Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

HỐI HẬN MUỘN MÀNG – Chương 3

8. 

Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, tôi phát hiện mình bị chăn quấn như con ve sầu, mất một lúc mới có thể thoát ra khỏi. 

Lúc tôi đi ra phòng khách thì đã không có ai ở đó rồi, căn phòng trống vắng như không có ai ở.

Tôi đóng cửa nhà Lục Chỉ Hàn Lại, tài xế ở tầng dưới đã đợi sẵn tôi: “Lý tiểu thư, đi học thôi.”

Anh ấy đưa cho tôi một chiếc bánh kếp, tôi cắn mấy miếng: “Cậu ta đâu ạ?”

“Thiếu gia sao?,” anh cười nói, “Cậu ấy có việc nên tới trường trước rồi.”

Tôi gật đầu, tôi mở cửa xe bước vào ngồi. Đây chính là cái tính kỳ quặc của Lục Chỉ Hàn, cậu ta không quan tâm tới việc làm thế nào tôi có thể từ nhà tới đây trong cái trời tuyết rơi dày đặc này, cậu ta chỉ quan tâm tới việc tôi có ngồi xe của nhà cậu ta tới trường hay không. 

Lúc tới trường, vừa xuống xe, một cơn gió lạnh thổi qua, tôi ngước mắt lên thì thấy hai nam sinh đang đạp xe đi ngang qua, vừa nói chuyện vừa cười đùa. 

Trong đó, người con trai cao gầy có mái tóc ngắn gọn gàng, tiếng cười của cậu ta truyền sang những người xung quanh như tia nắng ấm áp trong ngày đông này. 

Không ngừng có người chào hỏi cậu ta: “Chào buổi sáng, anh Nhất Minh.”

“Chào buổi sáng!” Cậu ta đáp lại bằng nụ cười tươi rói. 

Mọi người trong lớp đều đang bận chép bài tập tối qua, từ xa tôi đã nhìn thấy Lục Chỉ Hàn đã yên vị ở chỗ ngồi. 

“Chào buổi sáng.” Tôi chào như thường lệ, cậu ta như thường lệ cũng ậm ừ một cái, không biết là có nghe thấy hay không. 

Hai tiết học buổi sáng trôi qua rất nhanh, vì mấy ngày nay trời quá lạnh nên trường phải hủy bỏ bài tập giữa giờ, giữa các tiết học có ba mươi phút nghỉ giải lao. 

Sau giờ học, tôi nhanh chóng đặt quyển sách giáo khoa xuống, chạy thật nhanh ra ngoài dưới cái nhìn xuyên thấu của Lục Chỉ Hàn. 

Trước cửa của lớp học số 1 vẫn ồn ào như thường lệ. Tôi túm lấy một bạn học sinh, căng thẳng mở miệng hỏi “Bạn ơi, có thể giúp mình gọi Hứa Nhất Minh được không?”

Cô ấy quay đầu vào trong lớp và hét to lên: “Anh Minh này, ra có gái xinh tìm cậu đó.”

Sau đó, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, tôi có chút ngại ngùng xấu hổ. 

“Nhìn cái gì đấy,” Hứa Nhất Minh nói, “Người ta là lớp trưởng của lớp số 3 đó, đến đây thảo luận về tiết mục năm mới.”

“ÀAAAA~~~” Bọn họ đồng thanh rít lên. 

“Thật ngại quá, bọn họ hơi ồn ào một chút.” Hứa Nhất Minh đi tới, “Chúng ta đi đâu để thảo luận?”

“Tới văn phòng đi, chỗ của thầy Cao có ghế.”

Cậu ta làm cử chỉ OK.

Tôi lấy sổ ghi chép ra, cho cậu ta xem một số những tiết mục mà tôi đã nghĩ ra, trong đó, hợp xướng là dễ nhất, nhưng Hứa Nhất Minh lắc đầu, “Như vậy thì quá bình thường.”

Cậu ta nhìn tôi, đôi mắt vừa đen vừa sáng, “Đây là tiết mục năm mới cuối cùng của chúng ta ở trường cấp 3, tôi muốn làm cho nó thật hoành tráng.”

Cậu ta chỉ vào phần tôi viết ở cuối cùng, là cái có độ khó cao nhất, “Đóng kịch thì sao?”

Tôi chớp mắt, giống như thể bị nụ cười của cậu ta lây nhiễm tới, đầu óc bỗng chốc quay cuồng, vô thức nói, “Được.”

………

Thôi xong rồi, tôi ôm quyển sổ ghi chép lại, vẻ mặt buồn bã trở về lớp, vừa nãy tôi đã báo cáo với thầy Cao về tiết mục mà tôi và Hứa Nhất Minh đã thảo luận, thầy ấy thế mà lại rất hài lòng. 

“Rất tốt, học sinh bây giờ phải gan lớn một chút mới tốt!”

Thầy vỗ nhẹ vào vai tôi, hào khí kiêu ngạo, “Đợi vào tiết học buổi chiều thầy sẽ nói với các bạn tin tốt này.”

Buổi chiều, thầy Cao đặc biệt dành ra cả nửa tiết học để chúng tôi tổ chức buổi họp, tôi viết ra một vài nhân vật lên bảng, một số vai diễn như: Cô bé lọ lem, chị cả độc ác, chị hai, hiệp sĩ, bà tiên đỡ đầu,…Lớp chúng tôi sẽ diễn một phần, còn lại thì sẽ giao cho lớp số 1. 

Quả nhiên, khi nghe được tin này, cả lớp tôi như bùng nổ, mọi người rõ ràng đều phấn khích, cuộc thảo luận ngày càng được bàn tán sôi nổi hơn.

Thầy Cao ho vài tiếng, bảo cả lớp trật tự lại, “Lần này chúng ta sẽ hợp tác với lớp số 1, lớp chúng ta sẽ phụ trách một số vai diễn, những bạn còn lại cũng đừng nghĩ rằng không phải việc của mình. Các em hãy cùng nhau nghĩ về đạo cũ, lời thoại…và làm những gì các em cần làm, đừng lo lắng về tiền bạc, giáo viên sẽ cung cấp hết. Được rồi, Lý Hoan Hoan em tiếp tục nói đi.”

Thầy Cao nói xong, học sinh dưới lớp bắt đầu vỗ tay, “Ủng hộ Thầy Cao ạ.”

Thầy Cao xua tay, “Được rồi, thầy biết rồi, nhỏ giọng một chút, các lớp khác còn đang học.”

“Vậy mọi người bỏ phiếu đi, mọi người có thể viết tên nhân vật và người mọi người cảm thấy phù hợp với nhân vật vào giấy, cũng có thể đi lên bục để tự đề cử bản thân, khiến mọi người bầu phiếu cho mình.”

Nói xong, tôi dừng lại một chút, thì thấy các bạn cùng lớp vốn đang rất nhiệt tình bỗng nhiên dừng lại. Họ nhìn nhau nhưng không ai dám bước lên bục để đề cử bản thân.

“Vậy chúng ta bắt đầu bỏ phiếu nhé.” 

Vài phút sau, ban ủy nhiệm mang hộp đựng phiếu bầu ra, bọn họ phụ trách gọi tên, còn tôi phụ trách viết số phiếu bầu.

Bởi vì lớp tôi sĩ số rất ít, chỉ có vài chục người nên chỉ mất thời gian ngắn là đã viết xong hết.

Nhưng tôi càng viết thì tiếng reo hò của các bạn học sinh bên dưới càng lớn, khi viết xong tôi kiềm chế vẻ mặt, cố gắng không để khóe miệng của mình co giật.

Viết xong tấm phiếu cuối cùng, tôi vén tay áo, nhìn thẳng về phía trước, giọng nói không một chút chút run rẩy.

“Cô bé lọ lem….Lục Chỉ Hàn.”

Ngay lập tức bên dưới trở lên hỗn loạn. 

“AAAAA!!” Đây là tiếng hét của các bạn nữ trong lớp. 

“Hảaaaaa!!” Đây là tiếng hét của các bạn nam trong lớp. 

“Két két!!!” Đây là âm thanh phát ra từ nơi của Lục Chỉ Hàn. 

Chỉ còn tôi là đang đau đầu nhìn lên bảng đen với nhân vật con gái lớn ác độc, đại đa số đều bỏ phiếu cho Lục Chỉ Hàn, các vai diễn trong đó cũng chỉ được 1 đến 2 phiếu, chỉ có duy nhất nhân vật con gái lớn không có phiếu bầu nào. 

“Đợi đã,” Lục Chỉ Hàn chậm rãi đưa một tờ phiếu lên, “Chỗ tôi còn 1 phiếu lúc nãy chưa có ai tới lấy.

Cậu ta liếc nhìn tờ giấy, từng câu từng chữ nói, “Con gái lớn….Lý Hoan Hoan.”

Tôi: “……….”

9. 

Sau đó, trong những lần diễn tập, Lục Chỉ Hàn chỉ tới có 2 lần, nhưng mỗi lần tới cậu ta đều cau mày khó chịu. 

Cậu ta bối rối nhìn chiếc váy dài phức tạp mượn từ câu lạc bộ kịch, bộ váy từng tầng từng tầng dài lướt thướt và có những mùi lạ. 

“Cái này cho tôi sao?” Cậu ta nói với vẻ mặt lạnh lùng. 

“Còn ai khác nữa,” Các bạn ở lớp số 1 thở dài, “Muốn mượn được những bộ quần áo này không dễ dàng gì, chúng ta còn phải trả lại nguyên vẹn như ban đầu nữa.”

Lục Chỉ Hàn lắc đầu rời đi không nói một lời. 

Vào buổi chiều, một nhà thiết kế từ một studio nào đó và trợ lý của anh ta tới, kèm theo một số bộ quần áo đã được thiết kế đẹp mắt nhưng không quá cồng kềnh. 

Đây đúng là những gì mà tôi mong đợi. Tuy nhiên, cho dù là có đổi quần áo đi chăng nữa thì Lục Chỉ Hàn cũng không muốn đến. 

Sở dĩ trước đây cậu ta hợp tác như vậy là bởi vì có một lần cậu ta trốn tiết, thầy Cao đã gọi điện thoại cho mẹ cậu ta, còn bây giờ lại là cuối tuần, thầy cũng lười không quan tâm nhiều. 

Vì thế, Lục Chỉ Hàn đã đọc thuộc những lời thoại của cậu ta cho bạn đạo diễn tiết mục, tiện luôn cũng đọc một lượt lời thoại của những người có vai diễn liên quan tới cậu ta.

Cuối cùng lúc cậu ta đi, biên kịch của lớp số 1 đã tiễn cậu ta ra ngoài với đôi mắt đỏ hoe. “Tôi không ngờ rằng có người lại đánh giá cao kịch bản của tôi đến vậy, thậm chí còn nhớ từng lời thoại của một người qua đường.”

Tôi mím môi cười, Hứa Nhất Minh đóng vai hoàng tử đột nhiên đi tới, hốc mắt ươn ướt, nghiêng đầu nhìn tôi. “Lý Hoan Hoan, cậu vậy mà có thể cười rồi.”

Tôi nghi ngờ nhìn cậu ta, cậu ta nhe ra hai chiếc răng hổ nhỏ, có chút xấu hổ, “Tôi thấy cậu cười lên trông rất xinh, phải cười nhiều lên nhé.”

Mặt tôi ngay lập tức đỏ bừng, tôi ngượng ngùng gật đầu và thì thầm,” Được.”

Hai người im lặng nhìn nhau, bầu không khí có chút mơ hồ, biên kịch một bên đột nhiên chạy tới, khí thế dâng cao, “Làm gì đó, tới hai người diễn tập rồi đó.”

Thấy nữ chính bỏ chạy, biên kịch yếu ớt xung phong giặt quần áo ở đó. Theo kịch bản, lẽ ra tôi nên mắng cậu ta một cách giận dữ vì không giặt quần áo. 

Nhưng dù tôi diễn thế nào đi nữa thì cũng khá mờ nhạt: “Nhẹ nhàng quá!” Đạo diễn nghiêm khắc nói. 

Diễn đi diễn lại nhiều lần, cuối cùng mắt tôi cũng bị mỏi. Hứa Nhất Minh nhìn sang một bên hồi lâu rồi đột nhiên nói. “Lý Hoan Hoan, cậu thử tưởng tượng cậu ta là người làm cho cậu tức giận nhất đi.”

“Bây giờ cậu đang tức giận, rất phẫn nộ, hít một hơi sâu nào, điều chỉnh cảm xúc lên cao!”

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại, vài giây sau tôi mở mắt ra và nhìn sang cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng nhất. 

“Mày há miệng…….(im lặng) miệng….(im lặng)……(im lặng)
Không khí yên tĩnh mấy giây, biên kịch đột nhiên ngẩng đầu lên, rưng rưng nước mắt nói. “Lý Hoan Hoan, cậu ghét tôi lắm đúng không?”

Tôi chớp mắt, định thần lại, bối rối nhìn biên kịch mặt đầy nước mắt, Hứa Nhất Minh bên cạnh đang ôm bụng cúi xuống cười. 

Diễn tập xong, tôi thấy vẫn còn sớm, muốn xuống phòng học làm bài tập, Hứa Nhất Minh thấy tôi quay lại lớp học, cậu ta nói muốn cùng nhau đi. 

Về đến lớp học thì đã không còn ai ở đó, ánh nắng bị lá cây xuyên thấu, ánh sáng và bóng tối xuyên qua lớp kính chiếu xuống mặt bàn nhẵn thĩn. 

Sự tương tác giữa ánh sáng và bóng tối trong lớp học không thể giải thích được giống như cảnh nam chính tỏ tình nữ chính trong phim tình cảm học đường. 

Tôi ngẫu nhiên tìm một chỗ rồi ngồi xuống, Hứa Nhất Minh ngồi cạnh tôi, đưa tay chống cằm, suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên hỏi tôi: “Lý Hoan Hoan, môn văn của cậu thành tích rất tốt phải không?”

Con tim tôi bỗng lay động một nhịp, “Tại sao cậu biết?”

“Tôi chỉ là đột nhiên cảm thấy như vậy.” Cậu ta mỉm cười, sau đó giống như lại nghĩ tới điều gì đó, cau mày buồn bã: “Những môn khác của tôi khá tốt, nhưng môn văn của tôi hơi yếu.”

Cậu ta thở dài: “Rõ ràng là thôi rất thích đọc sách mà.” 

“Vậy thì sao lại điểm kém được,” Tôi hỏi cậu ta, “Cậu thường đọc sách gì?”

Cậu ta ngẩng đầu lên suy nghĩ một lát: “Đấu La Đại Lục, Chiến đấu phá thiên, hay gì đó đại loại là tương tự như vậy.”

“…..Cậu có bao giờ nghĩ rằng, có thể là do cậu đọc quá nhiều sách rồi không?”

“Hả,” Cậu ta như bị sốc, “Sao có thể như vậy được!”

10. 

Khi mặt trời sắp lặn, tôi và Hứa Nhất Minh bước ra khỏi cổng trường, trước cửa đã có một chiếc ô tô chờ sẵn. 

Tôi vẫy tay chào cậu ta: “Tạm biệt, có người tới đón tôi rồi.”

Hứa Nhất Minh liếc nhìn chiếc xe, vỗ vỗ vai tôi: “Đi đi, bạn nhỏ Lý Hoan Hoan, về nhà an toàn nhé.”

“Tại sao lại là bạn nhỏ?” Tôi quay đầu lại hỏi: “Bởi vì…” Cậu ta sờ mũi, “Tôi luôn cảm thấy cậu giống như bạn nhỏ, dễ bị bắt nạt.”

“Cậu đừng hiểu nhầm nhé,” Cậu ta nghiêm túc nhìn tôi, “Tôi sẽ không bao giờ ức hiếp cậu, cũng như sẽ không để cho ai ức hiếp cậu.”

Tôi quay đầu đi, không nhìn cậu ta, chỉ nhẹ nhàng nói: “Được, tôi biết rồi.”

Nhìn thấy tôi đi về phía ô tô, Hứa Nhất Minh quay người, cong môi, ngâm nga một giai điệu không rõ rồi chậm rãi đi về bãi đỗ xe của trường. 

Tôi mở cửa xe, người mà tôi không ngờ tới đã xuất hiện, Lục Chỉ Hàn ngồi ở phía sau, cậu ta nhướng mi, ánh mắt nặng nề nhìn tôi. 

“Cởi áo khoác ra, bẩn.” Giọng nói của cậu ta lạnh lùng, mang theo một loại cảm giác kiêu ngạo và uy lực khiến không ai dám phản kháng.

Tôi nhìn cậu ta với vẻ mặt không cảm xúc, đang định đóng cửa xe lại, “Cậu quên rồi sao?,” Cậu ta đột nhiên mở miệng nói, “Bạn học hồi cấp 2 đã nói xấu sau lưng tôi, cậu ta sau này có kết cục như thế nào?”

Cậu ta cụp mắt xuống, giọng nói rất bình thản, “Cậu muốn hắn ta cũng giống như vậy sao?”

“Bịch!” Tiếng cửa xe đóng lại, tôi cởi áo khoác ra đưa cho tài xế, rồi ngồi ở phía sau không nói một lời. 

Tiết mục diễn kịch cũng đã được diễn tập nhiều lần, cuối cùng cũng sắp kết thúc. Hứa Nhất Minh mua trà sữa, phát cho tất cả các bạn trong lớp. 

Cuối cùng, cậu ấy mang cho tôi một cốc trà sữa vị khoai môn, “Sao cậu biết tôi thích uống vị này?” Tôi cầm lấy rồi hỏi.

“Đương nhiên là do trực giác rồi,” Cậu ta nháy mắt với tôi, giơ tay ra tạo thành hình nắm đấm, “Tối nay cố lên!”

Tôi nắm chặt tay lại, rồi nhẹ nhàng chạm vào, “Cố lên.”

Tiết mục của chúng tôi trong bữa tiệc mừng năm mới tối nay được sắp xếp là tiết mục biểu diễn cuối cùng. Nhưng điều tệ nhất là, mọi người đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, bọn họ đều bắt đầu ngáp và buồn ngủ. 

Khi người dẫn chương trình thông báo tiết mục biểu diễn tiếp theo, hai lớp chúng tôi cùng nhau hét lên hai từ cố lên và bước lên sân khấu với tinh thần phấn chấn. 

Lúc bắt đầu mọi thứ đều khá suôn sẻ, mặc dù Lục Chì Hàn không bằng lòng cho lắm, nhưng cũng không có bất cứ sai sót gì cả. 

Đương nhiên, tới phân đoạn khiêu vũ cùng hoàng tử, hai người bọn họ đều không chạm tay vào đối phương, Lục Chỉ Hàn thì không bằng lòng, còn Hứa Nhất Minh thì tôi không rõ. 

Sau đó, đến phân cảnh cô con gái lớn độc ác lộ rõ nguyên hình khi không đi được đôi giày thủy tinh, một cú va chạm trên mặt đất đã khiến tôi vấp ngã, tôi ôm lấy váy và ngã vào vòng tay của hoàng tử. 

Cả khán phòng giống như là đã nhấn nút tua nhanh, khán giả bên dưới đang buồn ngủ bỗng chốc trở nên tràn đầy năng lượng, không dễ gì có thể nhìn thấy một nam một nữ công khai ôm nhau trong trường học, họ lần lượt đứng dậy reo hò và huýt sáo. 

Tôi xấu hổ muốn đứng dậy, đang nghĩ cách làm thế nào để có thể đứng lên thì đột nhiên có một lực mạnh từ phía sau, bất ngờ kéo tôi lên. 

“Bỏ bàn tay giơ bẩn kia của ngươi ra,” Lọ Lem nhìn hoàng tử với ánh mắt lạnh lùng xuyên thấu, “Đừng chạm vào em gái tôi bằng bàn tay đã chạm vào chân của người con gái khác.”

“Muốn tìm người bằng cách tìm chủ nhân của đôi giày thì cả đời này sống chung với đôi giày đó đi.” Lời nói khiêu khích của cô bé Lọ Lem khiến khán giả phía dưới nhất thời choáng váng, những tiếng reo hò và làn sóng vỗ tay vang dội từ bên dưới sân khấu nổ ra, bầu không khí nóng đến mức gần như mái nhà bị vỡ. 

Hoàng tử điện hạ dừng lại một giây, sau đó nhìn thật sâu vào Lọ Lem, đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, “Nếu như không dựa vào giày để nhận ra người đó, vậy thì ta sẽ dựa vào trái tim để tìm ra nàng ấy vậy.”

“Ta yêu chị gái ngươi rồi, xin ngươi hãy buông tay.”

Sắc mặt Lọ Lem thay đổi, cả người lập tức trở nên u ám. 

Tôi choáng váng bị hai người họ kéo qua kéo lại, khung cảnh trở nên hoàn toàn hỗn loạn. 

Lọ Lem và hoàng tử bắt đầu đấu tay đôi, bà mẹ kế độc ác vén váy lên và bắt đầu reo hò cổ vũ cho Lọ Lem. 

Vở kịch bắt đầu phát triển đến hồi kết, Quốc Vương đưa ra quyết định cuối cùng và tuyên bố toàn bộ tài sản thuộc về cha của Lọ Lem sẽ được trả lại cho nàng, Lọ Lem không cần phải cưới một hoàng tử để có được hạnh phúc. 

Tưởng rằng thứ hạng nhất định sẽ tệ lắm, nhưng không ngờ rằng cuối cùng khi kết quả được công bố, hai lớp chúng tôi lại đoạt giải nhất. Tuyên bố đoạt giải phản ánh quyền tự do yêu đương và tinh thần tự hoàn thiện bản thân của phụ nữ trong thời đại mới. 

Lục Chỉ Hàn, một người phụ nữ của thời đại mới, cậu ta với sắc mặt u ám, không biết là đang nghĩ điều gì. 

11. 

Sau dịp tết, trường tôi được nghỉ ba ngày, tôi đang ở nhà làm bài thì điện thoại chợt có thông báo tới. 

Đó là tin nhắn của Hứa Nhất Minh gửi cho tôi, chỉ có ba chữ “ Xuống đây đi.”

Tim tôi vô thức đập nhanh hơn bình thường, tôi nhanh chóng mặc áo khoác rồi đi xuống lầu. 

Mặt trời đỏ rực đang lặn về hướng tây, ánh nắng xiên xiên kéo dài bóng cây, thiếu niên đứng ở giao điểm ánh sáng và bóng tối, mây mù sau lưng dày đặc lộng lẫy. 

Hứa Nhất Minh nhìn tôi chạy tới, cậu ta mỉm cười như ánh mặt trời chiếu sáng, đưa con thỏ màu đỏ trong tay cho tôi: “Lý Hoan Hoan, năm mới vui vẻ!”

Tôi không trả lời, chỉ ngượng ngùng nhìn cậu ta, nhỏ giọng nói: “Tôi còn chưa chuẩn bị quà cho cậu.” 

Hứa Nhất Minh nhìn tôi gãi đầu, “Sau này nếu có vấn đề gì về môn văn, tôi tới tìm cậu giúp có được không?”

Cậu ta nói một cách đáng thương, “Tôi không muốn mang nó về đâu, cả đường ôm nó tới đây mỏi hết cả tay rồi.”

Tôi bị chọc cười bởi vẻ mặt giả vờ đáng thương của cậu ta, nhận lấy con thỏ rồi nói: “Được rồi, vậy cậu nhớ phải tới tìm tôi đó nhé.”

Hai chúng tôi đi bộ dọc theo con đường một lúc, cho đến khi bóng tối mờ dần dần biến mất, những vì sao trên bầu trời dần dần xuất hiện. 

Hứa Nhất Minh lại tiễn tôi tới cổng chính, “Chúng ta dừng ở đây đi,” Cậu ta cười, lộ ra hàm răng trắng và giọng nói rất dịu dàng, “ Năm mới vui vẻ nhé, Lý Hoan Hoan.”
…………..

Tiếng chuông tan học vang lên, tôi cầm cuốn sách giáo khoa văn đã sắp sẵn trên bàn lên chuẩn bị đi dạy kèm cho Hứa Nhất Minh. Mặc dù thành tích môn văn của cậu ta vẫn vậy, cũng không có gì là cải thiện cho lắm…

Khi đi ngang qua Lục Chỉ Hàn, cậu ta cúi đầu xuống không có phản ứng gì. Không biết tại vì sạo, nhưng sự bình tĩnh của cậu ta dạo này có chút đáng sợ. 

“Câu hỏi này,” Tôi chỉ vào phần câu hỏi ở trong sách, “Trước nhà tôi có hai cái cây, một cây là cây táo tàu, một cây cũng là cây táo tàu. Lỗ Tấn muốn bày tỏ suy nghĩ gì?”

Hứa Nhất Minh tiếp tục gãi đầu, nếu còn tiếp tục gãi nữa thì tôi nghĩ cậu ta có thể bị hói mất. Cậu ta do dự một lúc rồi cười ngốc nghếch như một đứa trẻ. 

“Chắc là để đánh dấu chủ quyền….”

………………

Nhìn thấy người rời khỏi lớp học, Lục Chỉ Hàn đóng sầm cuốn sổ lại, giây tiếp theo, có người đột nhiên ngồi xuống trước mặt cậu ta. 

“Đừng đến gần tôi như vậy.” Cậu ta chán ghét nhìn người trước mặt đang ngày càng tiến gần cậu ta 

“Lục Chỉ Hàn, cậu có muốn xem bói không?” Chàng trai cười nói, khóe mắt có một nốt ruồi màu đỏ. 

Lục Chỉ Hàn không nói gì, chỉ phớt lờ cậu ta, chàng trai “Này” một tiếng, “Cậu thật sự không muốn xem sao? Tôi nghĩ gần đây cậu đang có vấn đề gì đó bồn chồn không yên.”

Cậu ta dừng lại một lúc, giọng điệu cao lên: “Có phải cậu đang định làm điều gì xấu xa không?”

Lục Chỉ Hàn từ từ liếc nhìn chàng trai một cái, “Cậu muốn nói cái gì?”

“Cho cậu,” Chàng trai mỉm cười và lấy ra một xấp lá bài tarot, “Rút lấy một lá đi.”

Lục Chỉ Hàn sốt ruột rút lấy ra một lá bài, Đàm Hiểu Chi nhìn lá bài, thở dài: “Vậy mà cậu lại đúng là rút được tấm này.”

Lá bài tinh tế mô tả một nhân vật phương Tây sống động như thật với bộ lông màu đen và hai chiếc sừng nhọn trên đầu. 

“Là lá bài ma quỷ,” Chàng trai nói với nụ cười trong ánh mắt, “Lá bài ma quỷ tượng trưng cho quyền lực, ham muốn và..”

Chàng trai nhìn vào máy trợ thính của Lục Chỉ Hàn đầy ẩn ý, sau đó nhẹ nhàng thốt ra hai chữ cuối cùng. 

“Lừa dối….”

Ngoài việc ra ngoài đi chơi cùng bạn bè trong giờ giải lao, hầu hết học sinh của lớp số 3 đều tranh thủ để ngủ. Một tiếng động lớn vang lên, mọi người đột nhiên ngẩng đầu lên, một bạn nữ hét lên: “Lục Chỉ Hàn đánh nhau rồi!”

Đám đông nhanh chóng tụ tập xung quanh, những chiếc ghế ở giữa lớp bị lật sang một bên một cách thô bạo, tóc mái của Lục Chỉ Hàn bị hất lên, rối bời. Đôi mắt giữa mái tóc hung dữ như ác quỷ từ địa ngục, cậu ta nhìn người trước mặt, giọng nói trầm khàn, ẩn chứa ác ý sâu sắc.

“Đàm Hiểu Chi, tôi cảnh cáo cậu, đừng có làm việc gì dư thừa.” 

Dưới ánh mắt hung bạo của Lục Chỉ Hàn, Đàm Hiểu Chi chỉ cười ngây thơ, cậu ta vỗ nhẹ vào tay đang giữ cổ áo cậu ta của Lục Chỉ Hàn, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tôi không làm điều gì dư thừa mà, đúng không?”

Cậu ta nghiêng đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ cuối lớp” Cậu định làm ầm ở đây à? Cô ấy có phải sắp quay lại rồi không?”

Lục Chỉ Hàn buông tay ra, liếc nhìn cậu ta: “Đừng có xen vào chuyện của người khác.”

Nhìn Thấy Lục Chỉ Hàn cúi xuống nhặt đồ ở dưới đất lên, Đàm Hiểu Chi cũng theo đó, đỡ ghế của Lý Hoan Hoan lên. Sau đó nhặt cuốn sổ và những lá bài của mình lên, cậu ta vỗ tay rồi rời đi. 
……………………..

Trên đường về lớp học, tôi luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng, mọi người đều đang phấn khích. 

Khi đến gần cửa lớp, tôi nhìn thấy Đàm Hiểu Chi đang nằm trên ban công hành lang, không biết là đang nhìn cái gì. 

“Cậu làm sao vậy?” Tôi bước tới, nhìn thấy lá bài tarot trong tay cậu ta, “Cậu không tìm được người muốn xem bài sao?”

Cậu ta cười: “Sao tôi có thể đáng thương đến thế chứ.”

Tôi gật đầu: “Vậy cậu sớm về lớp đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Chùm tóc nhỏ trên đầu cậu ta đung đưa trong cơn gió lạnh, tôi nghe cậu ta hỏi tôi: “Lý Hoan Hoan, cậu thích loại hoa nào?”

“Hoa,” Tôi cố gắng suy nghĩ, rồi lắc đầu, “Không, tôi thích cây hơn.”

“Còn cậu thì sao?”

Cậu ta vươn vai: “Tôi cảm thấy hoa cẩm chướng khá đẹp, cậu quay về lớp học đi, bên trong có thể đang náo nhiệt lắm.” 

Tôi mơ hồ đi về lớp, vừa bước vào đã nghe thấy một nhóm người đang bàn tán sôi nổi về việc đánh nhau giữa Lục Chỉ Hàn và Đàm Hiểu Chi ban nãy, nghe nói thầy Cao sẽ mời phụ huynh tới trường. 

Tôi nhìn vào chỗ ngồi bên cạnh, không một bóng người, cũng không biết là đã đi đâu. 

Đàm Hiểu Chi ở bên ngoài lang thang một lúc, cậu ta ném những tấm bài tarot vào thùng rác, “Hừ! Thật ra, tôi một chút cũng không hiểu gì hết về những thứ này.” 


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!