📚 Danh sách chương

GIANG HẢI KÍ DƯ SINH – CHƯƠNG 11

19

Ngày tháng trôi qua bình yên tĩnh lặng, nhưng hình như lại có chút gì đó khác biệt.

A Chỉ lại sai Liêu Y Sư giúp ta xem bệnh lần nữa, nhưng lần này không phải là xem đầu óc.

Liêu Y Sư bắt mạch cho ta xong, rồi nói với A Chỉ:
“Bẩm Hoàng thượng, nương nương có hỷ rồi.”

Những cung nữ, tiểu thái giám trong cung đều lộ vẻ mừng rỡ, A Chỉ cũng mỉm cười, phân phó Tô Trung Quan ban thưởng.

Ta nhìn A Chỉ, tò mò hỏi: “Có hỷ là gì vậy?”

A Chỉ vỗ đầu ta, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp:
“Tiểu Mãn được làm nương thân rồi.”

Nương thân?

Ta không khỏi mở to mắt, ngước nhìn chàng: “Ta… Ta sắp làm nương thân rồi sao?”


Thật sự là quá khó tin.

Một người như ta, vậy mà cũng có thể làm nương thân sao?

“Vì sao không thể?”
A Chỉ nhẹ nhàng gõ trán ta, rồi hỏi lại, sau đó ôn nhu an ủi: “Đừng lo, Tiểu Mãn làm mẫu thân rồi chỉ cần chơi đùa cùng đứa nhỏ là được.”

Chàng nói vậy, nhưng ta vẫn còn do dự, vì trong ký ức của ta, mẫu thân là người nấu cơm, giặt đồ, chứ không phải là người chơi đùa với ta.

Nhưng A Chỉ lại bảo ta đừng lo, chàng nói:
“… Tất cả sẽ có phụ hoàng ta lo liệu.”

Nghe chàngnói vậy, ta thật sự không còn lo lắng nữa.

Ngày qua ngày, ta ở lại trong Hoà Kính Điện, ăn xong rồi ngủ, ngủ xong lại ăn.

May mà có Đậu Khấu bên cạnh, ba tháng thời gian cứ thế trôi qua, ta cuối cùng cũng có thể đi tìm Gia Ninh.

Trước khi ra ngoài, Đậu Khấu buộc cho ta một chiếc gối tròn nhỏ vào eo, rồi thay cho ta bộ y phục mới.

Ta không hiểu vì sao nàng lại làm như vậy, nhưng chắc chắn là vì muốn tốt cho ta, nên ta không hỏi gì, dù có hỏi cũng không hiểu được.

Hôm nay, A Chỉ lên triều, không thể ngồi xe ngọc của chàng, nên Bảo Ngọc giúp ta chuẩn bị kiệu.

Khi đến Thúy Vi Các, Gia Ninh đang tắm mình trong ánh nắng mặt trời.

Dù hiện giờ là buổi chiều, mùa thu cũng sắp đến, nhưng ta vẫn cảm thấy nóng nực, còn nàng thì cứ thế nằm đó, chẳng thèm che đậy gì cả.

Thấy ta, nàng uể oải ngáp một cái, mệt mỏi chào hỏi: “Tiểu Mãn đến rồi à…”

Ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng, kinh ngạc nhìn bụng nàng đã tròn hơn rất nhiều: “Gia Ninh, Gia Ninh, ngươi cũng sắp làm mẫu thân rồi sao?!”

“Ừ.”

Nàng nheo mắt lại, vẻ mặt không vui: “Chán ghê, ngày nào cũng chỉ muốn ngủ…”

Ta suy nghĩ một chút, rồi rướn người đến gần tai nàng, hỏi một câu mà ta đã muốn hỏi từ lâu: “Gia Ninh, đứa trẻ từ đâu mà ra vậy?”

“Hả?”

Gia Ninh nhìn ta một cách kỳ lạ, rồi như chợt hiểu ra, sau đó cười một cách bí ẩn: “Hì, cái này thì…”

“Gia Ninh, Gia Ninh!” Ta ôm lấy cánh tay nàng, lắc lắc, “Nói cho ta biết đi, đừng giấu mà!”

Có lẽ là vì ta quá làm phiền, Gia Ninh vội vàng xua tay, chịu thua: “Được rồi được rồi, Tiểu Mãn đừng lắc nữa, ta nói cho ngươi nghe…”

Ta cúi sát lại gần, nàng khẽ cười, rồi thì thầm: “Là từ dưới lòng bàn chân ngươi mà ra đó!”

“Thật sao…”

Ta có chút nghi ngờ, nhưng nhìn vẻ mặt chắc chắn của Gia Ninh, không hiểu sao ta lại có chút tin tưởng vào lời nàng nói.

Vào buổi tối, khi trở về Hoà Kính Cung, tôi liền hỏi ngay A Chỉ: “A Chỉ, Gia Ninh nói rằng đứa trẻ sẽ chui ra từ lòng bàn chân của ta, có đúng không?”

A Chỉ thấy ta vẫn còn đeo chiếc gối tròn nhỏ ở eo, liền kéo ta vào trong tẩm cung, giúp ta tháo gối ra.

Đặt chiếc gối tròn sang một bên, chàng hôn nhẹ lên má tôi: “Gia Ninh nói đúng, đứa trẻ thật sự sẽ chui ra từ lòng bàn chân của Tiểu Mãn. Đợi đến tháng ba năm sau, Tiểu Mãn sẽ có thể nhìn thấy nó.”

Vì A Chỉ cũng nói như vậy, xem ra Gia Ninh không phải đang đùa giỡn ta.

Chỉ là không hiểu sao, sau đó A Chỉ ít cho phép ta đi tìm Gia Ninh ở Tuyết Vi Các, và gối tròn nhỏ đeo quanh eo ta cũng ngày càng phình lên.

Cả mùa thu, ta hầu như đều ở trong Hoà Kính Điện, thậm chí chưa từng đến Ngự Hoa Viên.

Nhưng cũng không phải là ngày nào ta cũng chơi đùa, trong những ngày này, ta vẫn có việc chính để làm.

Mỗi ngày sau khi A Chỉ xử lý xong tấu chương, chàng sẽ bắt đầu dạy ta đọc Thiên Tự Văn.

Dù ta học rồi lại quên, nhưng chàng chưa bao giờ trách mắng ta, ngược lại càng kiên nhẫn dạy ta hơn.

Vào ngày Đông Chí, A Chỉ trở về rất sớm. Ta vẫn đang viết chữ xiêu vẹo trên giấy.

Vì trước đó ta ngủ trưa quá say, dậy muộn một chút, khi chàng quay lại thì ta mới viết được năm chữ lớn, mà chúng đều rất xấu.

Lúc nhìn thấy chàng, ta có chút lúng túng.

Nhưng A Chỉ không chú ý đến những chữ ta viết, chàng kéo tay ta, vội vàng đi ra ngoài, vừa đi vừa quay lại nói với ta: “Hôm nay ta sẽ dẫn Tiểu Mãn ra ngoài cung, có vui không?”

Nghe giọng nói của chàng, ta có thể cảm nhận được tâm trạng của A Chỉ rất vui vẻ.

Dĩ nhiên, ta cũng không kém phần vui mừng.

Thật ra, ta chưa từng ra ngoài cung chơi bao giờ, nghĩ đến những lời mà Gia Ninh đã nói, ta càng nắm chặt tay của A Chỉ hơn.

Sau khi lên xe ngựa cùng chàng, ta cuối cùng cũng nhớ ra hỏi:

“A Chỉ, hai ta sẽ đi làm gì vậy?”

A Chỉ giúp ta thay bộ y phục đơn giản, sau đó nắm tay ta thật chặt, nhìn vào mắt ta nói:

“Hai ta sẽ đi gặp một người rất quan trọng.”

Một người rất quan trọng?

Vậy thì, nhất định phải đi gặp thôi.

Ta tựa đầu vào vai chàng, bụng cảm thấy hơi đói, nhưng không may là, khi xe ngựa vừa ngừng lại, A Chỉ lại bảo ta phải leo thêm một đoạn đường núi.

Thực sự ta không muốn leo núi, nhưng A Chỉ bảo người này rất quan trọng.

Khi leo được một nửa, ta cảm thấy đôi chân mỏi nhừ, nhìn về phía A Chỉ, chàng dường như cảm nhận được, quay lại nhìn ta, rồi khẽ cười một cái.

Thân thể chàng không được tốt, giờ đã vào đông, lại bắt đầu uống thuốc.

Ta có chút lo lắng, nhưng A Chỉ lại an ủi ta rằng không sao, chàng vẫn chịu đựng được, rồi lại tiếp tục bước lên.

Cuối cùng, vào lúc trời sắp tối, chúng ta đã gặp được người rất quan trọng ấy.

Người ấy đứng trên bậc thềm đá cao, khoác một bộ hắc bào.

Đó là một đạo sĩ.

Hóa ra, A Chỉ ra ngoài cung là để đưa ta đi xem bệnh.

Nhưng đạo sĩ đó chỉ cho chàng vào trong căn nhà tranh, còn ta không thể làm gì khác ngoài việc ngồi xổm trên bậc thềm đá, chờ chàng ra.

Có vẻ như đã qua rất lâu, hoặc cũng có thể chỉ là một khoảng thời gian ngắn, ta ngẩng đầu lên, thấy mặt trăng đã lên cao, cuối cùng, khi bụng đói kêu lên ầm ầm, cửa trong căn nhà tranh được mở ra.

“A Chỉ!”

Ta đứng dậy, ngẩng đầu nhìn chàng từng bước một đi xuống, rồi dừng lại trước mặt ta.

Lúc này, ta mới thấy mắt chàng đỏ ngầu, toàn thân toát lên một vẻ vừa vui mừng vừa buồn bã, nhìn rất kỳ lạ.

“A Chỉ, chàng làm sao vậy…”

A Chỉ không nói gì, chỉ đứng im, mắt nhìn chằm chằm vào ta.

Sau một lúc lâu, chàng mở rộng đôi tay, và ngay lập tức, ta được ôm vào trong vòng tay ấm áp của chàng.

“Tiểu Mãn …”

Chàng thở dài, giọng nói mang chút mơ hồ: “Không phải đã nói rồi sao, bảo nàng đừng đến tìm ta nữa mà…”

Ta không hiểu câu nói này có nghĩa gì.

Dưới ánh trăng nhạt, tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, phủ lên mái tóc chúng tôi một lớp trắng mịn.

Ta chỉ tay vào chàng, nở nụ cười vui vẻ: “A Chỉ, tóc chàng bạc rồi!”

Chàng nhẹ nhàng ấn lên trán ta, giọng nói trầm ấm: “Tóc của Tiểu Mãn cũng bạc rồi.”

Ta thở ra một hơi dài, khắp con phố vắng lặng, mờ ảo trong đêm tối, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ quầy bán hoành thánh không xa.

A Chỉ dắt ta đến đó, chúng ta gồi xuống, rồi A Chỉ gọi hai bát hoành thánh nhân rau dại.

Qua làn khói nghi ngút, ta nghe thấy chủ quán trả lời nhanh nhẹn: “Được rồi!”

Chủ quán động tác nhanh chóng, chẳng bao lâu sau, hai bát hoành thánh nóng hổi đã được đặt trước mặt chúng ta. Nước canh nóng hổi bốc hơi nghi ngút, ta chưa kịp nếm, mà chỉ cảm thấy cái nóng làm lưỡi đau đớn, dù đã đói cồn cào, tvẫn chọn cách thổi cho nguội rồi mới ăn.

Đang thổi, bỗng dưng chủ quán chạy vội đi về phía không xa.

Ta quay đầu lại, nhìn thấy là nương tử của hắn đến đón, chủ quán nhận đứa trẻ từ tay nương tử, giọng điệu thân thiết trách móc: “Trời lạnh như vậy, sao lại đến đón ta? Còn dẫn Tiểu Mãn theo nữa…”

Tiểu Mãn?

Ta ngạc nhiên, vui mừng nhìn A Chỉ: “Ta cũng tên Tiểu Mãn đấy!”

A Chỉ chỉ mỉm cười, ánh mắt đầy sự dung túng.

“Chủ quán, chủ quán!” Ta nhìn gia đình đang tiến lại gần, tò mò vô cùng, “Con của các ngươi cũng tên Tiểu Mãn sao?”

“Đúng vậy!” Chủ quán lắc nhẹ đứa trẻ trong tay, dạy nó nói: “Nào, nói cho tiểu phu nhân nghe, chúng ta tên gì?”

Cậu bé với hai bím tóc nhỏ trả lời lớn và rõ: “Ta tên Tiểu Mãn!”

Ta gật đầu, rồi lại hỏi tiếp: “…Sinh thần của nó cũng là ngày Tiểu Mãn sao?”

“Không phải.” Lần này, không phải chủ quán mà là nương tử của hắn trả lời, nàng nói: “Tiểu Mãn sinh vào Đông chí.”

Đông chí, chẳng phải là hôm nay sao?

“Vậy mà lại gọi là Tiểu Mãn… Vậy sao không gọi tên khác?” Ta không hiểu, vì ta sinh thần vào Tiểu Mãn, nên ta mang tên này, nhưng đứa trẻ kia lại sinh vào ngày Đông chí, sao lại cũng gọi là Tiểu Mãn?

Nương tử chủ quán bước đến bên đứa trẻ, kéo chặt cổ áo cho nó, ánh mắt dịu dàng: “Ta không cầu con ta phú quý vinh hoa, chỉ mong đời này nó được một chút viên mãn nhỏ nhoi.”

“Viên mãn nhỏ nhoi?”

Ta lẩm bẩm lặp lại một lần, nhìn vào bát hoành thánh mà ngây ngẩn, cho đến khi A Chỉ đột nhiên gọi ta, tamới hoàn hồn, nhận ra mình đang rơi nước mắt.

Nhưng sao ta lại khóc?

“Tiểu Mãn, con của ta… Bồ Tát, người có lòng từ bi, xin người cho con của con một chút viên mãn nhỏ nhoi…”

Giọng nói dịu dàng, đầy tuyệt vọng, vang lên trong tâm trí ta.

Ta nhớ ra rồi, bà ấy là ai.

“A Chỉ.” Cổ họng ta đau nhói, ta nhìn sang A Chỉ, “Ta nhớ ra rồi.”

“Thật ra, mẫu thân là yêu thương ta.”

Nếu bà ấy không yêu ta, thì sao có thể vào đêm hôm ấy, ôm ta trong tay, lặp đi lặp lại những lời nguyện cầu, mong ta có một đời viên mãn dù là nhỏ nhoi chứ?

Nhưng ta quá sợ hãi, ta đã quên mất những điều tốt đẹp ấy, chỉ còn nhớ những cơn ho và những cái tát.

“Ta đã quên đi những điều tốt của bà ấy…”

Ta múc một muỗng hoành thánh nóng hổi, từ từ nhai từng miếng như thể làm vậy sẽ không còn cảm thấy đau, “Làm sao ta có thể quên đi những điều tốt của bà ấy chứ…”

Mẫu thân luôn luôn yêu thương ta.

“Sống đi, Tiểu Mãn, nhất định phải sống thật tốt…”

Nước mắt rơi xuống bát canh, Tứ muội muội nói, mẫu thân đã đi sống một cuộc đời tốt đẹp.

Nhưng mà, phải làm sao đây, Tứ muội muội?

Ta nhớ bà ấy quá.


error: Content is protected !!