Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

NGƯỜI ANH QUÊN, NGƯỜI ANH NỢ- Ngoại truyện của Giang Thời Diên

[Ngoại truyện của Giang Thời Diên]

1.

Năm thứ năm sau khi kết hôn.

Tiểu Lý nói với tôi rằng cậu ta đã nhìn thấy Thịnh Kỳ đi dạo trong trung tâm mua sắm cùng một người đàn ông lạ.

Trong suốt những năm qua, cậu ta vẫn chỉ dành tiếng gọi “Chị dâu” cho Miên Miên.

Tôi im lặng hút thuốc.

Cho đến khi cậu ta đặt một bản kiểm tra quan hệ huyết thống trước mặt tôi.

Trên đó viết rằng, đứa trẻ mà tôi nuôi dưỡng suốt ba năm không có quan hệ huyết thống với tôi.

“Giang Thời Diên, cậu thật đáng đời.”

Tôi thật đáng đời, vì không có được hạnh phúc.

Tiểu Lý trách móc tôi, nhưng tôi luôn biết điều đó.

Cậu ta thích thầm Miên Miên, đã thích từ rất lâu rồi.

Cẩn thận, với danh nghĩa bạn bè, không dám để cô ấy biết một chút gì.

Vào cái mùa hè oi ả năm lớp 12, chúng tôi ngồi trên sân trường uống nước ngọt, cậu ta nói với tôi rằng, chúng tôi sẽ là những người bạn tốt nhất.

Cậu ta đã nhường cô ấy cho tôi.

Lời nói nhẹ nhàng, nhưng nụ cười lại nặng nề.

Nhưng tôi không biết trân trọng.

Thật mỉa mai, đúng không?

Trong năm đầu tiên Miên Miên rời đi, tôi đã nhớ lại tất cả mọi thứ.

Tôi nhớ lại hình bóng dưới ánh đèn đường thời trung học.

Tôi nhớ chúng tôi nằm bên nhau trên sân trường, lớn tiếng bàn về tương lai.

Tôi nhớ cô ấy nói với tôi, rằng ảnh cưới sẽ được chụp ở đường Phượng.

Những chiếc lá phượng mùa thu bay lả tả rơi trên vai chúng tôi, chắc chắn sẽ rất đẹp.

Tôi nhớ cô ấy nói, chúng tôi sẽ có một đứa trẻ, và sẽ dành cho nó tình yêu tốt đẹp nhất trên thế gian.

Tôi nhớ cô ấy nói, chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc.

Cô ấy chiếm trọn thanh xuân của tôi, là nữ chính đã được định sẵn trong bộ phim về cuộc đời tôi.

Trong vô số đêm trằn trọc, tôi lắng nghe hơi thở của người bên cạnh, luôn nhớ về buổi chiều năm mười tám tuổi.

Cô ấy nằm trên bàn học, hỏi tôi: “Anh sẽ thi vào đâu?”

Chúng tôi đã hẹn sẽ mãi bên nhau, tôi sẽ nắm tay cô ấy và cùng nhau bước về phía trước.

Nhưng tôi đã đánh mất cô ấy.

Đánh mất cô gái mà trong lòng và trong mắt chỉ có một mình tôi.

Nỗi nhớ là một hoi thở đau đớn.

Tôi chưa bao giờ khao khát việc mất trí nhớ lần nữa như bây giờ.

Nhưng tôi lại tham lam, từ những ký ức này, rút ra tình yêu và sức mạnh.

Trong những năm qua, tôi sống như một cái xác không hồn.

Sống nhờ vào tình yêu mà cô ấy từng dành cho tôi.

2

Khi nào tôi nhận ra có điều gì đó không ổn?

Là vào ngày đầu tiên gặp cô ấy ở bệnh viện.

Khi cô ấy xuất hiện, trái tim tôi bỗng nhiên nhói lên.

Thịnh Kỳ nắm chặt tay tôi.

Trong những năm sống âm thầm này, tôi có thể giấu đi cảm xúc rất tốt.

Khi tôi biết cô ấy là người yêu của tôi, suy nghĩ đầu tiên của tôi là, Thịnh Kỳ sẽ ra sao?

Lúc đó, cô ấy vẫn là Triệu Vy Vy, một cô gái mồ côi không cha không mẹ.

Cô ấy có tâm hồn thiện lương, dũng cảm và khéo léo.

Cô ấy phù hợp với mọi hình mẫu mà tôi tưởng tượng về nửa kia của mình.

Tôi tưởng rằng mình yêu cô ấy.

Còn với Miên Miên, tôi đã nghĩ đó chỉ là cảm giác tội lỗi.

Dù sao, gương mặt cô ấy cũng nhợt nhạt và yếu ớt, dễ khiến người ta mềm lòng.

Hơn nữa, cô ấy còn có đôi mắt biết nói.

Trong đôi mắt đó chứa đựng nỗi buồn và sự cáo buộc đối với tôi.

Tôi sợ phải nhìn vào đôi mắt ấy.

Chúng luôn nhắc nhở tôi rằng, mình là một người thật đáng ghê tởm.

Nhưng người ta luôn phải đưa ra lựa chọn.

Còn về  15 năm qua, tôi có thể quên đi, cô ấy cũng có thể quên.

Tôi thậm chí còn hèn hạ nghĩ rằng, cứ để cô ấy coi như tôi đã chết, như tôi chưa từng trở về.

Dù sao, ba năm không có tôi, cô ấy cũng sống rất tốt.

Còn Triệu Vy Vy, cô ấy chỉ có mình tôi.

Mất đi tôi, cô ấy sẽ không thể sống nổi.

Thế nên, tôi đã nói với Miên Miên rằng: “Tôi đã làm tổn thương cô rồi, tôi không muốn làm tổn thương cô ấy thêm nữa.”

Thật sự, tôi là một kẻ khốn nạn.

Làm sao mà tôi có thể nói những lời đó với cô ấy được chứ?

Tôi thật đáng chết.

Tôi xứng đáng mất đi cô ấy.

3

Tiểu Lý đang chờ xem trò cười của tôi.

Nhưng tôi lại thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cảm ơn cậu.”

Cảm ơn cậu đã giúp tôi giải thoát.

Tôi là một người hèn hạ.

Tôi luôn không tìm thấy lý do để kết thúc cuộc hôn nhân này, giờ đây, Tiểu Lý đã tìm ra lý do đó cho tôi.

Dù mục đích ban đầu của cậu ta chỉ là để khiến tôi trở lên đau khổ.

Cậu ta ngạc nhiên nhìn tôi, một lúc sau, lại im lặng.

Cậu ta cũng hiểu, cuộc hôn nhân này, từ lâu đã nên kết thúc.

Rất lâu sau, tôi đã hỏi cậu ta: “Tại sao cậu không đi tìm cô ấy?”

Cậu ta lắc đầu, ánh mắt sáng lên: “Cô ấy xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn.”

Đúng vậy, cô ấy xứng đáng có được những điều tốt đẹp hơn.

Cô ấy từ lâu đã không còn thuộc về tôi nữa rồi.

Thực ra, người thấu hiểu mọi chuyện nhất vẫn luôn là Tiểu Lý.

4

Tôi cầm tờ giấy giám định huyết thống trở về nhà.

Không, đó không phải là nhà của tôi.

Nơi không có cô ấy, làm sao có thể gọi là nhà?

Thịnh Kỳ sắc mặt xám xịt, tức giận nhìn tôi.

Cặp mắt ấy như muốn rỉ ra máu.

Cô ấy và Miên Miên thật sự khác nhau rất nhiều.

Miên Miên cho dù có bất mãn đến đâu cũng sẽ không làm tổn thương người khác.

Cô ấy, Miên Miên của tôi, là một người tốt bụng, là một người lương thiện nhất.

Nhìn tôi, tôi đã làm gì để khiến cô ấy quyết tâm rời bỏ tôi như vậy?

Thịnh Kỳ khóc lóc: “Những gì anh không thể cho tôi, dựa vào đâu lại không để người khác cho tôi?”

Tôi cúi đầu hút thuốc.

Tình yêu mà cô ấy muốn, tôi không thể nào cho được.

Cô ấy đã thấy tôi yêu cô ấy như thế nào, vì vậy khi tôi không còn yêu cô ấy nữa, cô ấy chỉ cần nhìn là có thể cảm nhận được.

Cuộc sống của tôi như một chiếc tàu lửa trật bánh, tôi đã nghĩ đến việc đưa nó trở lại đường ray, nhưng trái tim tôi lại không cho phép.

Tôi không thể làm được.

Tôi không thể nào quên được 15 năm đó.

Kể từ ngày Miên Miên rời đi, trái tim tôi đã bị nỗi nhớ và cảm giác tội lỗi ăn mòn thành những khoảng trống đáng sợ.

Thương tích đầy mình.


Tôi thở dài nói: “Thịnh Kỳ, chúng ta đều biết rõ, tôi không nợ gì em cả.”

Những điều tốt đẹp và đam mê trong quá khứ đã sớm bị thời gian và oán hận nghiền nát thành vụn.

Thịnh Kỳ ném một chiếc bình hoa về phía tôi.

Chiếc bình rơi xuống đất, vỡ tan tành.

“Anh nghĩ anh có thể đi tìm chị ấy sao? Chị ấy đã không còn cần anh nữa rồi! Đừng tự phụ nữa, chị ấy sống tốt hơn bất kỳ ai trong chúng ta!’

Cô ấy nói đúng.

Những năm qua, Miên Miên sống rất tốt.

Tôi đã từng lén lút nhìn đi tìm cô ấy vài lần.

Cô ấy được một người đàn ông Pháp cao lớn ôm chặt trong lòng, nở một nụ cười đầy yên bình trên gương mặt.

Đó là một sự dịu dàng trải qua muôn vàn sóng gió, đối với mọi thứ đều bình thản và nhẹ nhàng.

Và tôi, cũng chưa bao giờ thấy cô ấy cười hạnh phúc như vậy trong ngày sinh nhật.

Cả người như phát sáng.

Tôi đưa tay ra, cố gắng chạm vào ánh sáng đó.

Nhưng rất nhanh, nó lại trượt qua kẽ tay tôi.

Hạnh phúc này vốn dĩ thuộc về tôi, vốn dĩ nằm trong tầm tay của tôi.

Là tôi đã phá hỏng mọi thứ.

Tôi cảm thấy rằng, mình như một con bọ sống trong cống rãnh.

Tôi ghen tị điên cuồng, nhưng tất cả chỉ là vô ích.

Đứa trẻ trong nôi tỉnh dậy, khóc oe oe.

Họ tranh nhau chạy lại xem đứa bé.

Tiếng cười của cả gia đình vang vọng xa xăm.

Người đàn ông đó còn trồng cho cô ấy một vườn hồng, tôi thấy anh ta tưới nước, thấy anh ta nhổ cỏ.

Còn cô ấy thì kiễng chân lên, lau mồ hôi trên trán anh ta.

Mỗi buổi sáng và buổi chiều, họ đều đi qua vườn hoa hồng.

Chắc hẳn anh ta yêu cô ấy lắm.

Chắc chắn là như vậy.

Khi người giúp việc đưa đứa trẻ ra ngoài, tôi giả vờ là người qua đường, đi ngang qua họ.

Đôi mắt, mũi, và môi của đứa trẻ đều giống hệt cô ấy.

Thật tuyệt.

Cô ấy xứng đáng.

Cô ấy xứng đáng với tất cả điều đó.

5

“Cho dù anh có chết dưới bánh xe tải đó, chị ấy cũng sẽ không nhìn anh thêm một lần nào đâu!”

“Giang Thời Diên, anh thật tội nghiệp!”

Nói đến đây, Thịnh Kỳ bỗng nhiên ôm mặt khóc nức nở.

“Nhìn lại chúng ta đi, chúng ta đã làm gì vậy!”

“Tại sao tôi lại chọn anh mà không phải chị gái của mình chứ…”
Cô ấy quỳ xuống, đôi vai run rẩy.

Trong nhà bừa bộn và hỗn loạn.

Bé gái nhẹ nhàng bị tiếng động đánh thức, đi chân trần ra ngoài, dụi mắt, ngọt ngào gọi tôi:

“Ba, có chuyện gì vậy ạ?”

Cô bé nhìn thấy tình trạng trong nhà, đôi môi bặm lại, giống như sắp khóc.

Tôi định tiến tới dỗ dành cô bé.

Nhưng Thịnh Kỳ nhanh chóng ôm cô bé vào lòng, vẻ mặt đầy dữ tợn.

Giống như một con sư tử mẹ đang bảo vệ con của mình.

Tôi tự cười nhạo bản thân.

Tôi đã thật lòng yêu thương đứa trẻ này.

Cô bé có nhiều điểm giống Thịnh Kỳ, nhưng đôi mắt trong sáng của cô bé lại giống hệt như Miên Miên.

“Như vậy đi, Thịnh Kỳ, chúng ta hãy buông tha cho nhau.”

6

Việc chúng tôi sắp ly hôn rất nhanh đã đến tai của ba mẹ Thịnh Kỳ.

Hôn nhân của chúng tôi đã đầu tư quá nhiều.

Thậm chí khiến họ mất đi một người con gái.

Họ không thể chấp nhận được điều đó.

Mẹ của Thịnh Kỳ tức giận, lần đầu tiên đánh cô ấy:

“Sao con không thể hiểu chuyện như chị gái con chứ, không thể để người khác yên tâm hơn một chút sao?!”

Khi lời nói đó thốt ra, tất cả chúng tôi đều ngây người.

Thực ra, họ đã rất lâu không nhắc đến Miên Miên.

Cô ấy như một cái gai trong lòng chúng tôi.

Chỉ cần nhìn thấy là lại nhớ đến nỗi đau đó.

Thịnh Kỳ đột nhiên phát điên:

“Là lỗi của tôi, tôi không nên quay về! Các người vốn dĩ là một gia đình, tất cả đều là lỗi của tôi!”

“Là tôi đã đuổi chị gái đi, vậy thì tôi sẽ rời khỏi đây!”

Bố Thịnh Kỳ đứng dậy đuổi theo.

Mẹ cô ấy vì tức giận quá độ mà ngất xỉu.

Khi đến bệnh viện kiểm tra, phát hiện ra bà đã mắc căn bệnh ung thư.

Bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, không còn sống được bao lâu nữa.

Sau một thời gian dài, tôi mới lại nghe thấy giọng nói của Miên Miên qua điện thoại.

“Chị, mẹ bị ung thư, chị có muốn về thăm không?”

Cô ấy không nói có, cũng không nói không.

Chỉ gửi một khoản tiền, đủ để chi trả cho tất cả chi phí điều trị.

Thịnh Kỳ cúi đầu: “Chị ấy sẽ không trở về đâu. Một khi chị ấy đã quyết định tiến về phía trước, sẽ không bao giờ quay đầu lại.”

Mẹ Thịnh Kỳ ngày đêm đặt điện thoại bên giường, chờ đợi một cuộc gọi từ xa.

Sau này, khi còn một chút tỉnh táo, bà ấy vẫn hỏi:

“Miên Miên có gọi điện về không?”

“Khi nào Miên Miên trở về?”

Đến lần thứ một trăm, tôi nói với bà ấy:

“Cô ấy sẽ không trở về nữa đâu. Cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc trở về.”

“Việc các người đã làm trước đây, các người còn nhớ không?”

Người mẹ từng mạnh mẽ và kiêu hãnh bỗng chốc trở nên già nua chỉ trong chốc lát.

Khi sự sống nhanh chóng tàn phai, bà cuối cùng cũng thừa nhận mình đã sai.

Bố Thịnh Kỳ đứng bên ngoài cửa sổ, toàn thân run rẩy, không thể cầm được nước mắt.

Miên Miên, em có biết không?

Tất cả chúng tôi đều biết bản thân đã sai rồi.

Nhưng tất cả những điều này, với em, hiện tại đã không còn quan trọng nữa, đúng không?

Khi em đã chọn hướng về những cảnh đẹp phía trước, thì đừng quay đầu lại nhìn nữa.

7

Sau tang lễ của mẹ Thịnh Kỳ, tôi và Thịnh Kỳ đã tiến hành ly hôn.

Đứa trẻ thuộc về cô ấy.

Tôi lại một lần nữa trở về trạng thái không có gì trong tay.

Tôi đi khắp thành phố này.

Một cách hèn mọn và cố chấp tìm kiếm những dấu vết mà Miên Miên đã để lại.

Chúng tôi đã cùng nhau để lại những mảnh giấy ở quán trà sữa, những dải băng đỏ treo trên cây ước nguyện, những ổ khóa tình yêu mà chúng tôi đã gắn trên cây cầu…

Tôi đã tìm thấy tất cả những thứ đó và cất giữ chúng.

Tôi lại đến Paris để nhìn cô ấy.

Cô ấy đang chơi đùa trong công viên với đứa trẻ.

Đứa trẻ là một bé gái lai rất xinh đẹp.

Cô bé thích cười, khi cười lên trông rất giống mẹ.

Luôn có những người qua đường dừng lại, véo vào gương mặt hồng hào của cô bé.

Tôi đứng trong bóng râm, không hề nhúc nhích.

Nhìn chằm chằm vào gương mặt cô ấy với vẻ gần như tham lam.

Chiếc máy bay giấy trong tay đứa trẻ lắc lư rơi xuống, rơi xuống ngay bên chân tôi.

Cô bé chạy về phía tôi.

Miên Miên đang trò chuyện với hàng xóm, quay đầu lại nhìn về phía này.

Tôi vội vàng cúi xuống, cố gắng tránh ánh mắt của cô ấy.

Tôi không có quyền xuất hiện trước mặt cô ấy.

Tôi hoàn toàn không xứng đáng.

Cô bé từ tay tôi lấy lại chiếc máy bay giấy, với giọng nói non nớt hỏi: “Chú ơi, sao chú khóc vậy ạ?”

Tôi ngây ngẩn sờ mặt mình.

Cơn gió nhẹ thổi qua, mang lại cảm giác lạnh lẽo trên khuôn mặt.

“Chú ơi, chú có chuyện gì không vui sao?”

Tôi rất vui.

Chỉ cần thấy cô ấy hạnh phúc, như vậy là đủ rồi.

Tôi vỗ nhẹ lên đầu đứa trẻ, rồi đứng dậy rời đi.

Cô bé không hỏi gì thêm, chỉ chạy về phía xa xa, miệng hô to: “Mẹ ơi, chú ấy hiểu những gì con nói, chú ấy là người ở cùng nơi với mẹ!”

Miên Miên đã nói gì nhỉ?

Cô ấy có nhận ra tôi không?

Dù có nhận ra, chắc chắn cô ấy cũng sẽ không chạy lại và nói chuyện với tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía hoàng hôn.

Miên Miên, con đường phía trước còn dài lắm, nhưng một mình anh, thì phải bước đi như thế nào đây?

HẾT!


Bình luận

15 bình luận cho “NGƯỜI ANH QUÊN, NGƯỜI ANH NỢ- Ngoại truyện của Giang Thời Diên”

  1. Ảnh đại diện bakarina
    bakarina

    Truyện rất hay, cảm ơn bạn đã dịch. Kết thúc rất ổn nha

  2. Ảnh đại diện Thu Hạnh
    Thu Hạnh

    Quá mừng vì tác giả để nu9 có hạnh phúc mới và con đường riêng của mình,thoát khỏi tra nam và gia đình tệ hại. Na9 khốn n*n thật sự

  3. Ảnh đại diện bé thích mùa đông
    bé thích mùa đông

    truyện hay lắm ạ. Cảm ơn vì đã dịch💜💜💜

    1. Truyện rất hay, kết thúc ok quá

  4. Ảnh đại diện Cố Kỳ Kỳ
    Cố Kỳ Kỳ

    Truyện hay nha. Miên Miên xứng đáng với hạnh phúc ấy. 😊

  5. Ảnh đại diện Medoctruyen
    Medoctruyen

    Truyện hay. Cảm ơn!

  6. Ảnh đại diện Khẩu xà tâm yêu quái
    Khẩu xà tâm yêu quái

    Truyện hay, em gái nu9 cũng k hoàn toàn xấu. Nhưng ông na9 thì tồi thật sự

  7. Ảnh đại diện Thanh Hương
    Thanh Hương

    Truyện hay lắm. Cảm ơn nhà dịch!

  8. Ảnh đại diện Nguyễn Đỗ Quỳnh Như
    Nguyễn Đỗ Quỳnh Như

    Truyện rất hay, cái kết thật mãn nguyện.
    Trước đây mình cũng từng đọc 1 truyện motip tương tự nhưng kết nữ9 mất vì bệnh, đến khi nữ9 mất thì nam9 mới nhớ ra, truyện đó ngắn mà đọc khóc sướt mướt.

  9. Ảnh đại diện Mai Phương
    Mai Phương

    Truyện hay lắm. Cám ơn nhà dịch nhen!

  10. Ảnh đại diện Anta Pal
    Anta Pal

    Truyện rất hay

  11. Ảnh đại diện Vân Nguyễn
    Vân Nguyễn

    Truyện rất hay mình rất thích. Mong bạn có nhiều truyện hơn nữa nhé

  12. Ảnh đại diện Grainne Amity
    Grainne Amity

    Truyện hay lắm ạ 💙💙

  13. Ảnh đại diện tử diệm
    tử diệm

    truyện rất hay nhưng cx khiến mình cảm thấy bức xúc vì tình tiết của nó. một câu truyện khiến mình mâu thuẫn

  14. Ảnh đại diện Ngọc Ngọc
    Ngọc Ngọc

    Truyện rất hay, kết truyện ổn, không quá bi kịch

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!