Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

HỐI HẬN MUỘN MÀNG – Ngoại truyện

*Phiên ngoại: 

“Lục Chỉ Hàn…Tôi phải chuyển nhà rồi, mẹ tôi nói bà ấy quá mệt rồi, muốn đưa tôi về quê sống.”

“Lục Chỉ Hàn, cậu có nghĩ chúng ta sẽ giống như những vì sao trên trời hay không? Nhìn trông có vẻ rất gần nhưng khoảng cách lại rất xa.”

Cô bé nằm trên bãi cỏ, buồn bã nhìn cậu bé ngồi bên cạnh. 

Cô bé chớp chớp mắt, nước mắt chảy xuống hàng mi dài và dày, chiếc mũi đỏ bừng, trông cô giống như một chú mèo con tội nghiệp. 

Lục Chỉ Hàn cúi đầu, đồng tử cực kì đen, làn da rất trắng, giống như một con búp bê bằng sứ. 

Cậu ta đưa tay lau nước mắt cho Lý Hoan Hoan, suy nghĩ một hồi lâu. 

“Bố tôi sẽ không để tôi rời ra ông ấy,” Cậu ta trầm mặc một lúc, “Đợi khi tôi lớn rồi sẽ đi tìm cậu nhé.”

“Cậu có thể đợi tôi được không?”

Lý Hoan Hoan giống như không hề bất ngờ liền gật đầu, như dùng cả tính mạng để ra sức gật, sau đó ngồi dậy nghiêm túc hỏi: “Vậy phải đợi bao lâu nữa cậu mới tới tìm tôi?”

Lục Chỉ Hàn mỉm cười, buông ra bàn tay đã đỏ ửng lên vì bị nắm chặt, vươn tay ra xoa đầu Lý Hoan hoan, “Sẽ rất nhanh thôi.”

2.

“Các em, hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới, các em hãy quan tâm nhiều đến bạn nhé.”

Giọng nói của thầy chủ nhiệm trên bục càng lúc càng to, nhưng các học sinh phía dưới vẫn không ngừng bàn tán. 

“Là trai đẹp,” Bạn cùng bàn của Lý Hoan Hoan phấn khích quay sang nói với cô, “Tớ nhìn thấy rồi.”

“Thật sự đó.” Bạn nữ bên cạnh trong chốc lát đã chen vào giữa, ôm lấy Lý hoan Hoan phấn khởi nói.

Lý Hoan Hoan cảm giác được mình bị ôm đến ngạt thở, đang muốn nhắc nhở cô bạn thả lỏng ra một chút, lại nghe được một giọng nói rất lạnh lùng. 

“Chào mọi người, tôi là Lục Chỉ Hàn.”

Chàng trai trên bục giảng có mái tóc ngắn mượt, đôi mắt đen láy, dáng người mảnh khảnh, mặc đồng phục học sinh, trông giống như nhân vật bước ra từ truyện tranh. 

“Ồ.” Lý Hoan Hoan nghe thấy tiếng cảm thán của các bạn cùng lớp, ngay cả cô bạn bên cạnh đang ôm cô cũng có chút mất tập trung, còn quên mất buông cô ra.

Giáo viên còn chưa nói được mấy lời thì Lục Chỉ Hàn đã đi xuống. 

“Bạn học,” Lục Chỉ Hàn bình tình nhìn vào cô bạn đang ôm tôi, “Làm phiền một chút.”

Cô bạn sửng sốt một chút, vốn dĩ chỗ ngồi của cô ấy là ở lối đi bên kia, bây giờ lại đang ôm Lý Hoan Hoan, giống như là đang chặn đường vậy. 

Cô ấy ngượng ngùng buông tay ra,. Lục Chỉ Hàn thu mắt lại, dịu dàng nhìn sang Lý Hoan Hoan, người đang chăm chú nhìn vào cậu ta. 

“Đã lâu không gặp,” Cậu ta đưa tay lên xoa đầu Lý Hoan Hoan, “Tôi đến tìm cậu rồi đây.”

“Ồ Ồ Ồ!!!” Cả lớp lập tức ồ lên hoan hô, thầy chủ nhiệm ở trên bục giảng lắc đầu bất lực với đám học trò của mình. 

Lý Hoan Hoan nheo mắt cười như vầng trăng: “Đã lâu không gặp, Lục Chỉ Hàn.”

“Ừm,” Ánh mắt của cậu ta dịu dàng, “Đã lâu không gặp, Lý Hoan Hoan.”


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!