Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

NGƯỜI ANH QUÊN, NGƯỜI ANH NỢ- Chương 5: END

18

Em gái càng ngày càng gầy đi.

Gương mặt nhỏ nhắn vốn thanh tú, nay lại thêm tiều tụy.

Bố tôi cũng thường xuyên im lặng hút thuốc, như thể trong thời gian này lại già thêm vài tuổi.

Mẹ tôi bảo tôi không nên xuất hiện ở bệnh viện nữa, để cho em gái nghỉ ngơi, khi nào em ấy hồi phục thì đến.

Mẹ tôi hỏi tôi: “Con và Giang Thời Diên, không có liên lạc riêng chứ?”

Tôi gật đầu, cổ họng bỗng nhiên ngứa ngáy khó chịu.

“Em gái con đã chịu khổ bao năm, con hãy để cho con bé được một chút gì đó đi.”

Câu nói này khiến tôi cảm thấy như có một ngọn lửa bùng cháy trong lòng.

Tôi vẫn luôn nhường nhịn em ấy.

Tôi không hề mong cầu bất cứ thứ gì, cũng không hề đòi hỏi bất cứ thứ gì.

Tại sao người phải gánh chịu lỗi lầm luôn là tôi?

 Rõ ràng là tôi không làm gì sai cả.

“Tôi không khổ sao?Em ấy vừa trở về, muốn thứ gì liền có thứ đó! Còn tôi thì có cái gì? Trong những năm qua, các người đã cho tôi cái gì?”

“Tôi thật sự hy vọng, người bị bắt cóc năm đó là tôi!”

Đây là lần đầu tiên tôi bộc phát cảm xúc trước mặt họ.

Mẹ tôi ngạc nhiên, nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi.

Trong mắt của bà ấy, tôi là một đứa con gái lớn ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Không tranh giành, không đòi hỏi.

Giống như hồi nhỏ, khi em gái thích ăn cánh gà.

Bố mẹ luôn lựa những cánh gà từ nồi thịt lớn, đặt vào bát của em ấy.

Tôi cũng yêu thương em, nên mặc dù tôi cũng thích, tôi vẫn học theo bố mẹ, gắp cánh gà cho em.

Những thứ em ấy thích, tôi không có quyền đòi hỏi.

Từ ngày em ấy rõ ràng nói thích, tôi đã không ăn cánh gà nữa.

Tôi ép mình không thích, ép mình quên đi vị cánh gà.

Khi lớn lên, lần đầu tiên tôi tranh đấu cho bản thân, nhưng lại thua một cách thảm hại.

Tôi đã từ bỏ, nhưng không ai tin điều đó.

Họ luôn nghĩ tôi là một kẻ không từ thủ đoạn, sẽ cướp đi hạnh phúc mà khó khăn lắm em gái mới có được.

Vì vậy, họ cầm lấy vũ khí, thà làm tổn thương tôi cũng phải quyết tâm bảo vệ hạnh phúc của em ấy.

“Miên Miên, sao con lại có suy nghĩ như vậy?Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi thấy thật buồn cười.

Họ đã sớm quên những gì đã nói với tôi sau khi em gái mất tích.

Trong mắt họ, đó chỉ là một lời phàn nàn vô tâm.

Không ai nhớ hết.

Họ sẽ không biết, điều đó có ý nghĩa như thế nào đối với tôi.

Cả cuộc đời tôi, bắt đầu từ câu nói ấy, đã rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.

“Mẹ biết con thích Tiểu Giang, nhưng người cậu ấy muốn cưới là em gái con!”

Tôi lạnh lùng nhìn bà ấy, giọng điệu nhạt nhòa: “Nhưng người anh ấy vô thức muốn bảo vệ là con.”

Đôi môi của mẹ tôi run rẩy, không nói nổi một câu hoàn chỉnh.

Trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác thỏa mãn của sự báo thù.

Chỉ một lúc sau, tôi lại cảm thấy thật bi thương.

Tôi đã đưa ra những cam kết mà họ mong muốn:

“Tôi sẽ không cướp đi hạnh phúc của em ấy. Các người muốn thế nào thì cứ như vậy, chỉ cần đừng xuất hiện trước mặt tôi là được.”

“Chỉ cần không gặp nhau nữa, những gì các người lo lắng sẽ không bao giờ xảy ra. Tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết.”

Cuộc đoàn tụ của họ sẽ không còn liên quan đến tôi nữa.

Mẹ tôi với đôi mắt đỏ hoẻ, run rẩy hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra?

Tại sao tôi lại nói những lời như vậy?

Tôi chỉ lắc đầu, quay người đi ra khỏi bệnh viện.

19

Tôi bước đi trong cơn gió thu, đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình thật thất bại.

Em gái khó khăn lắm mới trở về, nhưng giờ cũng không cần tôi nữa.

Nói cho cùng, tôi vẫn là một người cô đơn.

Nhưng tôi chưa bao giờ làm tổn thương bất cứ ai.

Tôi lại trở về căn phòng nhỏ mà tôi thuê.

Ở một mình.

Cần mẫn và đầy hy vọng.

Giang Thời Diên đã đến tìm tôi.

Gió thổi làm tóc anh rối bời.

Anh trông tiều tụy đi nhiều, nhưng ánh mắt lại sáng rực.

Anh nói: “Xin lỗi.”

Giọng nói chậm rãi và nặng nề.

Có một khoảnh khắc, tôi đã tưởng rằng Giang Thời Diên thuộc về tôi nay đã  trở về.

Tôi lắc đầu, xua tan đi ý nghĩ phi lý đó khỏi đầu.

Dù anh có trở lại, tôi cũng sẽ không đòi hỏi nữa.

Tôi đã nhường anh cho em gái.

Anh giờ đã trở thành người hùng của em ấy, không còn liên quan gì đến tôi.

Anh hỏi tôi có muốn ra ngoài đi dạo không.

Tôi gật đầu: “Được.”

Tôi biết anh có điều gì muốn nói.

Ngoài tòa nhà chung cư, có một con đường nhựa dài.

Hai bên đường được trồng đầy cây bàng.

Mùa thu đã đến, lá bàng rơi rụng khắp đường.

Chúng tôi đi trên con đường, âm thanh “cộp cộp” dưới chân không làm không khí trở nên tĩnh lặng.

Giang Thời Diên nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt anh đỏ hoe: “Chúng ta đã từng đi như thế này trước đây.”

Tôi đáp: “Đúng vậy.”

Mỗi buổi chiều không mưa, chúng tôi đều đi qua đây.

Chúng tôi bàn về lý tưởng, bàn về tương lai, những cảm xúc và kỷ niệm trong quá khứ.

Những ngày tháng đó, bây giờ đã quá xa vời đối với tôi.

Giang Thời Diên nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.

Trời sắp tối, những tòa nhà không xa dần dần sáng đèn.

Ánh sáng ấm áp lan tỏa khắp thành phố.

Chỉ tiếc rằng, giữa muôn vàn ánh đèn, không có một ngọn nào dành cho tôi.

“Những ngày qua, tôi đã nghĩ rất nhiều, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu có phải mình đã làm sai hay không.”

Tôi đáp: “Đúng vậy, anh sai ở chỗ đã đẩy tôi ra hôm đó.”

Anh nhíu mày, một nỗi đau khó nói hiện rõ trong ánh mắt.

“Không phải như vậy.”

Anh muốn nói rằng, lỗi của anh không chỉ là đã đẩy tôi ra, mà còn là ở thời điểm đó.

Là trong bệnh viện.

Chính anh đã cố tình lờ đi những điều không đúng.

Là anh, đã kiềm chế những cảm xúc ấy.

Anh tự tin.

Tự tin rằng, Triệu Vy Vy mới chính là người anh tìm kiếm.

Nhưng vào khoảnh khắc chiếc xe tải lao đến, anh lại chọn cách để tôi được sống.

Khoảnh khắc ấy, niềm tin của anh đã sụp đổ.

Anh không thể tự lừa dối bản thân mình thêm nữa.

Tôi hỏi: “Bây giờ anh nói những điều này có ý nghĩa gì không?”

Giờ đây, mọi chuyện đã không thể quay lại đầu lại được nữa.

Anh cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì.

“Giang Thời Diên, bây giờ anh nhận ra thì đã quá muộn rồi. Không ai sẽ mãi ở lại chờ đợi anh.”

“Trước đây, tôi từng nghĩ anh xứng đáng, nhưng bây giờ thì không còn nữa.”

“Tôi không muốn chờ đợi thêm nữa. Tôi muốn nhìn ngắm cảnh vật ở bên ngoài, tôi muốn nhìn về phía trước.”

Anh nhìn tôi, từng chữ từng câu phát ra từ miệng anh: “Tôi có thể một lần nữa theo đuổi em.”

Tôi chưa bao giờ thấy anh vô liêm sỉ như vậy.

“Vậy còn Kỳ Kỳ thì sao?Em ấy sẽ ra sao?”

Anh do dự.

Anh cũng không biết phải làm gì.

Anh đến gặp tôi để thảo luận mọi việc với tôi.

Hay là đến để tìm kiếm sự giúp đỡ của tôi.

Anh muốn kéo tôi xuống nước sao.

Nhưng tôi không thể là người xấu xa như vậy.

Tôi giơ tay tát anh một cái thật mạnh.

Đôi mắt của anh nhìn tôi với vẻ hoài nghi.

Vết đỏ trên mặt lập tức xuất hiện.

“Giang Thời Diên, anh đã hủy hoại tất cả những gì tôi hằng mong ước, tình yêu và tình cảm gia đình.”

“Chính sự tự lừa dối bản thân, sự dao động của anh, và sự do dự không kịp thời của anh đã hủy hoại tất cả mọi thứ.”

“Tôi thực sự mong anh đừng quay lại.”

Anh run rẩy.

Lớp ngụy trang trên mặt anh nứt ra từng tấc, lộ ra sự mong manh bên trong.

Tôi không mềm lòng:

“Giang Thời Diên, con người ta phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Anh đã chọn em ấy, thì phải chịu trách nhiệm tới cùng.”

“Đường là do anh tự chọn, không thể đổ lỗi cho bất cứ ai.”

Anh thì thầm cầu xin: “Đừng đối xử với tôi như vậy, Miên Miên, đừng như vậy mà…”

Ngôi sao từng rực rỡ ấy bỗng nhiên trở nên mờ nhạt đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Tôi từng chữ một nói: “Giang Thời Diên, đừng làm tổn thương em ấy.”

Anh im lặng nhìn tôi.

Trong đôi mắt của anh, cảm xúc dâng trào, như chứa đựng vô vàn điều chưa nói hết.

Nhưng cuối cùng, tất cả đều chìm vào im lặng.

Anh nói: “Được.”

Anh nói: “Thật xin lỗi.”

Anh nói: “Như ước muốn của em.”

Tôi nở nụ cười với anh: “Chúc hai người hạnh phúc.”

20

Tôi không tham dự đám cưới của em gái và Giang Thời Diên.

Tôi biết có tôi hay không cũng đều như nhau.

Họ chưa chắc đã muốn nhìn thấy sự xuất hiện của tôi.

Tôi nhờ Lý Lạc gửi quà cưới.

Sau đó, tôi đã thực hiện được ước mơ của mình và đến Paris.

Thực ra, tôi học rất giỏi.

Nhưng tại thời điểm đó, tôi lại sẵn lòng làm quân dự bị cho Giang Thời Diên.

Anh ta mất trí nhớ cũng tốt.

Trước đây, tôi đã bị giam cầm trong thế giới mà anh ta vẽ ra cho tôi.

Giờ thì đã khác rồi.

Tôi đã mạnh mẽ bước ra ngoài, tôi nhận ra rằng, cảnh đẹp phía trước thật sự vô cùng tuyệt vời.

Sau này, tôi nghe nói họ đã có một đứa trẻ đáng yêu.

Là một cô bé xinh xắn, rất giống em gái tôi hồi nhỏ.

Mẹ tôi ở cách xa mười mấy nghìn km hỏi: “Miên Miên, khi nào con trở về?”

“Để sau rồi nói đi.”

Họ cũng đã bị tôi để lại ở chỗ cũ.

Tôi nhìn về phía trước, thể giới rộng mở và tràn đầy sắc màu.Tôi sẽ không bao giờ quay trở lại đó nữa.


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!