Góc Của Chan

EM LÀ ĐOÁ HOA DUY NHẤT TRONG THÀNH PHỐ NÀY- CHƯƠNG 8

14

Tôi ngồi vào ghế phụ, thản nhiên hỏi: “Anh đến khi nào vậy? Trợ lý Trương không có ở đây à?”

“Ừ, cậu ấy đi công tác nước ngoài.”

Hoắc Phàm không trả lời câu hỏi đầu tiên của tôi, tôi tưởng anh ấy thức dậy vào lúc nửa đêm nên có lẽ anh ấy đã ngủ quên và chỉ mới đến đây thôi

Anh cúi xuống và tôi căng thẳng vì sợ hãi.

Có một cảm giác mát lạnh phả vào cổ tôi.

“Đây là… hoa hồng gai?” 

Ở giữa mặt dây chuyền là một viên hồng ngọc trong suốt và rực rỡ.
Hoắc Phàm tựa hồ có chút khẩn trương, thanh âm thất thường: 

“Trước đây vốn định đưa cho em, nhưng lại trì hoãn đến bây giờ”

Tôi nhìn vào mặt sau của mặt dây chuyền và thấy tên viết tắt của tôi và Hoắc Phàm được khắc trên đó, cũng như một trái tim nhỏ mộc mạc.

Lý do nó đến bây giờ mới hoàn thành là do nhà thiết kế từ chối khắc trái tim ở mặt sau?

Hoắc Phàm: “Em có muốn đến nhà anh ăn tối không? Bố mẹ anh muốn gặp em.”

Sau khi tôi đính hôn với Hoắc Phàm, tôi và bố mẹ anh ấy sẽ ăn tối trong những ngày nghỉ lễ, nhưng Hoắc Phàm lại thường xuyên gửi một số quà và đồ bồi bổ đến nhà tôi.

Nghĩ như vậy thì tôi thật vô tâm với tư cách là một vị hôn thê.
Tôi gật đầu hỏi: “Em có cần mua quà trước không?”

Hoắc Phàm khởi động xe, xoay vô lăng: “Anh đã chuẩn bị xong rồi, nó ở trong cốp xe”

Anh ấy khá chu đáo đấy chứ

Nhưng tôi không chuẩn bị trước nên luôn cảm thấy có chút tiếc nuối, cũng có chút áy náy

Hoắc Phàm nhận ra, vô thức quyến rũ bổ sung: “Chúng ta cùng nhau tặng, đừng xấu hổ mà”

Gần đây anh ấy rất thích nói từ “chúng ta”, điều này khiến tôi thực sự có cảm giác như mình đang ngập tràn trong tình yêu vậy.
Nửa giờ sau, chúng tôi tới Hoắc Gia

Vừa xuống xe đã nhìn thấy một cô bé đang đào bùn chạy tới: “Chú, hôm nay chú hứa sẽ cùng con đi vẽ tranh, sao chú ra ngoài trước khi trời sáng rồi mới quay lại!”

Khi nhìn thấy tôi, cô ấy đột nhiên dừng lại, ánh mắt không ngừng đảo quanh: “Ồ ~ Hóa ra là đi đón dì Bồ Tát hả”

Tôi không biết cách hòa hợp với trẻ con, nghe nói bé con này gọi chú Hoắc Phàm, hẳn là cháu gái của anh ấy

Trước đây tôi không để ý nhiều đến thành viên gia đình của Hoắc Phàm, nhưng tôi rất ngạc nhiên khi đứa trẻ này biết tôi dù chưa từng gặp mặt.

Hoắc Phàm một tay cầm hộp quà, tay kia ôm tôi bước vào nhà.
“Hoắc Mao Mao, tránh xa dì của con ra, cô ấy dị ứng với những đứa trẻ hư hỏng lắm đấy”

15

Dì Hoắc ôm đĩa trái cây bày dở trên ghế sô pha, kêu lên: “Thằng tiểu tử đó nói muốn đưa người về ăn tối, sao còn chưa về? Cũng không biết có đưa được người về hay không đây?”

Bên cạnh, chú Hoắc bóc một quả bưởi đưa cho bà ấy: “Đừng tùy tiện nói đàn ông họ Hoắc [Không được]”

Tôi càng cảm thấy tội lỗi và trừng mắt nhìn Hoắc Phàm.
Tất cả là lỗi của anh ấy vì đã không đánh thức tôi sớm hơn.
Hoắc Phàm vô tội nhướng mày.

“Dì Hoắc, chú Hoắc, con đến muộn, thật sự xin lỗi ạ.”

Trên bàn ăn, dì Hoắc rất nhiệt tình.

“Đúng rồi, dì nghe nói các con đang muốn lấy giấy chứng nhận, con đã quyết định tổ chức hôn lễ ở đâu chưa? Dì đã xem qua……”

Dì Hoắc bắt đầu nhiệt tình giải thích về những địa điểm mà bà đã xem qua

Tôi lén nhìn Hoắc Phàm.

Khóe mắt anh nhướng lên, vẫn chậm rãi ăn cơm, động tác duyên dáng và giả tạo, giả vờ không thấy tôi nhìn.

Anh ấy sao chỉ lo ăn thế?

Ăn tối xong, Hoắc Mao Mao nắm tay tôi chạy lên lầu, nói muốn dẫn tôi đi tham quan xung quanh.

Chúng tôi bước vào một căn phòng có vẻ như đã được trang trí từ lâu nhưng rất sạch sẽ.

Hoắc Mao Mao thần bí lấy từ trong ngăn kéo ra một đống đồ đưa cho tôi.

“Dì ơi, để con kể cho dì một bí mật nhé! Dì đừng nói với ai đấy”

Tôi mở từng cái một ra và thấy cô bé mặc trang phục trong ảnh trông quen quen.

Càng nhìn tôi càng thấy… giống tôi hồi nhỏ?

Hoắc Mao Mao: “Đây là bảo bối của chú đó!”

Cô bé lấy ra một chiếc hộp khác, mở nó ra và tìm thấy một bức tượng Bồ Tát.

Chỉ là hình chạm khắc có vẻ là của tôi năm tuổi.

“Mẹ con kể rằng, khi còn nhỏ chú ấy luôn thi trượt. Có một đêm con nhìn thấy chú nói chuyện với dì trên TV, sau đó chú ấy lại được 61 điểm trong kỳ thi đó!”

“Chú ấy nói dì là thần linh, là bồ tát của chú ấy, còn lén thay thế Thần tài mà ông nội con tôn thờ bằng tượng của dì nữa đó. Phải hơn nửa năm mới bị phát hiện, còn bị đánh đập nặng nề đến mức ba ngày liền không rời giường!”

Tôi không biết nên buồn cười hay không nên nói nên lời, khóe miệng không khỏi co giật.

Hoắc Phàm sắc mặt u ám mở cửa.

“Hoắc Mao Mao, chú sẽ bán hết GG Bond của con đi đấy”

error: Content is protected !!