6
Từ Dương không còn ép tôi đi điều trị nữa.
Hôm đó, cậu ấy cầm phiếu khám sức khỏe của tôi, ngồi trên bãi cỏ rất lâu.
Khi tôi đang ngồi trong lều, tôi có thể nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết của cậu ấy.
Cậu ấy đã giúp tôi chuyển tiền trong thẻ sang thẻ của chú Đoàn.
Mẹ tôi hiếm khi mới gọi điện tới cho cậu ấy: “Diệp Phi cái đứa trẻ đó có phải vẫn đang làm mình làm mẩy không? Nó đã đi tìm cháu phải không? Vậy thì dì cũng yên tâm rồi. Nói với con bé một tiếng, tiền chúng tôi nhận được rồi, vừa hay có thể dùng để Chi Chi khám bệnh.”
Từ Dương không khỏi giễu cợt: “Dì, nếu Diệp Phi sắp ch*t, dì có lo lắng cho cậu ấy như cách dì lo lắng cho Đoàn Chi Chi không?”
Giọng mẹ tôi vừa đanh thép vừa sắc bén: “Từ Dương, cháu nói với Diệp Phi rằng, đừng có so đo tính toán với Chi Chi nữa.”
Từ Dương không nhịn được mà hét lên: “Dì , một quả thận của Diệp Phi không đủ để báo đáp công ơn dưỡng dục của các người sao?”
Mẹ tôi ngập ngừng, không trả lời gì hết, sau đó bà cúp máy.
Tôi biết, tôi quá hiểu bà ấy, khi đối diện với Đoàn Chi Chi, bà ấy mới là một người mẹ thực sự, yêu thương và trân trọng con gái. Còn đối với tôi, ngoại trừ việc buộc tôi phải hiểu chuyện sớm, không được so đo với em gái ra thì bà ấy đối với tôi, từ trước đến giờ không có bất cứ lời nào khác.
Kể cả khi tôi được nhận vào một trường danh tiếng, bà ấy cũng liếc nhìn tờ thông báo một cách thờ ơ và không hề tỏ ra bất cứ một biểu hiện nào khác.
Chỉ vì Đoàn Chi Chi thi đại học tới ba lần cũng không đỗ.
Bà ấy sợ tôi làm kích động tới Đoàn Chi Chi.
Không sao, tôi đã quen rồi.
Từ Dương chở tôi đi một vòng trên thảo nguyên, thảo nguyên rộng lớn đầy ắp cỏ xanh, xe dừng lại, chúng tôi đều ở phía sau xe bán tải, Viên Bảo điên cuồng chạy vòng vòng trên cỏ xanh. Tôi tựa vào lòng của Từ Dương, “A Dương, sau khi mình đi, hãy rải tro cốt của mình ở đây nhé, đồng cỏ này vào năm tới, chắc chắn là sẽ tươi tốt hơn nhiều.”
Từ Dương không trả lời, cậu ấy lấy một chiếc kẹo từ trong túi ra và nhét nó vào miệng tôi: “Thôi nào, chúng ta đừng nói những chuyện này nữa, được chứ?”
Từ Dương lại bắt đầu khóc: “Mình đã hỏi bác sĩ rồi, nếu bệnh nhân không có ý chí muốn sống nữa thì bệnh sẽ ngày càng chuyển biến nặng hơn… Nửa năm trước cậu còn thận cơ mà… cậu mới phát bệnh mấy tháng nay thôi, đúng không?”
Tôi vỗ về cậu ấy và nói, “Từ Dương, mình thật sự là không còn sức nữa rồi.”
Từ Dương ôm tôi thật chặt, đột nhiên tôi chợt nhớ lại rất nhiều chuyện lúc nhỏ.
“Từ Dương, cậu còn nhớ không?Bố mình mất vì bạo bệnh khi mình còn nhỏ. có rất nhiều người đã ức hiếp mình, nói mình là đứa trẻ không có bố. Nhưng chỉ có cậu đứng ra bênh vực mình, bảo vệ cho mình.”
Từ Dương không trả lời, chỉ nghẹn ngào nức nở. Nước mắt của cậu ấy rơi xuống trán tôi, tôi vẫn tiếp tục nói thêm, “Trước đây cậu đã bảo vệ mình, trước khi đi , mình muốn để lại cho cậu một món quà.”
“Từ Dương, người thụ hưởng bảo hiểm bệnh hiểm nghèo của mình cũng đã điền tên của cậu rồi, cậu nhất định phải sống thật tốt đấy.”
Từ Dương suy sụp: “Diệp Phi, ngay cả những việc sau khi cậu đi, cậu cũng nghĩ xong hết rồi à?
Tôi lau nước mắt cho cậu ấy: “Đồ ngốc, không phải là cậu thích nhất thảo nguyên này sao?Về sau khi cậu tới đây, cậu nhất định sẽ nhìn thấy mình, còn có cún con của mình nữa. Viên Bảo là một chú chó con rất ngoan, chỉ có điều là nó hơi kén ăn, nó không thích ăn thức ăn cho chó, nó chỉ thích ăn cơm do mình làm. Mấy ngày nay mình sẽ dạy dỗ nó thật tốt. Viên Bảo ở với cậu thì mình cũng yên tâm, để nó ở đây, chắc chắn nó sẽ sống hạnh phúc.
Tôi nhìn Viên Bảo cách đó không xa, nó lè lưỡi cười với tôi. Thật tốt, từ nay chúng ta hãy ở lại đây nhé, cậu bé ngoan.
Từ Dương ôm chặt lấy tôi, chân thành cầu xin tôi: “Diệp Phi, đừng như vậy, đừng như vậy mà, chúng ta đi điều trị đi. Mình không cần tiền của cậu, mình đưa cậu đi chữa bệnh, được không? Nếu cậu không ở đây, mình cầm số tiền đó thì có ích gì chứ?Cậu không ở đây, một mình mình làm sao có thể chăm sóc tốt cho chó con của cậu.”
7
Một người sắp ch*t, hà tất gì phải lãng phí tiền bạc cho mình chứ?
Tôi nhìn Từ Dương, nghiêm túc nói: “A Dương, mình không muốn lãng phí thời gian nữa. Mình muốn những ngày cuối cùng này, khiến cho mình có một chút thể diện tốt được không.”
Mũi tôi bắt đầu chảy máu, Từ Dương vội vàng cầm máu cho tôi, rồi cậu ấy đột nhiên đùng đùng đứng dậy: “Tại sao những kẻ xấu thì không ch*t đi?”
Từ Dương chở tôi về lều, trăng đã xuất hiện, đàn cừu trong đàn cũng bắt đầu chợp mắt.
Tôi bật điện thoại của mình lên.
Tôi nhìn thấy tin nhắn của Đường Hạo, anh ta biết số điện thoại di động dự phòng của tôi.
Những tin nhắn đó thật điên rồ. Lúc thì lại muốn chia tay với tôi, lúc sau lại cầu xin tôi đừng rời đi.
Không cần nghĩ cũng biết tất cả đều là do Đoàn Chi Chi làm ra.
Cho đến khi một dãy số quen thuộc đột nhiên gọi tới, tôi nhấc máy.
Đó là anh trai của tôi.
Giọng nói của anh có chút lúng túng, nhưng vẫn nói: “Diệp Phi, Chi Chi thật sự thích Đường Hạo, em có thể…”
Còn chưa kịp đợi anh nói hết, tôi lập tức đồng ý, “Anh, em đồng ý rồi. Em không quấy rầy Đường Hạo nữa đâu. Nếu Đoàn Chi Chi có bản lĩnh, Đường Hạo sẽ là của cô ấy.”
Giọng nói của anh trai có một chút thiếu kiên nhẫn: “Em nói vậy là có ý gì?”
Thân thể đau nhức khiến tôi yếu ớt, tôi khẽ cười:
“Anh, anh còn nhớ lúc bố còn sống không?Anh luôn cõng em ở trên lưng không, anh trai, em đã chuyển hết tiền trả cho chú Đoàn rồi, chú ấy có thể trả lại mẹ và anh trai cho em được không?”
Giọng anh trai tôi chợt giật mình: “Phi Phi, em sao vậy? Em đang ở đâu?”
Tôi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, nhỏ giọng thì thầm: “Diệp Khai, em đã trả lại tiền, hiến thận, ngay cả bạn trai cũng đưa cho Đoàn gia rồi, bây giờ mẹ sẽ không nói em là kẻ vô ơn nữa phải không?Anh ơi, anh vẫn còn giận em là đứa không thương em gái sao? Tất cả mọi thứ hiện tại đều là của cô ấy rồi mà.”
“Diệp Phi, em đang ở đâu?”
“Diệp Khai, nếu có thể lựa chọn, em thật sự không muốn làm Diệp Phi.”
Tôi cúp điện thoại, cơn đau trong người lại ập đến, nhìn Từ Dương đang cho Viên Bảo ăn cách đó không xa.
Không được, không thể để cậu ấy lo lắng thêm nữa.
Tôi buộc mình phải đứng dậy và bước từng bước về phía họ.
Nhưng tôi vẫn ngất đi.
8
Khi tôi tỉnh dậy, tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi.
Tôi biết rằng căn bệnh ung thư của tôi đã bắt đầu lan rộng khắp cơ thể, tôi thậm chí còn cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
Mặc dù tôi thật sự không muốn thừa nhận, nhưng tôi không tự chủ được mà phải tiểu vào quần tã rồi.
Ung thư di căn, tôi dần mất đi sức lực, thị lực đã sụt giảm, tiểu không tự chủ, tất cả đều đó khiến tôi cảm thấy mình thật sự đã mất đi phẩm giá.
Từ Dương đi vào, cậu ấy không nói gì cả, chỉ thay quần áo cho tôi.
Trong vòng chưa đầy một tháng, cậu ấy đã bị tôi hành đến mức hốc hác như vậy rồi.
Cậu ấy đưa Diệp Khai vào trong lều với vẻ mặt không cảm xúc.
Đôi mắt của Diệp Khai đỏ hoe, thậm chí có thể nhìn thấy những đốm đen quanh mắt anh ấy, vừa nhìn là có thể biết được Từ Dương đã giúp tôi trút giận.
Tôi sửng sốt: “Em thật sự không còn thứ gì khác để đưa cho Đoàn Chi Chi nữa rồi, Diệp Khai, anh có thể đừng ép em nữa được không?Ngay tới việc em sắp ch*t cũng không yên sao?”
Người đàn ông cao gần mét chín đột nhiên quỳ xuống đất và khóc như một đứa trẻ.
Anh lau mũi và nước mắt, rồi quỳ gối từng bước đi đến bên giường, “Phi Phi, anh trai đưa em về nhà nhé? Chúng ta về nhà điều trị được không?Anh sẽ không đi chăm sóc người khác nữa, em là em gái ruột của anh, làm sao anh có thể…”
Tôi đẩy anh ra: “Diệp Khai, tôi cầu xin anh tránh xa tôi ra.”
Anh đưa tay định chạm vào tôi, nhưng bị tôi né tránh. Anh có chút choáng váng, nhưng lại đột nhiên đỏ bừng mắt hỏi tôi: “Rất đau đúng không?Có phải là em đau lắm đúng không? Phi Phi, cùng anh trai về nhà đi.”
Tôi đột nhiên bắt đầu suy sụp. Lớp cải trang của những ngày này cuối cùng cũng được tôi rũ bỏ biến thành bộ mặt hung dữ nhất, tôi chửi rủa anh như điên, “Diệp Khai, tôi sắp ch*t rồi, tại sao anh lại đến đây giả vờ làm người tốt chứ? Nếu thật sự coi tôi là em gái, đừng để tôi gặp lại anh nữa.”
Từ Dương đưa anh ấy ra ngoài, tôi mới lấy lại được bình tĩnh.
Từ Dương lau mắt: “Là anh ta tự mình tìm tới được, để mình đuổi hắn đi, cậu đừng kích động nữa.”
Tôi không biết Từ Dương đã nói gì với Diệp Khai, dù sao thì anh ấy cũng không xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Ngày qua ngày, toàn thân tôi ngày một đau đớn hơn, ngay cả thuốc giảm đau cũng bắt đầu vô dụng.
Tôi nghiến răng chịu đựng cơn đau dữ dội, Chỉ khi Từ Dương rời khỏi lều, tôi mới dám kêu lên đau đớn.
Viên Bảo không còn thích ra ngoài lô đùa nữa, cả ngày nó bám chặt lấy tôi hơn, càng thích bảo vệ tôi.
Tôi cố chịu đựng cơn đau, cảm giác đau nhức nhối không chịu nổi ở mọi khớp xương trên cơ thể, nhưng tôi vẫn đứng dậy và chơi ném đĩa với nó.
Tôi giơ chiếc dĩa nhựa lên cao và ném nó ra xa, nhưng Viên Bảo vẫn nằm yên bên cạnh và ôm lấy bắp chân tôi.
Tôi xoa đầu nó: “Con có muốn làm mẹ vui không?Đi nhặt nó tới đây, con ngoan.”
Viên Bảo chạy về phía xa, những mỗi bước đi vẫn ngoái lại nhìn, như thể sợ tôi biến mất.
Cứ như vậy đi, Viên Bảo, con phải học cách không nhìn lại.
Tôi đã nói dối Từ Dương rằng thuốc giảm đau có tác dụng, tôi có thể từ từ đứng dậy đi lại, cậu ấy nghe vậy cũng cảm thấy vui vẻ.
Cậu ấy thực sự tin tưởng vào những lời nói của tôi, rằng sức khỏe của tôi có thể đang có dấu hiệu được cải thiện.
Diệp Khai không đến gặp tôi nữa, nhưng tôi vẫn có thể thấy bên ngoài lều được đặt có rất nhiều đồ ăn nhẹ và thực phẩm bổ sung, còn có một bộ búp bê Barbie mà tôi từng rất muốn có được khi còn nhỏ.
Nhớ lại trước đây, chú Đoàn chỉ mua một bộ bốn con búp bê, hai con cho tôi và hai con cho Đoàn Chi Chi. Nhưng Đoàn Chi Chi lại thích cả bốn.
Mẹ của tôi đã đặt tất cả búp bê vào trong phòng của Đoàn Chi Chi mà không nói với tôi một lời.
Bà ấy thậm chí còn mắng tôi trước mặt chú Đoàn, “Chú Đoàn của con chu cấp cho con đi học có dễ dàng không?Con còn muốn chơi búp bê sao? Sau này có năng lực kiếm tiền, con có thể tự mình mua. Đừng tranh giành với Chi Chi.”
Từ Dương do dự nói, “Diệp Khai, có lẽ anh ta thật sự là đã hối hận, hay là…”
Tôi lắc đầu: “A Dương, bây giờ cho dù anh ấy có thật sự muốn đối tốt với mình cũng không có ích gì rồi, mình căn bản là không cần nữa .Hơn nữa, mình không muốn anh ấy phải sống trong bóng tối của cảm giác tội lỗi. Hãy để anh ấy rời đi và đừng quay lại đây nữa, xem như mình đang sống tốt ở một nơi xa là được.”
Từ Dương thở dài, không nói gì nữa.
9.
Đường Hạo bắt đầu gọi điện thoại đến số của Từ Dương.
Từ Dương thật sự hận anh ta đến tận xương tuỷ, lời nói ra càng tàn nhẫn hơn.
Diệp Khai chưa nói với bọn họ về bệnh tình của tôi vì tôi đã đe dọa anh ấy rằng nếu anh ấy nói với người khác và đưa người khác đến, kiếp này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ấy nữa.
Giọng nói mệt mỏi của Đường Hạo có thể nghe thấy qua điện thoại. Anh ta khàn giọng cầu xin, “Từ Dương, cô là bạn thân của Diệp Phi, xin cô hãy nói cho tôi biết, cô ấy đang ở đâu?”
Từ Dương chế nhạo nói, “Sao thế? Đoàn Chi Chi không còn bám lấy cậu nữa sao? Bị trầm cảm và yếu đuối từ nhỏ, nhưng vẫn có tính cách vui vẻ, hoạt bát, chẳng phải mọi người đều lo lắng cho cô ta sao?”
Đường Hạo ngập ngừng, “Diệp Phi vẫn luôn là một người lương thiện và tốt bụng, tôi không hiểu tại sao lần này cô ấy nhất định lại phải đẩy tôi ra xa, nửa năm trước cô ấy còn hiến một quả thận cho em gái mình. Tại sao bây giờ cô ấy lại không thể chịu đựng được nữa chứ? Tôi biết là Diệp Phi ấm ức, nhưng Đoàn Chi Chi lại mắc chứng trầm cảm, cô ấy rất cực đoan và dễ dàng tìm đến cái chết, tất cả chúng ta đều không muốn đứng nhìn cô ấy phải tìm tới cái ch*t mà, đúng không?”
Từ Dương: “Cô ta muốn ch*t thì ch*t đi.”
Sau đó cậu ấy cúp điện thoại.
Tôi chợt nhận ra mình lại không kiềm chế hơn được nữa, vẻ mặt của tôi bây giờ chắc hẳn rất khó coi.
Từ Dương bế tôi lên và thay ga trải giường và quần áo cho tôi.
Tôi yếu ớt nói: “A Dương, mình xin lỗi, mình đã tạo gánh nặng cho cậu.”
Từ Dương lắc đầu: “Đừng nói vậy, Phi Phi, cậu đừng nói vậy.”
Cậu ấy vì để tôi yên tâm, sẽ dắt theo Viên Bảo đi chăn cừu và sống cuộc sống như trước, cô ấy sợ tôi quá lo lắng, tôi đều biết.
Nhân lúc họ rời đi, tôi lấy giấy bút ra, viết những lời cuối cùng.
Tôi thực sự không thể chịu đựng được những cơn đau thể xác dữ dội như thế này nữa, càng không muốn làm liên luỵ tới bạn bè, cũng không muốn lòng tự trọng của mình bị bệnh tật nuốt chửng từng chút từng chút một.
10
Họ nên có một cuộc sống bình thường.
Thư tuyệt mệnh được giữ cùng với hợp đồng bảo hiểm tôi đã mua trước khi bị bệnh.
Cuối cùng, tốt hơn hết là đừng lái xe nữa. Nó sẽ làm nát những cây cỏ mới, sức sống mạnh mẽ của những cây cỏ nhỏ vừa mới bắt đầu, thì hà tất gì mà phải nghiền nát chúng chứ.
Tôi đi lấy một con ngựa và đóng yên cho nó.
Cùng với chiếc hoa tiêu tôi đã chuẩn bị từ lâu, đi đến dòng Sông Mẹ , đi đến Sông Argun
Đời này của con, chưa một lần cảm nhận được tình mẫu tử, nên hãy cho con được ích kỷ một lần, mà để con ra đi ở dòng sông mẹ nơi đây.
Tôi lắc lư trên con ngựa của mình.
Tôi phải đi nhanh hơn, phải đi nhanh hơn nữa. Sau khi bị Từ Dương phát hiện ra, cậu ấy nhất định sẽ đem theo Nguyên Bảo đến tìm tôi.
Tôi đứng bên bờ, nhìn dòng sông cuồn cuộn rồi nhảy xuống.
Nước chảy vào khoang mũi của tôi, tôi chìm xuống đáy sông mà không hề vùng vẫy.
Tôi biết rằng vào lúc này, cuối cùng tôi cũng đã được tự do.
Tập sau có pass, nhận pass tại đây nha ~
Để lại một bình luận