1
Trần Tỉ gửi một tin nhắn vào nhóm bạn thân.
“Tối nay tập trung chỗ cũ, có chuyện muốn thông báo.”
Triệu Tư Dư, người bạn thân nhất của cậu ta trêu chọc: “Ố là la, trịnh trọng thế cơ à, ‘trai hư’ định cải tà quy chính rồi sao?”
Những câu đùa như thế này không phải lần đầu tiên xuất hiện, trước đây Trần Tỉ sẽ cười và bảo cậu ta cút đi.
Nhưng lần này, cậu ta chỉ đáp lại: “Ừ.”
Một từ nhẹ bẫng, lại như một tảng đá khổng lồ rơi xuống mặt nước, tạo nên hàng ngàn lớp sóng.
Cái group đang yên ắng bỗng chốc vỡ òa.
“Ôi đ..ệt! Tao không nhìn nhầm chứ! Trai đểu chuẩn bị về bờ à?”
“Cuối cùng thì Duy Duy nhà ta cũng ‘khổ tận cam lai’ rồi sao?”
“Để tao suy luận tí nào! Dạo này Trần thiếu gia không yêu đương, cũng không mập mờ với ai. Nữ chính chắc chắn là Duy Duy rồi!”
“Tao đã bảo thằng này đối với Duy Duy không hề bình thường mà! Trước khi Duy Duy được đón về, nó có bao giờ chịu chơi chung với con gái đâu!”
Chuyện tôi thích Trần Tỉ không phải là bí mật, cũng giống như sự ưu ái và sự “ngoại lệ” mà cậu ta dành cho tôi, mọi thứ đều rõ ràng, ai ai cũng biết.
Trần Tỉ không nói gì nữa, như thể ngầm thừa nhận những lời trêu chọc của mọi người.
Cũng phải thôi, nhiều năm như vậy, dù cậu ta thay người yêu rất nhanh, nhưng giới hạn cuối cùng thì chỉ có mình tôi.
Nếu đổi lại là bất cứ ai khác, cũng sẽ tin rằng sự chờ đợi của tôi cuối cùng đã có kết quả tốt đẹp.
2
Trần Tỉ là người hẹn, nhưng lại là người đến sau cùng.
Phía sau cậu ta còn có một cô gái nhỏ rụt rè.
Bàn tay trắng nõn của cô gái nắm chặt góc áo cậu ta, đôi mắt to tròn lướt qua phòng riêng một lượt.
Sự tò mò trong sáng pha chút tinh nghịch.
Giống như một chú nai tơ vô tình lạc vào lãnh địa của con người.
Và cũng giống hệt tôi mười hai năm trước, cái ngày tôi mới được đưa về nhà họ Lâm.
Mọi người đang cười đùa bỗng chững lại như thể bị ai đó bấm nút tắt nguồn, ngơ ngác nhìn Trần Tỉ kéo cô gái từ phía sau ra, rồi ôm vào lòng.
“Giới thiệu với mọi người, đây là bạn gái tôi, Hạ Ương Ương.”
Lúc nói, ánh mắt cậu ta luôn dõi theo Hạ Ương Ương.
Ánh mắt dịu dàng không thể tan chảy.
Có lẽ cảm nhận được sự ngượng ngùng của không khí, Hạ Ương Ương rụt người vào lòng Trần Tỉ, trông có vẻ căng thẳng.
Triệu Tư Dư là người phản ứng đầu tiên, cậu ta cười lên một cách gượng gạo.
“Mày giấu kỹ thật đấy! Có người yêu từ khi nào thế?”
Vừa nói, cậu ta vừa liếc nhìn tôi.
Dù đã che giấu rất tốt, nhưng quen biết nhau nhiều năm như vậy, tôi vẫn nhận ra ngay sự lo lắng trong mắt cậu ta.
Mấy năm nay, Trần Tỉ tuy “lượn lờ” giữa những đóa hoa, người yêu thay đổi liên tục, nhưng chưa bao giờ chính thức giới thiệu với chúng tôi.
Hành động này của cậu ta có ý nghĩa gì, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ.
Trần Tỉ cưng chiều xoa đầu Hạ Ương Ương, cười nói: “Bọn tôi quen nhau hơn hai tháng rồi. Ương Ương hơi rụt rè, các cậu đừng làm cô ấy sợ.”
Mười hai năm trước, cũng chính là nhóm người này, cũng là câu nói ấy: “Lâm Duy hơi rụt rè, các cậu đừng làm cô ấy sợ.”
Khi đó, tôi vừa từ một vùng quê nhỏ ở phía Nam, được đón về gia đình quyền quý họ Lâm ở Kinh Thành.
Vì phát âm tiếng phổ thông không chuẩn, tôi bị mọi người xa lánh và trêu chọc.
Chính là Trần Tỉ, người đã nắm tay tôi và đưa tôi vào vòng tròn của họ.
Năm đó tôi mười bốn tuổi, chàng trai rạng rỡ, giúp tôi xua đi mọi nỗi sợ hãi và bối rối ấy, đã trở thành ánh sáng của đời tôi.
3
Có lẽ về mặt tình cảm, họ thân thiết với Trần Tỉ hơn.
Nhưng nhiều năm qua, dù thích hay không thích, tôi vẫn là cô gái duy nhất trong nhóm.
Hơn nữa, còn là người được mặc định sẽ kết duyên với Trần Tỉ.
Vì sợ tôi buồn, phản ứng của mọi người cũng chỉ hời hợt.
Không khí nhất thời chìm vào im lặng.
Hạ Ương Ương cắn môi, vành mắt hơi đỏ.
Cô ấy luống cuống lắc cánh tay Trần Tỉ, thút thít hỏi nhỏ: “Anh Tỉ, có phải Ương Ương không được chào đón không ạ?”
Nghe cái cách cô ấy gọi, tôi khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút khó chịu trong người.
Trần Tỉ khi còn mười mấy tuổi, chiêu trò hay dùng khi đùa giỡn với tôi là nấp sau lưng rồi bất ngờ trêu chọc.
Hoặc là giật đồ trên tay tôi, hoặc là cướp dây buộc tóc của tôi, rồi giơ cao lên, buộc tôi phải gọi cậu ta là “anh”.
Cho đến khi tôi đỏ mặt, miễn cưỡng thốt lên tiếng “anh”, cậu ta mới chịu trả đồ lại cho tôi.
Khi đó, cậu ta vẫn chưa hết vẻ ngây ngô, vẫn còn khó chịu với kiểu nũng nịu của những cô gái khác.
Trần Tỉ vừa định an ủi cô gái, thì rầm một tiếng, một chiếc cốc thủy tinh bị ném vỡ từ góc phòng.
Đó lại là Lục Tư Ngang, người luôn không ưa tôi.
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Tư Ngang sa sầm lại, giọng nói đầy giận dữ: “Trần Tỉ, rốt cuộc bao nhiêu năm nay mày coi Lâm Duy là cái gì hả!”
Sắc mặt Trần Tỉ cũng tối sầm.
Cậu ta lướt mắt tìm kiếm.
Cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở tôi.
Sau đó, đôi môi mỏng khẽ mở: “Tôi không biết mọi người có hiểu lầm gì không, tôi từ trước đến nay chỉ coi Lâm Duy là em gái.”
4
Một câu nói “chỉ coi tôi là em gái” thật hay.
Không biết cậu ta có quên không, năm ngoái chúng tôi tụ tập đón Giao thừa, Triệu Tư Dư mua pháo, rủ cậu ta đi đốt chung.
Cậu ta lười biếng ngồi cạnh tôi, cười nói: “Không đi, tôi phải ở bên Duy Duy nhà tôi.”
Có người trêu chọc: “Duy Duy nhà mày từ lúc nào thế?”
Cậu ta ném một quả quýt đường qua, cười càng tươi hơn: “Luôn luôn là thế! Duy Duy là vợ nuôi từ bé của tôi mà!”
Chỉ mới nửa năm trôi qua, cậu ta đã có thể nhìn thẳng vào mắt tôi, và nói một cách thản nhiên rằng tôi là em gái.
Tôi đưa tay đặt lên ngực, nhẹ nhàng ấn xuống.
Đau, có khó chịu, nhưng không quá tệ như tôi đã tưởng tượng.
Ngược lại, còn có một cảm giác nhẹ nhõm như thể cuối cùng cũng đã có câu trả lời.
Cứ như thể, năm mười bốn tuổi tôi gửi một cuốn tiểu thuyết mà tôi nghĩ là mình viết rất hay cho tòa soạn tạp chí yêu thích.
Nhưng mãi không nhận được hồi âm.
Cho đến một ngày mười hai năm sau, tòa soạn gửi thư trả lời, thông báo rằng tiểu thuyết của tôi không được chọn.
Tôi cũng chỉ bình tĩnh nghĩ: “Ồ, tôi biết rồi.”
Hóa ra trong sự chờ đợi đằng đẵng, sự nhiệt huyết và niềm khao khát ban đầu đã sớm bị mài mòn.
Tình cảm dành cho Trần Tỉ, cũng như vậy.
Không phải là không yêu nữa, chỉ là không còn mong đợi nữa.
Vì vậy, kết quả thế nào, cũng không còn ảnh hưởng quá nhiều đến cảm xúc của tôi.
5
Lục Tư Ngang vẫn muốn nói giúp tôi, nhưng bị tôi ngăn lại.
Cậu ta nghiến răng, lườm tôi một cái, mắng một câu: “Vô dụng,” rồi đóng sầm cửa bỏ đi.
Trong hoàn cảnh này, việc tôi tiếp tục ở lại dường như cũng không còn phù hợp lắm.
Thế là tôi khoác túi lên, cũng đi theo cậu ta, chuẩn bị rời đi.
Tay tôi vừa chạm vào nắm cửa, Trần Tỉ gọi tôi.
“”Duy Duy, quay lại!”
Tôi quay lại, nở một nụ cười với cậu ta: “Anh và mọi người cứ chơi tiếp đi, tôi đi xem Lục Tư Ngang thế nào.”
Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tôi gọi anh ấy là “anh” một cách dễ dàng đến thế.
Nhưng rõ ràng, cậu ta không hề vui vì điều đó.
Trần Tỉ sững người, sau đó khuôn mặt cậu ta tối sầm lại, cậu ta lặp lại: “Quay lại!”
Lần này, tôi đã không nghe lời cậu ta.
Khi đẩy cửa bước ra ngoài, tôi lại nghe thấy tiếng ly rượu vỡ loảng xoảng phía sau.
Cánh cửa khép lại, cách ly tôi với sự ồn ào bên trong.
6
Việc đi tìm Lục Tư Ngang chỉ là cái cớ để tôi rút lui.
Mặc dù cậu ta vừa giúp tôi, nhưng tôi vẫn nhớ rõ những gì cậu ta đã làm với tôi hồi đi học.
Trong giờ thể dục, cậu ta dùng bóng ném tôi, trong giờ thủ công, cậu ta lén lút dùng kéo cắt bím tóc của tôi.
Rồi chuyện giấu sách giáo khoa, bỏ sâu lông vào hộc bàn của tôi…
Lòng biết ơn là một chuyện, tôi sẽ tặng cậu ta một món quà thích hợp như lời cảm ơn.
Nhưng việc vội vã đi hàn gắn mối quan hệ thì thực sự tôi không làm được.
Định bụng lái xe về nhà, nhưng vừa bước ra đến cổng lớn, tôi đã thấy Lục Tư Ngang đang dựa vào tường hút thuốc.
Thấy tôi quay lại, cậu ta dập tắt điếu thuốc và ném vào thùng rác.
“Tôi đi xe của Tư Dư đến, bây giờ cậu về sao? Không phiền cho tôi đi nhờ một đoạn chứ.”
Tôi thở dài, cuối cùng vẫn không thể từ chối.
Chơi chung với nhau mười hai năm, đây là một trong số ít lần tôi ở riêng với Lục Tư Ngang mà không cãi nhau.
Đưa cậu ta về đến cổng nhà.
Cậu ta vẫn ngồi yên.
Mãi một lúc sau, cậu ta mới chậm rãi lên tiếng: “Cái cô Hạ Ương Ương đó rất giống cậu ngày xưa.”
Nhưng mà, điều đó thì có ý nghĩa gì chứ?
Dù có giống đến đâu, cô ấy cũng không thể trở thành tôi, và tôi cũng không thể trở thành cô ấy.
Tôi không muốn tiếp tục chủ đề này, dứt khoát mở cửa xe đuổi cậu ta xuống.
Bỏ ngoài tai những lời la mắng giận dữ của cậu ta, tôi khẽ đạp ga, rẽ vào biệt thự bên cạnh.
Nhà tôi nằm cạnh nhà Lục Tư Ngang, và bên cạnh nữa, là nhà Trần Tỉ.
Những người có thể sống ở đây đều là giàu có và quyền quý.
7
Vừa đỗ xe xong, điện thoại của Lục Tư Ngang gọi đến, bảo tôi xem WeChat.
Tôi mở ra xem, trong nhóm bạn thân, lì xì bay tứ tung.
Trần Tỉ đã kéo Hạ Ương Ương vào, mấy người họ đang lì xì mừng cô ấy gia nhập.
Tôi cũng gửi một phong bao, vừa gửi thành công, giây tiếp theo, tôi bị Trần Tỉ đá ra khỏi nhóm.
Ngay sau đó, tin nhắn riêng của cậu ta cũng được gửi đến.
“Xin lỗi Duy Duy, sự tồn tại của cậu khiến Ương Ương không thoải mái. Chúng ta đừng liên lạc nữa nhé.”
Tôi mím chặt môi, ngón tay run rẩy không ngừng.
Suy nghĩ một lúc, tôi vẫn trả lời cậu ta một chữ “Được.”
Nhưng khi gửi tin nhắn đi, tôi lại nhận được một dấu chấm than màu đỏ nổi bật.
Trần Tỉ đã xóa tôi.
Từ những năm tháng tuổi trẻ tươi đẹp đến độ tuổi rực rỡ, mười hai năm quen biết và đồng hành, cuối cùng vẫn thua cuộc trước tình yêu chỉ vỏn vẹn hơn hai tháng của cậu ta.
Tôi nhìn chằm chằm vào dấu chấm than đó, ngây người hồi lâu.
Khóe mắt cay xè, nhưng nước mắt không thể rơi xuống.
Trần Tỉ của ngày xưa sẽ vỗ nhẹ đầu tôi, cười và nói: “Duy Duy, trên đời này, ngoài bố mẹ tôi ra, không ai quan trọng hơn cậu đâu.”
8
Tôi thích Trần Tỉ, nhưng chưa bao giờ si mê hay bám víu, cũng chưa bao giờ vượt quá giới hạn.
Ngay cả những lời nói và hành động mập mờ, tôi cũng chưa từng làm hay nói với cậu ta.
Mỗi lần biết cậu ta có bạn gái, tôi đều chủ động giữ khoảng cách.
Tôi sợ tình cảm của mình sẽ trở thành gánh nặng cho cậu ta.
Nhưng thường thì, chỉ cần tôi hơi xa lánh, cậu ta sẽ cảm thấy không hài lòng.
Lần đầu Trần Tỉ yêu là với bạn cùng phòng đại học của tôi.
Một cô gái biết rõ mọi tình cảm tôi dành cho cậu ta.
Sau này, hai người nắm tay nhau xuất hiện trước mặt tôi, cô gái cười rạng rỡ.
Cô ấy dường như đã quên hết những tâm sự thiếu nữ mà tôi từng chia sẻ, và với vẻ mặt chân thành, cô ấy cảm ơn tôi: “Duy Duy, cảm ơn cậu. Nếu không có cậu thì tớ cũng không thể theo đuổi được Trần Tỉ.”
Gió ngày hôm đó rất lớn, tôi đứng thẳng tắp trên con đường rợp bóng cây ngoài thư viện, cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Lúc đó tôi mới nhận ra, hóa ra ngay từ đầu cô ấy tiếp cận và kết thân với tôi, chính là để nhắm đến Trần Tỉ.
Tôi xa lánh cô ấy, và cũng xa lánh Trần Tỉ.
Kết quả là mối tình của hai người họ chỉ kéo dài vỏn vẹn ba ngày.
Cô gái nằm trong ký túc xá khóc, khóc chán rồi sưng mắt lên chất vấn tôi: “Trần Tỉ đá tớ rồi, giờ cậu hài lòng chưa!”
Tôi thấy thật vô lý, tôi có làm gì đâu, tại sao lại hỏi tôi.
Nhưng vì cô ấy đã hỏi, tôi quyết định nói thật. “Ừm, hài lòng rồi.”
9
Tối hôm đó, Trần Tỉ nhất quyết kéo tôi ra ngoài ăn một bữa thật thịnh soạn.
Cậu ta cười hề hề trêu chọc tôi: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu đã không thèm để ý đến tôi ba ngày rồi! Đừng giận nữa có được không~”
Tôi nghiêm túc giải thích: “Tôi không giận, chỉ là cậu có người yêu rồi, chúng ta nên giữ khoảng cách thích hợp. Như vậy tốt cho cả hai.”
“Nhưng mà, tôi đồng ý hẹn hò với cô ấy là vì thấy cậu chơi thân với cô ấy mà. Người Duy Duy thích, tôi cũng thích. Người Duy Duy không thích, tôi cũng không thích.”
Lời nói nghe thật đường hoàng và hợp lý.
Sau này, khi cậu ta yêu, cậu ta sẽ tránh xa tất cả những cô gái có mối liên hệ với tôi.
Thậm chí không công khai dẫn đến trước mặt chúng tôi.
Nhưng giới thượng lưu ở Kinh Thành, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ.
Việc cậu ta đưa bạn gái đến những nơi gặp gỡ người quen là chuyện thường xuyên.
Vì vậy, dù cậu ta không nói, chuyện tình cảm của cậu ta vẫn được truyền đến tai tôi qua những người khác.
Trong các bữa tiệc tụ tập ngày lễ Tết, có người trêu chọc cậu ta: “A Tỉ quen nhiều cô gái như vậy, bao giờ mới dẫn một người đến cho anh em làm quen đây.”
Cậu ta bóc tôm rồi đặt vào chiếc bát nhỏ trước mặt tôi, trả lời một cách hờ hững.
“Chưa đến mức đó.”
Cũng có vài cô bạn gái đã kết bạn với tôi, có người cầu xin, có người mắng chửi, mục đích đều là muốn tôi tránh xa Trần Tỉ.
Nhiều lần như vậy, tôi cũng hiểu ra, dù tôi không làm gì cả, chỉ cần tôi tồn tại, thì đó đã là tội lỗi nguyên thủy.
Vì vậy, Trần Tỉ lo lắng cho Hạ Ương Ương mà quyết định cắt đứt quan hệ với tôi, tôi tôn trọng quyết định của cậu ta.
Nhưng, tại sao lại đá tôi ra khỏi nhóm?
Trong nhóm không chỉ có mình cậu ta, còn có những người bạn tri kỷ đã đồng hành cùng tôi mười hai năm nữa mà.
Điện thoại reo lên liên tục.
Tôi tắt máy, rồi lần lượt nhắn tin trả lời họ, nói rằng tôi không sao, bảo họ đừng lo lắng.
Cảm xúc dễ vỡ nhất là khi nhận được sự quan tâm chân thành lúc đang đứng bên bờ vực sụp đổ.
Tôi sợ mình sẽ không kìm được mà khóc.
10
Hơn một tiếng sau, Triệu Tư Dư với khuôn mặt bầm tím xuất hiện ở nhà tôi.
Cậu ta tùy tiện nằm ườn trên sofa, nhận túi chườm đá tôi đưa và đặt lên chỗ sưng.
“Bị làm sao vậy?” Tôi hỏi.
Cậu ta thở dài: “A Tỉ gây ra sự phẫn nộ trong nhóm, bị đánh rồi. Tôi nhảy vào can ngăn, cũng bị ăn vài cú.”
“…”
“Thế họ đâu rồi?”
Cậu ta đổi vị trí túi đá, có lẽ vì ấn hơi mạnh nên đau đến nhăn nhó cả mặt.
Bình tĩnh lại một lúc, cậu ta mới nói: “Đưa A Tỉ đi bệnh viện rồi.”
Tôi mím môi không nói gì thêm.
Vài phút sau, Triệu Tư Dư cẩn thận hỏi tôi: “Duy Duy, A Tỉ chỉ là nhất thời hồ đồ thôi. Bọn tôi đều thấy rõ, Hạ Ương Ương giống cậu đến mức nào…”
“Chờ cậu ấy nhận ra, cậu có thể cho cậu ấy thêm một cơ hội nữa không?”
Câu mà anh ấy chưa nói hết, hẳn là Hạ Ương Ương giống tôi ngày xưa đến mức nào.
Tôi khẽ nhíu mày, không trả lời trực tiếp câu hỏi của cậu ta.
“Tư Dư, tôi muốn về thăm bà ngoại.”
Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/11–7/11)
