1.
“Cậu tới muộn thế, có biết rằng tôi đói lắm không?” Lục Chỉ Hàn mở cửa, sốt ruột nói, tóc mái được cậu ta buộc lại bằng dây thun, lúc nói chuyện còn từng chữ từng chữ một.
Cậu ta đi chân trần, mặc một chiếc áo len dài giản dị, cả người nhìn trông rất lười biếng, không giống như đang đi học một chút nào.
Mùa đông lạnh giá, tôi lạnh đến mức phải xoa xoa hai bàn tay lại, còn tưởng rằng cậu ta mở cửa cho tôi vào để bớt lạnh, ai ngờ đâu cậu ta chặn tôi lại.
“Không được” Cậu ta thờ ơ liếc nhìn giày của tôi rồi nói “Bẩn quá, về đi.”
Cánh cửa đóng sầm lại, tôi lặng lẽ xoay người đi xuống cầu thang.
Ánh đèn trên đường mờ mịt, những bông tuyết trắng trên đường, từng bông rơi xuống, tôi chớp mắt nhìn những mảnh nhỏ rơi trên lông mi, thở ra một luồng khói màu trắng.
Về đến nhà, mẹ tôi còn đang bận rửa bát, thấy tôi về, bà ấy có chút lo lắng hỏi: “Con mang súp tới chưa?”
“Súp gà mẹ nấu mấy tiếng đồng hồ, như vậy chắc được rồi.”
Nói một lúc, bà ấy dường như chợt chú ý tới việc tôi trở về quá sớm, có chút không vui , “Con với Chỉ Hàn không nói chuyện một chút hả, con biết hay không Chỉ Hàn hàng tháng đều phải đi bệnh viện kiểm tra tai, mất rất nhiều chi phí đó, con không tạo quan hệ tốt với nó, bố mẹ nó tìm chúng ta thì phải làm sao….”
Mẹ tôi vẫn tiếp tục huyên thuyên, tôi cũng chỉ biết im lặng, tôi cảm thấy đầu ngón chân lạnh buốt không còn cảm giác gì nữa, tôi cởi giày và tất đã ướt đẫm, rồi im lặng trở về phòng.
Ngày hôm sau khi đến lớp, mũi của tôi đỏ bừng lên vì bị cảm lạnh.
Lục Chỉ Hàn sớm đã ngồi yên vị ở chỗ ngồi của cậu ta, xung quanh là những cô bạn xinh đẹp nổi tiếng của lớp, bọn họ vừa nói chuyện vừa cười đùa. Khi thấy tôi đi ngang qua, bọn họ tỏ ra vẻ không hài lòng, cho đến khi tôi lên tiếng: “Bạn học, làm phiền một chút, đây là chỗ ngồi của tôi.”
Cô nàng xinh đẹp hình như bây giờ mới nhận ra sự hiện diện của tôi, nhìn Lục Chỉ Hàn nhướng mày một cái, sau đó đứng dậy rời đi mà không quay đầu lại.
“Chào buổi sáng.” Tôi nói với bạn cùng bàn Lục Chỉ Hàn, một bên tai cậu ta đeo máy trợ thính, hình như có hừ một tiếng, cũng không biết là cậu ta có nghe thấy hay không.
Thế là tôi lấy bánh mì từ trong cặp sách đưa cho cậu ta, “Ăn sáng đi, nếu cậu không ăn sẽ bị đau dạ dày đó.”
Cậu ta cúi đầu đọc sách, đầu cũng không thèm ngẩng lên, cho đến khi tôi một lần nữa đưa sang, cậu ta hất tay tôi ra, “Cậu phiền phức thật đấy!”
Tôi nhìn chiếc bánh mì rơi xuống đất, các bạn cùng lớp xung quanh dường như đã chú ý đến chúng tôi và bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Ánh mắt của họ như một tấm lưới, bám chặt lấy tôi khiến tôi cảm thấy ngộp thở, tôi nhặt chiếc bánh mì đặt lên bàn rồi lao nhanh vào nhà vệ sinh, bắt đầu nôn.
Cho đến khi tôi quay trở lại lớp học, chiếc bánh mì lại được đưa sang cho Lục Chỉ Hàn, nhìn cậu ta có chút khó chịu, “Tôi đã nói là tôi không thích ăn cái mùi vị này, cậu không cần mang cho tôi.”
“Không phải là tôi mang, là mẹ tôi sợ cậu đau dạ dày.” Tôi bình tĩnh nói, cậu ta sững sờ một lúc, giọng điệu trở lên lạnh lùng hơn, “Vậy thì phiền cậu nói với mẹ cậu một tiếng, tôi không sao, không cần cô ấy quan tâm.”
Trong giờ học, chúng tôi khá hòa thuận, cơ bản là cũng chẳng có gì để trao đổi với nhau cả.
Mãi đến cuối tiết thứ hai, phải đi tập thể dục giữa giờ, Lục Chỉ Hàn sắc mặt đột nhiên tái nhợt, nằm gục xuống bàn.
“Cậu không sao chứ,” Tôi lấy bánh mì và sữa buổi sáng đưa cho cậu ta, “Muốn ăn cái này không?”
“Không cần cậu quan tâm!” Một tay hất tay tôi ra, một tay ôm chặt bụng.
“Xin lỗi, “Tôi lập tức thành khẩn xin lỗi, “Buổi sáng là tôi không đúng, cậu vẫn nên ăn một chút đi, nếu không sẽ ngất mất.”
Đây là sự thật, lần trước Lục Chỉ Hàn vì không ăn cơm nên đã bị đau dạ dày, cậu ta đau không chịu nổi, tôi phải đỡ cậu ta tới phòng y tế, cái người này thế mà còn cắn mạnh vào vai tôi.
Dù cho có bị cách một lớp áo, nhưng vẫn là đau tới mức làm tôi phát khóc, khi về đến nhà vết thương đã sưng tím rồi. Kể từ đó, tôi cũng biết được, nếu Lục Chỉ Hàn khó chịu ở chỗ nào, thì người chịu khổ nhất định sẽ là tôi.
“Hay là cậu uống một chút sữa đi.” Tôi nhét ống hút vào hộp sữa rồi đưa cho cậu ta.
Da của cậu ta vốn đã rất trắng, bây giờ nhìn càng đáng sợ hơn, giống như một con ma cà rồng đã sống hàng nghìn năm vậy.
Lục Chỉ Hàn trừng mắt nhìn tôi, cầm lấy hộp sữa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lạc lõng nhìn vào đám đông ở bên ngoài cửa sổ.
2.
Trong tiết thể dục, Lục Chỉ Hàn đang chơi bóng rổ với một nhóm nam sinh, tôi cầm vở bài tập về nhà ngồi một góc trên hàng ghế khán giả.
Đợi bóng tới, rồi chạy đi nhặt bóng.
Đám nam sinh kia lúc nhìn thấy tôi thì phá lên cười, đùa giỡn đẩy Lục Chỉ Hàn, “Này, bạn gái nhỏ của cậu ngày ngày đều ngoan ngoãn đi theo cậu nhỉ.”
Lục Chỉ Hàn tức giận ném bóng vào rổ mà không thèm quay đầu lại, giọng điệu lạnh lùng nói: “Đừng nói bừa, tôi và cậu ta chẳng có quan hệ gì cả.”
Sau khi nhặt bóng xong, tôi quay lại làm bài tập về nhà. Đối với tôi bây giờ, không gì quan trọng hơn việc có thể đậu vào một trường đại học tốt.
Các nữ sinh gần đó đang ngồi thành một nhóm, họ tụ tập chơi điện thoại và trò chuyện về những chàng trai mà họ thích.
Cái tên tôi nghe nhắc đến nhiều nhất là Lục Chỉ Hàn, họ rất ngưỡng mộ thành tích học tập của cậu ta. Họ thích vẻ ngoài bắt mắt của cậu ta và đặt khá nhiều kỳ vọng về gia cảnh của Lục Chỉ Hàn.
Chỉ là bọn họ đều không thể hiểu được, Lục Chỉ Hàn rốt cuộc là người như thế nào.
Trong lúc đang tám chuyện, chủ đề của bọn họ đột nhiên thay đổi, một cô gái nhỏ nhẹ hỏi: “Lý Hoan Hoan là gì của Lục Chỉ Hàn, tại sao suốt ngày đều kè kè cạnh cậu ấy vậy.”
“Còn có thể là gì,” Một cô gái khác đang chơi điện thoại bỗng ngước mắt lên, “Chắc chắn là họ hàng xa nghèo đói, thấy nhà của Lục Chỉ Hàn có tiền nên bíu vào, bỏ không bỏ được. Vẫn là Lục Chỉ Hàn tốt bụng, không hề rõ ràng từ chối cô ta.”
“Có lẽ nào Lý Hoan Hoan đang theo đuổi Lục Chỉ Hàn không?”
“Làm sao có thể,” Bọn họ líu ríu, “Lục Chỉ Hàn đối với người mà cậu ấy không thích đều luôn giữ khoảng cách mà. Hơn nữa, làm sao cô ta dám?”
Tôi cắn miếng bánh mì buổi sáng còn thừa và tránh xa bọn họ.
Lục Chỉ Hàn và những nam sinh khác vẫn đang chơi bóng rổ trên sân. Tư thế mạnh mẽ như đại bàng sắp nhảy lên cao, chỉ còn tôi ngồi đấy, nhìn lên bầu trời xanh và cảm thấy nó cao đến mức tôi không thể với tới được.
Tan học, tôi thu dọn cặp sách, Lục Chỉ Hàn ném mạnh cặp sách của cậu ta lên bàn tôi.
“Giao cho cậu, đợi đến tối thì mang qua cho tôi.”
Tôi hỏi cậu ta, “Cậu muốn đi đâu?”
Cậu ta không nói gì mà đi thẳng ra khỏi lớp, rời đi cùng vài người bạn tốt của cậu ta.
Buổi tối tôi mang cơm qua, đứng ở cửa nhà Lục Chỉ Hàn đợi rất lâu, chuông cửa cứ reo mãi không ngừng nhưng không có ai ra mở cửa.
Tôi đi xuống cầu thang, đi vòng sang lối bên kia thì nhìn thấy phòng của cậu ta vẫn chưa bật đèn, một mảng tối như mực.
Tôi giậm giậm chân, sương trắng làm mờ đi cặp kính của tôi, cuối cùng thì vẫn là nên quay về.
Buổi tối, lúc tôi đang làm bài tập, điện thoại đột nhiên kêu lên.
Ngay khi tôi nhấc máy, phía bên kia ồn ào truyền tới tiếng nhạc xập xình, và tiếng của ai đó hét lớn từ đầu dây bên kia.
“Lục Chỉ Hàn…” Tôi không chắc chắn hỏi, phía bên kia vẫn như cũ không có lời hồi đáp.
Tôi đang định cúp máy thì phía bên kia đột nhiên vang lên một giọng nói lớn: “Lục Chỉ Hàn, cậu say rồi à?”
“Vậy cậu ở đây nghỉ một chút đi, bọn tôi chơi tiếp nhé.”
Điện thoại hình như bị ném ra ngoài, phát ra âm thanh ma sát chói tai. sau đó có người trả lời điện thoại. “Xin chào, tôi là nhân viên phục vụ của quán này, xin hỏi, chị là lý Hoan Hoan phải không ạ?”
……………
Không lâu sau thì truyền tới tiếng “ Bíppp” , điện thoại bị ngắt rồi.
Tôi ngơ ngác ngồi nhìn vở bài tập một lúc, rồi thu dọn bàn học lại. Mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.
“Con muốn đi đâu, muộn lắm rồi đó.”
“Lục Chỉ Hàn có chút khó chịu, con đi xem cậu ấy thế nào.”
“Ừm, vậy con đi cẩn thận nhé.”
Tôi đóng cửa lại, ra ngoài bắt tắc xi và đi thẳng tới địa chỉ mà người phục vụ đã nói.
Không dễ dàng gì mới có thể tới được địa chỉ mà người phục vụ đó nói, ngay khi cánh cửa được mở ra, tôi đi vào nhìn thấy những người phụ nữ trang điểm đậm, có vẻ như say rượu, đang ngồi cạnh Lục Chỉ Hàn, và cố gắng chạm vào cậu ấy.
“Cút ra.” Lục Chỉ Hàn ôm đầu, mặt đỏ bừng, bởi vì say rượu nên giọng nói rất trầm, trông giống như một con mèo con, không có vẻ kiên nhẫn gì cả.
Thấy những người phụ nữ đó ngày càng phấn khích hơn, tôi lập tức chạy tới, “Xin lỗi, bạn trai tôi say rượu, tôi tới đón anh ấy.”
Tôi vừa nói vừa ngồi xuống kéo tay cậu ta, không để cho Lục Chỉ Hàn loạn cử động
“Thật hay giả vậy?” Các cô gái nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, lúc này, Lục Chỉ Hàn giống như cảm nhận được mùi hương quen thuộc, mũi cậu ta cử động, đột nhiên ngã vào người tôi.
Một đầu đầy tóc áp sát vào cổ tôi, hơi thở ấm áp không ngừng phả vào xương quai xanh.
Có chút ngứa ngáy, tôi vặn người khó chịu, nở một nụ cười khô khan với những người đó “Vẫn còn có chuyện gì sao?”
Đợi bọn họ đi rồi, tôi đẩy Lục Chỉ Hàn ra, cả người nặng nề của cậu ta ngã xuống ghế sô pha, sau đó lại nảy dậy.
“Mẹ kiếp.” Tôi nghe được cậu ta mơ hồ lẩm bẩm một câu.
Tôi ngồi một lúc, đợi cơ thể ấm lên, nhắn tin cho bạn của Lục Chỉ Hàn rồi đỡ cậu ta rời đi.
Lúc đi ra ngoài, taxi đã đặt cũng vừa hay tới. Cuối cùng tôi cũng có thể đưa cậu ta ngồi an tọa ở ghế sau, vừa định bước sang ghế phụ thì tay của tôi đột nhiên bị nắm lấy.
Tôi cúi đầu nhìn cậu ta một cái, cạy từng ngón tay của cậu ta ra, rồi đi lên phía trước ngồi. “Bác tài, đi thôi ạ.”
Khi về tới nhà, mẹ tôi lại làm một trận ầm ĩ hết cả lên, vội vàng chạy tới chỗ của Lục Chỉ Hàn. Tôi cố gắng đỡ cậu ta nằm lên giường, lấy một cái chăn rồi đi ra ghế sô pha ở phòng khách ngủ.
Ngày hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng ồn ào của máy sấy tóc, nhìn điện thoại thì thấy đã 6h, sớm hơn nửa tiếng so với đồng hồ báo thức tôi đã đặt.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Lục Chỉ Hàn đã tắm xong và đang sấy tóc.
Mẹ tôi từ trong bếp lần lượt bê các món ăn ra, trên bàn có mì xào, bánh mì, sữa…ai không biết lại cứ nghĩ hôm nay là ngày lễ gì đó.
“Chỉ Hàn, mau tới ăn đi.” Bà ấy tha thiết chào mời, và liếc một cái về phía tôi vẫn đang nằm trên ghế . “Mau dậy chuẩn bị đi rồi ra đây ăn.”
Lục Chỉ Hàn lắc nhẹ tóc, tóc mái không hất lên cao, nhìn trông có vẻ khá trẻ con, không còn mang dáng vẻ lạnh lùng khó gần như ở trường nữa.
Cậu ta lạnh nhạt gật đầu, ngồi xuống bàn ăn và bắt đầu ăn sáng.
Tôi vội vàng dậy đánh răng rửa mặt, khi tôi bước ra ngoài thì Lục Chỉ Hàn cơ bản đã ăn xong rồi.
Cậu ta lấy một tờ giấy lau miệng, rồi liếc nhìn tôi “Cậu cầm cặp đến trường cho tôi.”
Nói dứt lời liền đứng dậy rời đi.
3.
Tới lớp, vừa bước vào cửa tôi đã nhìn thấy một nữ sinh xinh đẹp đang ngồi tại chỗ ngồi của mình, nhưng mà lần này không giống như lần trước, Lục Chỉ Hàn ngược lại không hề từ chối, mà còn cùng cô ấy nói chuyện cười đùa rất vui vẻ. Tôi vẫn như thường lệ đi tới và nhắc nhở nữ sinh, “Xin lỗi, đây là chỗ ngồi của tôi.”
Cô ấy gật đầu với tôi, rồi nói với Lục Chỉ Hàn một tiếng tạm biệt, sau đó trở về lớp học của mình.
Người vừa mới rời đi, nụ cười của Lục Chỉ Hàn nhạt dần, cậu ta ném cây bút lên bàn và nói với tôi : “Vứt đi.”
Giọng cậu ta có vẻ rất không vui, tôi biết đó là vì cậu ta bị mắc chứng sạch sẽ. Lục Chỉ Hàn ghét nhất là người khác động vào đồ của cậu ta, dù có đắt tiền đến đâu, thì cậu ta cũng đều cảm thấy ghê tởm.
Tôi nhớ là trước đây có người vô tình chạm vào điện thoại của cậu ta, không nói câu nào, cậu ta liền quay lại phía tôi, bảo tôi vứt điện thoại vào thùng rác.
Lần đó tôi thấy quá tiếc chiếc điện thoại nên đã lén lút giữ nó lại. Khi bị Lục Chỉ Hàn phát hiện ra việc này, cậu ta đã đi mua hơn 10 chiếc điện thoại và đập nát từng chiếc một trước mặt tôi.
“Còn muốn giữ lại đúng không?” Cậu ta bình tĩnh nhìn tôi, tôi chắp đôi bàn tay run rẩy ra sau lưng, và trả lời cậu ta từng chữ một. “Không giữ nữa.”
Tiết học cuối cùng của buổi sáng, thầy chủ nhiệm bước vào lớp cùng với một bản danh sách, tôi biết đó là kết quả của kỳ thi tháng này
“Đã có thành tích của tháng này rồi, thầy sẽ chỉ đọc một vài thứ hạng của lớp thôi, còn lại thì lớp trưởng sẽ phát kết quả cho các em.”
“Đứng thứ nhất, Lục Chỉ Hàn, xếp hạng nhất toàn khối.”
…..
“Đứng thứ 10, Lý Hoan Hoan, xếp hạng 50 toàn khối.”
Thầy chủ nhiệm đọc liên tiếp vài cái tên, sau đó tới người thứ mười thì xuất hiện tên của tôi.
Tôi cúi thấp đầu nhìn xuống bài thi thấp hơn lần trước 10 điểm , vô thức cuộn tròn tay lại.
Ở bên cạnh, Lục Chỉ Hàn vẫn đang than nhiên xoay chiếc bút máy ở trên tay một cách chán nản, không cần nhìn cũng biết được bài thi toán của cậu ta đạt được điểm tuyệt đối.
Đây là sự khác biệt giữa thiên tài và người bình thường, đây là kết quả mà tôi đã dùng hết khả năng của mình mới có thể đạt được, còn đối với cậu ta, thì dễ như trở bàn tay.
“ Vấn đề trước đây tôi nhắc, cậu suy nghĩ cậu nghĩ tới đâu rồi?” Cậu ta đột nhiên quay sang hỏi tôi.
“Suy nghĩ nên thi vào trường đại học nào sao?” Tôi đối mặt với ánh mắt nặng nề của cậu ta rồi từ từ lắc đầu.
“Vẫn còn quá sớm, tôi vẫn chưa quyết định.”
“Sớm sao?” Cậu ta nhíu mày, “Nhưng chúng ta cũng đã năm 2 trung học rồi.”
Tôi im lặng một lúc, “Chuyện này để sau rồi nói đi.”
Không khí yên tĩnh được mấy giây, bầu không khí trở lên có chút căng thẳng, cậu ta quay đầu lại, mặt không cảm xúc nói ra một câu “Đừng quên những gì cậu đã nói.”
Tôi thất thần nhìn bài thi đang cầm trên tay, trong kí ức, một cô bé đang nghiến chặt răng, hai mắt đỏ hoe lên vì khóc, nắm chặt tay cậu bé nằm trên giường bệnh, nói từng chữ từng chữ một “Lục Chỉ Hàn, tôi sẽ bảo vệ cậu cả đời này.”
“Tôi chưa từng quên, là cậu quên rồi….”
Để lại một bình luận