1
Vào sinh nhật tuổi ba mươi của Cố Hoài, anh đã mời rất nhiều người tới tham dự.
Có bạn học cũ, cũng có nhiều người tôi không hề quen biết.
Trong bữa ăn, một nhóm người đã chơi trò chơi “Sự thật hay thách thức”
“Cố tổng, anh và Thịnh Hạ định khi nào thì định kết hôn vậy?”
Thịnh Hạ chính là tôi.
Tôi đã ở bên Cố Hoài, cùng anh ta từ những ngày đầu khởi nghiệp cho đến khi thành công rực rỡ, đã trôi qua nhiều năm rồi.
Đến giờ vẫn chưa kết hôn.
“Để sau này rồi tính, không gấp.”
Cố Hoài nói với giọng điệu thoải mái, thậm chí còn không muốn nhắc đến.
Bởi vì bạch nguyệt quang của anh ta, Từ Thanh Ninh, đang ngồi đối diện.
Cô ta từ nước ngoài trở về chỉ để gặp Cố Hoài.
Nghe nói Cố Hoài đã sắp xếp cho cô ta một vị trí trong công ty.
Từ Thanh Ninh vuốt ve ly rượu vang, nhìn có vẻ như đã say, “Tôi muốn hỏi một câu riêng tư với Cố tổng. Người anh thích có mặt ở đây không?”
Câu hỏi vừa thốt ra, mọi người lập tức xôn xao lên.
Cố Hoài nắm lấy tay tôi trước mặt cô ta, “Người tôi yêu chỉ có Thịnh Hạ.”
Từ Thanh Ninh nhìn có chút trống rỗng, ngạc nhiên một chút, rồi khổ sở nói: “Được rồi.”
Chỉ có mình tôi biết, Cố Hoài nắm tay tôi chặt đến mức như muốn bẻ gãy.
Anh ta chỉ mong sao, Từ Thanh Ninh sẽ sụp đổ, quỳ xuống trước mặt anh ta cầu xin quay lại.
Vòng chơi tiếp theo, đến lượt tôi.
Từ Thanh Ninh có vẻ như không cam lòng, với đôi mắt mờ đục cầu xin Cố Hoài: “Cố tổng, để cô ấy chọn thách thức đi, được không?”
Tôi mở to đôi mắt ra nhìn Cố Hoài.
Anh ta biết rõ, thách thức là phải uống một ly vodka 56 độ.
Nhưng chỉ một câu của Từ Thanh Ninh thôi, cũng đủ để cho Cố Hoài bỏ qua mọi thứ.
“Được.”
Từ Thanh Ninh vui vẻ, kéo ghế ra, mang ly rượu đến gần.
“Cô ấy uống say thì mới vui, mọi người có muốn xem không?”
Hồi còn đi học, Từ Thanh Ninh đã lừa tôi uống rượu, sau khi uống xong thì cởi đồ của tôi ra và chụp ảnh lại.
Suốt những năm qua, tôi vẫn nhớ như in những ký ức của những năm tháng đó.
Tôi hoảng loạn nhặt túi lên, “Tôi không chơi nữa, tôi muốn về nhà.”
Không biết Từ Thanh Ninh đã lấy sức ở đâu ra, cô ta cùng vài người khác nắm chặt cánh tay tôi lại.
“Thịnh Hạ, đã cược thì phải chấp nhận thua chứ.”
“Cố Hoài, đừng vậy mà, tôi không uống được rượu.”
Cố Hoài ngồi ở bàn rượu, thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt lên nhìn.
“Nếu em làm theo ý của cô ấy, tôi sẽ kết hôn với em.”
Từ Thanh Ninh nắm cằm tôi lại, sau đó đổ một ly rượu mạnh vào trong miệng tôi.
Tôi bị sặc, ho dữ dội.
Những người bạn cũ xung quanh có chút lo lắng: “Cố tổng, như vậy thật sự không sao chứ?”
Cố Hoài mỉa mai đáp: “Không sao, dù sao cô ấy cũng có chứng mất trí nhớ.”
“Ngày mai tỉnh dậy, sẽ không nhớ gì cả.”
Tôi nghẹn ngào ho khan, sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi tát Cố Hoài một cái thật mạnh.
Mọi thứ xung quanh đều trở lên tĩnh lặng.
Trên mặt Cố Hoài hiện lên một cái tát đỏ bừng.
Từ Thanh Ninh kêu lên và chuẩn bị lao tới.
Cố Hoài mặt lạnh đẩy cô ta ra: “Không sao, tôi đã quen rồi.”
2
Thực ra, sáng nay tôi mới biết bản thân mình mắc bệnh.
Sinh nhật của Cố Hoài, trong lúc tôi đang vui vẻ làm bánh sinh nhật, thì anh ta đã cướp lấy nguyên liệu trong tay tôi, ném thẳng vào thùng rác.
“Đừng làm nữa, tôi không thích ăn.”
Rõ ràng là trước đây anh ta đã rất thích cơ mà.
Tôi dè dặt hỏi: “Cố Hoài, có phải là anh đang giận không?”
Anh ta cúi thấp đầu, đưa chiếc cà vạt vào tay tôi, “Hạ Hạ, giúp tôi thắt cà vạt đi.”
Lời còn chưa kịp nói hết, tôi đã bị cấm ngôn.
Phòng khách bị tôi làm cho bừa bộn.
Dưới chân, chất lỏng nhỏ giọt khiến tôi thoáng chốc ngẩn người.
Tôi đây là…Bị làm sao vậy?
Khuôn mặt vốn bình yên của Cố Hoài bỗng chốc trở lên căng thẳng.
Cuối cùng, anh ta cũng chỉ cúi xuống, im lặng dọn dẹp sàn nhà.
Suốt quá trình, không nói tới một câu.
Tôi lúng túng đi theo sau lưng anh ta, có phần hoang mang nói: “Cố Hoài, em…em không biết mình đây là bị làm sao…”
Anh đi vào nhà vệ sinh, rửa tay rất nhiều lần, rồi mới nói: “Em bị ốm rồi.”
Khi nói câu này, tôi nhìn thấy sự chán ghét không thể kiểm soát được trên gương mặt của anh ta.
Tôi nghĩ, nếu không phải vì tôi đã ở bên cạnh anh ta chịu đựng khổ cực nhiều năm như vậy, có lẽ Cố Hoài sớm đã muốn chia tay với tôi rồi.
Sau khi Cố Hoài đi làm, tôi mất rất nhiều thời gian mới chấp nhận được sự thật, rằng mình đã mắc bệnh.
Trong lòng cảm thấy lo lắng, buổi trưa hôm đó, tôi chạy đến công ty tìm Cố Hoài.
Nhưng ở dưới lầu công ty anh ta, tôi lại nhìn thấy Từ Thanh Ninh.
Cô ta giống như vừa mới ngã, cả người dính đầy đất, trên vai khoác chiếc áo khoác đắt tiền của Cố Hoài.
Ánh mắt của cô ta khi nhìn Cố Hoài, chứa đầy sự lưu luyến không nỡ.
Cố Hoài giả vờ lạnh lùng, nhưng ngay khoảnh khắc Từ Thanh Ninh cúi đầu, anh ta đã lặng lẽ nhìn cô ta với ánh mắt ngẩn ngơ.
Rồi sau đó, sự việc đã diễn ra như buổi tối ngày hôm nay.
3
Khi về đến nhà sau buổi tiệc, đã rất muộn rồi.
Cố Hoài đột nhiên thông báo với tôi: “Mấy ngày nữa Từ Thanh Ninh sẽ đến nhà thăm em, ngoan một chút nhé, đừng cãi nhau với cô ấy.”
Chỉ trong một ngày, tôi đã tiếp nhận quá nhiều thứ, cảm xúc gần như sụp đổ.
“Tại sao cô ta lại muốn đến thăm tôi? Có phải là muốn xem, tôi sẽ chết lúc nào hay không?”
“Thịnh Hạ, đừng nóng giận.”
“Tôi biết!Tôi biết mình bị bệnh! Dù anh có đối xử với tôi như thế nào, ngày mai rồi tôi cũng sẽ quên hết, chỉ cần một giấc ngủ dậy, tôi vẫn sẽ yêu anh như trước, đúng không?”
“Cố Hoài, người chịu đựng khổ sở là tôi, tại sao tôi lại không được phép tức giận?”
“Nếu cô ta dám bước chân vào nhà này, tôi sẽ giết cô ta.”
Cố Hoài sờ gáy tôi, dùng lực nhẹ, buộc tôi phải ngẩng đầu nhìn anh.
Với ánh mắt dịu dàng, anh ta khẽ mỉm cười nói: “Thịnh Hạ, em có thể gây rắc rối với tôi bao nhiêu tùy thích, nhưng đây là chuyện của hai chúng ta. Đừng làm tổn thương tới người khác, được không?”
Anh ta là đau lòng rồi đúng không?
Tôi gần như đập nát toàn bộ đồ đạc trên kệ
Ngôi nhà trở nên hỗn loạn.
Cố Hoài lại không hề tức giận, anh ta nói, “Nếu như thấy chưa đủ, trong phòng ngủ vẫn còn, không thì tôi vẫn có thể mua thêm, em muốn đập bao nhiêu thì đập bấy nhiêu.”
Sự bạo lực lạnh lùng của anh ta khiến tôi phát điên.
Tôi cắm răng vào da thịt của Cố Hoài, cắn đến mức chảy máu.
Cố Hoài cau mày lại, bế tôi đi vào phòng ngủ, cúi đầu thấp giọng nói vào tai tôi: “Tiểu điên tử, đêm nay ngoan một chút nhé.”
“Tháng này em đã muốn chia tay với anh mười tám lần rồi, mà lần nào em cũng không nhớ.”
“Thịnh Hạ, đời này của em, cũng sẽ như vậy thôi.”
Để lại một bình luận