Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

NGƯỜI ANH QUÊN, NGƯỜI ANH NỢ- Chương 4

13

Tôi bước vào trong nhà hàng.

Nơi đây đã từng chứa đựng nhiều kỷ niệm đẹp của tôi.

Ở đây, cả gia đình tôi đã cùng nhau quây quần, ăn tết Đoan Ngọ và Trung Thu.

Cũng chính ở đây, Giang Thời Diên đã nói với tôi rằng, anh sẽ xây dựng một mái ấm cho tôi.

“Miên Miên!”

Mẹ tôi vẫy tay gọi.

Bên cạnh bà ấy là Triệu Vy Vy và Giang Thời Diên.

Còn có bố tôi, với đôi mắt đỏ hoe.

Triệu Vy Vy nhìn tôi với vẻ ngại ngùng, đôi môi mím chặt, biểu cảm bất an.

Giang Thời Diên ở bên cạnh, nắm chặt tay cô ấy.

Chiếc túi quà trong tay tôi bất chợt rơi xuống đất.

Tôi chưa bao giờ nghĩ, mọi chuyện lại như thế này.

Nhìn vào vẻ mặt của họ, có lẽ họ đã sớm biết.

Chỉ có tôi là vẫn mù mờ.

Mẹ tôi hoàn toàn nhận thức được điều này: “Miên Miên, sao con còn đứng đấy, mau lại đây đi!”

Bàn ăn không lớn, ghế sofa chỉ đủ cho bốn người ngồi.

Tôi bị sắp xếp ngồi trên ghế ở lối đi.

Họ trông giống như một gia đình thực sự.

“Đây là quà con mang cho Kỳ Kỳ phải không? Ôi cha, thật đẹp!”

Bà ấy lấy món quà từ trong túi ra.

Hộp quà trong suốt, họ đều nhìn thấy chiếc dây chuyền.

Tôi nói không phải, rồi giành lại hộp quà từ tay mẹ tôi.

Mẹ tôi ngỡ ngàng.

Cuối cùng, bà ấy dường như nhận ra có gì đó không ổn, nhìn tôi rồi lại nhìn Triệu Vy Vy.

Bà không hỏi gì cả.

Triệu Vy Vy với đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi, ngập ngừng gọi: “Chị…”

Tại sao lại như vậy chứ?

Tôi không thể nào liên tưởng cô ấy với em gái mình.

Tôi không trả lời, chỉ im lặng cầm đũa.

Bố tôi cố gắng làm không khí bớt căng thẳng, liên tục gắp thức ăn cho tôi và Triệu Vy Vy.

Cô ấy gắp một miếng, tôi gắp một miếng.

Đã bao lâu rồi tôi không ăn cơm cùng bố mẹ?

Có một khoảnh khắc, tôi cảm thấy ông trời thật tàn nhẫn.

Vì đã để cho cô ấy xuất hiện, rồi lại cướp đi tất cả của tôi.

Tất cả những gì tôi từng có.

Tất cả những gì tôi khao khát.

Tất cả đều thuộc về cô ấy.

Một ý nghĩ ác độc từ sâu thẳm trong lòng tôi trỗi dậy.

Tại sao cô ấy không chết chứ?

Tôi bàng hoàng.

Cô ấy là em gái tôi mà, là em gái mà tôi đã thất lạc suốt mười tám năm.

Tôi nợ em ấy.

Chính là tôi nợ em ấy.

14

“Tiểu Giang, kể cho dì nghe đi, con và Kỳ Kỳ quen nhau như thế nào?”

Lần này, một lần nữa tôi lại nghe từ miệng Giang Thời Diên kể về câu chuyện tình yêu của họ.

Mẹ tôi vừa cười vừa rơi nước mắt: “Câu chuyện của các con giống như trong phim vậy, may mà Kỳ Kỳ đã được con cứu về.”

Giang Thời Diên nghiêng đầu nhìn Triệu Vy Vy, nở nụ cười ấm áp: “Thật ra, chính là Kỳ Kỳ đã cứu con trước.”

Nếu tôi không xuất hiện ở đây thì thật tốt biết bao.

Họ vui vẻ như vậy, việc gì liên quan đến tôi chứ?

Bố tôi hỏi: “Vậy các con dự định khi nào kết hôn?”

“Ban đầu chúng con định kết hôn vào tháng sau, con muốn nhanh chóng mang lại cho Kỳ Kỳ một mái ấm.”

Anh đã từng hứa với tôi, cho tôi một mái ấm, cũng là tại chỗ này.

Anh bảo tôi hãy chờ anh trở về.

Nhưng tôi đã không thể chờ được.

“Bây giờ đã tìm thấy người thân của cô ấy, tất nhiên phải hỏi ý kiến của hai bác trước ạ.”

Trong một khoảnh khắc, ánh mắt anh lướt qua tôi, “Xem hai bác khi nào thì sẵn sàng gả Kỳ Kỳ cho cháu.”

Tôi không ngờ rằng anh lại có thể làm như vậy để lấy lòng người lớn.

Bố tôi vui vẻ trước lời nói của anh, sau đó lại thở dài: “Những năm qua, con bé đã lang bạt bên ngoài quá lâu, vừa quay lại không lâu, bác cũng muốn dành thêm thời gian bên con bé. Giờ mới nhận lại được con gái, đã phải gả đi, thật sự là không nỡ.”

Trong những năm qua, gió ngoài kia đã khiến tóc ông bạc trắng.

Cuối cùng, ông cũng quyết định trở về, quay lại nơi đã xa cách suốt mười tám năm.

Mẹ tôi lau đi nước mắt nơi khóe mắt: “Dì cũng dự định sẽ quay về sống một thời gian.”

Họ bỗng nhiên trở lên rất ăn ý.

Thực ra, nguyên nhân dẫn đến ly hôn của họ là gì?

Đó là sự đổ lỗi lẫn nhau, là những mâu thuẫn chồng chất.

Họ đều khẳng định rằng lỗi lầm thuộc về đối phương.

Bố tôi cho rằng mẹ tôi đã không chăm sóc tốt cho em gái, còn mẹ tôi thì nghĩ rằng đó là do bố tôi đã không giữ lời hứa.

Thực ra, họ đều biết mình có lỗi.

Chỉ là, việc đổ lỗi cho nhau có thể giúp giảm bớt chút ít cảm giác tội lỗi trong lòng.

Và rồi, họ đều rời khỏi cái nơi đầy đau thương này.

Chỉ còn mình tôi, vẫn bị họ bỏ lại tại chỗ.

“Miên Miên, con nghĩ thế nào?”

Ánh mắt của họ đồng loạt đổ dồn vào tôi.

Tôi bỗng cảm thấy nghẹt thở.

Mẹ tôi đang ép tôi, buộc tôi phải đưa ra quyết định.

Bà ấy sao lại không biết, tôi có một người bạn trai đã ở bên nhau 15 năm.

Tên bạn trai cũng là Giang Thời Diên.

Nếu ban đầu bà chỉ coi đó là trùng hợp, thì phản ứng của tôi cũng đủ để xác nhận rằng Giang Thời Diên của tôi và Giang Thời Diên của em gái là cùng một người.

Tôi cúi đầu, vật lộn với những viên thịt trong bát.

“Mọi người quyết định đi.”

Móng tay tôi cắm sâu vào da thịt, chỉ như vậy mới tạm thời ngăn chặn cơn đau nơi trái tim.

Mẹ tôi như thở phào nhẹ nhõm.

Những gì họ nói sau đó, tôi không còn nghe thấy nữa.

Tôi chỉ nghĩ, làm thế nào để kìm nén những giọt nước mắt trong khoảnh khắc này.

Làm thế nào để không phát ra tiếng khóc tại nơi đây.

Trong ngày hôm nay, tôi đã mất đi quá nhiều thứ.

Giờ đây.

Tôi không còn gì cả.

15

Bố tôi đã mua một căn nhà cũ ở thành phố, muốn tổ chức một buổi tiệc mừng chuyển nhà đơn giản.

Tôi ở trong căn phòng trọ của mình, gửi cho ông một phong bao lì xì, nhưng không tới.

Chiều tối, có tiếng gõ cửa.

Người đến là Triệu Vy Vy.

Khác với sự kiêu ngạo và đối đầu trước đây, giờ cô ấy có vẻ nhút nhát và lúng túng.

Cô cắn môi, gọi tên tôi: “Chị…Chị Miên Miên.”

Tôi lạnh nhạt gật đầu, cho phép cô ấy đi vào.

Cô bước vào, nhìn xung quanh, thấy bàn đầy sách vở, hỏi: “Chị đang chuẩn bị thi gì ạ?”

“Ừm.”

“Đều là tiếng Anh…”

“Tôi chuẩn bị ra nước ngoài, rời khỏi nơi đây.”

Cô cắn môi, dường như có điều gì muốn nói nhưng cuối cùng không thốt ra lời.

Tôi biết, cô ấy muốn hỏi liệu có phải vì cô ấy mà tôi quyết định như vậy không.

“Không liên quan gì đến em, chị luôn muốn đến Paris để học.”

Đó là giấc mơ tôi đã gác lại suốt nhiều năm.

“Ngồi đi, uống cà phê nhé?”

Cô gật đầu.

Tôi lại lấy thêm ít bánh quy.

“Hồi nhỏ em rất thích ăn cái này.”

Mắt cô đỏ hoe: “Xin lỗi, chị Miên Miên, em xin lỗi.”

Tôi nhìn vào gương mặt cô, cố gắng tìm chút dấu ấn quen thuộc.

Đó là đôi mắt của em gái, là chiếc mũi của em gái, và cả đôi môi của em gái.

Là tôi đã không nhận ra cô ấy ngay từ đầu.

Thực ra, tôi không hề ghét cô.

Tôi chỉ là rất ghen tị, không thể không ghen tị.

Nhưng tôi cũng rất yêu thương cô ấy.

Nhiều lần tôi đã từng nghĩ, nếu như em gái trở về, tôi sẽ dành tất cả những gì tôi có cho em ấy.

Em ấy thích gì, tôi đều sẽ cho em ấy hết.

Tôi chỉ mong rằng, em ấy đừng lại một mình lén lút ra đi nữa.

Giờ đây, em ấy thật sự đã trở về.

Chưa kịp để tôi thở phào, em ấy đã lấy đi tất cả của tôi.

Bằng một cách bất ngờ mà tôi chưa kịp chuẩn bị.

Tôi không thể trách em ấy được, vì em ấy không có lỗi.

Em cũng chỉ là muốn giành lại cho mình một cái gì đó mà thôi.

Em đã thắng.

Thắng một cách minh bạch.

Người chiến thắng không nên mang cảm giác tội lỗi đối với kẻ thất bại.

“Em không cần phải xin lỗi chị đâu. Anh ấy đã mất trí nhớ, lúc đầu em cũng không biết anh ấy là ai.”

“Là anh ấy đã làm tổn thương chị, chứ không phải là em.”

Cô khóc rất nhiều: “Không, đó là lỗi của em, em nên trả anh ấy lại cho chị, nhưng em thật sự không nỡ…”

Tôi lắc đầu: “Chị nên cảm ơn em, giờ chị đã dự định bắt đầu một cuộc sống mới, không có anh ấy, chị cũng vẫn có thể sống tốt.”

Tôi sẽ trở thành ánh sáng của chính mình.

Chiếu sáng con đường phía trước cho chính mình.

“Nếu như hai người yêu nhau, thì nên ở bên nhau thật tốt nhé. Đừng mang cảm giác tội lỗi về chị, như vậy không ai sẽ vui vẻ cả.”

Tôi lấy hộp quà ra.

“Đây là món quà mà chị đã chọn từ rất lâu, định tặng em trong lần gặp mặt đầu tiên. Nhưng lúc đó chị chưa chuẩn bị tốt, giờ tặng nó cho em.”

Tôi đeo chiếc dây chuyền cho em ấy.

Trong gương, em ấy thật xinh đẹp.

Chiếc dây chuyền quả thật rất hợp với em.

Triệu Vy Vy nghẹn ngào: “Cảm ơn chị, chị gái.”

16

Vào ngày Tết Đoan Ngọ, tôi tình cờ gặp họ tại nghĩa trang.

Giang Thời Diên là người đầu tiên nhìn thấy tôi, trong một khoảnh khắc ánh mắt anh sáng lên, rồi ngay lập tức trở nên u ám.

Bố mẹ tôi đi bên cạnh họ, trông có vẻ rất hòa thuận.

Em gái tôi cẩn thận tiến lại gần, rồi nắm lấy tay áo của tôi.

Tôi không hề từ chối.

Bình tĩnh hỏi em ấy: “Chuẩn bị đám cưới thế nào rồi?”

“Mẹ nói sẽ tổ chức vào dịp Tết, như vậy sẽ đông vui hơn.”

Em ấy hỏi tôi: “Chị, chị sẽ đến chứ?”

Em ấy luôn thích đặt tôi vào những tình huống khó xử.

Tôi biết hầu hết bạn bè và đồng nghiệp của Giang Thời Diên, nếu tôi đến, sẽ phải giải thích thế nào đây?

Dù giải thích thế nào, cũng sẽ trở nên khó xử.

“Không đến cũng không sao, chị có việc riêng mà.”

Tôi im lặng một chút, rồi nhìn vào ánh mắt đầy mong đợi của em: “Chị sẽ suy nghĩ.”

Chúng tôi vừa nói chuyện, vừa đi đến đường lớn.

Bãi đậu xe nghĩa trang chật chội, chúng tôi đều không lái xe đến.

Em gái đề nghị đi bộ một lúc, đi mỏi rồi thì sẽ gọi taxi.

Chúng tôi luôn chiều theo ý của em ấy.

Mẹ tôi đi bên cạnh, giọng điệu hài lòng: “Nhìn hai chị em thân thiết như vậy, nếu như có thể lớn lên cùng nhau thì tốt.”

Bố tôi thở dài: “Giờ thế này cũng nên hài lòng rồi.”

Không ngờ, tai nạn lại xảy ra vào lúc này.

Một chiếc xe tải lớn xuất hiện ở ngã tư, không giảm tốc độ, lao thẳng về phía chúng tôi.

Giang Thời Diên không hề do dự, anh đẩy tôi sang một bên.

Tôi bỗng cảm thấy mọi thứ như quay cuồng.

Giọng nói lo lắng và bất lực của mẹ tôi như một tiếng sét: “Kỳ Kỳ!”

Chiếc xe tải lớn ở giây phút cuối đã rẽ phải, chỉ lướt qua em gái.

Em ấy ngồi thẫn thờ trên mặt đất, nhìn về phía chúng tôi, muốn nói gì đó, những dòng nước mắt đã rơi xuống

Trong ánh mắt của em ấy, nỗi oán hận như một mũi dao, rất nhanh và chính xác đâm vào trái tim tôi.

Giang Thời Diên run rẩy, cúi đầu nhìn bàn tay mình.

Có vẻ như anh cũng không hiểu tại sao mình lại làm ra hành động đó.

Mẹ tôi chạy vội đến bên em gái: “Không sao chứ?Kỳ Kỳ, có đau ở đâu không?”

Nước mắt của em gái rơi xuống, từng giọt, như một dòng sông không bao giờ cạn.

Mẹ tôi ôm chặt lấy em, như ôm trọn cả thế giới của mình.

Bàn tay tôi cũng bị rách một vết thương lớn, máu đỏ chảy ra.

Nhưng tôi không có quyền kêu đau.

Giang Thời Diên đứng bất động tại chỗ, nét mặt hoang mang và lúng túng.

Cho đến khi tiếng còi cảnh sát lắng xuống, chúng tôi vẫn không ai nói một lời.

17

Em gái bị gãy xương chân, phải nằm viện mất một thời gian.

Em không nhìn tôi thêm một lần nào nữa.

Giang Thời Diên ngày đêm ngồi bên giường bệnh của em, trông thật tàn tạ.

Giống như hình ảnh của tôi ngày xưa.

Ai đã trả lại những cảm xúc từng thuộc về tôi cho anh ấy?

Tình cảm, rốt cuộc chỉ là sự báo đáp lẫn nhau.

Lý Lạc nghe tin về vụ tai nạn này cũng đến bệnh viện.

Không biết từ đâu mà cậu ta biết rõ tình hình, kéo Giang Thời Diên ra ngoài và cãi nhau.

“Cậu còn muốn tự lừa dối mình đến bao giờ? Dù cậu không nhớ cô ấy, nhưng cơ thể cậu vẫn nhớ!”

“Cậu còn không nhận ra sao? Người không có gì, luôn là cô ấy! Cô ấy chỉ có một mình cậu!”

Lý Lạc làm sao lại nhìn ra được chứ?

Tôi cứ tưởng mình giấu rất kỹ.

Ngoài Giang Thời Diên của trước đây, không có bất cứ một ai biết.

“Cậu nói cậu sẽ cho cô ấy một mái ấm, là cậu nói bố mẹ cô ấy không thể cho cô ấy những gì cậu có!”

“Cậu nhìn xem cậu đã làm gì? Cậu đã tổn thương hai người, Giang Thời Diên, là hai người con gái đấy! Họ vốn là chị em thất lạc đã lâu , đáng ra phải là một niềm vui lớn…”

Giang Thời Diên cúi đầu, bàn tay phải buông thõng bên cạnh bị anh nắm chặt đến trắng bệch.

Anh không mở miệng để biện minh cho mình.

Ánh mắt anh đỏ hoe.

Tôi không nghe thêm nữa, mà cầm theo món hoành thánh trở về bệnh viện.

Mẹ tôi đang đợi tôi ở hành lang.

Tôi đưa hoành thánh cho mẹ.

Nếu em gái biết là tôi mua, em ấy nhất định sẽ không ăn.

Dù cho Giang Thời Diên đã làm gì, đã chọn ai, Em ấy vẫn luôn là người được yêu thương.

Có thể tùy ý làm đủ điều.

Dù sao thì bố mẹ cũng sẽ nuông chiều em ấy.

Chương sau có pass, nhận pass tại đây nha~


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!