Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

HỐI HẬN MUỘN MÀNG – Chương 2

4. 

Buổi chiều, tôi mang bài thi tới phòng ban giám hiệu, khi đi ngang qua lớp số 1, ở đây thật sự rất ồn ào, tôi nghe được bọn họ đang hò reo lên một cái tên. 

“Hứa Nhất Minh, cậu ăn socola không? Đây là mẹ mình mang từ nước ngoài về đó.”

“Lớp trưởng, bài này tôi không biết làm, cậu tới đây giúp tôi đi.”

“Anh Nhất Minh.”

Chàng trai được gọi tên có mái tóc ngắn được cắt gọn gàng, tươi tắn, khi cười lên sẽ làm lộ ra hàm răng đều trắng ngần, tỏa sáng. 

“Đến đây, đến đây, bố của các cậu đến rồi đây, đừng vội mà.”

Cậu ta vừa cười vừa nói, sau đó bị mấy nam sinh gần đó túm lấy cổ áo, vò tóc cậu ta. “Gan to đấy, anh Nhất Minh?”

“……..Bạn học, bạn học, cậu có vấn đề gì cần tôi giúp không?”

Một bạn nữ đứng trước mặt tôi hỏi, tôi sửng sốt một lúc, chợt nhận ra mình đang cản đường người ta, “Xin…xin lỗi.” Tôi luống cuống chạy đi.

Tiết học cuối cùng, sau khi giáo viên chủ nhiệm giảng xong bài giảng, hình như thầy chợt nhớ ra điều gì đó, đôi mắt của thầy nhìn xuống một vòng sau đó ánh mắt ngước lên nhìn tôi, rồi dừng lại một lúc. 

“Lý Hoan Hoan, hai ngày tới thầy có việc, tiết học đều đã sắp xếp cho giáo viên khác dạy thay rồi. Buổi họp lớp sáng mai, các em sắp xếp tiết mục mừng năm mới rồi đưa cho thầy danh sách nhé.”

Sau khi thầy nói xong, âm thanh ở dưới lớp đột nhiên sôi nổi hơn, rồi lại bị ánh mắt của thầy chủ nhiệm làm cho trầm xuống. 

Mọi người đều đắm chìm trong niềm hân hoan khi thầy chủ nhiệm vắng mặt. 

Chỉ có duy nhất mình tôi sững sờ trong giây lát, tôi ngẩng đầu lên rồi lại nhẹ nhàng gật đầu dưới ánh mắt mong đợi của thầy chủ nhiệm. “Vâng.”

Sau khi về, tôi liên tục kiểm tra tài liệu trên mạng, bởi vì tới năm 2 tôi mới được thầy chủ nhiệm bổ nhiệm làm lớp trưởng, đối với việc sắp xếp tiết mục, các công việc trong lớp, tôi thật sự không có kinh nghiệm gì hết. 

Tôi xem cả đêm cho tới tờ mờ sáng, đóng quyển số đã ghi lại thông tin, tôi đánh răng rửa mặt rồi lên giường ngủ. 

Ngày hôm sau, tới giờ họp lớp, chuông báo vừa reo lên, tôi liền cầm cuốn sổ ghi chép đi lên bục. 

Dưới lớp ồn ào ầm ĩ, có vài bạn học vẫn đang đùa nhộn, tôi buộc mình đứng thẳng dậy và đập bàn: “Các cậu trật tự một chút đi.”

Không một ai quan tâm tới tôi, tôi lại chụp một tấm ảnh, một bạn cán bộ khác đứng dậy, ngăn cản những học sinh ồn ào đó. 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, mở cuốn sổ ra, khi vừa nói tới tiết mục hợp xướng, “Oang” một tiếng, ghế được kéo ra, tôi ngẩng đầu lên, Lục Chỉ Hàn đang nhìn tôi, trong ánh mắt giống như đang có một cơn bão ào tới. 

“Lớp trưởng, “ Cậu ta nâng mí mắt lên, “Tôi cảm thấy cái này chẳng thú vị gì hết, có muốn đổi sang cái khác không?”

Tôi gấp sách lại, kể từ sau chuyện của ngày hôm qua, hai chúng tôi vẫn chưa nói chuyện với nhau. 

Tôi biết cậu ta là muốn tôi nhượng bộ, miễn là tôi nói điều gì tốt đẹp. Vấn đề trước đó có thể kết thúc và chúng tôi lại hòa bình với nhau. 

“Không, tôi cảm thấy cái này rất tốt.” Tôi nhìn thằng vào cậu ta, giọng điệu bình tĩnh nói. 

Cậu ta cơ hồ như cười một cái, đá văng ghế rồi bước ra khỏi lớp không thèm ngoảnh đầu lại, dưới cái nhìn chằm chằm của hàng chục cặp mắt. 

Lớp học lập tức bùng nổ, ban cán bộ không thể kiểm soát được, đành để cho những người làm loạn đó tự do ra khỏi lớp.

Bởi vì đây là tiết học cuối cùng, căn tin của chúng tôi luôn mở cửa từ rất sớm, các bạn trong lớp còn lại rủ nhau đi ăn. 

Tôi nhìn vào cuốn sổ ghi chú trên tay, đột nhiên tầm nhìn của tôi tối sầm, tôi bắt đầu đau bụng. Chắc là tới kì kinh nguyệt, sáng nay tôi dậy hơi muộn, bữa sáng còn chưa ăn, đúng là hoạ vô đơn chí. 

Tôi đặt một tay lên bục và từ từ ngồi xổm xuống. 

Đột nhiên, một viên kẹo từ ai đó đặt vào lòng bàn tay tôi. 

“Cậu sao vậy?” Một nam sinh với giấy dán nhỏ trên đầu đang ngồi xổm xuống nhìn tôi. 

Tôi biết lúc nãy cậu ta đã luôn ngủ, vẫn luôn nằm ở đó, có lẽ là vừa mới tỉnh dậy. 

“Cảm ơn.” Tôi nhận lấy viên kẹo từ trong tay cậu ta, cậu ta ngồi xuống đất bên cạnh tôi, không hề chê bẩn. 

“Tôi nói,” Cậu ta quay đầu sang nhìn tôi, “Tôi thấy cậu u tối quá, cậu có cần xem bói không, nhà tôi ba đời đều là thầy bói đó.”

Tôi không đáp lại, cậu ta gãi đầu. 

“Nếu không thì tại sao ở trường chẳng ai quan tâm tới mái tóc dài này của tôi chứ, đó là vì tôi tu luyện bằng tóc đó.”

“Cậu không tin, vậy để tôi….” Cậu ta còn muốn nói gì đó, phía trước đột nhiên đưa tay ra, “Bỏ đi, cậu có muốn xem chỉ tay không? Tôi nghiêm túc hỏi. 

Dưới bục giảng, ánh nắng khẽ nghiêng, soi rõ nét mặt thanh tú và chân thành của cô gái, cậu ta sửng sốt một lúc, sau đó cong môi mỉm cười, một vệt nước mắt ở khóe mắt khiến cậu ta trông dịu dàng và trìu mến. 
“Đúng rồi, cậu biết nhiều thật đấy.”

“Hừm,” Cậu ta nhìn xuống một lúc rồi chậm rãi thở dài, “Tôi thấy gần đây cậu gặp nhiều điều không mấy suôn sẻ, có lẽ là bị tiểu quỷ trói buộc.”

Cậu ta lắc đầu, chậm rãi nói: “Muốn may mắn thì tốt nhất nên mặc quần áo có màu đỏ.”

“Sau đó thì sao?” Tôi nhìn cậu ta. 

“Hết rồi.” Cậu ta nhún vai. 

5.

Chiều hôm sau, thầy chủ nhiệm nhận được cuộc điện thoại từ viện trưởng gọi tới.

“Cậu rốt cuộc là đang làm gì vậy?” Viện trường tức giận nhảy dựng lên, “Trước khi đi không thu xếp trước mọi việc hay sao?”

“Cậu có biết sự việc sáng hôm qua đã làm ảnh hưởng nặng tới mức nào không? rất nhiều giáo viên ở lớp khác đã phản ánh lại với tôi.”

“Còn có một số những học sinh năm 3 , đáng lẽ ra phải để bọn nó ăn trước, rồi trở lại tiếp tục học chứ. Lúc bọn nó tới thì căn tin đã chật cứng rồi.”

“Viện trưởng,” Thầy chủ nhiệm ngắt lời, “Tôi nghĩ rằng, để cho học sinh năm 3 ăn trước thật sự không tốt lắm, học sinh lớp chúng tôi thường nói với tôi rằng, bọn trẻ xuống căng tin thì đồ ăn cũng đã nguội rồi. 

Viện trưởng lạnh lùng nhìn thầy , “Vậy anh nghĩ rằng anh là hiệu trường đúng không? Anh còn cho rằng!”

Thầy chủ nhiệm có chút xấu hỏi nói, “Thật không dám, tôi không dám nhận.”

Tôi đứng trước cửa văn phòng nhìn thấy viện trưởng vì câu nói của thầy chủ nhiệm mà mặt mày tái mét, nước bọt tung tóe khắp nơi. 

Thầy chủ nhiệm lau mặt, đang định nói gì đó thì khóe mắt lấp ló bóng dáng của tôi. 

“Hoan Hoan, sao em lại đến đây, không phải bây giờ đang trong tiết học sao?”

Thầy chủ nhiệm nháy mắt ra hiệu với tôi, viện trưởng khịt mũi: “Tôi bảo em ấy đến đây, nghe nói hôm đó em ấy phụ trách buổi họp.”

Mặt ông ta biến sắc, giống như muốn chửi người. 

Tôi đột nhiên quay phắt cả người lại, cúi người xuống thầy chủ nhiệm, nói một câu “Em xin lỗi thầy, là lỗi của em ạ.”

“Sao có thể trách em chứ,” Thầy chủ nhiệm kéo tôi dậy, “Là thầy không đúng.”

“Là do lỗi của em ạ.”

“Là do thầy không đúng.”

Viện trưởng đằng sau lạnh lùng nói: “Vậy thì là lỗi của tôi, được chưa?”

Nói xong, ông ta vung tay rời đi, cánh cửa bị ông ta đóng sầm lại một tiếng. 

Tôi và thầy chủ nhiệm cùng thở phào nhẹ nhõm, thầy kéo tôi ngồi xuống.

“Lần này nhất định lại là do đám nhóc nghịch ngợm kia, bạn học Hoan Hoan đừng lo lắng, khi trở về thầy sẽ xử lý chúng.”

Tôi không nói gì, đang nghĩ cách để nói mình không phù hợp với vị trí lớp trường. 

Tôi vẫn luôn không biết làm cách nào để từ chối với những người tốt với mình và mỗi lần phải như vậy tôi đều phải đắn đo suy nghĩ rất lâu và điều đó. 

“Thầy Cao,” Tôi cẩn thận mở miệng, không ngỡ rằng Thầy Cao cũng đang định nói gì đó, 

“Dịp tết lần này….”

Tôi sửng sốt một lúc, “Thầy nói trước đi ạ.”

Thầy tiếp tục nói, “Thầy muốn tiết mục đón tết năm nay, lớp chúng ta sẽ biểu diễn chung với lớp số 1, em thấy thế nào?”

“Thế nào,” Tôi chớp mắt, cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, hơi nóng dâng lên một chút, tôi nhỏ giọng nói , “Em thấy cũng được ạ.”

“Vậy là tốt rồi, đúng rồi, ban nãy em muốn nói gì thế?”

“Không, không có gì ạ…”

Thầy chủ nhiệm đưa tôi về lớp, lúc gần đến nơi, thấy đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, “Bạn học Hoan Hoan này, hôm nay em mặc rất đẹp, rất lễ hội”

“Cái này ạ,” Tôi ngượng ngùng vùi đầu vào chiếc khăn quàng cổ đỏ rộng thùng thình, ồm ồm nói, “Mẹ em nói sắp tết rồi, mặc màu nổi một chút ạ.”

6.

Tôi ngồi vào chỗ, chỗ ngồi bên cạnh từ hôm qua đã bắt đầu trống.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang, bầu trời xanh mây trắng dường như đã thổi bay đi cái lạnh giá của mùa đông. 

Trên sân trường, nơi đang diễn ra giải bóng đá cấp trường, nơi đó không ngừng vang lên tiếng reo hò cổ vũ. 

Trước đây tôi cũng muốn đi xem thử, nhưng bởi vì phải ngồi xe của Lục Chỉ Hàn đi về nên chưa một lần đi tới đó. 

Chuông tan học vang lên, tôi cùng các bạn cùng lớp lao ra khỏi lớp. Khi chúng tôi đến sân bóng thì nơi đây đã chật cứng người rồi. 

Học sinh mỗi lớp khàn giọng khô khẩu hiệu cổ vũ, cổ họng gần như là bốc khói, tôi nhìn xung quanh rồi chạy đến trại màu đỏ. 

“Bạn học, tôi chưa từng nhìn thấy cậu, cậu học lớp chúng tôi sao?” Nam sinh bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực. 

“Không phải,” Tôi lắc đầu, “Tôi chỉ muốn tới để cổ vũ cho Hứa Nhất Minh.”

“Hiểu rồi,” Cậu ta cười rạng rỡ, “Cậu lại là fan của anh Nhất Minh chứ gì? Nào, để tôi lấy cho cậu một lá cờ.”

Cậu ta đưa cho tôi một lá cờ đỏ có hình một con gà trống lớn ở trên đó. 

Tôi đang định hỏi tại sao thì cậu ta đội nhiêu hét lên: “Anh Minh, mau, anh Minh, xử hết mấy đứa đó đi.”

Cậu ta một mình hét vẫn chưa thấy đủ, cậu ta lấy tay đẩy đẩy tôi, “Cùng tôi cổ vũ đi, bạn học.”

Tôi có chút căng thẳng mở miệng, “Hứa Nhất Minh, cố lên.”

“Nói to lên, hét lên đi!”

“Hứa Nhất Minh, cố lên.” Không khí đột nhiên yên tĩnh trong vài giây, đám đông không hiểu vì sao cũng im lặng. 

Giọng nói của tôi ngay lập tức vang lên trên sân thi đấu, đám người bắt đầu la ó, một nam sinh cao gầy quay đầu lại, lộ ra hàm răng trắng nhìn về phía tôi. 

Tôi ngơ ngác nhìn cậu ta, mặt chợt đỏ bừng. 

“….Ơ” Tôi che mặt im lặng ẩn mình trong đám đông, nam sinh bên cạnh lắc đầu. “Sự tập trung của cậu chưa đủ đâu.” 

Trận thi đấu kết thúc, trại đỏ dâng lên như thủy triều, tiếng reo hò dâng cao tận trời. 

Hứa Nhất Minh thắng rồi, tôi nhìn vô số người đang lao về phía mình, quay người đi ngược dòng người, hướng về nơi mình nên tới. 

Chậm rãi bước ra bãi đậu xe, tôi đẩy chiếc xe đạp cũ kỹ, đeo cặp chuẩn bị đi về nhà.

“Lý Hoan Hoan!” Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang gọi tên tôi, tôi quay đầu lại với vẻ hoài nghi.

Hứa Nhất Minh ôm đầu gối thở hổn hển, “Cậu là Lý Hoan Hoan đúng không?”

Tôi gật đầu, cậu ta tiếp tục nói, “Tôi nghe thầy Cao nói hai lớp chúng ta sẽ cùng nhau biểu diễn tiết mục năm mới, thời gian không còn nhiều nữa, tôi đang nghĩ trước tiên có nên xác nhận danh sách trước không?”

Cậu ta mỉm cười, “Thật ngại quá, tôi là đứa không kiên nhẫn , cậu không phiền chứ?”

“Không phiền.” Tôi cúi thấp đầu, đôi mắt đảo qua đảo lại, không dám nhìn thằng vào cậu ta. 

“Vậy chúng ta đến phòng của thầy Cao thảo luận nhé. Ở đó có giáo viên trực tối, an toàn hơn.”

Tôi đang định gật đầu thì điện thoại trong cặp bỗng reo lên, cái số này chỉ có duy nhất một người gọi tới cho tôi, điện thoại cũng là cậu ta đưa cho.

“Xin lỗi nhé,” Tôi cúp máy, có chút hối lỗi, “Hôm nay tôi có chút việc phải làm, ngày mai được không?”

“Được.” Hứa Nhất Minh gãi đầu nói, “Vậy cậu đi về cẩn thận nhé.”

7. 

Tôi đạp xe, một đường đi tới nhà của Lục Chỉ Hàn, lúc lên tới lầu, cửa nhà cậu ta đã hé mở một khe nhỏ, ánh sáng lờ mờ từ bên trong rọi ra. 

Tôi gõ cửa bước vào, “Lục Chỉ Hàn, cậu có đó không?”

Không có người trả lời lại, tôi đi lên tầng hai nhìn xem, đẩy cửa bước vào phòng ngủ.

Từ trong chăn dày nhô ra một cái đầu, tôi bước tới khẽ kéo chăn xuống.

Lục Chỉ Hàn toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, mái tóc ướt đẫm. Tôi sờ trán của cậu ta, nóng đến mức có thể luộc được một quả trứng. 

“Lục Chỉ Hàn, dậy đi, tôi đưa cậu đi bệnh viện.”

Tôi cố gắng kéo người cậu ta lên, cậu ta rên rỉ khó chịu và mơ hồ nói điều gì đó, “Mẹ, đừng bỏ con lại một mình trong bệnh viện.”

Lục Chỉ Hàn vòng tay qua cổ tôi, vuốt tóc tôi, “Chỉ Hàn sẽ ngoan mà, mẹ đừng bỏ con được không?”

Tôi cảm nhận được những giọt nước mắt của cậu ta rơi xuống thấm vào áo của mình, đôi tay mềm nhũn, cậu ta nằm ngửa như sợi mì không xương. Cứ như vậy nằm xuống.

Đôi đắp chăn lại cho cậu ta, đi ra phòng khách tìm thuốc cảm, sau đó pha một gói thuốc rồi đưa cho cậu ta uống. Tôi lấy điện thoại của cậu ta, mở khóa và gọi cho số liên lạc đã ghim.

Không còn hoài nghi gì nữa, chẳng có ai nhấc máy, tôi cố gắng gọi thêm vài cuộc nữa, đều là những câu nói quen thuộc, “Cuộc gọi hiện tại không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”

Tôi ngơ ngác nhìn số điện thoại đã ghi chú “Mẹ” trên màn hình điện thoại của cậu ta một lúc, sau đó tìm một chậu nước và đắp khăn lạnh lên trán cho cậu ta. 

Đợi khi khăn ấm rồi lại thay cái mới, không biết qua bao lâu, tôi buồn ngủ không chịu nổi nữa nên dời ghế ra ngồi xuống cạnh giường ngủ gật.

Nửa đêm, giường đột nhiên động, Lục Chỉ Hàn yếu ớt ngồi dậy, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đột nhiên sững sờ. 

Cậu ta đưa tay ra, muốn chạm vào mái tóc của cô gái. Nhưng khi sắp chạm tới thì ngón tay cậu ta cong lên và rụt lại. 

“Hoan Hoan……..” Cậu ta nhẹ nhàng gọi tên của cô ấy một tiếng, trong mắt hiện lên sự đau đớn mờ mịt. 

Lục Chỉ Hàn bước xuống giường, khẽ lấy chăn đắp lên người cho cô gái, chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng lên cao. 

Cậu ta đi chân trần ra ngoài ban công, bầu trời đêm đầy sao sáng ngời, ánh trăng sáng chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cậu, cậu ta cụp mắt xuống, trong đầu chợt vang lên những giọng nói trẻ con. 

“Lục Chỉ Hàn, cậu có nghĩ chúng ta sẽ giống như những vì sao trên trời hay không? Nhìn trông có vẻ rất gần nhưng khoảng cách lại rất xa.”

“Sẽ không đâu, dù cho chúng ta có cách xa nhau như thế nào, tớ cũng sẽ tìm được cậu.”

Lục Chỉ Hàn nhẹ giọng, trùng hợp lên giọng nói của bé trai trong ký ức. 

“Dù cho phải dùng bao nhiêu thủ đoạn đi nữa, tôi cũng sẽ giữ cậu ở lại…..”

Tập sau có pass, nhận pass tại đây nha~


Bình luận

3 bình luận cho “HỐI HẬN MUỘN MÀNG – Chương 2”

  1. Ảnh đại diện Phạm Thị Tuyết Mai
    Phạm Thị Tuyết Mai

    HAY

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!