng sắc bén chất vấn: “Cố Hoài, tôi vừa mới sảy thai, anh đã vội vã muốn dỡ bỏ phòng trẻ em sao?”
Trời tối sầm lại, vài tiếng sấm vang lên, báo hiệu một cơn mưa sắp trút xuống.
Không khí nặng nề khiến lòng người thêm khó chịu.
Cố Hoài đưa tay chạm vào mặt tôi, quay đi không dám nhìn thẳng vào tôi: “Đứa bé đã mất rồi, giữ lại phòng chỉ khiến em đau lòng thêm.”
Ngay lúc đó, Từ Thanh Ninh đột nhiên chạy lại, bắt đầu khóc: “Cố Tổng, hình như cô ấy rất ghét em. Ánh mắt của cô ấy thật đáng sợ…”
Cố Hoài không đáp, nhưng ánh nhìn của anh dán chặt vào cô ta.
Tôi không muốn nhìn thấy ánh mắt họ trao nhau đầy tình cảm.
Cơn tức giận bùng lên, tôi mạnh mẽ đẩy Cố Hoài ra, quay lưng đi về phía hồ bơi.
“Thịnh Hạ, bên đó nguy hiểm…”Anh ta gọi theo, giọng đầy lo lắng.
Cố Hoài nắm lấy cổ tay tôi, cố gắng giữ tôi lại.
Một cơn giận không rõ nguyên nhân bùng lên, tôi cắn mạnh vào cổ tay anh ta, nghe thấy Cố Hoài phát ra một tiếng rên nhẹ.
Anh ta không động đậy, cũng không buông tay.
Máu dần dần chảy ra.
Cuối cùng, cơn mưa cũng phá tan những đám mây, rơi lộp bộp xuống đất.
Mặt nước bắt đầu gợn sóng.
Từ Thanh Ninh giả vờ lo lắng đuổi theo, che ô cho tôi: “Cô nghe lời Cố Tổng, hãy vào trong đi, được không? Nếu bị cảm lạnh thì sẽ tiểu ra quần mất…”
Nói xong, cô ta nhìn tôi với vẻ khiêu khích, như thể đã giành được sự tin tưởng của Cố Hoài, tự mãn khiêu khích tôi.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, nước hồ bơi phía sau đã tràn ra ngoài.
Nước đen tối thiếu ánh sáng, giống như miệng một con thú dữ.
Đột nhiên, tôi nắm chặt tóc Từ Thanh Ninh lại, ấn cô ta xuống hồ bơi.
“Thịnh Hạ!”
Cố Hoài quát lên, quỳ xuống dùng sức kéo tôi lại.
Nhưng anh ta không thể kéo được, vì tôi đã dồn toàn bộ trọng lượng lên người Từ Thanh Ninh.
Cô ta chìm trong hồ bơi, tóc đen nổi lên, vật lộn kịch liệt.
Chẳng bao lâu sau, cô ta đã không còn sức để chống cự.
Tôi cảm thấy như kiệt sức, buông tay ra.
Từ Thanh Ninh như một con chó sắp chết, nằm bên cạnh hồ bơi.
Cố Hoài mặt trắng bệch, vội vàng kéo cô ta lên.
Anh ta ngồi ở mép hồ, để cô ta dựa vào lòng mình, vừa dùng sức vỗ lưng vừa nói với giọng khẩn trương: “Nôn ra, nôn ra là sẽ ổn thôi.”
Tay anh ta run rẩy, lời nói trở lên lộn xộn.
Từ Thanh Ninh không mở mắt, đã bắt đầu khóc nức nở.
“Đừng để em thấy cô ta nữa… em không muốn…”
Trong mắt Cố Hoài ẩn chứa cơn giận dữ, “Thịnh Hạ, quay về đi!”
Rồi anh lại nhẹ nhàng vỗ về Từ Thanh Ninh: “Tôi đưa cô đi bệnh viện.”
“Còn có thể nói chuyện à?”
Tôi lại lao về phía Từ Thanh Ninh một lần nữa.
“Thịnh Hạ!”
Cố Hoài chặn cánh tay tôi, che chắn trước mặt của Từ Thanh Ninh.
Ngay giây tiếp theo…
“Bịch!”
Tôi mất trọng tâm, bị Cố Hoài đẩy xuống nước sâu.
Nước từ bốn phương tám hướng ùa đến, nhấn chìm mọi giác quan của tôi.
Trước khi chìm xuống đáy, tôi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Cố Hoài.
Vì tôi đã làm tổn thương đến Từ Thanh Ninh của anh ta, nên anh ta đã ra tay với tôi.
Để lại một bình luận