Góc Của Chan

VÀO NĂM THỨ BA SAU KHI TÔI VÀ TRÚC MÃ KẾT HÔN – CHƯƠNG 1

1

Mọi chuyện bắt đầu trở nên hỗn loạn khi tôi đến công ty tìm Chu Mục.

Cánh cửa thang máy vừa mở ra.

Tiếng chửi bới xen lẫn tiếng đánh đấm vang lên.

Đó là tiếng của mẹ Chu Mục.

“Chu Mục đã kết hôn rồi, tại sao cô còn quay lại?!”

“Mẹ cô đã cướp bố Chu Mục, giờ cô lại quay về cướp con trai tôi sao?”

“Đồ tiện nhân!”

Đó là lần đầu tiên tôi thấy mẹ Tống, người vốn cả đời luôn nhã nhặn, lịch thiệp, lại trở nên mất kiểm soát và điên cuồng đến như vậy.”

Chu Mục siết chặt vòng tay, che chở cho người con gái trong lòng.

Như thể đang bảo vệ một báu vật vô giá.

Tôi mở miệng định gọi anh ta: “Chu…”

Bỗng nhiên, có ai đó đẩy tôi, cánh tay va vào góc bàn, câu nói chưa kịp dứt đã biến thành tiếng kêu đau đớn: “Á!”

Chu Mục nhìn về phía tôi, nhanh chóng gạt người trong lòng ra, dường như muốn chạy đến đỡ tôi.

Nhưng ngay giây sau, khi thấy mẹ Tống tiện tay cầm chậu cây cảnh.

Anh không chút do dự quay người lại, một lần nữa che chắn cho cô gái kia.

Chậu hoa rơi trúng đầu anh.

Khoảnh khắc máu trên đầu Chu Mục chảy xuống.

Không gian xung quanh lập tức ồn ào.

Tôi nghe thấy giọng mẹ Tống đau xót gọi tên anh: “Tiểu Mục!”

Cô gái trong vòng tay anh khóc nức nở: “Anh không sao chứ, A Mục?”

Và cả giọng Chu Mục, nhẹ nhàng như tiếng thở dài:

“Em không sao là tốt rồi…”

2

Vở kịch kết thúc khi Chu Mục ngất đi và được đưa vào bệnh viện.

Trước khi rời đi, anh nắm tay tôi, cuối cùng chỉ khẽ gọi một tiếng: “Tiểu…”

Mẹ Tống ở bên cạnh nói sẽ về nhà giải thích mọi chuyện với tôi, bảo tôi đến bệnh viện thăm Chu Mục trước.

Trời đã về chiều.

Khi tôi đến, Trình Chỉ, bạn của Chu Mục, đang đứng trước cửa phòng bệnh.

Vừa thấy tôi, cậu ấy định mở lời.

Nhưng tôi đã siết chặt cổ tay cậu ấy.

Trình Chỉ nhăn mặt, im lặng.

Cửa phòng bệnh chỉ khép hờ.

Tôi nghe thấy.

Giọng cô gái bên trong nũng nịu:

“Anh ăn một miếng đi mà, em đã học làm món này chỉ vì anh đấy.”

Chu Mục cúi mặt, thở dài nhè nhẹ: “Vi Vi, em không cần…”

Chưa nói hết câu, đôi mắt cô gái trẻ đã long lanh nước.

Vẻ đáng thương khiến người ta phải mủi lòng.

Chu Mục im lặng, ngoan ngoãn ăn muỗng cháo cô ta đút.

Tôi không bỏ lỡ vẻ đau đớn thoáng qua trên mặt anh.

Bị bỏng rồi.

“Vi Vi” có vẻ không phải là người biết chăm sóc người khác.

Trình Chỉ dùng tay kia kéo vạt áo tôi, vẻ mặt buồn bã.

Tôi buông tay, cổ tay cậu ấy đã đỏ ửng.

“Xin lỗi…”

“Không sao đâu, chị dâu… à, cô ấy là…”

“Tôi biết rồi.”

Cậu ấy sững người, còn muốn nói gì đó.

Thì tiếng trong phòng bệnh đột nhiên lớn hơn, Trần Vi hình như đang khóc.

“Vì em không yên lòng về anh!”

“Anh vì em mà bị thương, chẳng lẽ em không có quyền quan tâm anh sao!”

“A Mục…”

“Chúng ta rõ ràng, rõ ràng…”

“Yêu nhau đến thế.”

Trong phòng có tiếng quần áo cọ xát, Chu Mục hình như đã ôm lấy cô ta.

Giọng nói trong phòng bệnh lại trở nên nhỏ dần, như lời thủ thỉ của đôi tình nhân.

“Chị dâu.”

Trình Chỉ lại gọi tôi một tiếng, giọng hơi run.

“Chị đừng khóc.”

Đưa tay lên má, tôi mới biết nước mắt đã tuôn rơi thành dòng.

Thật xấu hổ.

Tôi cúi đầu, che đi đôi mắt đẫm lệ.

“Tôi đi đây.”

Tôi và Chu Mục kết hôn chớp nhoáng cách đây ba năm.

Lúc đó tôi học xong về nước, bố mẹ tổ chức tiệc mừng.

Chu Mục lái xe đến đón tôi.

Tiếng nhạc không lời trong xe cũng không thể xua đi sự gượng gạo sau ba năm xa cách.

Cả sự hồi hộp khi được ở riêng với người mình thầm mến bấy lâu.

Trên đường, chúng tôi nói chuyện vu vơ.

Gần đến nơi, dây an toàn bỗng nhiên bị kẹt.

Tôi luống cuống tay chân.

Chu Mục bật cười, cúi người qua tháo giúp tôi.

Mùi đàn hương thoang thoảng quấn quýt trên đầu mũi.

Cả người tôi cứng đờ.

Khi Chu Mục ngước lên nhìn thấy vẻ mặt tôi, anh đưa tay xoa tóc tôi:

“Mấy năm không gặp, sao lại xa lạ thế này.”

“Hồi bé chẳng phải còn nói muốn gả cho anh sao?”

Chu Mục hiếm khi đùa kiểu này.

Mặt tôi nóng bừng như sắp nổ tung, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cảm giác không chân thật đó cứ kéo dài cho đến giữa buổi tiệc.

Anh cầm một bó hoa, tỏ tình với tôi trước mặt hai bên gia đình.

Dưới ánh đèn lấp lánh rực rỡ.

Chàng trai tôi đã yêu thầm hơn mười năm, đôi mắt sáng lấp lánh, khoé môi cong lên nụ cười dịu dàng.

“Anh cuối cùng cũng chờ được em về rồi.”

“Tiểu Cẩm.”

Giấc mơ thời thiếu nữ tôi đã mơ không biết bao nhiêu lần.

Cứ thế, trở thành hiện thực.

Lúc đó tôi nghĩ.

Tôi chắc chắn là người hạnh phúc nhất, hạnh phúc nhất trên thế giới này.

5

Cuộc sống sau hôn nhân cũng khá ngọt ngào.

Chu Mục rất biết cách chăm sóc người khác.

Nước đường gừng mỗi kỳ kinh nguyệt, ở bên cạnh chăm sóc không rời khi tôi ốm, và cả sự quan tâm chu đáo đến từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống.

Tôi chỉ nghĩ, anh ấy tốt với mình như vậy.

Tôi cũng phải tốt với anh ấy hơn.

Sau này tôi mới biết.

Tất cả những sự dịu dàng ấy đều là tính cách tốt mà anh đã rèn luyện dần dần vì Trần Vi.

Nếu không phải bạn bè vô tình lướt thấy rồi chia sẻ cho tôi bài viết kia.

Có lẽ tôi đã bị lừa dối cả đời.

6

“Tôi lỡ yêu con gái của bồ bố mình, phải làm sao đây?”

“Tôi biết là không nên, nhưng tôi không thể ngăn được trái tim mình rung động.”

“Em ấy rất dễ thương, như một đứa trẻ, lúc nào cũng ôm tôi làm nũng, nói muốn ở bên tôi cả đời.”

“Chuyện của chúng tôi bị mẹ tôi phát hiện, bà ấy không đồng ý chúng tôi ở bên nhau.”

“Khi tôi ở bên W, mẹ tôi dọa tự tử, ép chúng tôi chia tay.”

“Tôi không muốn làm mẹ buồn.”

“Nhưng tôi cũng không muốn làm W đau khổ.”

— “Chủ thớt bị điên rồi à? Mẹ bạn sẽ đau lòng đến mức nào?”

— “Ủng hộ chủ thớt, yêu nhau sao phải chia ly?”

“Mẹ tôi ép quá.”

“Bà ấy cầm dao hỏi tôi, rốt cuộc chọn W hay chọn bà ấy.”

“Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra mẹ dường như đã già đi rất nhiều.”

“Tôi không thể làm mẹ buồn lòng.”

— “Vậy W thì sao! Chẳng phải bạn nói sẽ ở bên cô ấy cả đời sao?”

— “Đừng làm mẹ buồn nữa.”

“Tôi và W đã chia tay.”

“Mẹ tôi vẫn lo lắng, bà giục tôi kết hôn sớm.”

“Cô em thanh mai trúc mã nhà hàng xóm sắp du học về rồi, mẹ cô ấy thường nói, cô ấy rất thích tôi.”

“Mẹ tôi nói tôi mau kết hôn đi.”

“Tôi đã cầu hôn cô em thanh mai.”

— “? Chủ thớt đang làm cái quái gì vậy??”

— “Chủ thớt lại làm thêm một người đau khổ rồi đấy.”

— “W thì sao! Người bạn có lỗi nhất chính là cô ấy!”

— “Đừng có kết thúc be mà, đừng có be mà, đừng có be mà huhu.”

Bài viết này, cuối cùng kết thúc bằng câu trả lời của chủ bài viết cho một câu hỏi.

Anh nói hôm nay anh kết hôn rồi.

Từ giờ anh là chồng của người khác.

Có người hỏi anh: Thế W thì sao? Anh còn yêu cô ấy không?

Anh trả lời—

Có.

Ngày trả lời câu hỏi đó, là ngày 14 tháng 7 năm 2022 lúc 10:15 sáng.

Đó là ngày tôi và Chu Mục tổ chức đám cưới.

Mười giờ sáng.

Tôi ngồi trong phòng, mặc chiếc váy cưới lộng lẫy, trang điểm thật xinh đẹp.

Người bạn thân nhất của tôi đứng ở cửa, chờ chú rể đến rước dâu.

Lúc đó tôi đã nghĩ.

Sắp tới tôi sẽ kết hôn với người mình yêu suốt mười năm.

Thật tuyệt vời.

7

Ngày hôm đó Chu Mục về rất muộn.

Khi đọc xong bài viết, nước mắt tôi đã tuôn rơi ướt đẫm mặt.

Không khí trong phòng dường như trở nên loãng đi, khiến tôi khó thở.

Tôi muốn xuống vườn hoa ở tầng dưới để hít thở một chút.

Giữa những bóng cây đung đưa.

Bóng người từ xa lại quen thuộc đến vậy.

Chu Mục đứng dưới cột đèn đường, Trần Vi ngước nhìn anh nói chuyện, hai người đứng rất gần nhau.

“Vi Vi.”

“Không thể thế này nữa.”

“Anh… anh đã kết hôn rồi…”

“Cô ấy là một người rất tốt, anh không thể phụ lòng cô ấy.”

Ánh đèn đường mờ ảo chiếu lên mặt Trần Vi, làm đường nét của cô ta trở nên dịu dàng hơn.

Cô ta dường như sắp khóc, nhưng lại cố tỏ ra mạnh mẽ, kìm nén không để nước mắt rơi.

“Em biết.”

“Em chỉ là không quên được anh, nên mới muốn về nước.”

“Được làm việc ở công ty anh, ngày nào cũng được nhìn thấy anh đã là quá tốt rồi.”

“Em không nên tham lam.”

“A Mục…”

“Em sẽ kiềm chế bản thân.”

Câu cuối cùng rời rạc không thành tiếng.

Khoảnh khắc nước mắt Trần Vi rơi xuống.

Tôi thấy rõ sự đau lòng trong ánh mắt của Chu Mục.

Khi chính bản thân anh còn chưa kịp phản ứng, anh đã ôm Trần Vi vào lòng an ủi.

Thật quen thuộc.

Bởi vì mỗi khi tôi khóc.

Anh cũng từng ôm tôi vào lòng như vậy rất nhiều lần.

Nhẹ nhàng lau đi nước mắt của tôi, rồi dỗ dành tôi.

Sau mỗi lần buồn, tôi luôn nhận được quà từ Chu Mục.

Như một đứa trẻ vậy.

Tôi luôn nói: “Lần sau không cần đâu.”

Anh chỉ ôm tôi, mỉm cười dịu dàng:

“Để Tiểu Cẩm vui, anh làm gì cũng được.”

Gió rít bên tai.

Nhưng tôi lại nghe rõ mồn một tiếng trái tim mình tan vỡ.

Ngày hôm đó.

Từ khao khát lao đến chất vấn Chu Mục ngay lập tức.

Đến việc một mình suy sụp khóc nấc.

Rồi sau đó, bình tĩnh lựa chọn một con đường khác.

Tác thành cho tình yêu của họ ư?

Trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế.

8

Ra khỏi bệnh viện, tôi không về nhà.

Mà lái xe đến nhà bố mẹ.

Mẹ mở cửa, sững lại một chút, rồi cười rạng rỡ: “Sao tự nhiên lại về thế này?”

Tôi gượng cười: “Tự nhiên nhớ bố mẹ.”

Mẹ nhìn ra phía sau tôi: “Chu Mục đâu? Nó không về cùng con à?”

“Anh ấy nhập viện rồi.”

“Nhập viện!? Có chuyện gì thế?”

“Bị va đầu một chút, bác sĩ nói không sao.”

Tôi giấu đi chuyện của mẹ Tống.

“Sao không ở lại chăm thằng bé?”

Mẹ cười tinh nghịch.

Bà luôn là người cởi mở, biết rõ tôi thích Chu Mục nhưng giả vờ không biết, còn ngấm ngầm “tiếp thị” tôi trước mặt Chu Mục.

“Tiểu Cẩm, thầm yêu nhiều năm cuối cùng cũng được toại nguyện.”

“Phải nắm chặt tay nhé.”

Không phải.

Hoàn toàn không phải toại nguyện.

Tôi cũng vừa mới biết.

Sự may mắn mà tôi từng nghĩ.

Chỉ là sự “tạm bợ” của Chu Mục khi không cưới được người mình yêu.

Từ nhỏ tôi đã rất thích Chu Mục.

Bố mẹ tôi luôn bận rộn.

Chu Mục tan học về, thấy tôi ngồi xổm trước cửa đợi bố mẹ, liền dắt tôi về nhà.

Dạy tôi làm bài tập, hoặc xem phim hoạt hình cùng tôi.

Hôm đó, mãi đến khuya bố mẹ cũng chưa về.

Tôi ngủ quên trong phòng Chu Mục khi đang xem truyện tranh, giật mình tỉnh dậy thì ngoài cửa sổ sấm chớp ầm ầm, sấm rạch ngang trời.

Tôi gặp ác mộng, lại bị tiếng sấm dọa.

Khóc gào đòi tìm bố mẹ.

Chu Mục từ phòng bên cạnh chạy vào, một chiếc dép bị rơi mất.

“Tiểu Cẩm!”

Nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt, Chu Mục không nhịn được bật cười.

Anh lấy khăn ướt giúp tôi lau mặt, vừa lau vừa an ủi:

“Không sao rồi, không sao rồi.”

“Chỉ là mơ thôi.”

Nhưng anh càng dỗ dành, nước mắt tôi lại càng rơi nhiều hơn.

Sau đó khóc mệt quá, lơ mơ ngủ thiếp đi.

Tôi vẫn nắm chặt tay Chu Mục không buông.

Chỉ nhớ anh đứng bên giường, nói rằng anh sẽ ở bên tôi.

“Anh sẽ ở bên em mãi mãi không?”

“Ừm.”

“Sẽ mãi mãi mãi mãi ở bên em không?”

“Ừm.”

Thật ra tôi biết, những lời nói ra tùy tiện không đáng tin.

Nhưng nếu tình cảm có thể kiểm soát được.

Thì tôi cũng đã không như con thiêu thân, yêu anh nhiều năm đến vậy.

9

Tôi không đến bệnh viện thăm Chu Mục nữa.

Khi anh hỏi, tôi chỉ nói mình đã về nhà bố mẹ.

Vết thương trên đầu Chu Mục không nghiêm trọng.

Mấy ngày sau anh đã xuất viện.

Hôm đó trùng ngày Tết Dương lịch, anh lái xe đến đón tôi về nhà ăn cơm.

Đứng trước cửa, dáng người anh thanh tao như cây trúc, khi thấy tôi, mắt anh ánh lên nụ cười.

Vẻ dịu dàng, hệt như ngày xưa.

“Tiểu Cẩm, hôm nay em đẹp quá.”

Chu Mục chưa bao giờ tiếc lời khen tôi.

Ngày trước tôi thấy ngại, nhưng nghe nhiều thành quen, ngược lại càng tự tin hơn.

Và cũng càng yêu anh nhiều hơn.

Tôi cúi đầu tránh ánh mắt anh.

“Đi thôi.”

Chu Mục sững lại một chút.

Rồi lễ phép chào tạm biệt bố mẹ tôi.

Sau khi bình tĩnh lại, mẹ Tống vẫn là một người lớn hiền hậu như ngày nào.

Chuyện hôm đó bà không muốn nói nhiều, tôi cũng giả vờ quên.

Bà thấy tôi thì rất vui, nắm tay tôi:

“Tiểu Cẩm, mẹ mua cho con vài món dây chuyền vòng tay, qua thử xem nào.”

“Bếp cứ để cho hai bố con họ lo liệu.”

Chu Mục giúp tôi treo áo khoác lên giá, cười với tôi: “Em ở bên mẹ đi.”

Những món trang sức mẹ Tống mua lấp lánh, dưới ánh đèn rực rỡ đến chói mắt.

Bà thử từng món cho tôi, món nào cũng khen: “Rất hợp với con.”

Thử xong món cuối cùng, cơm cũng đã nấu xong.

Bữa cơm trên bàn tràn ngập tiếng cười.

Nhưng lại như được phủ một lớp dầu.

Mỗi người đều che giấu điều gì đó.

Khoảnh khắc cửa có tiếng gõ.

Tôi đi ra mở cửa nhanh hơn cả Chu Mục.

Vị khách không mời mà đến đứng ngoài cửa—

Là Trần Vi.

10

Trần Vi có vẻ đi rất vội, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Trong lúc tôi sững người, Chu Mục đã đi tới: “Tiểu Cẩm…”

“Chu Mục!”

Ngay khi thấy Chu Mục sau lưng tôi, nước mắt Trần Vi đã tuôn rơi.

“Anh đi đâu vậy?”

“Xuất viện mà không nói với em một tiếng, anh có biết em lo lắng thế nào không!”

Tôi quay đầu nhìn Chu Mục.

Anh cố giữ vẻ bình tĩnh, ho nhẹ một tiếng.

“Chu Mục.” Tôi nhìn anh, “Cô ấy là ai?”

Chu Mục không nói gì.

Trần Vi đẩy tôi ra, vội vàng chạy đến bên anh.

Bố mẹ chồng ngồi ở bàn ăn cũng nhìn thấy Trần Vi.

Tôi thấy mặt mẹ Tống biến sắc ngay lập tức.

“Con…”

Bố Chu ngồi bên cạnh, lập tức siết chặt vai bà.

“Đây là con gái của bạn bố.”

“Trước đây là bạn tốt của Tiểu Mục.”

“Thật sao?” Tôi cười nhẹ.

Tôi và Chu Mục là thanh mai trúc mã hơn mười năm.

“Con chưa từng thấy cô ấy.”

“À… là bạn Tiểu Mục quen trong mấy năm con đi du học.”

Tôi cười, cũng không vạch trần lời nói dối của ông.

“Đã đến rồi thì ăn cơm cùng đi.”

Bố Chu vừa nói, vừa thêm một bát cơm và một chiếc ghế cho Trần Vi.

Vốn là ngày gia đình đoàn tụ, nhưng lại đột nhiên bị một người ngoài xen vào.

Trần Vi ngồi bên cạnh Chu Mục.

Trước mặt mẹ Tống, liên tục gắp thức ăn cho anh, thái độ vô cùng thân mật.

Khi cô ta lại gắp một miếng nấm, định bỏ vào bát Chu Mục, tôi đã chặn lại.

“Anh ấy không thích ăn cái này.”

Tôi nhìn Trần Vi, mặt bình thản.

Tiện thể còn gắp luôn cả miếng cà rốt mà cô ấy định gắp cho Chu Mục:

“Anh ấy bị dị ứng cà rốt.”

Nụ cười trên mặt Trần Vi lập tức cứng lại.

Không khí cũng trở nên ngưng đọng.

“Không sao đâu.”

Chu Mục đột nhiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngượng nghịu.

Như để chứng minh rằng anh thật sự không bận tâm, anh còn gắp cho Trần Vi một con tôm luộc.

Món được nhắc đến trong bài viết kia.

Món W thích ăn nhất.

Vẻ bẽ mặt của Trần Vi biến mất, thay vào đó là sự vui mừng.

“Anh vẫn nhớ em thích nhất…”

Chu Mục dường như chợt nhận ra điều gì đó, cũng gắp cho tôi một miếng.

“Tiểu Cẩm, em ăn thử cái này xem, ngon lắm.”

Nhưng tôi không thích ăn.

Tôi thích tôm rang muối, tôm rim, tôm nướng.

Chỉ không thích tôm luộc.

Tôi nhìn Trần Vi chấm tôm vào nước sốt, cắn một miếng, mặt tràn ngập hạnh phúc.

Bỗng nhiên tôi nhận ra, người được yêu chiều luôn có thể làm càn.

Giống như Chu Mục đối với Trần Vi.

Giống như tôi đối với Chu Mục.

Cơm trong miệng bỗng trở nên khó nuốt, khiến tôi không còn hứng thú với những món khác nữa.

Tôi đặt bát đũa xuống: “Buổi tối con còn có việc, con đi trước đây.”

“Đi đâu? Có cần anh đưa không?”

Chu Mục hỏi.

Tôi nhìn anh, nhưng ánh mắt lại liếc thấy dưới gầm bàn, tay Trần Vi từ từ đặt lên tay anh.

“Không cần đâu.”

Tôi đứng dậy, rời đi ngay lập tức.

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!