Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

NGƯỜI ĐỨNG TRONG BÓNG TỐI- Chương 1

1

Đêm trước ngày cưới, mẹ tôi quỳ xuống đất cầu xin tôi:

“Phi Phi, con đừng kết hôn nữa. Con có thể để Đường Hạo ở bên Chi Chi được không? Chi Chị bị bệnh trầm cảm, nếu con bé biết được tin hai đứa kết hôn, thì bệnh càng nặng hơn nữa, xem như là mẹ cầu xin con đi…. “

Tôi không trả lời, sau đó anh trai tôi tát tôi một cái thật mạnh, anh ta giận giữ, những đường gân trên cổ thậm chí còn nổi rõ gân xanh vì quá tức giận.

Tôi mỉm cười nhìn họ: “Có đúng là, tất cả những gì của tôi mà Đoàn Chi Chi muốn, thì hai người đều muốn tôi phải hy sinh? Quả thận của tôi, bây giờ ngay cả chồng tương lai của tôi cũng phải cho cô ta, phải không?”

Mắt mẹ tôi đỏ hoe, “Chi Chi vẫn còn nhỏ, con bé… con bé không thể sống thiếu Đường Hạo được. Mẹ hứa với con rằng một khi tình trạng của Chi Chi được cải thiện, sẽ để Đường Hạo quay lại và cưới con, được không?”

Anh trai nhéo cổ tay tôi: “Diệp Phỉ, đừng có gây sự vô cớ, chúng ta là một gia đình, để cho Chi Chi sống vui vẻ một chút, lẽ nào không tốt hay sao?” 

Đường Hạo gõ cửa đi vào, vẻ mặt anh mù mịt, trên người đang mặc bộ quần áo mà ngày mai sẽ mặc trong đám cưới.

Tôi có thể nhìn thấy sự do dự ẩn giấu trong lông mày của anh ấy, nhưng cuối cùng anh ấy chỉ xoa đầu tôi và nói: “Diệp Phi, đợi anh quay lại.”

Sau đó, ba người bọn họ vội vàng rời đi.

Chỉ còn lại một mình tôi, giống như một chú hề hoảng loạn, trên giường vẫn còn đặt bộ vest và váy cưới ngày mai tôi tôi sẽ mặc trong hôn lễ.

Tôi nhìn vào hộp trang điểm, bản báo cáo khám sức khỏe tôi vừa nhận được ngày hôm qua.

Tôi tự nghĩ, không sao cả, mình cũng sắp chết rồi, nếu mình chết thì mọi người đều sẽ hài lòng. 

Ngay cả quả thận tôi đã hiến nửa năm trước và người chồng tương lai của tôi, tất cả đều thuộc về cô ấy.

Mẹ tôi đã thông báo cho tất cả họ hàng, bạn bè của tôi rằng, ngày mai họ không phải đến dự và đám cưới đã bị hủy bỏ. 

Đường Hạo cũng đã thông báo với họ hàng chú rể rằng đám cưới sẽ được dời lại. 

Là cô dâu, tôi không có quyền quyết định gì cả.

Cũng giống như nửa năm trước, khi Đoàn Chi Chi cần ghép thận do nhiễm trùng huyết, cả gia đình đã được yêu cầu đi kiểm tra tính tương thích về thận.

Tôi vốn là người duy nhất không ai màng tới sự tồn tại trong căn nhà, nhưng ngay vào cái ngày có kết quả kiểm tra, mẹ tôi, cha dượng của tôi là chú Đoàn, và anh trai tôi lần đầu tiên không ở cùng với Đoàn Chi Chi trong bệnh viện mà thay vào đó lại ở nhà để chuẩn bị cho tôi một bữa tối thịnh soạn.
Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ được đối đãi như vậy, thậm chí tôi còn có chút vui mừng, nhưng cũng có chút lo lắng.

Nhưng không có một ai nhớ rằng, tôi bị dị ứng với hải sản. 

Mẹ tôi nịnh nọt nói: “Phi Phi, kết quả trùng khớp đã có… Con trùng khớp với em gái, chỉ có con mới có thể cứu được con bé…”

Tôi nhìn chằm chằm vào đĩa hải sản đang đặt trên bàn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn ba người trước mặt: “Các người có nhớ tôi bị dị ứng với hải sản không?” 

Anh trai tôi ném đôi đũa vào mặt tôi, vẻ mặt đầy ắp phẫn nộ, “Diệp Phi, em gái sắp chết rồi, mày còn ở đây tính toán về việc bản thân bị dị ứng hải sản à?”

Mẹ tôi khóc lóc thành tiếng, “Phi Phi, con phải cứu con bé. con đừng quên chú Đoàn là người đã lo học phí và chi phí sinh hoạt cho con từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành. Con phải đền đáp công ơn cho người ta chứ.”

Hôm đó ngoài nhà, trời mưa to, mẹ tôi quỳ xuống cầu xin tôi, anh trai tôi nhìn tôi với ánh mắt hận thù, chú Đoàn cũng nhìn tôi với ánh mắt khao khát.

Tôi mỉm cười nói: “Mẹ, sau khi con hiến quả thận này, từ nay về sau mẹ có thể đừng bảo con đưa đồ của con cho cô ấy nữa được không?” 

Mẹ tôi do dự một lúc, nhưng vẫn gật đầu như tỏi: “Mẹ hứa với con.”

Tôi đồng ý, cuối cùng ba người mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn bên ngoài trời mưa to, mẹ tôi vội vàng đi ra ngoài.

“Chi Chi sợ nhất là sấm sét, không có mẹ thì con bé sẽ sợ lắm. Mẹ đi đến bệnh viện chăm sóc cho nó.” 

Trong phòng chỉ còn lại một mình tôi, nhìn bữa tối với đầy ắp hải sản trên bàn, tôi chợt nhớ lại cái thời mà bố tôi chưa qua đời vì bệnh tật, mẹ tôi thương tôi, anh tôi thương tôi, cả nhà đều sẽ chăm sóc tôi chu đáo. Từ khi nào mọi chuyện bắt đầu thay đổi?

Hình như hai mươi năm trước, bố tôi mất vì bạo bệnh, mẹ tôi đưa hai anh em đi cùng, bà ấy tái hôn với chú Đoàn.

Ông ấy đối với mọi người hoà nhã thân thiết , còn con gái Ông ấy thì hoạt bát, thông minh và mọi người đều yêu quý cô ấy.

Ngược lại, bời vì việc bố tôi qua đời vì bệnh tật mà chất lượng cuộc sống của tôi đột ngột giảm sút, tôi trở lên lầm lì ít nói. Lại không phải là một đứa trẻ hoạt bát, đáng yêu trong mắt mọi người.

Đôi khi tôi nhìn anh trai, mẹ tôi, chú Đoàn và Đoàn Chi Chi, họ giống như một gia đình bốn người.

Mà tôi, thì giống như người thừa nhất trong gia đình.

Những thứ mà tôi thích, chỉ cần là Đoàn Chi Chi thích, mẹ tôi đều bảo tôi tặng cho cô ấy.

Ngay cả anh trai ruột của tôi, ngày này qua ngày khác, đều thích đứa em gái không cùng huyết thống với anh ấy hơn.

Cô ấy sẽ tựa vào vai anh một cách trìu mến, và sẽ chủ động nhảy lên ghế sau xe đạp của anh khi tan học, bất chấp tôi đang lúng túng chạy theo sau bọn họ.

Lúc đó, Đoàn Chi Chi nói với tôi: “Chị, mẹ và anh trai của chị bây giờ đều là của em, chị thật là đồ thừa thãi mà.” 

Khi tôi còn đang ngơ ngác, mắt đỏ hoe lên vì khóc, cô ấy đã chạy đến ôm mẹ tôi rồi, hành động như một đứa trẻ, sau đó quay lại và làm mặt nhăn nhó với tôi.

Nghĩ tới đây, tôi nhận ra mình đang nằm trên giường trong bộ váy cưới. 

Cơ thể tôi chợt cảm thấy đau đớn dữ dội, cơn đau thấm vào tận xương tủy, khiến nước mắt tôi trào ra. Tôi cuộn tròn trong chiếc váy cưới đã chọn từ lâu, khóc như cún con bị lạc.

Ngày hôm sau, tôi thu dọn đồ đạc và trở về căn nhà nhỏ của tôi và Đường Hạo.

Tôi gửi tin nhắn cho Đường Hạo: “Đường Hạo, em nghĩ chúng ta cần nói chuyện.” 

Ngay sau đó tin nhắn của Đường Hạo được gửi đến, đó là một bức ảnh selfie của anh ấy và Đoàn Chi Chi.

Anh ấy mỉm cười như một chàng trai vừa mới bước chân vào trường đại học năm đó, với hàng lông mày thả lỏng và vẻ mặt thoải mái. 

Tôi biết, đây là do Đoàn Chi Chi gửi tới.

Tôi gọi điện thoại cho mẹ, bà ấy bắt máy, bà ấy chỉ nói nhỏ giống như thì thầm với tôi: “Đường Hạo đang ở đây với Chi Chi. Tình trạng của con bé đã ổn định hơn nhiều rồi, thôi nhé, tạm thời không nói chuyện đó nữa, mẹ phải đi mang súp tới cho Chi Chi rồi.”

Tôi ném điện thoại sang một bên, nhìn cún con đang rên rỉ.

Nó nhảy lên người tôi, ngửi mùi hương trên cơ thể tôi, sau đó nằm lên đùi tôi. Hình như chó con có thể ngửi được mùi bệnh toát ra từ trên người của tôi, nó có chút ủ rũ. Tôi sờ đầu nó nói: “Viên Bảo, mẹ đi xử lý chút việc, rồi quay lại đón con nhé.”

Sau đó, tôi lái xe đến bệnh viện.

Chú Đoàn và mẹ của tôi đang đứng một bên với vẻ mặt yêu thương gọt táo cho Đoàn Chi Chi, trong khi anh trai tôi và Đường Hạo thì ở bên cạnh Đoàn Chi Chi để chơi game cùng cô ta.

Tôi chịu đựng sự khó chịu về thể xác, mở cửa và bước vào.

Sắc mặt Đoàn Chi Chi lập tức tối sầm lại, cô ta lập tức nắm tay Đường Hạo, sau đó hai mắt đỏ hoe, giả vờ ủy khuất: “Chị, chị có thể để anh Đường Hạo cho em được không?”

Đường Hạo vội vàng đứng dậy gạt tay cô ta ra: “Phi Phi, anh định lát nữa sẽ về nhà.”

Chú Đoàn có chút xấu hổ, nhưng vẫn mỉm cười: “Phi Phi, bệnh của Chi Chi vẫn chưa khỏi. Chờ Chi Chi khỏi bệnh, cả nhà chúng ta sẽ đến dự đám cưới của con.”

Đoàn Chi Chi giống như bị kích thích, cô ta ôm đầu và hét lên.

Anh trai tôi ôm cô ta vào lòng, kiên nhẫn dỗ dành cô ta: “Chi Chi không sợ, Chi Chi không sợ, có anh ở đây, anh vẫn luôn ở đây.”

Mẹ tôi đẩy tôi ra ngoài và nói: “Con làm gì ở đây vậy?Con không biết khi nhìn thấy con, Chi Chi sẽ bị kích động hay sao?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt mẹ: “Mẹ, mẹ có còn nhớ con là con gái ruột của mẹ không?”

Trong mắt bà ấy hiện lên một tia do dự, sau đó lạnh lùng đẩy tôi ra: “Diệp Phi, đừng có mà không hiểu chuyện như thế chứ, mày có thể học đại học, học cao học, đừng quên chú Đoàn là người đã chi trả học phí và chi phí sinh hoạt suốt thời gian đó cho mày. Mày phải biết ơn nhà họ Đoàn chứ.” 

Tôi không bỏ cuộc mà nắm chặt tay mẹ: “Mẹ, con có thể trả hết tiền cho chú Đoàn, mẹ có thể…”

Tôi chưa kịp nói hết câu, bà ấy đã đóng cửa lại mà không nhìn tôi lấy một cái.

Tôi ngây ngốc nói hết những điều muốn nói: “Có thể hay không, đừng đối xử với con như vậy…” 

Đường Hạo mở cửa bước ra ngoài, trong mắt anh ta ẩn chứa cảm giác tội lỗi:

“Phi Phi, Chi Chi và anh không có gì hết. Cô ấy bị trầm cảm rất nặng.”

Tôi nhìn người đàn ông mà tôi đã yêu từ năm nhất cho tới hiện tại, người đàn ông tôi đã yêu trong bảy năm, cuối cùng tôi cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm.

“Đường Hạo, kỳ nghỉ hè năm thứ nhất cao học, lúc đó Đoàn Phi Phi nhất quyết muốn tới thành phố của chúng ta thực tập, ở nhà có camera giám sát thú cưng, nó đều đã ghi lại những việc mà hai người đã làm hàng ngày. 

Sắc mặt anh ta tái nhợt, ngón tay nắm chặt tay áo tôi: “Phi Phi, anh và cô ấy không làm gì cả.”

Tôi gật đầu.

“Đúng vậy, hai người không làm gì cả, hai người cùng nhau chơi game, cùng nhau xem phim, cùng nhau dắt chó của tôi đi dạo. Thậm chí ngay cả khi cô ta phàn nàn về tôi, cả lúc cô ta lén lút hôn anh khi anh đang ngủ trên ghế sofa, anh cũng không đẩy cô ta ra.”

“Phi Phi, chúng ta sắp kết hôn rồi.”

“Đường Hạo, chúng ta sẽ không kết hôn nữa đâu. Vốn dĩ tôi muốn giả vờ ngốc nghếch, nhưng hình như giả vờ ngốc cũng không che giấu được một số sự thật. Đoàn Chi Chi quả thật dễ mến hơn tôi, mọi người đều thích cô ta, tôi cũng chẳng còn cách nào để tiếp tục diễn nữa rồi, giống như việc trong nhiều năm qua, cô ta đã gửi cho anh những bức ảnh tự sướng dễ thương. Dù anh chưa bao giờ trả lời nhưng anh cũng đã động lòng rồi, đúng không?”

Lúc tôi xoay người rời đi, Đường Hạo đột nhiên ôm lấy tôi: “Phi Phi, anh cùng em về nhà. Mối tình bảy năm của chúng ta, bảy năm…”

Đúng lúc này, khuôn mặt của Đoàn Chi Chi xuất hiện trước cửa sổ, rồi đột nhiên cô ta đập đầu vào tường.

Phát ra âm thanh va đập mạnh, đầu cô ta chảy máu, sau đó hung dữ nhìn tôi: “Diệp Phi, tại sao chị lại muốn cướp đi mọi thứ của tôi chứ?”

Đường Hạo do dự một chút, sau đó buông tay tôi ra, ánh mắt có chút né tránh, bắt đầu mở cửa đi vào. 

Tôi biết rằng tại thời điểm này, mối quan hệ bảy năm của chúng tôi đã kết thúc rồi.

Những lời mắng mỏ của mẹ và anh trai lại vang lên bên tai tôi, họ dùng những lời lẽ tục tĩu nhất có thể để chửi rủa tôi.

Anh trai tôi trực tiếp đẩy tôi vào tường, hung tợn nhìn tôi: “Diệp Phi, mày có thể hiểu chuyện một chút được không? Mày là con ngu à?Mày nhất định muốn làm loạn gia đình này lên mới vừa lòng mày sao?”

Tôi nói với anh trai và mẹ tôi rằng: “Hai người yên tâm, Đường Hạo bây giờ sẽ là của Đoàn Chi Chi.”

4

Đường Hạo không hề đuổi theo phía sau, để lại mình tôi hồn bay phách lạc lái xe trở về.

Thu dọn tất cả đồ đạc của tôi để vào vali, mang theo Viên Bảo của tôi và rời khỏi ngôi nhà mà chúng tôi đã chung sống suốt bảy năm qua.

Buồn cười thay, mặc dù ở cùng anh ta bảy năm rồi, những thứ thuộc về tôi trong căn nhà này cũng chỉ là vài chiếc hộp lớn.

Tôi muốn đi tìm Từ Dương, cậu ấy là bạn thân nhất của tôi. 

Vì ghét thành phố nên cậu ấy đã chạy đến vùng thảo nguyên và sống tự do trong vài năm.

Khi tôi gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy đang chăn cừu trên đồng cỏ. 

“Từ Dương, mình lái xe đến ở cùng với cậu nhé. Mình vẫn luôn nói, muốn được tận mắt nhìn ngắm thảo nguyên.”

“Có chuyện gì sao? Phi Phi.”

“Không có gì đâu, mình đang trên đường đến rồi nhé.”

Tôi lái xe băng băng trên đường, cuối cùng cũng tới nơi, Từ Dương đón tôi ở trạm dịch vụ, cậu ấy ôm tôi thật chặt nói:

“Diệp Phi, sao lại gầy đi nhiều như vậy? Chỉ còn lại một nắm xương.”

Tôi thành thật thú nhận: “Từ Dương, mình có thể sắp ch*t rồi.”

Từ Dương trợn mắt: “Cậu đừng có mà đùa những điều xui xẻo này nữa.”

Sau đó tôi ôm chặt lấy cậu ấy: “Ung thư xương, giai đoạn cuối, không còn sống được bao lâu.” 

Từ Dương điên cuồng đẩy tôi lên xe: “Mình đưa cậu đến bệnh viện chữa trị.” 

Tôi lắc đầu, “Mình mệt mỏi rồi, mình chỉ muốn ngắm nhìn thảo nguyên, ngắm nhìn đàn cừu của cậu thôi, mình không còn sức đi đi lại lại nữa rồi, mình muốn trông thật xinh đẹp và không còn cảm thấy có gì hối tiếc nữa trước khi rời đi.”

Tôi để xe ở khu dịch vụ và lên xe bán tải của Từ Dương.

Tôi ôm lấy Viên Bảo tựa vào ghế sau nghỉ ngơi.

Đường Hạo gọi điện tới, tôi rút sim điện thoại ra và ném ra ngoài cửa sổ.

Từ Dương: “Đường Hạo, cậu ta có biết không?”

“Anh ta không đáng được biết.” 

“Mẹ và anh trai của cậu thì sao?”

“Có lẽ đã từ lâu rồi, họ chỉ là mẹ và anh trai của người khác thôi.” 

Xe dừng lại ở trước lều của Từ Dương, vừa đến nơi thì trời cũng vừa rạng sáng, mặt trời dần dần nhô lên, từ cách đó không xa, ánh sáng yếu ớt xuyên qua bóng tối. 

Đây là lần đầu tiên Viên Bảo nhìn thấy một đồng cỏ rộng lớn như vậy, nó chạy nhảy như điên, lè lưỡi và toát ra niềm vui sướng khắp người.

Tôi nghĩ sẽ thật tốt nếu Viên Bảo của tôi ở lại trên thảo nguyên sau khi tôi ch*t, nơi nó có thể chạy nhảy xung quanh mà không phải lo lắng gì. 

Từ Dương châm một điếu thuốc, vòng khói bị gió thổi bay đi, mắt cậu ấy đỏ loè.

Cuối cùng, cậu ấy dập điếu thuốc và giẫm lên vài lần, “Mẹ ki*p, mẹ ki*p, mẹ ki*p! Diệp Phi, cậu là đồ ngốc à?”

Tôi có chút không nói nên lời, nhưng cậu ấy vẫn kéo tôi vào trong lều, sau đó quay lưng về phía tôi, nghẹn ngào nói: “Diệp Phi, Đường Hạo kia đã hứa với tôi rằng, hắn sẽ chăm sóc thật tốt cho cậu, đây là kết quả của sự quan tâm chăm sóc tốt của hắn sao?”

Tôi cẩn thận kéo tay áo cậu ấy: “ Từ Dương, chúng ta có thể không nhắc đến anh ta nữa được không?”

Tôi và Từ Dương cùng nhau nằm xuống, tay của cậu ấy nắm chặt lấy tay tôi. 

Lòng bàn tay của cậu ấy hơi thô ráp, xoa xoa lấy lòng bàn tay của tôi, mang lại cho tôi cảm giác yên tâm nhất. 

Tôi tựa vào vai của cậu ấy, “Từ Dương, mình yếu đuối lắm phải không?Mình chọn cách trốn tránh, mình không muốn nhìn thấy họ nữa.”

“Không phải đâu, Diệp Phi, cậu không bao giờ có thể đánh thức người đang giả vờ ngủ, đồng thời cậu cũng không thể dùng sức phản kháng để đảo ngược sự thiên vị của mẹ và anh trai cậu. Còn không bằng là cậu nên tháo chạy khỏi bọn họ.”

Cơn đau lại bắt đầu càn quét khắp cơ thể tôi, mặt tôi tái nhợt, với tay lấy thuốc giảm đau từ trong túi ra. 

Viên Bảo nằm ở một bên, khe khẽ nức nở.

Khi Từ Dương đưa thuốc cho tôi, lòng bàn tay cậu ấy run rẩy. 

Tôi gượng cười: “Từ Dương, mình vẫn còn một số việc cần cậu giúp.”

“Từ Dương, mẹ mình luôn nói rằng, mình đã tiêu rất nhiều tiền của chú Đoàn, tiền học phí từ nhỏ đến khi vào đại học, cũng như những chi phí sinh hoạt lúc học đại học và cao học nữa, những năm này mình cũng đã tiết kiệm được không ít, năm mươi vạn tệ này, cậu giúp mình chuyển tới số tài khoản của họ.”

“Từ Dương, cậu là bạn thân nhất của mình đó. Trước lúc ch*t mình vẫn là muốn phiền cậu một chút, mình cảm thấy thực sự áy náy lắm. Trong thẻ đó vẫn còn lại 15 vạn tệ, cứ coi như nó là món quà cuối cùng mà mình để lại cho cậu nhé, được không?” 

Từ Dương nhìn tôi, thở dài nặng nề: “Diệp Phi, số tiền này, không bằng cậu giữ lại để chữa bệnh đi.” 

Tôi lắc đầu: “Từ Dương, mình không còn thời gian nữa rồi.”

Cậu ấy cũng không nói nhiều nữa, chỉ là quay lưng lại phía tôi để lau nước mắt, tôi từ đằng sau ôm lấy cậu ấy, “Từ Dương, mình xin lỗi, thật làm khó cho cậu quá. Cậu là bạn thân nhất của mình. Nếu cậu cảm thấy xui xẻo, mình có thể đi nơi nào khác thật xa để ra đi cũng được.”

“Diệp Phi, cậu là đồ khốn nạn, mình cũng giàu mà, mình có rất nhiều cừu và gia súc, mình cũng có thể trả tiền thuốc men cho cậu, cậu hãy cố gắng chữa trị cho tốt, được không?” 

Tôi xoa tóc cậu ấy với đôi mắt đỏ hoe, “Từ Dương, cậu biết không?Bây giờ ngay cả việc đứng thẳng người thôi mình cũng cảm thấy đau đớn rồi. Mình muốn ra đi một cách đẹp đẽ. Mình không muốn hóa trị, không muốn rụng tóc, càng không muốn ch*t ở thành phố nơi mà có bọn họ.”


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!