Góc Của Chan

EEEE – NGOẠI TRUYỆN

Ngoại truyện: Cố Du

Khanh Khanh luôn nghĩ rằng đêm hôm đó trong phòng thí nghiệm là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Điều cô ấy không biết là, tôi đã biết cô ấy sớm hơn cô ấy nghĩ nhiều.

Đó là một ngày, ba tháng trước khi tôi về nước.

Tôi nhận được điện thoại của thầy Vương, người thầy kính yêu của tôi ở trường đại học trong nước.

Tôi vẫn còn nhớ, sáng hôm đó ở Massachusetts, trời nắng đẹp, thời tiết vô cùng dễ chịu.

Trong điện thoại, thầy Vương hết lời khen ngợi một cô gái tên là Trình Niệm Khanh.

“Tiểu Du, thầy lại gặp một sinh viên giống như em, là một cô bé, rất có tài năng.”

Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên này.

Tôi tháo kính, day day thái dương, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Suốt đêm hoàn thành một bài nghiên cứu, mắt tôi lúc này có chút mỏi.

“Chúc mừng thầy Vương, thầy lại phát hiện ra một nhân tài nữa rồi.”

Thầy Vương cười lớn,

“Thầy nhớ là em cũng sắp về rồi phải không? Sau này có cơ hội, thầy sẽ giới thiệu hai đứa làm quen, để con bé học hỏi em nhiều hơn.”

Lúc đó, tôi chỉ khiêm tốn cảm ơn những lời khen ngợi của thầy.

Nào ngờ, sau này cuộc đời tôi sẽ vì cô gái tên là Trình Niệm Khanh mà trở nên trọn vẹn, rực rỡ và sâu sắc.

Tôi lần lượt chia tay các giáo sư và bạn bè ở viện nghiên cứu.

Smith đi tới, ôm tôi thật chặt.

Anh ấy là cộng sự của tôi trong ba năm qua.

“Này, Gu, tôi không hiểu tại sao cậu cứ phải quay về, rõ ràng ở đây cậu có tương lai tốt hơn rất nhiều. Nhưng tôi vẫn chúc phúc cho cậu.”

Tôi mỉm cười gật đầu, cảm ơn lời chúc phúc của anh ấy.

Anh ấy dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cười gian, “Sau này có bạn gái, nhất định phải nói cho tôi biết nhé. Tôi sẽ rất tò mò đấy.”

Tôi bật cười.

Ba năm ở Mỹ, tôi gần như chỉ tập trung vào nghiên cứu.

Trong mắt anh ấy, tôi hoàn toàn không phù hợp với môi trường sôi nổi, cởi mở xung quanh.

Anh ấy thường cảm thấy khó hiểu về tôi, thậm chí còn nghi ngờ giới tính của tôi.

Tôi chỉ mỉm cười cho qua.

Tôi chưa bao giờ từ chối tình yêu, chỉ là đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa gặp được người khiến tôi rung động.

Tôi cũng rất tò mò.

Có lẽ vì chuyên ngành, khiến tôi quen với việc phân tích định lượng mọi thứ.

Tình yêu, một thứ không thể dùng công thức để tính toán một cách lý trí, lẽ nào đã tránh xa tôi một cách chính xác đến vậy?

Cho đến khi tôi về nước và gặp Trình Niệm Khanh.

Thầy Vương phải đi nước ngoài hai tháng, trong thời gian thầy vắng mặt, thầy hy vọng tôi có thể giúp dạy thay.

Tôi vui vẻ đồng ý.

Để chuẩn bị tốt, làm quen với môi trường, chiều hôm đó, tôi đến phòng thí nghiệm trước một chuyến.

Tôi trở lại nơi mà ba năm trước tôi đã từng học tập và sinh sống.

Đi ngang qua một phòng thí nghiệm, ánh mắt tôi vô tình lướt vào trong, thấy một cô gái.

Nếu tôi nhớ không nhầm, chiều nay không có tiết học nào cả.

Tôi khựng lại, thấy vẻ mặt cô ấy vô cùng chăm chú, trên môi còn khẽ mỉm cười.

Không làm phiền cô ấy, tôi bước vào phòng thí nghiệm bên cạnh.

Hôm đó tôi ở lại rất muộn.

Đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng bên đóng lại, nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ.

Tôi đứng dậy dọn đồ chuẩn bị đi, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Không phải của tôi, vì tôi nghe thấy một giọng nữ trong trẻo, lúc này cả tòa nhà đều rất yên tĩnh.

Lẽ nào là cô gái chiều nay?

Cô ấy cũng ở lại đến giờ này sao?

Tôi ra khỏi phòng thí nghiệm, đi ngang qua phòng bên cạnh, nhặt được một chiếc thẻ ở cửa.

Trên đó có ghi: Trình Niệm Khanh.

Lòng tôi khẽ lay động, là cô ấy.

Sau đó, tôi cất chiếc thẻ đi.

Sáng hôm sau, tôi lại đến phòng thí nghiệm, lại thấy cô ấy đang lo lắng tìm kiếm thẻ cửa.

Sau khi giúp cô ấy mở cửa, tôi thử gọi tên cô ấy, quả nhiên, cô ấy chính là Trình Niệm Khanh.

Cô ấy nghĩ tôi là đàn anh khóa trên.

Một cảm giác kỳ lạ chưa từng có xuất hiện trong lòng tôi, khi cô ấy bước đến và gọi tôi là anh.

Tôi khát khao được làm quen với cô ấy, nên lấy cớ đề nghị xin WeChat.

Đây là lần đầu tiên tôi chủ động xin WeChat của một cô gái, trong lòng thực sự có chút lo lắng, sợ cô ấy sẽ từ chối.

Buổi chiều, trong giờ học, có thể coi là chúng tôi chính thức gặp nhau.

Vẻ mặt cô ấy rất ngạc nhiên, đến mức cả buổi học cũng không tập trung nghe giảng được, có vẻ hơi bồn chồn.

Đến tối, cô ấy nhắn tin xin lỗi tôi.

Tôi nói không sao, nhưng lại không nhịn được muốn trêu chọc cô ấy, nhắc cô ấy còn nợ tôi một bữa ăn.

Cô ấy mãi không trả lời, tôi mới nhận ra, bây giờ tôi là giáo viên của cô ấy, đột nhiên nhắc đến chuyện ăn uống, cô ấy chắc chắn sẽ lúng túng.

Nhưng tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội được tiếp xúc với cô ấy, nên tôi vội vàng đổi ý, bảo cô ấy mua cho tôi một ly trà sữa.

Khi cô ấy mang trà sữa đến phòng thí nghiệm, đã là chín giờ tối.

Mặt cô ấy hơi đỏ, trên trán lấm tấm mồ hôi, chắc là đã vội vàng chạy đến.

Tôi hỏi cô ấy tại sao lại chọn ngành vật lý, tôi thấy ánh sáng trong mắt cô ấy khi trả lời, tôi biết, cô ấy thực sự đam mê.

Ánh sáng đó khiến tôi rung động.

Tối đó tôi cầm ly trà sữa về nhà.

Thực ra tôi không thích những thứ ngọt ngào này, nhưng ly trà sữa này, tôi đã uống hết.

Ừm, vị cũng không tệ lắm.

Tiết học buổi chiều ngày hôm sau, tôi nhận thấy cô ấy hắt hơi liên tục, không khỏi hối hận vì đã để cô ấy đến phòng thí nghiệm tối qua.

Tan học, việc đầu tiên tôi làm là đi mua thuốc cảm, gửi đến chỗ cô quản lý ký túc xá của các cô ấy, mong cô ấy mau khỏi bệnh.

Hai tháng không dài, nhưng đủ để tôi hiểu về cô ấy.

Càng hiểu, tôi càng rung động.

Cô ấy dường như không biết mình rực rỡ đến nhường nào.

Sự thông minh, lanh lợi của cô ấy, sự tập trung khi học bài, sự chân thành và đam mê với chuyên ngành… không có gì là không thu hút tôi sâu sắc.

Tôi đứng trên bục giảng, cũng nhiều lần thấy có bạn nam lén lút nhìn về phía chỗ cô ấy.

May mắn là cô ấy dường như không nhận ra, điều này khiến tôi thầm thở phào.

Tôi bắt đầu vô cùng mong đợi, hai tháng này trôi qua thật nhanh.

Để tôi không còn là giáo viên của cô ấy nữa.

Cuối cùng cũng đến kỳ thi cuối kỳ.

Tôi định đưa cô ấy ra ga tàu, nhưng đúng lúc đó tôi lại phải đi công tác.

Đến khi tôi quay về, cô ấy đã về nhà rồi.

Tôi không kìm được, gọi điện cho cô ấy.

Trước đây, mối quan hệ của chúng tôi cần giữ một khoảng cách nhất định, nhưng từ giây phút này trở đi, thân phận của chúng tôi là bình đẳng.

Tôi muốn theo đuổi cô ấy.

Cô ấy thông minh như vậy, chắc sẽ hiểu lòng tôi thôi.

Nhưng phản ứng của cô ấy lại khiến tôi bắt đầu mất tự tin.

Tôi nhắn tin cho cô ấy, có thể cảm nhận rõ ràng cô ấy không hề từ chối, thậm chí rất thích trò chuyện, nhưng nhiều lần, tôi vẫn nhạy bén nhận ra sự cố ý né tránh và dè dặt của cô ấy.

Tôi không khỏi tự hỏi, có phải mình đã làm gì không tốt.

Vào đêm trước ngày khai giảng, tôi đến ga tàu đón cô ấy.

Trên xe, cô ấy với khuôn mặt đỏ bừng, mang theo một quyết tâm lớn lao, hỏi tôi có phải đang theo đuổi cô ấy không.

Tôi lập tức nắm lấy cơ hội, bày tỏ lòng mình.

Tôi thấy cô ấy đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm,

“Em chỉ sợ mình lại tự đa tình.”

Nhờ vào thính giác và khả năng phân tích nhạy bén của mình, tôi đã chính xác bắt được chữ “lại” trong lời nói của cô ấy.

Là ai đã khiến cô ấy tự đa tình?

Cô ấy sợ mình lại hiểu lầm sao?

Dù quá khứ thế nào, tôi cũng cảm ơn người đó, vì nhờ vậy tôi mới có vinh dự gặp được cô gái trước mắt này.

Sau khi biết rõ cô ấy không khó chịu với tôi, tôi mới hoàn toàn yên tâm.

Cuối tuần, tôi đưa cô ấy đến đài thiên văn.

Tôi luôn nhớ lời cô ấy nói về những vì sao và biển cả.

Tôi muốn đưa cô ấy đi ngắm nhìn.

Tôi cũng hy vọng, sau khi ngắm vũ trụ bao la, cô ấy sẽ không còn bận lòng vì những chuyện không vui nữa.

Nhưng điều tôi không ngờ là, cô ấy lại đồng ý làm bạn gái tôi.

Khoảnh khắc đó, tim tôi đập với tốc độ chưa từng có, thậm chí khiến tôi nghi ngờ đó có phải là ảo giác của mình không.

Cuối cùng tôi cũng kịp phản ứng, nụ cười trên mặt không thể kìm nén.

Từ từ bước tới ôm lấy cô ấy, tôi thề với nhịp đập của trái tim mình lúc này, rằng từ nay về sau, tôi sẽ dành cho cô gái trong vòng tay này tất cả những sự cưng chiều độc nhất vô nhị.

Vào kỳ nghỉ hè, tôi đến nhà Khanh Khanh.

Bố cô ấy gọi tôi vào thư phòng.

“Tiểu Du, cháu thực sự rất xuất sắc, nhưng Niệm Khanh hiện tại vẫn đang đi học.”

Ông ấy nhìn tôi với vẻ hơi lo lắng.

Tôi lễ phép mỉm cười, trịnh trọng nói với ông,

“Bác trai, suy nghĩ của cháu giống với bác. Khanh Khanh còn trẻ, việc học hành là điều quan trọng nhất với em ấy lúc này. Về sau, cháu cũng sẽ hoàn toàn tôn trọng và ủng hộ bất kỳ điều gì em ấy muốn làm.”

“Được, vậy bác yên tâm rồi.”

Ban đầu tôi bị thu hút bởi sự rực rỡ của cô ấy, rồi từ đó yêu cô ấy sâu đậm.

Vậy làm sao tôi có thể nỡ để cô ấy vì tôi mà che giấu ánh hào quang của mình?

Cô ấy vốn dĩ nên rực rỡ và tự tin, đi theo đuổi tất cả những gì cô ấy muốn.

“Ong–”

Tôi cầm điện thoại lên, nhấn nghe.

“Chào anh, thưa anh Gu, chúng tôi là trang sức Treasure. Chiếc nhẫn kim cương anh đặt làm cách đây ba tháng đã hoàn thành. Chúng tôi đang cử nhân viên đến giao tận nhà cho anh.”

“Được, cảm ơn.”

Cúp điện thoại, tôi lướt đến đoạn tin nhắn với Khanh Khanh.

Là một tin nhắn thoại cô ấy gửi cách đây hai ngày, giọng nói trong trẻo, vui vẻ,

“A Du, 16 này em bay về nước nhé. Em vui quá, cuối cùng cũng được về rồi.”

Nửa năm trước, tôi đã tự tay thiết kế chiếc nhẫn cầu hôn, chỉ hy vọng khi cô ấy trở về, tôi có thể dành tặng cô ấy một bất ngờ.

Hôm nay đã là ngày 16.

Tôi đưa tay lên xem giờ, đã gần đến lúc rồi.

Tôi đứng dậy thay một bộ quần áo, chuẩn bị đi sân bay đón cô gái của tôi về nhà.

Tôi biết, từ nay về sau, chúng tôi sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.

Ngoại truyện: Thẩm Thời Sơ

Tôi và Niệm Khanh lớn lên cùng nhau, hai nhà chúng tôi là hàng xóm.

Hồi còn nhỏ, bố mẹ tôi đã nói với tôi rằng, Niệm Khanh là em gái, con phải nhường nhịn em ấy.

Niệm Khanh rất dễ thương, đôi mắt cô ấy long lanh, mỗi khi thấy tôi, cô ấy đều cười thành một vầng trăng khuyết, giọng nói trong trẻo gọi “Anh Thời Sơ, anh Thời Sơ”.

Từ sâu thẳm trong lòng, tôi cũng coi cô ấy như em gái mà yêu thương.

Có lần, cô ấy sang nhà tôi chơi, làm hỏng món đồ chơi của tôi.

Tôi giận đến mức ba ngày không thèm nói chuyện với cô ấy.

Thực ra tôi không giận vì món đồ chơi hỏng, mà tôi giận vì sao cô ấy bất cẩn đến thế, làm tay bị thương.

Nhìn cô ấy bĩu môi muốn khóc vì đau, lòng tôi xót xa vô cùng.

Không biết từ khi nào, cô bé đáng yêu trong ký ức đã lớn, đã trở thành một thiếu nữ duyên dáng, lanh lợi và ngọt ngào.

Tôi chợt nhận ra, đã lâu lắm rồi cô ấy không gọi tôi là “anh Thời Sơ”.

Một lần trên đường về nhà, tôi cố tình trêu cô ấy, “Sao cậu không gọi tôi là anh nữa?”

Cô ấy như bị hỏi khó, vẻ mặt có chút không tự nhiên, quay đầu đi bĩu môi, “Tôi không gọi đâu. Cậu là anh trai gì của tôi chứ.”

Tôi như mọi khi, đưa tay ra muốn xoa đầu cô ấy.

Nhưng cô ấy lại vội vàng né tránh, hai má ửng hồng, bực bội tố cáo, “Từ nay không được chạm vào tóc tôi nữa, lần nào cũng làm rối tung lên.”

Tôi thấy phản ứng của cô ấy thì bật cười.

Từ đó, tôi cũng dần quen với việc cô ấy ở bên cạnh, ngày nào cũng lầm bầm “Thẩm Thời Sơ, Thẩm Thời Sơ”.

Năm lớp 10, lớp tôi có một bạn nữ mới chuyển đến, tên là Tô Hân.

Cô ấy rất xinh, nhưng học khối tự nhiên không được tốt lắm.

Tôi biết những điều này, vì cô ấy và Niệm Khanh ngồi cùng bàn, quan hệ rất thân thiết.

Tối hôm đó, tôi đứng ngoài lớp đợi Niệm Khanh về cùng.

Tô Hân là người ra trước.

Cô ấy có chút không dám nhìn tôi, nhỏ giọng nói, “Niệm Khanh đang dọn đồ, sẽ xong ngay thôi.”

Tôi chỉ khẽ “ừm” một tiếng.

Gần đến kỳ thi, Niệm Khanh đột nhiên bị sốt.

Tôi vốn định đưa cô ấy về nhà, nhưng cô ấy lại bảo tôi giúp Tô Hân ôn tập.

Cô ấy là người có trách nhiệm.

Tôi không cãi lại được, chỉ đành đồng ý.

Lên lớp 11, sau khi phân ban, Tô Hân học ban xã hội.

Trưa hôm đó, khi tôi đang ăn ở nhà ăn, Tô Hân ngồi xuống cạnh tôi.

“Bạn Thẩm, lát nữa cậu có rảnh không? Mình có một bài toán nghĩ mãi không ra, cậu có thể giảng giúp mình được không?”

Cô ấy là bạn thân của Niệm Khanh.

Nếu tôi từ chối, liệu cô ấy có làm phiền Niệm Khanh không?

Nghĩ vậy, tôi đã đồng ý.

Đến lớp học, tôi giảng bài đó cho cô ấy, Tô Hân chợt hiểu ra,

“Cậu giỏi thật đấy, cậu nói một lần là mình hiểu luôn. Niệm Khanh học giỏi như vậy, cậu chắc cũng hay giảng bài cho cậu ấy nhỉ?”

Tôi nhớ đến hình ảnh Niệm Khanh học bài, lúc nào cũng rất chăm chú, không khỏi mỉm cười,

“Không, Niệm Khanh rất thông minh, học rất giỏi, không cần tôi giảng những thứ này.”

“Hai cậu đều giỏi quá, mình rất ngưỡng mộ.”

Tôi thấy trong mắt Tô Hân tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Tôi sững người.

Đúng vậy, Niệm Khanh rất xuất sắc, xuất sắc đến mức dường như mọi chuyện cô ấy đều có thể tự giải quyết.

Còn ánh mắt của Tô Hân lúc này, không hiểu sao lại cho tôi một cảm giác được cần đến.

Cảm giác này khiến tâm trạng tôi có chút kỳ lạ.

Thế nên, khi cô ấy hỏi sau này có gặp vấn đề gì có thể tìm tôi không, nhìn ánh mắt đầy hy vọng của cô ấy, tôi đã gật đầu như bị ma xui quỷ ám.

Đêm sau kỳ thi đại học, có lẽ vì cuối cùng cũng được giải phóng, tôi có chút buông thả, uống một chút rượu.

Tô Hân gọi điện cho tôi, nói số phòng karaoke, bảo tôi đến.

Trong phòng, cô ấy tỏ tình với tôi.

Thực ra tôi đã sớm biết cô ấy thích tôi.

Nhìn vẻ mặt rụt rè, hồi hộp của cô ấy, cùng với tiếng ồn ào xung quanh, dưới tác dụng của cồn, cái cảm giác kỳ lạ đó được phóng đại lên vô hạn.

Tôi đã chấp nhận lời tỏ tình của cô ấy.

Không ngờ, cô ấy lại nhón chân lên hôn tôi.

Tôi theo bản năng ôm lấy cô ấy, chấp nhận nụ hôn này.

Khi tôi quay trở lại phòng của lớp mình, tôi thấy Niệm Khanh vẫn chưa đến.

Nhưng mọi người xung quanh nói với tôi rằng, Vương Tử Dịch đã tỏ tình với cô ấy, và vừa đưa cô ấy về nhà.

Không hiểu sao, trong lòng tôi dâng lên một cơn tức giận.

Tôi vội vàng đi ra ngoài tìm cô ấy.

Chạy được nửa đường, tôi gặp Vương Tử Dịch.

Không nói hai lời, tôi đấm vào mặt cậu ta một cú.

Chúng tôi xô xát, cho đến khi có người đi đường đến can ngăn.

Khi nghe chính miệng cậu ta nói rằng Niệm Khanh đã từ chối cậu ta, tôi chợt thở phào nhẹ nhõm, dựa vào cột đèn đường mà ngồi xuống.

Tôi lý giải phản ứng này của mình là sự quan tâm và lo lắng của một người anh trai dành cho em gái.

Rất nhanh sau đó, tôi phát hiện ra, sau đêm đó, tôi không thể liên lạc được với Niệm Khanh.

Mãi đến ngày nộp hồ sơ nguyện vọng, tôi mới gặp lại cô ấy.

Nhưng tôi không ngờ rằng, kết quả trúng tuyển đã có, cô ấy lại đi Đại học C.

Tôi không tin.

Chẳng phải chúng tôi đã từng nói sẽ cùng nhau thi vào Đại học A sao?

Tôi lập tức hỏi cô ấy.

Cô ấy nói đúng là như vậy, và còn chúc phúc cho tôi và Tô Hân.

Một cơn giận chưa từng có ập đến.

Tôi tắt điện thoại, không muốn để ý đến cô ấy nữa.

Ngày hôm sau, tôi đi du lịch.

Tôi nói với gia đình là đi thư giãn, nhưng thực ra tôi không muốn thừa nhận, tôi đã bị cô ấy chọc tức.

Cứ như vậy, chúng tôi dường như đang giận dỗi nhau, không ai liên lạc với ai nữa.

Nhưng trong trường đại học, tôi lại không kìm được, vòng vo hỏi Tô Hân về tình hình của Niệm Khanh.

Tối hôm đó, tôi đến trường của Tô Hân, nhưng lại vô tình nghe thấy cô ấy và Niệm Khanh đang nói chuyện điện thoại.

Tô Hân hỏi tôi có muốn nói chuyện không.

Thực ra tôi rất muốn nghe máy.

Tôi đã không giận nữa rồi, nhưng có người khác ở đó, tôi không muốn cuộc nói chuyện của chúng tôi bị gián đoạn.

Tôi chợt nhận ra, trong lòng mình, Tô Hân luôn là một người ngoài cuộc.

Thoát ra khỏi cái không khí ở quán karaoke đêm đó, tôi nhận ra mình không hề thích cô ấy nhiều đến vậy.

Với cô ấy, tôi chỉ làm những điều một người bạn trai nên làm, bao gồm cả việc đến đây đưa cô ấy đi ăn khuya.

Kỳ nghỉ đông về nhà, biết Tô Hân hẹn Niệm Khanh đi chơi, nên tôi nói sẽ đi cùng cô ấy.

Trong tiệm chè, sau gần nửa năm, tôi cuối cùng cũng thấy Niệm Khanh.

Cô ấy gầy đi một chút, không biết có phải vì học quá mệt hay không tự chăm sóc bản thân tốt.

Tôi từng nghe Tô Hân nói, chuyên ngành của các cô ấy rất vất vả.

Khi Tô Hân hỏi cô ấy có bạn trai chưa, tim tôi lập tức thắt lại.

Đúng vậy, cô ấy xuất sắc như vậy, bên cạnh chưa bao giờ thiếu người ngưỡng mộ.

Đại học có nhiều người giỏi đến thế, liệu cô ấy có gặp được người mình thích không?

Nghe cô ấy phủ định, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng dâng lên một cảm giác may mắn và vui mừng thầm kín.

Cảm xúc này khiến tôi có chút mất kiểm soát.

Tôi cắt bánh đưa cho Tô Hân, thậm chí còn ân cần vuốt tóc cô ấy sang một bên.

Tôi đã quen làm những điều tôi nên làm.

Tối hôm đó, sau khi chia tay, tôi đưa Tô Hân về nhà, còn Niệm Khanh đi một mình.

Tâm trí tôi bắt đầu lơ lửng.

Tôi đi được vài bước thì nói với Tô Hân có chút việc, bảo cô ấy tự về nhà.

Tôi chạy đến tiệm bánh Sơn Ký.

Chiều cô ấy không ăn gì nhiều, tôi mua những vị cô ấy thích nhất.

Vội vàng quay về, thấy cô ấy ở nhà một mình.

Tôi định như mọi khi vào nhà ở cùng cô ấy.

Nhưng cô ấy cúi đầu, tay siết chặt tay nắm cửa không buông.

Tôi thậm chí còn thấy những khớp xương nổi lên vì cô ấy nắm quá chặt.

Cô ấy đang chống lại sự gần gũi của tôi.

Nhận thức này khiến cơ thể tôi cứng đờ tại chỗ.

Cũng từ sau đó, tôi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ của tôi và Tô Hân.

Nếu không thích cô ấy, thì nên nói rõ càng sớm càng tốt.

Sau khi nhập học, hôm đó tôi định tìm Tô Hân nói chuyện.

Nhưng cô ấy lại vui vẻ nói với tôi rằng có một buổi cắm trại, muốn tôi đi cùng.

Thấy vẻ mong đợi của cô ấy, tôi đã thỏa hiệp.

Coi như đây là sự bù đắp cuối cùng. Sau khi tham gia xong hoạt động này, tôi sẽ nói chuyện.

Cắm trại chỉ có một chiếc lều.

Khi chuẩn bị đi ngủ, Tô Hân xấu hổ dựa vào tôi.

Tôi đứng dậy nói:

“Em ngủ đi, anh ở ngoài. Sợ thì cứ gọi anh.”

Tối hôm đó, tôi ngồi trên bãi cỏ ngắm sao, trong lòng lại nghĩ đến Niệm Khanh.

Giờ phút này, cô ấy đang làm gì nhỉ?

Hóa ra, không biết từ lúc nào, Niệm Khanh trong lòng tôi, đã không còn là cô em gái nhỏ nữa.

Nửa đêm buồn ngủ ập đến, tôi nằm luôn trên bãi cỏ ngủ một lát.

Khi tỉnh dậy, đã là buổi sáng.

Tô Hân thấy tôi tỉnh, trên mặt lộ ra một tia vui mừng.

“Thời Sơ, vừa rồi tớ nói chuyện điện thoại với Niệm Khanh, cậu ấy nói có bạn trai rồi.”

Tôi không tin.

Kỳ nghỉ đông không phải mới nói là chưa có bạn trai sao?

Bỏ lại Tô Hân, tôi chạy thẳng ra sân bay, mua chuyến bay sớm nhất.

Tôi còn chưa kịp nói hết lòng mình, sao cô ấy đã có bạn trai rồi?

Tối đó tôi đến trường cô ấy, tôi muốn gặp cô ấy, nhưng gọi điện thoại mãi không được.

Trời mưa cả đêm, tôi đợi cô ấy dưới ký túc xá suốt một đêm. Kết quả, sáng hôm sau, tôi thấy cô ấy bước xuống từ một chiếc xe của một người đàn ông, anh ta còn hôn lên trán Niệm Khanh.

Khoảnh khắc đó, lòng tôi như bị dao cứa.

Tôi lo lắng bày tỏ lòng mình với Niệm Khanh, rằng tôi thích cô ấy. Nhưng cô ấy lại coi tôi như một kẻ điên, bảo tôi về đi.

Cô ấy không biết rằng, tôi thực sự đã phát điên rồi.

Tôi đau khổ đến mức sắp phát điên.

Về trường, tôi nhốt mình trong ký túc xá vài ngày, không đi học, không ra ngoài, tắt điện thoại.

Mãi đến khi thầy cố vấn đến tìm, nói bố mẹ tôi lo lắng đến phát điên, tôi mới biết những ngày này tôi sống vô lý đến mức nào.

Bất chấp Tô Hân van xin, tôi vẫn chia tay với cô ấy, sau đó quay lại học tập bình thường.

Nhưng chỉ tôi biết, trái tim tôi đã trống rỗng rồi.

Vào kỳ nghỉ hè, người đàn ông đó đến nhà Niệm Khanh.

Đứng trước cửa, tôi thấy họ vui vẻ, hòa thuận, giống hệt một gia đình.

Trước đây, tôi cũng đã từng ở đó.

Lòng tôi đau nhói không kìm được.

Tôi siết chặt tay, không để bản thân mất kiểm soát, vội vàng chạy khỏi cảnh tượng đau khổ này.

Đợi người đàn ông đó đi, tôi cuối cùng cũng lấy hết dũng khí tìm Niệm Khanh, muốn nói chuyện với cô ấy.

Khi em ấy nói với tôi rằng cô ấy đã từng thích tôi, tôi mới hiểu, mình đã bỏ lỡ điều gì.

Cô ấy kiên định nhìn tôi, nói chúng tôi không thể.

Tôi biết, tia hy vọng cuối cùng đã vỡ vụn.

Niệm Khanh nói tôi không hiểu cô ấy.

Sao tôi lại không hiểu chứ? Chỉ là tôi hiểu quá muộn rồi.

Hóa ra, từ trước đến nay, không phải cô ấy cần tôi chăm sóc, mà là tôi không thể thiếu cô ấy.

“Ding–,” tin nhắn từ nhóm bạn cấp ba.

Là thiệp cưới điện tử của Niệm Khanh.

Cô ấy sắp kết hôn rồi.

Tôi nhấp vào.

Trong ảnh cưới, nụ cười của cô ấy vẫn rạng rỡ, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.

Mọi người đều chúc mừng cô ấy.

Lúc này, Tô Hân nhắn tin cho tôi,

“Ngày cưới của cậu ấy, anh có đến tham dự không?”

Những năm qua, chúng tôi coi nhau như những người bạn học bình thường, thỉnh thoảng liên lạc.

Suy nghĩ một lúc, tôi gõ một dòng chữ.

“Không đi đâu. Hôm đó tôi có việc phải đi công tác.”

Vào ngày cưới của Niệm Khanh, tôi trở lại trường cấp ba.

Nhưng tất cả mọi thứ đã đổi thay.

Tôi đi dọc theo những con đường chúng tôi đã từng đi qua, trong lòng thầm niệm.

“Khanh Khanh, cậu nhất định phải luôn hạnh phúc nhé.”

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!