Góc Của Chan

TÌNH YÊU TỪ NGÀN KIẾP – CHƯƠNG 2

5

Trước khi rời đi ra khỏi nhà, tôi cau mày nhặt chiếc cà vạt màu đỏ từ dưới đất lên, gói gọn nó vào một chiếc túi nhựa màu đen và sau đó đi ném nó vào thùng rác ở tầng dưới tầng.

Còn bên này sau khi chuẩn bị đầy đủ đồ đạc, Phí Chân đã phụ trách lái xe chở tôi về quê, còn tôi thì nghỉ ngơi ở ghế sau.

Sau khoảng bốn giờ lái xe liên tục, cuối cùng thì chúng tôi cũng đến được một ngôi làng nhỏ ở vùng quê hẻo lánh mà tôi sinh ra.

Tôi lo lắng nhìn vào gương chiếu hậu bên cạnh xe, chỉnh lại bộ quần áo mùa thu màu trắng cao cổ của mình, chỉ mong sao bố mẹ đừng nhìn thấy vết bầm tím trên cổ của tôi.

“Không còn vấn đề gì rồi, em cười một cái, các cô cậu nhất định sẽ không để ý nhiều”

Phí Chân nhẹ nhàng an ủi tôi để không phải quá lo lắng về việc đó.

Tôi nhếch khóe môi cười đáp lại anh một cách rất miễu cưỡng.

Tiếp theo sau đó, tôi gõ một dòng tin nhắn trên điện thoại di động đưa cho anh “Phí Chân, anh nhớ giải thích hộ em, chỉ cần anh nói rằng gần đây em quá bận rộn với công việc, khiến cổ họng của em cảm thấy có chút khó chịu.”

Phí Chân ngồi ở ghế trước quay lại nhìn tôi, cúi xuống và xoa đỉnh tóc của tôi.

Anh ấy nói. “Anh nhớ rồi, em cứ yên tâm.”

Thay đổi phong cách lười biếng và độc đoán thường ngày, anh dịu dàng dỗ dành tôi: “Bảo bối, anh lo cho em lắm, em có muốn ôm anh cho đỡ sợ hay không?’’
Lúc đầu tôi không cảm thấy gì, nhưng ngay khi những lời quan tâm của anh ấy thốt ra, tôi đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với anh, vừa gật đầu vừa cố kìm đi nước mắt.

Tôi chẳng biết nói gì thêm với anh ngoài khuôn mặt vẫn đang cười trong nước mắt.

Phí Chân cũng nhếch khóe môi cười nhạt nhìn tôi.

Trong mắt anh hiện lên tia cưng chiều dành cho tôi, từng ánh mắt và hành động trước sau anh ấy vẫn như một, như thể mọi thứ đều sẽ diễn ra suôn sẻ và rất bình thường.

Chưa đi về nhà được mấy bước, bên cạnh tôi đột nhiên xuất hiện một người không ngờ tới lại ra trước đón mình.

Thì ra người đi sau lưng tôi nãy giờ chính là bà ngoại.

“Bà ngoại, sao bà lại ở đây?” Tôi vội quay lại hỏi bà.

Ngoại tôi khá lớn tuổi nên đâm ra răng bà ngoại sắp rụng, giọng nói thì không còn được rõ ràng như hồi trước kia, nhưng chẳng hiểu sao lần này bà nói với tôi một câu rất rõ ràng làm cho tôi khá bất ngờ, “Ông ấy bảo bà ở đây đợi con.”

Sau gáy tôi đột nhiên truyền tới cảm giác lạnh lẽo đến sởn gai óc, mọi cảnh vật xung quanh tôi lúc này dường như trở nên u ám, tôi cố nuốt nước bọt xuống cổ họng. “Bà ơi bà đang nói về ai vậy?”

Bà nội cười nói với tôi: “Đó là người chồng của con ở kiếp trước.”

Phí Chân lúc này với vẻ mặt cau mày, và đang định trả lời về điều vô lí bà vừa nói, bởi vì anh ấy không thể nghe những chuyện mà người khác đang cố gắng tạo ra một mối quan hệ không tồn tại với tôi, chưa kể rằng đó dường như không phải là một điều tốt.

Tôi lắc đầu, ra hiệu cho anh ấy đừng hấp tấp nói lời giải thích gì thêm với bà.

Anh híp mắt, mím môi, thấp giọng cười rất nhạt nói: “Em đừng tin những chuyện đó.”

Tôi biết trong đầu anh đang nghĩ gì, tôi đảo mắt cười để xoa dịu lòng anh.

Bà ngoại khịt mũi, nhìn Phí Chân với vẻ khinh bỉ và coi thường anh, bà nói với tôi, hãy đi với bà, sau đó quay người đi về hướng nhà của bà.

Tôi nắm chặt tay Phí Chân và muốn đưa anh đi theo cùng tôi để tôi có thể an tâm hơn phần nào.

Bà ngoại đột nhiên quay lại nói: “Để bạn trai của con ở lại đây đi, nếu đi cùng, bà già này cũng không giữ được người kia đâu “.

Nhìn Phí Chân lúc này có chút khó chịu, anh châm một điếu thuốc bằng một tay, hít một hơi thật sâu và hơi nheo mắt lại.

Dừng một chút, anh xoa xoa đỉnh tóc tôi, trầm giọng nói: “Có việc gì nhớ gọi cho anh, anh sẽ đến đó với em.”

Tôi gật đầu đáp lại đồng ý với anh.

Khi tôi đến nhà bà tôi, vừa bước vào cái sân nhỏ của căn nhà cũ đơn sơ tôi đã từng sống, một cảm giác quen thuộc đến lạ truyền đến cho tôi làm cho tôi hồi tưởng lại biết bao là hồi ức trước đây, bà bảo tôi cứ bước thẳng vào trong nhà, sau đó dắt tôi ra đằng sau một căn phòng nhỏ đang mở một nửa cánh cửa, tôi mơ hồ quan sát vào trong thì nhìn thấy tượng phật bà Quán Thế Âm khá lớn đươc đặt vào giữa căn phòng, còn khắp nơi trong căn phòng thì toả ra toàn là mùi hương khói quanh quẩn trong mũi của tôi.

Bà chỉ vào chiếc ghế đan băng liễu gai cạnh bên phải và ra hiệu cho tôi đến và nằm xuống đó.

“Ai đã bắt đầu những rắc rối đó thì phải tự mình kết thúc nó, sau khi mọi chuyện ổn thỏa, tự nhiên sẽ tỉnh lại.”

Lòng tôi tràn đầy nghi hoặc, nhưng giờ phút này nhất định phải nghe theo lời dặn dò của bà, nếu không chỉ sợ ngay cả một thoáng sinh mệnh cũng không có để mà giữ nữa.

6

Sau khi đặt người nằm xuống.

Hương trầm thoang thoảng trên chóp mũi lúc này càng lúc càng đậm đặc hơn, một cảm giác như có ai đó vuốt nhẹ ngọn tóc và ngân nga lời ru bên tai.

Sau khi tỉnh lại, tôi không hiểu sao tôi đang ở nhà của bà nhưng giờ lại đứng giữa sân đình cổ kính, đã thế trong lòng bàn tay còn đang cầm một vật gì đó ấm áp bằng gỗ.

Tôi nhìn xuống quan sát thật kĩ và thấy rằng mình hình như mình đang cầm một tay cầm băng gỗ trông giống như tay cầm của một chiếc xe lăn.

Bên cạnh tôi còn xuất hiện một chàng trai trẻ mặc áo đỏ ngồi ở ghế trước hơi nghiêng má một cách uể oải. 

Những ngón tay trắng nõn và thon thả lần lượt chạm vào thái dương, mái tóc đen dài không được cố định lại, hầu như nằm ở trên tay của tôi.

Trong vô thức, tôi đưa tay xoa mái tóc của mình… Cái chạm ấy chân thực đến nỗi tôi không thể phân biệt được mình đang ở trong mơ hay thậm chí việc đến tìm bà ngoại cũng chỉ là một phần trong giấc mơ của tôi.

Người mặc áo đỏ khẽ nhíu mày, tặc lưỡi không chút khách sáo nhìn tôi.

Tôi nhìn anh ta rồi sợ đến tim muốn nhảy ra ngoài, lập tức rút tay về, trong đầu nghĩ ra bao lời ngụy biện.

Nhưng anh ấy đã quay xe lăn để nhìn thấy tôi, đôi đồng tử đen láy của anh ấy sáng rực trên mặt tôi.
Anh vòng tay tôi nữa đùa nữa thật nhưng lại cười có chút đắc ý,”Thế nào? Ta mới cho em ngồi trên đùi của ta nhưng em lại không chịu, rồi bây giờ quay lại mò mẫm sau lưng ta à”.

Tôi vô thức nói, “Mò mẫn lúc nào chứ”

Hắn mím môi, khẽ cười nói: “Cái này mà không nói, chẳng lẽ ta phải đợi em làm chuyện gì quá phận với ta nữa à”

“Nương tử”

Ô, não tôi lúc này có chút ngợ ngợ, hình như tôi đã nhớ ra gì đó rồi thì phải.

Khi anh ta bước vào giấc mơ của tôi, những gì anh ta nói đều là sự thật.

Kiếp trước của anh ta — hay kiếp trước của Tống Tần Chiêu
chúng tôi thực sự có cùng chí hướng, đã từng cùng nhau bái đường và nên duyên vợ chồng.

Anh ấy và tôi là thanh mai trúc mã của nhau.

Tống gia có rất nhiều tướng quân, có lẽ là bởi vì g/iết người quá nhiều, đến đời Tống Tần Chiêu thì đã không còn ai lo hương hỏa, các thê thiếp may mắn có thai thì mấy tháng sau cũng sẽ sảy thai hoặc là sinh ra thai c//hết.

Kể từ khi anh được sinh ra, mọi người trong nhà đều nâng hắn trong lòng bàn tay, sợ chuyện gì không hay sẽ xảy ra, đặc biệt là vì đứa trẻ ốm yếu.

Đã thế, bà nội của hắn ta còn nhờ người xem tử vi cho hắn để chọn ra một cô bé có số mệnh phù hợp trong số các thanh gỗ khắc tên của từng cô bé nhỏ khác mà người xem tử vi đưa ra nhằm giúp cho gia đình của hắn ta xung hỉ để mang mọi điều xui rủi đi, tránh để ảnh hưởng đến hắn ta.

Khi đó, Tống Tần Chiêu chỉ mới có tầm bảy tám tuổi, không hiểu sao hắn ta lại không muốn chọn bất cứ thanh gỗ nào trong đống thanh gỗ được chạm khắc tinh xảo mà gia đình hắn đưa ra, nhưng điều không ngờ rằng anh đã bò đến một góc và nhặt chiếc mà mọi người bỏ lại.

Chẳng biết trời xui đất khiến làm sao mà thanh gỗ hắn nhặt lên đó lại là của tôi.

Thầy bói vừa nhìn thấy cái tên khắc trên thanh gỗ đã vội nói đó là một tai họa lớn.

Bà nội đã ra lệnh cho người hầu bỏ đi thanh gỗ đó, nhưng người đó lại bất cẩn để xót lại và thầy bói đã khẳng định thanh gỗ đó đã là người mà Tống Tần Chiêu ưng ý.

Tống Tần Chiêu có tính cách cố chấp, chỉ cần đó là việc vui vẻ thì nhất định khăng khăng không chịu bỏ xuống.

Bà nội thấp giọng nói: “Hôm khác chọn lại”

Thầy bói nói rằng: “Đây là số mệnh, không thể thay đổi được”

Bà nội vô cùng do dự: “Phái người gi.ết cô bé này.”

Thấy bói rất kinh ngạc. “Vậy không phải ta nên đi báo quan sao?”

“Đây là vận mệnh, cũng là kiếp nạn.” ông ta nhìn bà với vẻ mặt đầy sự nghiêm túc, cẩn trọng.

Nghe xong, bà nội chỉ biết thờ dài, xoắn khăn, mặt buồn đến nhà tôi ngỏ lời cầu hôn, gửi mấy hàng lễ vật đính hôn tới gia đình của tôi.

Gia cảnh của nhà tôi không thể gọi là tốt, đặc biệt là vào thời điểm đó, khi cha tôi trong một lần điều tra giúp cho triều đình đã vô tình đắc tội với một phe quan chức lớn có tiếng trong triều và thế là giờ này đây bị truy đuổi đến mức mọi công sức bỏ ra của ông trên triều điều như sắp rơi xuống vực mất hết. Việc ở triều không như ý, về đến nhà ông lai còn trút giận lên mẹ, và ngay cả tôi cũng không được ưu ái như lúc trước.

Trước ngày đính hôn với nhau, tôi phải chịu vô vàng ấm ức vô cớ từ cha của tôi, khi đó tôi chỉ biết chạy ra sân sau khóc lóc, trật chân ngã xuống đất.

Hôm đó, tự nhiên có người trèo qua tường ở cửa sau, mặc đồ đỏ và bẻn lẻn đi đến chỗ tôi đang ngồi.

Khi ngẩng đầu lên, thấy tôi đang khóc, anh ấy nở một nụ cười nhạt, còn vô cùng quan tâm gọi “Tiểu nương tử”.

Sau đó, anh đi về phía tôi, chân anh khuỵu xuống và anh ngã xuống đất.

Tôi cứ nhìn anh rồi còn cười phá lên.

Tống Tần Chiêu cau mày, cả đôi tai đỏ bừng hết lên, làn da trắng hồng, lộng lẫy đến choáng ngợp.

Từ sau cái hôm tôi gặp Tống Tần Chiêu, rồi thì khoảng mấy ngày sau chúng tôi đính hôn với nhau.

Người cha không đáng tin cậy của tôi chỉ đơn giản là gửi tôi đến nhà họ Tống từ sớm, nói rằng đó là để vun đắp mối quan hệ của tôi. Còn tôi thì giống y như một người ngu dốt sống ở nơi đó, lang thang khắp nơi, đưa Tống Tần Chiêu đi ăn uống vui chơi, không làm việc gì cả.

Khi tết Trung Nguyên* đến gần, cha của A Chiêu đi đánh giặc ở Tân Cương, hai chúng tôi nhân cơ hội không người trông coi, đã lẻn đi ra ngoài đốt đèn lồng chơi.

*Rằm tháng bảy.

Khi đó, anh vẫn còn yếu, cố gắng chống chọi với cơn ho ngứa ngáy, nói rằng sẽ cùng tôi ra ngoài đi dạo, trên mặt còn cười trêu chọc tôi: “Có lẽ nếu gặp được điều gì thú vị thì sẽ khỏi bệnh nhanh hơn.”

“Năm nay em viết đèn lồng cho ta, viết cái gì em biết rồi đấy.” anh nhìn tôi với vẻ mặt có chút ửng đỏ.

Tôi phát hoảng vì xấu hổ, nhưng khi tôi nghĩ rằng vài năm nữa, chúng tôi sẽ thật sự trở thành một cặp vợ chồng, vì vậy tôi nói
“Viết viết viết, cầu nguyện cho ngươi, mong ngươi mạnh khỏe, sống trường thọ để sau này ta không phải trở thành góa phụ chứ gì.”

7

Lúc thả đèn, tôi thầm cầu nguyện trong lòng, cầu cho anh mạnh khỏe, cầu cho anh trường thọ, cầu cho tôi và anh ấy…

Đột nhiên đang cầu nguyện thì tôi bị một người va vào.

Cậu bé nhanh nhẹn xin lỗi tôi, nhưng nhìn chằm chằm vào A Chiêu mà không dời mắt.

Tôi giận quá lại đánh y một lần nữa, nắm lấy ống tay áo màu đỏ của A Chiêu, chạy vội lên trên cầu.

Vừa chạy vừa nghĩ thầm: “A Chiêu, gần đây trong thành có rất nhiều vụ cắt tay áo*, ta nhìn người đó như một trong số họ, nếu không thì tại sao lại nhìn chăm chăm vào ngươi đến nỗi không thể rời mắt đi được. “

*Đồng tính 

“Chúng ta phải cẩn thận để không bị những kẻ xấu như vậy chia cắt.”

Tống Tần Chiêu cố nén cười và chạy theo sau tôi.

“Sẽ không chia cắt.”

Kèm theo tiếng gió rít gào nhàn nhạt, anh dừng lại, nhẹ nhàng nói: “Cho dù em đi đâu, ta cũng sẽ đợi em”.

“Ôi nếu chỉ biết chờ đợi, nếu ta bị bắt cóc thì sao?’’

Nghe vậy, Tống Tần Chiêu dừng lại, nghiêm túc nhướng mày và đan ngón tay vào tay tôi.

Dưới bầu trời đầy sao, anh cười dịu dàng ôn nhu hiếm thấy: “Dù em có đi đâu, ta cũng sẽ tìm được em”
8

Trong những ngày bệnh tật của anh ta cứ liên tục kéo dài, cô xinh đẹp không thể chê vào đâu được, cơ thể mỏng manh yếu đuối như cánh bướm, có thể nói chỉ cần đụng mạnh thì chắc sẽ rơi vỡ mất vậy, nhưng chẳng hiểu sao, lại rất xinh đẹp

Anh ấy lúc nào cũng khao khát có được sự yêu thương, có được sự tự do như những loài chim trên bầu trời và mong muốn có được một sức mạnh lo lớn giống như những chú hổ dung mãnh để thoát ra khỏi những sự giầy vò từ cái căn bệnh yếu ớt từ nhỏ của mình mà không còn phải chịu đứng nó thêm một giây phút nào nữa cả. 

Anh ấy được sinh ra để được các vì sao bao quanh, dường như anh ấy có tất cả, nhưng cũng không có bất cứ gì cả.

error: Content is protected !!