12.
Vào cuối tuần, trong lúc tôi đang ăn cơm tối thì mẹ tôi đột nhiên nói: “Tuần sau là sinh nhật của Chỉ Hàn rồi, lúc đó con gọi nó qua nhà mình ăn tối nhé.”
“Mẹ,” Tôi cúi đầu nhìn đồ ăn ở trên bàn, “Cậu ta chưa từng đến nhà chúng ta vào dịp sinh nhật nào mà.”
Mẹ tôi tức giận đặt đũa xuống bàn: “Vậy không phải do con chỉ mời qua loa người ta hay sao, con nói với nó mấy lần không được hay sao?”
Tôi tiếp tục ăn và gật đầu: “Vâng con biết rồi, để con thử xem ạ.”
Mẹ tôi nghiêm khắc nhìn tôi, “Ăn, ăn, ăn, chỉ biết có ăn. Mày tạo dựng quan hệ tốt với Chỉ Hàn thì công việc sau này cũng sẽ dễ dàng hơn, đọc nhiều sách như vậy thì có ích gì cơ chứ? Những việc như thế này đều làm không xong.”
Tôi hạ đôi đũa xuống, nghĩ đến những cây bút hết mực, nghĩ về những tập đề thi đã làm chất cao hơn tủ sách ở trong phòng ngủ, tôi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Mẹ, trên đời này tiền không thể đại diện cho tất cả, ít nhất thì mấy trăm ngày vất vả, nỗ lực của con cũng không phải đơn giản chỉ là một câu nói mà có thể gạt bỏ hết được.”
“Vậy mày nói cho tao biết có thứ gì mà tiền không mua được đi?” Bà ấy với đôi mắt đầy thăng trầm của cuộc sống đã bị thời gian và mệt mỏi tàn phá, “Mày nói đi.”
Tôi trầm mặc, thủ thỉ nói: “Chẳng hạn như tình thương của mẹ dành cho con.”
Mẹ không nghe thấy, hay là đang tức giận vì lời nói của tôi.
Tôi rửa bát đũa xong rồi quay trở về phòng. Mẹ tôi cũng chẳng nói câu nào, hình như từ sau khi xảy ra việc về cái tai của Lục Chỉ Hàn, gia đình tôi vẫn luôn như vậy.
Tại sao lại như vậy cơ chứ, tôi nằm trên giường và suy nghĩ, là bởi vì bố tôi rời đi sớm, mẹ tôi vẫn luôn sống rất mệt mỏi hay sao, hay là bởi vì bà ấy cảm thấy tội lỗi về vấn đề giữa tôi và Lục Chỉ Hàn, vì vậy mà bà ấy liều mạng để bồi thường cho cậu ta?
Vào thứ 7, Lục Chỉ Hàn không đến nhà của chúng tôi, Mấy ngày này tôi đều nói với cậu ta sinh nhật này hãy đến nhà tôi ăn cơm, nhưng cậu ta chẳng có phản ứng gì hết.
“Mẹ,” Tôi nhìn đồ ăn trên bàn, “Con đã nói rồi, cậu ta sẽ không đến đâu.”
Mẹ tôi trầm mặc một lúc, sau đó giống như có chút tức giận nói: “Có phải mày lại nói gì đó không đúng không, mày gọi điện thoại cho Chỉ Hàn đi.”
Tôi thở dài, đang định nói rằng chúng ta có thể tự ăn đi.
Tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên, tôi nhấc máy lên nghe trước ánh mắt mong đợi của mẹ, nhẹ nhàng hỏi, “Lục Chỉ Hàn, cậu có muốn tới nhà tôi ăn cơm không?”
Cậu ta tựa hồ như đang cười, giọng nói rất bình tĩnh, “Lý Hoan Hoan, tôi đã từng nói với cậu chưa, trên đời này, ngoại trừ mẹ tôi và….” Cậu ta dừng lại một lúc rồi nói, “Những người khác, tôi không có trách nhiệm và nghĩa vụ phải thích họ.”
“Bọn họ như thế nào, chẳng liên quan gì tới tôi.”
Tôi hướng tới phía mẹ tôi lắc đầu, mẹ tôi đột nhiên lớn tiếng nói, “Chỉ Hàn, dì bảo Hoan Hoan mang tới cho con một ít đồ ăn nhé.”
Lục Chỉ Hoàn nghe thấy, “Nếu cậu muốn thì có thể tới, không cần mang đồ tới đâu.”
Cậu ta cúp máy, mẹ tôi rất nhiệt tình lấy hộp giữ nhiệt ra lấy đồ ăn cho Lục Chỉ Hàn.
Tôi với hộp đồ ăn trên tay bị đuổi ra khỏi nhà giữa buổi trưa, ngơ ngác nhìn xung quanh, cuối cùng thở dài đi đến nhà của Lục Chỉ Hàn.
Thật sự thì đi bộ cũng không quá xa, chỉ mất mấy phút đi bộ, tôi giẫm phải lớp tuyết mỏng trên mặt đất, cảm thấy trời đất hoàn toàn trắng xoá.
“Leng keng”
Cửa lớn mở ra, Lục Chỉ Hàn mặc một chiếc áo len cổ lọ bó sát màu đen liếc nhìn hộp cơm giữ nhiệt trên tay tôi, cậu ta không nói lời nào, đi thẳng vào trong.
Tôi ở ngoài cửa cởi bỏ đôi giày đã bị bẩn bỏ vào một chiếc túi, cầm hộp giữ nhiệt đi vào.
Không ngờ rằng vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy một bàn đầy ắp đồ ăn.
“Cậu tìm dì làm cho à?” Tôi ngạc nhiên hỏi cậu ta, Lục Chỉ Hàn ngồi vào bàn ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
“Cái này là tôi tự làm đấy, cậu thử xem.”
Tôi tò mò cắn một miếng, cảm thấy có chút kỳ lạ, sao lại không có mùi vị gì vậy?
Lại gắp thử những món khác, hương vị không quá mặn thì cũng là nhạt nhẽo.
“Cậu đừng ăn nữa,” Tôi hạ đũa xuống, “Thức ăn có vị lạ lắm, dạ dày của cậu không chịu được đâu.”
Lục Chỉ Hàn ngơ ngác nhìn tôi, sau đó mới phản ứng được lại, “Vậy thì không ăn nữa.”
Tôi mở hộp giữ nhiệt ra, cậu ta nhìn tôi nói: “Tôi không ăn những thứ này.”
“Vậy cậu ăn gì?”
Cậu ta cúi đầu, ngẩn ngơ nói: “Tôi muốn ăn mì trường sinh.”
Tôi đóng hộp đồ ăn lại, “Cậu chắc không? Tôi nấu rất khó ăn đấy.”
Cậu ta gật đầu.
Tôi đi vào bếp nấu cho cậu ta một bát mì trường sinh, lúc tôi đi ra, Lục Chỉ Hàn đang ngồi trên ghế sô pha, tôi đi đến thì thấy cậu ta ngủ rồi.
Nhìn bát mỳ cầm trên tay, tôi lấy hộp giữ nhiệt tới, lấy hết cánh gà bỏ vào trong bát mì, ăn từng miếng to, phát ra âm thanh lớn.
Lục Chỉ Hàn ở bên cạnh, âm thanh lớn như vậy mà cậu ta cũng không hề phản ứng gì, tôi cau mày, dùng tay đưa lên mũi cậu ta.
Vẫn còn sống, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi rửa bát xong, Lục Chỉ Hàn vẫn chưa tỉnh, tôi tăng nhiệt độ phòng khách rồi chuẩn bị rời đi.
Khi tôi đặt điều khiển điều hoà xuống, ngón tay của Lục Chỉ Hàn dường như cử động, toàn bộ cơ thể cậu ta cuộn tròn lại, cậu ta dường như đang lẩm bẩm điều gì đó.
Tôi nhìn cậu ta, suy nghĩ một lúc rồi đi vào phòng ngủ lấy chăn cho cậu ta.
Tay của tôi đột nhiên bị cậu ta nắm lại, Lục Chỉ Hàn lẩm bẩm nói, “Lý Hoan Hoan, tôi…..đối với cậu, rốt cuộc là gì?”
Tôi cúi đầu nhìn cậu ta, phát hiện cậu ta vẫn chưa tỉnh, “Lục Chỉ Hàn,” Tôi nhẹ giọng nói, “Lòng người dễ nguội lạnh, cậu có biết không?”
Cậu ta nới lỏng tay tôi rồi từ từ trượt xuống, tôi đắp chăn lên cho cậu ta rồi nhẹ nhàng rời đi.
13.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt chúng tôi đã sắp bước vào kỳ nghỉ đông rồi.
Tôi kiểm tra lại tất cả các bài tập của thầy cô đã giao và đi về với chiếc cặp nặng trĩu trên lưng, phấn đấu cho kì nghỉ đông.
Lục Chỉ Hàn vẫn như cũ, cặp sách cũng không cần, bài tập và đồ đạc đều ở trường, khi nhìn thấy cái cặp nặng trịch của tôi, khóe miệng của cậu ta giật giật.
Có lẽ là đang chế nhạo, tôi cũng không chắc cho lắm.
Kỳ nghỉ đông cũng chẳng có việc gì lớn, mỗi ngày đều xem đề, làm đề, cũng đã hết một ngày.
Mãi cho tới cuối tháng, Hứa Nhất Minh xuất hiện ở dưới nhà tôi.
“Cậu nói gì?” Tôi sửng sốt nhìn cậu ta.
Cậu ta cau mày, “Chiều hôm qua, giáo viên của trường trung học số 1 đột nhiên tới nhà tôi nói với bố mẹ tôi rằng, nếu như tôi chuyển tới Nhất Trung học, họ sẽ miễn học phí cho tôi và các khoản khác, đồng thời sẽ trả mọi chi phí cho tôi khi lên đại học.”
Vẻ mặt Hứa Nhất Minh có chút nghi ngờ nói, “Giáo viên đó nói rằng, nếu như kỳ thi đại học lần này toàn bộ top 50 đứng đầu thành phố đều đến từ Nhất Trung thì sẽ có nhà tài trợ tặng thiết bị thí nghiệm trị giá hàng trăm triệu.”
“Vì vậy giáo viên đó đã đi khắp các trường cấp 3 trong thành phố để tìm kiếm những học sinh xuất sắc, kì thi lần trước tôi đã lọt vào top 30 nên đã bị nhắm tới.”
Tôi nhắm mắt lại, hơi run rẩy hỏi cậu ta, “Vậy cậu có muốn đi không?”
Cậu ta không nói gì, cặp mắt đen láy lặng lẽ nhìn tôi.
Một lúc sau, Hứa Nhất Minh lắc đầu, cong môi nói, “Tôi không muốn đi.”
“Tại sao cậu không đi,” Tôi hít thở nhẹ nhàng, che đi một số những cảm xúc không nên có, “Cậu nên đi đi, trường Nhất Trung là trường tốt thế cơ mà.”
“Nhà cậu cũng không có điều kiện, tại sao lại không nắm bắt cơ hội này.”
Hứa Nhất Minh có chút thất vọng, “Lẽ nào tôi không có lí do gì để ở lại hay sao?”
Cậu ta có chút do dự, “Ví dụ như….”
“Hứa Nhất Minh,” Tôi đột nhiên ngắt lời cậu ta, cắn chặt môi, nước mắt vô thức lăn xuống, “Cậu còn nhớ không, lúc học cấp 2, sau giờ học, cậu chạy vào nhà vệ sinh nữ, giải cứu một nữ sinh bị nhốt ở bên trong.”
Hứa Nhất Minh hoảng sợ nhìn tôi khóc, lấy khăn giấy từ trong túi quần ra. Nghe câu hỏi của tôi, cậu ta sững sờ một lúc, đưa khăn giấy vào tay tôi rồi gật đầu.
Tôi khụt khịt mũi, tiếp tục hỏi cậu ta: “Cậu còn nhớ không? Hồi tiểu học, buổi tối cậu ra ngoài chơi, kéo một bé gái thoát ra khỏi một cái hố.”
Cậu ta tiếp tục gật đầu, tôi mím môi lại, nhào vào vòng tay của cậu ta, khóc đến tắc thở, “Hứa, Hứa Nhất Minh, cô bé đó đã trưởng thành rồi, cậu biết không?, cô ấy vẫn luôn, vẫn luôn muốn nói lời cảm ơn với cậu….”
Hứa Nhất Minh nhẹ nhàng xoa đầu tôi, thấp giọng nói, “Tôi đều nhớ, tôi biết bé gái kia bây giờ thành tích môn văn rất tốt, cũng biết bây giờ cô ấy làm lớp trưởng rồi.”
“Tôi vẫn luôn lo sợ những điều trong quá khứ sẽ làm ảnh hưởng tới cô ấy, tôi vẫn luôn mong rằng cô ấy có thể sống một cuộc sống hạnh phúc.”
Trên đầu truyền tới giọng nói đầy bất lực, Hứa Nhất Minh khẽ thở dài: “Như vậy mà lại để người đầu tiên tôi muốn tỏ tình phải khóc trong lòng tôi như vậy, tôi thật đúng là có tội mà.”
“Hoan Hoan, cậu phải chăm sóc tốt cho bản thân đó.” Cái ôm ấm áp đó dần rời khỏi tôi, tôi ngồi xổm trên mặt đất, dùng sức che miệng lại, nước mắt từ ngón tay chảy xuống, từ từ rơi xuống đất, rồi tan biến trong tuyết trắng.
Đột nhiên trên đầu xuất hiện một hình bóng, người đó đứng ngược lại với ánh sáng, trong giọng nói của hắn mang theo một tia lạnh lùng không thể xua tan: “Cậu biết đấy, lần này tôi sẽ nhân từ.”
“Lục Chỉ Hàn,” Tôi với gương mặt đầy nước mắt ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, “Có phải cậu luôn muốn biết, cậu đối với tôi, đó là loại cảm giác gì đúng không?”
Tôi đưa tay lên lau sạch những giọt nước mắt đọng lại ở khóe mắt, tôi đứng dậy, khẽ run lên, từng câu từng chữ nói với cậu ta: “Đó là sự thương hại, Lục Chỉ Hàn, cậu đối với tôi, chỉ là cảm giác thương hại…..”
Tôi quay lưng đi, không nhìn vào biểu cảm của cậu ta, dưới bầu trời tuyết rơi phủ lấp, tôi bước đi, từng bước một, càng ngày càng rời xa khỏi người ở phía sau, cho đến khi thế giới của chúng tôi như bị tách rời.
14.
Năm học mới cũng đã trôi qua được hai tháng, lúc tôi đang ngồi làm bài tập, đột nhiên có người tới vỗ nhẹ vào vai tôi: “Lý Hoan Hoan, cậu có biết tại sao Lục Chỉ Hàn không đến trường không?”
Tôi nhìn các cô gái ở xung quanh, lắc đầu nói, “Tôi không biết”.
Bọn họ nghe thấy vậy liền gật đầu rồi rời đi, từ phía xa, tôi nghe thấy bọn họ đang thảo luận về việc của Lục Chỉ Hàn.
Lúc ăn cơm tối, mẹ tôi đột nhiên hỏi: “Con có biết là công viên hồi nhỏ mà con thường hay chơi ở đó, bây giờ không còn ai tới đó nữa rồi, nghe nói là vài ngày tới sẽ bị phá đó.”
“Hình như ở đó được chính phủ trưng dụng để xây dựng tòa văn phòng.”
Nói xong, bà ấy đột nhiên thở dài. “Con xem, nếu như mà tháo dỡ sớm từ trước thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi.”
Tôi ngập ngừng một lúc, cúi đầu ăn mấy miếng cơm “Mẹ, lát nữa con sẽ ra ngoài một lúc.”
“Con đi mua sách tham khảo.”
“Muộn như vậy còn ra ngoài, ”Mẹ tôi nhìn tôi với vẻ mặt không mấy vui vẻ, “Còn tiền mua không?”
Tôi gật đầu một cái.
Buổi tối tháng tư thời tiết cũng không còn quá lạnh, tôi mặc bộ quần áo dài tay bước qua những ngọn đèn đường mờ ảo, đi dọc theo con đường rải đầy sỏi, tôi đi đến công viên mà đã rất lâu rồi không đến.
Đi dọc trên con đường chứa đầy ký ức, mỗi bước tôi đi, những kí ức ấy ùa về như thủy triều.
“Cậu tên là gì? Mình tên là Lý Hoan Hoan.”
“Lục Chỉ Hàn, tại sao cậu không nói chuyện vậy?”
“Lục Chỉ Hàn, cậu có biết làm thế nào mới có thể đi tới gần các vì sao không?”
“Bố tôi nói, mẹ của tôi đã biến thành một vì sao rồi, vậy tôi có nhất thiết cũng phải biến thành vì sao thì mới có thể gặp được bà ấy không?”
“Lục Chỉ Hàn, cậu nói xem, có phải hai ngôi sao kia rất gần với nhau không?”
“Xa như vậy cơ mà.”
“Lục Chỉ Hàn, mặc dù bố mẹ của cậu không ở bên nhau nữa, nhưng họ nhất định vẫn sẽ luôn yêu cậu.”
“Nếu như cậu buồn như vậy, thì xem tôi như người nhà của cậu đi.”
………….
“Lục Chỉ Hàn…Tôi phải chuyển nhà rồi, mẹ tôi nói bà ấy quá mệt rồi, muốn đưa tôi về quê sống.”
“Lục Chỉ Hàn, cậu có nghĩ chúng ta sẽ giống như những vì sao trên trời hay không? Nhìn trông có vẻ rất gần nhưng khoảng cách lại rất xa.”
…………….
Tất cả những kí ức đó hiện lên trong đầu tôi rõ mồn một, cuối cùng dừng lại ở cảnh tượng cuối cùng, cô bé với tôi mắt đỏ hoe đang mặc bộ quần áo bệnh nhân, nắm chặt tay cậu bé trên giường bệnh, từng câu từng chữ nói ra lời hứa: “Đời này tôi sẽ bảo vệ cậu, Lục Chỉ Hàn.”
Khi định thần lại, tôi đã đến trung tâm của công viên, lúc trước ở đây có một con sông không sâu lắm, nhưng hiện tại bây giờ thì cỏ dại mọc um tùm.
Tôi nhìn công viên trước mặt đã bị bỏ hoang từ lâu này, không biết tại sao, đột nhiên tôi cảm thấy rất mệt mỏi.
Lúc về tới nhà, mẹ tôi đã đi ngủ rồi, ở trên bàn đặt một bưu kiện, chắc là có ai đó đã gửi cho tôi
Hình như là một trang giấy? Tôi bóc túi đựng bưu kiện và lấy ra một tờ giấy khám sức khỏe. Tôi sững sờ một lúc, ánh mắt liếc nhìn cái tên ở phía trên.
“Lục Chỉ Hàn…..”
15.
Đêm ngày hôm đó, tôi không ngủ được. Đầu óc tôi trống rỗng, choáng váng không biết mình đang ở đâu và phải làm gì. Tôi chỉ biết ngơ ngác nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Mười giờ sáng ngày hôm sau, mẹ tôi bị sắc mặt của tôi làm giật mình, “Con sao thế, sao mắt lại đỏ thành như này.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn bà ấy một cái, khàn giọng nói, “Mẹ, trưa nay bố của Lục Chỉ Hàn sẽ tới nhà mình.”
“Trời, tại sao con không nói sớm,” Bà ấy hoảng hốt nói, rồi hỏi, “Sao con biết bọn họ sẽ tới đây?.”
“Là con gọi họ tới.” Mẹ tôi giật mình, “Con làm sao vậy? Chú Lục con bận như vậy, sao con lại làm phiền người ta? Cũng là nhà người ta tốt, nếu không thì làm sao mà bận tâm con làm gì.”
Tôi biết ông ta là người tốt, tuy rằng đối với Lục Chỉ Hàn mà nói, ông ta không phải người bố tốt, nhưng đối với với mẹ tôi mà nói, ông ta là một người tốt.
Mẹ tôi hết lần này đến lần khác cúi đầu trước ông ta, hy vọng ông ta có thể tha thứ cho đứa con gái không hiểu chuyện của mình, hy vọng ông ta sẽ có thể nhìn được sự chân thành của chúng tôi mà yêu cầu bồi thường ít hơn.
Bố của Lục Chỉ Hàn nhìn người phụ nữ đang quỳ trước mặt mình, nước mắt và nước mũi đã làm ướt hết cả khuôn mặt của bà ta, trên người mặc bộ quần áo không biết đã giặt bao nhiêu lần rồi, ông ta trầm mặc.
Sau đó, Lục Chỉ Hàn đã từ chối số tiền lên đến hơn một trăm vạn nhân dân tệ mà mẹ của tôi đã dùng mọi cách để gom góp vào, và bố của cậu ta cũng im lặng chấp nhận.
“Bởi vì có một số việc, nhất định phải nói cho rõ ràng.”
Mẹ tôi đi ra ngoài, tôi liền gửi tin nhắn cho Lục Chỉ Hàn.
“Giờ cậu qua nhà tôi đi, chúng ta nói chuyện một chút.”
Tôi nhìn vào dòng tin nhắn đã gửi đi thành công, một lúc sau, Lục Chỉ Hàn trả lời lại một từ, “Được.”
……………
Mẹ tôi đã đi ra ngoài mua đồ được hơn một tiếng rồi chưa trở về, tôi nhìn vào tờ giấy khám bệnh trên tay, ngồi trên ghế sô pha đợi Lục Chỉ Hàn.
“Cậu muốn nói gì?,” Lục Chỉ Hàn vừa mới bước vào đã không vui vẻ lắm, “Việc của Hứa Nhất Minh đã không thể thay đổi được nữa rồi….”
“Lục Chỉ Hàn,” Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta, “Tôi biết hết rồi.”
“Cậu biết gì?” Cậu ta dừng lại một lúc, có một chút cứng ngắc nhìn tôi.
Tôi đem tờ giấy khám bệnh đặt ở trên bàn đưa cho cậu ta, “Cậu tự xem đi.”
Khoảnh khắc nhìn thấy tờ giấy khám bệnh đó, đồng tử của Lục Chỉ Hàn đột nhiên co rút, ngón tay của cậu ta bất giác run lên.
Cậu ta không cầm lấy mà chỉ nhìn tôi với vẻ mặt tái nhợt: “Lý Hoan Hoan, cậu muốn tôi xem cái gì….”
Tôi vứt mạnh tờ giấy xuống đất: “Lục Chỉ Hàn, rốt cuộc cậu còn có lương tâm hay không?”
Tôi hít một hơi thật sâu, những gánh nặng đã lâu, những tảng đá khổng lồ mang tên Lục Chỉ Hàn, giống như những trận lở đất, trút xuống cùng với những giọt nước mắt cuồng nộ.
“Tôi là đồ chơi giải trí của cậu phải không?” Giọng nói của tôi khàn khàn vang lên, chất đầy sự đau khổ.
“Nhiều năm như vậy, tôi đối với cậu có chỗ nào không tốt, tôi giống như người hầu vậy, hết lòng phục vụ cậu, làm mọi thứ để khiến cậu vui, không dám phản đối hay bày tỏ một chút bất mãn nào cả. Mỗi lần đối diện với cậu, tôi đều không dám nhìn vào tai của cậu, và mỗi lần nói chuyện với cậu, tôi đều dặn mình phải thận trọng từng chút một, liệu tôi đã làm sai ở đâu, tôi đã làm gì không tốt chứ, Lục Chỉ Hàn, cậu nói cho tôi biết đi….”
Lục Chỉ Hàn không trả lời tôi, hai mắt cậu ta đỏ ngầu, dường như đã lâu không được nghỉ ngơi.
“Ngay từ lần đầu tiên lừa dối cậu, tôi đã biết mình không thể quay đầu lại được nữa.” Cậu ta lộ ra vẻ mặt điên cuồng như bị tra tấn đã lâu: “Nhưng tôi phải làm sao bây giờ, Lý Hoan Hoan, tôi không dám nói với cậu, dù chỉ là một lần cũng không dám.”
Đôi mắt của cậu ta đỏ hoe, cậu ta từng bước lùi về phía sau, giống như đã biến thành đứa trẻ 10 tuổi năm đó, đặt mình ngồi thụp xuống góc tường, lẩm bẩm, “Nếu như cậu rời đi, tôi sẽ phải làm thế nào, ngoài điều này ra, tôi phải dựa vào cái gì mới có thể giữ cậu ở lại?”
“Lục Chỉ Hàn,” Tôi khóc đến mức cảm thấy khó chịu đến nỗi muốn nôn mửa, một cảm giác đau đớn mà đến nỗi có thể khiến người ta chết đi và sống lại. Nhưng vẫn cố gắng kiềm chế lại để nói tiếp, “Cậu chỉ biết nghĩ cho bản thân mình mà thôi.”
Lúc mẹ tôi đưa chú Lục với sắc mặt tối sầm đến đáng sợ về nhà, bà ấy nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, liền hỏi: “Hai đứa làm sao vậy?”
Bố của Lục Chỉ Hàn nhìn về phía người đang ngồi ở góc tường, tức giận nói: “Tao dạy mày đi lừa người như vậy à?”
Ông ta đỡ lấy Lục Chỉ Hàn đứng dậy, nhưng lại bị dọa cho sợ, ông ta nhìn đôi mắt đờ đẫn không một chút phản ứng gì của con trai mình, hoảng sợ nói: “Chỉ Hàn, con sao vậy?”
Tôi mở to đôi mắt của mình ra, giọng mệt mỏi nói: “Chú Lục, đưa cậu ta đi khám đi, bệnh của cậu ta nặng lắm rồi, bây giờ đi chắc vẫn còn kịp.”
Nhìn thấy những giọt nước mắt ở khóe mắt của Lục Chỉ Hàn, tôi quay người đi, “Chăm sóc tốt cho cậu ta đi ạ, cậu ta như vậy phần lớn nguyên nhân cũng là do chú và mẹ của cậu ta đó ạ.”
Cũng là vì không nhận được tình yêu thương từ gia đình nên sẽ khát khao, sẽ vì thế mà sinh ra hoang tưởng, cũng giống như nắm được cọng rơm cuối cùng, đến chết cũng không dám buông tay.
“Từ nay về sau,” Tôi ngừng lại, ngẩng đầu lên và kìm nén nước mắt, “Chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.”
Lục Chỉ Hàn được bố cậu ta đỡ đi, trước khi đi, bố của cậu ta đã nhờ trợ lý đặt vé máy bay ra nước ngoài rồi, chắc là đi ra nước nào đó để khám bệnh.
Lúc chuẩn bị bước ra khỏi nhà tôi, Lục Chỉ Hàn tựa hồ đột nhiên tỉnh lại, ngơ ngác quay người lại, dựa vào tường, cậu ta nhìn tôi, lẩm bẩm nói xin lỗi.
Tôi nhìn cậu ta, một câu cũng không đáp lại, quay người đi vào nhà.
Cậu thật đáng thương, Lục Chỉ Hàn, nhưng tôi vô tội cơ mà….
16.
Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, chỉ còn một học kì nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Sách vở trên bàn gần như choáng ngợp, tôi cố gắng thoát ra khỏi biển sách, bạn cùng bàn gõ vào bàn tôi và nói “Đi ăn thôi, tới giờ cơm rồi.”
Cô ấy với vẻ mặt gấp gáp nói: “Cậu có biết là nếu tới muộn thì chúng ta sẽ không được ăn thịt kho tàu không.”
“Được rồi, được rồi.”
Tôi gấp sách lại, cô bạn này được chuyển đến đây sau khi Lục Chỉ Hàn rời đi, trong thời gian diễn tập tiết mục văn nghệ, chúng tôi cũng đã khá thân rồi. Cô ấy rất hay cười và cũng rất thích nói chuyện, hận không thể mỗi ngày sáng, trưa, chiều nói chuyện với tôi.
Vào kì nghỉ, tôi hẹn Đàm Hiểu Chi ra bên ngoài nói chuyện, trước tòa nhà văn phòng chính phủ mới xây một quảng trường nhỏ, ở trong đó thường có rất nhiều chim bồ câu trắng bay qua.
Cậu ta quấn chùm tóc mái trên đầu như quả bóng, chớp một cái đã đi tới, ngồi xuống bên cạnh tôi, “Nói đi, có chuyện gì vậy?”
Tôi sững sờ một lúc rồi nói, “Cảm ơn cậu vì tất cả.”
Cậu ta vẫn giả vờ ngốc, “Hả?”
“Không phải cậu nói rằng bản thân cậu thích Hoa Mao Địa Hoàng sao? Lúc về tôi đã tìm hiểu thì phát hiện loài hoa này có ý nghĩa là sự giả dối. Cái tai của Lục Chỉ Hàn không hề có vấn đề gì, chính là cậu đã gửi tờ giấy khám bệnh cho tôi đúng không?”
Tôi nhìn đàn bồ câu trắng bay cách đó không xa: “Tại sao cậu lại tốn nhiều công sức để giúp tôi như vậy?”
Đàm Hiểu Chi suy nghĩ một lúc rồi nói, “Cậu còn nhớ lần trước tôi xem bói cho cậu không? Tôi nói cậu nên mặc quần áo có màu đỏ để giải trừ xui xẻo. Kết quả là vào buổi chiều cậu lại ăn mặc như búp bê mừng tết đến.”
“Mặc dù có rất nhiều bạn học đều cười nhạo cậu, nhưng tôi lại cảm thấy rất vui.”
Cậu ta thở dài: “Việc xem bói của tôi không có một ai ủng hộ cả. Người duy nhất có thể nghiêm túc coi trọng nó, chắc có lẽ chỉ có một mình cậu.”
“Nếu đã như vậy, thì tôi đương nhiên là sẽ giúp cậu thoát khỏi những xui xẻo, thoát khỏi tiểu yêu phá đám rồi. Nếu không thì sự uy tín của tôi bị đạp đổ thì sao.”
“Cảm ơn cậu,” tôi nhìn cậu ta, “Nếu một ngày nào đó cậu vẫn muốn xem bói, cho dù tôi có ở đâu đi chăng nữa thì cũng ngay lập tức bay tới để cho cậu xem.”
Cậu ta sửng sốt một lúc rồi đột nhiên cười lớn: “Tôi đã nói với cậu rồi, tôi không đáng thương đến thế đâu.”
Tôi cũng mỉm cười, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc” Nếu cậu cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ vẫn mãi ở đây.”
“Tôi biết rồi.” Cậu ta ngượng ngùng sờ mũi.
“Đúng rồi, tôi ở nhà đã bói cho cậu một quẻ, cậu có muốn nghe không?” Đàm Hiểu Chi hai mắt sáng lên, tôi liền gật đầu đồng ý.
Giọng nói cậu ta rất trong trẻo, ánh mắt mang theo ý cười, “Càn Vi Thiên, cương trực chính trung, diệp vị tiềm long đắc thủy, nhất phi xung thiên.”
“Bạn học Lý Hoan Hoan, sau này chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió, tiền đồ rộng mở.”
Chim bồ câu bay đến trên vai Đàm Hiểu Chi, sự kết hợp của chim bồ câu trắng và chàng thiếu niên trẻ đã khiến khung cảnh lập tức trở lên dịu dàng.
Tôi lau sạch giọt nước mắt ở khóe mắt, mỉm cười nói với cậu ta: “Vậy thì cảm ơn đạo trường, Sau này tôi nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, tiền đồ rộng mở!.”
17. Phần kết.
“Mùa thu tháng chín, mặt trời chiếu sáng dữ dội, chân thành chào đón các tân sinh viên đến với Đại Học Vũ Hán…..”
Khuôn viên rộng lớn chật kín người, loa phát thanh trên đầu vang lên không ngừng, các tân sinh viên mang theo những chiếc vali lớn nhỏ đến đây với lòng đầy khát khao về tương lai.
Lý Hoan Hoan cũng không ngoại lệ, cô ấy đang đẩy chiếc vali cỡ lớn, đang quay đầu lại xem mẹ mình đang ở đâu thì vô tình đụng phải người nào đó.
“Thật xin lỗi.” Cô nhanh chóng xin lỗi, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên trên đầu cô.
“Lý Hoan Hoan…”
*Ngoài lề
Lý Hoan Hoan và Đàm Hiểu Chi trên đường từ quảng trường đi về__
“Này, thật ra lúc cậu ngồi xuống, tôi định nói với cậu là, trên cái ghế đấy thực ra có phân chim…..”
“Chết tiệt, sao cậu không nói sớm.”
“A,” Đàm Hiểu Chi gãi đầu, “Tôi còn chưa kịp nói, cậu đã ngồi xuống rồi.”
“………”
18. Lục Chỉ Hàn – góc ngoại truyện.
“Bây giờ vẫn chưa thể ngủ ngon được sao?” Bác sĩ riêng của Lục Chỉ Hàn nhìn vào hồ sơ bệnh án, khuôn mặt có chút nặng nề.
Lục Chỉ Hàn không trả lời mà chỉ mệt mỏi vuốt vuốt sống mũi, “Chỉ cần đưa thuốc cho tôi là được.”
Bác sĩ cân nhắc một lát rồi nói, “Những loại thuốc đó cậu không nên lạm dụng quá nhiều, không thì nó sẽ khiến tình trạng của cậu trở lên trầm trọng hơn đó.”
Lục Chỉ Hàn nhíu mày lại, nhìn bác sĩ một cái, giọng điệu rất lạnh lùng, “Tôi sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm đâu.”
Bác sĩ nghe vậy liền thở dài, bác sĩ cũng làm việc từ tâm mà, tại sao ông phải vì sợ cái trách nhiệm này…
“Nhất định phải là cô gái đó à?” Trước khi đi, bác sĩ còn để lại một câu, người trẻ không nhất thiết phải treo cổ vào một cái cây đâu.
Lục Chỉ Hàn nghe được lời này, không biết là đã nghĩ tới điều gì, lộ ra biểu cảm có phần khinh bỉ, “Tôi cũng đã thử rồi,” Cậu ta nhẹ giọng nói, “Thật kinh tởm….ngoại trừ cô ấy ra, tất cả mọi người đều thật kinh tởm.”
Bác sĩ không nói gì, chỉ lắc đầu và rời đi.
“Lục Chỉ Hàn, tôi phải đi rồi, tôi phải đi rồi, tôi phải đi rồi……”
Cô bé đó cứ lặp đi lặp lại câu nói này không ngừng, không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của cô ấy.
Cậu bé có vẻ như rất tức giận. rất buồn bã, như thể thứ duy nhất thuộc về mình sắp bị cướp đi.
Xung quanh dường như đều là cây cối, cậu ta mơ hồ nhìn thấy cách đó không xa có một con sông, ở bên đó mọc đầy cỏ bốn lá.
“Lý Hoan Hoan,” Giọng nói của cậu ta mơ hồ, “Tôi muốn một cây cỏ bốn lá làm quà chia tay….”
………….
“Đừng đi, đừng đi mà….” Cậu ta đột nhiên bừng tỉnh, mồ hôi đầm đìa, khóe mắt đỏ bừng.
Đây là giấc mơ mà cậu ta đã mơ thấy nhiều năm nay rồi, đây giống như một lời nguyền độc ác nhất, ngày đêm đeo bán cậu ta như giun bám chặt vào xương, như hình với bóng, làm cho cậu ta không ngày nào yên ổn.
“Ha,” Cậu ta thở hổn hển, lấy tay che lên trán, cười nhạo chính mình, “Ngay từ đầu, tôi đã sai rồi….”
Lời của tác giả: Hồi nhỏ, Lục Chỉ Hàn không muốn Lý Hoan Hoan và mẹ cô ấy chuyển nhà, nhưng lại không có cách nào ngăn cản . Vì vậy đã nói rằng cậu ta muốn có một cây cỏ bốn lá. Ở gần đó có một con sông, rất trơn, không quá sâu, mà lại ở ngay công viên, người lớn cách bọn họ rất gần.
Vì vậy khi nữ chính ngã xuống nước, Lục Chỉ Hàn đã nhảy xuống cứu cô. Cả hai ngay sau đó đều được đưa lên bờ, Lục Chỉ Hàn đã nói dối gia đình nữ chính rằng một bên tai của cậu ta không nghe thấy được, vì vậy bọn họ đều không thể chuyển nhà đi được nữa.
Sau này khi lớn lên, Lục Chỉ Hàn rất hối hận, nhưng cậu ta sợ nữ chính phát hiện ra bản thân nói dối, sợ một ngày nào đó cô ấy sẽ phát hiện. vì thế cậu ta biến đổi thành một con người khác, một mặt mong muốn nữ chính rời xa cậu ta, mặt khác lại không muốn buông tay. Hết lần này đến lần khác làm cho tình cảm của nữ chính đối với cậu ta dần dần mất đi.
Để lại một bình luận