4
Ánh mắt của Giang Thời Diên cuối cùng cũng rời khỏi từ người cô ấy, dành một chút cho tôi.
Anh hỏi tôi: “Cô là ai?”
“Thịnh Miên Miên.”
Anh nhíu mày lại, lặp lại tên tôi một lần nữa: “Thịnh Miên Miên.”
Giống như một lời thì thầm.
Trong lòng tôi dâng lên sự mong đợi đầy khát khao.
Tôi nghĩ rằng ít nhiều gì anh cũng sẽ có ấn tượng về cái tên này.
Cái tên mà anh đã gọi trong suốt 15 năm.
Mỗi lần gọi, đều dịu dàng lưu luyến.
Nhưng không.
Anh chỉ khẽ gật đầu, nói: “Trước đây chúng ta là bạn rất thân đúng không?Hình như cô có vẻ rất hiểu tôi.”
Lúc nhìn về phía tôi, ánh mắt nghi hoặc và xa lạ ấy giống như một lưỡi dao, đâm thẳng vào tim tôi, khiến trái tim tôi chảy máu đến cạn kiệt, toàn thân thương tích đầy mình.
Tôi đã nói đúng vậy, chúng ta cùng nhau lớn lên, là bạn bè, là bạn tốt bè tốt nhất.
Nụ cười của tôi chắc hẳn trông thật khó coi.
May mắn là chẳng ai chú ý.
Trong tầm nhìn lướt qua của tôi, tôi thấy Triệu Vi Vi dường như thở phào nhẹ nhõm.
“Chị…chị dâu, sao chị lại tới đây?”
Giọng của Lê Lạc vang lên rõ ràng từ hành lang.
Bầu không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
Đồng tử của Giang Thời Diên bỗng nhiên giãn to.
Đây là một đáp án mà anh không ngờ tới.
Lê Lạc giải thích với tôi: “Chị dâu, anh Giang mất trí nhớ rồi, chị đừng trách anh ấy…”
Tôi đã nói, tôi biết rồi.
Tôi đã nói, không nhận ra thì cũng không sao.
“Để tôi tự giới thiệu lại một lần nữa nhé, Giang Thời Diên. Tôi là bạn gái của anh, Thịnh Miên Miên.”
Lông mày của anh nhíu chặt lại, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
5
Triệu Vi Vi khẽ thốt lên: “A!” một tiếng.
Con dao gọt trái cây trong tay Triệu Vi Vi bất ngờ rơi xuống đất, vang lên tiếng “keng” sắc lạnh.
Giang Thời Diên liền cau mày, lo lắng nắm lấy tay cô ấy.
“Sao lại bất cẩn thế?”
Bất chấp chân phải còn đang bó bột, anh vẫn cố gắng ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường để đưa cô ấy vào nhà vệ sinh rửa vết thương.
“Anh Thời Diên, em đâu phải trẻ con nữa, em tự xử lý được mà.”Triệu Vi Vi mỉm cười, vẻ mặt hơi đắc ý nhưng lại giả bộ hiểu chuyện, “Hai người cứ nói chuyện đi, lát nữa em quay lại.”
Lúc này Giang Thời Diên mới ngồi xuống.
Nhưng ánh mắt của anh vẫn không ngừng dõi theo cô ấy.
Chỉ đến khi cô ấy khuất khỏi tầm mắt, anh mới quay lại nhìn tôi.
Trong mắt anh, giờ đã thêm vài phần trách móc.
Anh đang trách tôi, tại sao lại chọn đúng lúc này để nói rõ thân phận, khiến Triệu Vi Vi mất tập trung mà vô tình bị thương.
Sự thiên vị của Giang Thời Diên dành cho cô ấy quá rõ ràng, chẳng hề che giấu.
Một Giang Thời Diên như thế, khiến tôi cảm thấy thật xa lạ, thật xa lạ.
Có một giọt nước mắt, không kịp đề phòng mà bất ngờ rơi xuống.
Tôi cơ hồ hoảng loạn mà bỏ chạy khỏi đó.
6
“Chị dâu!”
Lý Lạc vội vã chạy theo tôi, giọng nói gấp gáp.
Cậu ta nói với tôi, nửa năm trước, Giang Thời Diên đã ngã xuống nước, phần đầu bị va đập nên đã mất trí nhớ.
Là Triệu Vi Vi đã cõng anh, đi bộ hơn 10km.
Cô ấy ngày đêm túc trực bên anh, đợi đến khi anh hồi phục.
Cũng chính là cô ấy, khi được đội của tổ chức tìm thấy, đã phối hợp với mọi người, mới có thể tiêu diệt được toàn bộ băng nhóm tội phạm.
Bọn họ hoàn toàn xứng đáng là những anh hùng.
Lẽ ra, trong những tràng vỗ tay và những bó hoa tươi thắm, họ cùng nhau bước vào lễ đường kết hôn, đón tiếp một cái kết hoàn mỹ nhất.
Còn tôi, chỉ là một vai phụ nhỏ bé trong câu chuyện tình yêu cổ tích đó.
Đến lúc kết thúc, thậm chí cái tên của tôi cũng chẳng xứng đáng được nhắc đến.
Nhưng dựa vào đâu cơ chứ?
Dựa vào cái gì chứ?
Tôi đã đợi anh ba năm, không phải để nhận lấy kết cục này.
Tôi đã từng nghĩ đến, rằng có thể anh sẽ không trở về nữa.
Nếu như thật sự có một ngày như vậy, tôi sẽ thay anh chăm sóc bà nội, sẽ sống thay cả phần cuộc đời của anh.
Giống như cách tôi đã yêu anh, tôi sẽ cố gắng yêu cuộc sống này.
Nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ rằng, anh sẽ trở về.
Nhưng lại không còn thuộc về tôi nữa.
Chưa bao giờ tôi nghĩ đến kết cục này.
“Chị dâu, thật ra anh Giang mất trí nhớ cũng là một điều tốt. Trước đây anh ấy làm nội gián, đã phải làm nhiều thứ mà chính anh ấy không hề muốn. Những chuyện đó, không nhớ cũng tốt mà.”
Thì ra trên thế giới này, chỉ còn mình tôi là hy vọng, anh sẽ nhớ ra tôi.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.
Cười đến mức mũi cay xè, nước mắt như chực trào.
“Chị dâu, tôi không có ý gì khác đâu, tôi không có ý nói là muốn anh Giang không nhớ ra chị!”
“Anh Giang yêu chị nhất, tình cảm của hai người có thể từ từ bồi đắp lại. Anh ấy sẽ lại yêu chị thôi mà.”
Tôi lắc đầu.
Tôi là một người rất nhàm chán, rất tầm thường.
Rời khỏi ánh hào quang mà anh đã từng cho tôi, tôi chẳng qua cũng chỉ là một trong vô số những người bình thường.
Trong mắt anh hiện tại, tôi chẳng khác gì một người qua đường.
Đúng vậy, 15 năm.
Đời người, có bao nhiêu lần 15 năm cơ chứ?
Tôi mới chỉ sống được vỏn vẹn 25 năm, mà sự tồn tại của anh, đã chiếm gần hết nửa đời của tôi.
“Chị dâu, chị thực sự cam lòng sao?”
Tôi không cam lòng.
Tôi phải đấu tranh vì chính mình.
Có xe như là anh không chọn tôi, tôi cũng phải có được một câu trả lời rõ ràng.
7
Ngày hôm sau, tôi lại đến bệnh viện.
Cô ấy nhõng nhẽo, còn anh thì đang mỉm cười.
Khi nhìn thấy tôi, cả hai người họ không hẹn trước mà đều nhíu mày.
Rõ ràng là họ không chào đón sự có mặt của tôi.
Tôi lặng lẽ đặt đồ trong tay xuống:
“Tôi nấu canh sườn.”
Triệu Vi Vi thoáng sững sờ:
“Chị Miên Miên, anh Thời Diên không thích món này.”
Tôi vô cùng chắc chắn đáp:
“Không, anh ấy thích nó.”
Tôi múc cho mỗi người một bát canh.
Triệu Vi Vi xua tay:
“Tôi bị dị ứng, không ăn được.”
Dưới ánh mắt chăm chú của tôi, Giang Thời Diên do dự một lúc rồi cũng uống một ngụm.
Tôi thừa nhận, hành động này của tôi có chút bệnh hoạn.
Tôi đặt toàn bộ hy vọng vào bát canh ấy, nghĩ rằng với hương vị quen thuộc, ít nhất cũng có thể khơi dậy phần nào ký ức của anh.
Nhưng anh chỉ bình thản nhìn tôi, rồi lịch sự nói:
“Canh ngon lắm, cảm ơn cô.”
Lúc đó, tôi chợt hiểu ra.
Thật ra, anh chưa bao giờ yêu thích món canh này, chỉ là vì tôi làm, chỉ là vì tôi thích mà thôi.
Nhưng giờ anh không còn nhớ ra tôi nữa rồi.
Vì thế, cả bát canh này cũng mất đi ý nghĩa của nó.
Làm sao lại có người có thể quên đi một cách triệt để như vậy.
15 năm, chẳng lẽ 15 năm vẫn chưa đủ để hình thành một thói quen sao?
Tim tôi đau nhói từng cơn.
Triệu Vi Vi nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt không giấu được sự thù địch.
Trong mắt cô ấy, tôi chỉ là một kẻ ngoài cuộc.
Là một kẻ thất bại đang cố gắng giành lấy hạnh phúc mà cô ấy đang có.
Tôi cúi đầu, giả vờ dọn dẹp bát đĩa để tránh ánh mắt của cô ấy.
Cô ấy không nhìn tôi nữa, cô ấy quay sang nâng mặt nhìn về phía Giang Thời Diên:
“Nếu như anh Thời Diên thích món này, vậy lần sau em cũng làm cho anh ăn nhé.”
Giang Thời Diên xoa đầu cô ấy, giọng điệu không hề đồng tình: “Em bị dị ứng, đừng có động vào những thứ đó.”
Nếu không có tôi ở đây, thì cảnh tượng này sẽ đẹp biết bao.
8
Một lúc sau, Lý Lạc đến, nói rằng muốn đưa Triệu Vi Vi đến đồn cảnh sát để đăng ký thông tin.
Cô ấy đã bị bắt cóc từ khi còn rất nhỏ, đưa đến một bản làng ở miền Bắc Myanmar.
Lần trở về này, cô ấy muốn tìm lại cha mẹ ruột của mình.
Triệu Vi Vi chưa quen với cuộc sống ở đây, Giang Thời Diên cũng không yên tâm, nên anh ấy muốn đi cùng.
Lý Lạc vỗ vai anh ấy: “Giang ca, anh hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, có tôi ở đây, anh không cần phải lo gì cả.”
Giang Thời Diên nhìn tôi một cái rồi mới ngồi xuống, dõi theo họ rời đi.
Không khí lặng im một lúc lâu.
Anh ấy hỏi tôi: “Chúng ta trước đây, thật sự là người yêu sao?”
Tôi ngước mắt nhìn anh.
Ánh nắng chiếu lên trên mặt của anh.
Anh có nét mặt sâu thẳm, đôi mắt lấp lánh ánh sáng vụn.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi cảm thấy như mình sẽ chìm nghỉm trong dòng nước sâu thẳm này.
Tôi gật đầu: “Đúng vậy.”
Để đánh thức ký ức của anh, tôi đã chuẩn bị rất nhiều thứ.
Từ Ảnh album, nhật ký, các cuộc trò chuyện đã ghi lại.
Anh lật giở những thứ đó, vẻ mặt bình tĩnh, không chút gợn sóng.
“Đây là chiếc nhẫn mà tôi đã tự tay chế tác cho anh. Trước khi rời khỏi đây, anh đã hứa với tôi một điều.”
Tôi luôn chờ đợi anh trở về.
Chờ đợi anh tự tay đeo chiếc nhẫn này cho tôi.
Giang Thời Diên nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu rồi cất giọng: “Xin lỗi.”
Tôi lắc đầu, cất chiếc nhẫn vào trong hộp: “Không nhớ cũng không sao.”
Anh chăm chú nhìn vào vết thương trên tay tôi.
Khi nấu súp, tôi đã quá vội vàng, khiến ngón trỏ bị bỏng phồng rộp.
Anh nhẹ nhàng thở dài, có phần bất lực: “Thật ra… không cần phải làm đến mức này.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thành phố nhỏ bé này có quá nhiều kỷ niệm quen thuộc của chúng ta.
Tôi muốn chờ đến khi anh hồi phục, dẫn anh đi qua từng nơi một.
Rồi kể cho anh nghe về những điều đã xảy ra giữa chúng tôi.
Tôi đã tưởng tượng ra rất nhiều điều.
Tôi đã chuẩn bị rất nhiều thứ.
Nhưng tất cả những điều đó, đã bị một câu nói của anh mà dễ dàng chặt đứt.
Móng tay tôi ghim chặt vào lòng bàn tay.
Tôi nở một nụ cười không mấy dễ nhìn: “Để tôi kể cho anh nghe câu chuyện chúng ta quen nhau nhé.”
9
Câu chuyện giữa tôi và Giang Thời Diên thật sự rất bình thường và bình dị.
Giống như tất cả những cặp bạn bè thuở thơ ấu khác, chúng tôi đã cùng nhau lớn lên.
Anh là đứa trẻ mồ côi mà bà Giang đưa về nhà.
Còn tôi, cha mẹ tôi đã ly hôn, tôi bị bỏ lại cho bà ngoại chăm sóc.
Anh lớn hơn tôi ba tuổi, tính cách rất trưởng thành, trong hành động luôn mang một sự điềm tĩnh mà những đứa trẻ cùng tuổi không có.
Những đứa trẻ như vậy, luôn dễ dàng thu hút ánh nhìn của những đứa trẻ khác.
Hơn nữa, anh có vẻ ngoài vô cùng xuất sắc, chỉ cần một cái nhìn là có thể nhận ra ngay giữa đám đông.
Khác với tôi, lúc đó tôi trông rất tệ.
Như một chú gà con, luôn bị bắt nạt.
Giang Thời Diên từ nhỏ đã có tinh thần chính nghĩa.
Khi tôi bị gọi là đứa trẻ hoang, chính anh là người đã che chở cho tôi.
Không do dự, xông lên bảo vệ tôi.
Nhưng một cú đấm của anh cũng không thể chống lại bốn cú đấm khác, cuối cùng anh vẫn bị đánh ngã.
Cả hai chúng tôi đều bị đánh.
Nhưng những lần đó, tôi không còn buồn như lúc trước nữa.
Anh bảo tôi đừng buồn, anh cũng không có ba mẹ, nhưng vẫn sống rất tốt.
Tôi nói với anh, tôi có ba mẹ, chỉ là họ không quan tâm đến tôi mà thôi.
Anh bảo người lớn thường có nhiều chuyện phiền lòng, đôi khi không thể chăm sóc cho con cái.
Anh nói họ yêu tôi, chỉ là không biết cách thể hiện tình yêu của mình.
Tôi lặng lẽ lắng nghe, không hề phản bác.
Anh cố gắng làm tôi vui, nặn cho tôi một chú cừu bằng bùn: “Tặng cho em, Thịnh Miên Miên.”
Anh là ánh sáng chiếu rọi trong những năm tháng tăm tối của tôi.
Con người luôn hướng về phía có ánh sáng.
Vì vậy, tôi luôn dõi theo bước chân của anh.
Để có thể đường đường chính chính ở bên anh, tôi đã cố gắng học hành chăm chỉ, nhảy vọt hai lớp.
Cuối cùng, khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn một tầng lầu.
Hai đứa trẻ vô tư, tình cảm tự nhiên nảy nở giữa chúng tôi, chuyện cứ vậy mà xảy ra.
Sau đó, chúng tôi cùng nhau vào đại học ở một thành phố.
Rồi sau đó, anh trở thành người hùng mà anh luôn khao khát trở thành.
Trong những năm qua, chúng tôi luôn sống hòa hợp với nhau.
Tôi cho rằng, chúng tôi là hai linh hồn hoàn hảo nhất của thế gian.
Càng giống nhau, càng hòa hợp.
Tôi đã nghĩ rằng, mọi thứ sẽ vẫn mãi như thế.
Nhưng việc mất trí nhớ này đã phá hủy tất cả.
Câu chuyện đã kể xong rồi.
Anh trầm ngâm: “Thì ra trước đây tôi là người như vậy.”
Đây là điều khiến tôi đau lòng nhất.
Anh không hề chống cự lại sự cố gắng của tôi.Nhưng từ đầu đến cuối, anh giống như một người ngoài cuộc, như một khán giả.
Lạnh lùng, bình tĩnh, như thể đang nghe câu chuyện của người khác.
Để lại một bình luận