Góc Của Chan

CHƯƠNG 5 – END

22

Sau khi nghỉ việc, Lục Tần nhanh chóng tiếp nhận một dự án và người bạn của anh ấy đã nhờ anh giúp đỡ.

“Có lẽ anh sẽ phải ra nước ngoài khoảng 2 tháng”

Khi tôi biết tin, tâm trạng của tôi rất tệ: 

“Chúng ta vừa quen nhau mà anh đã phải đi nơi khác, anh Lục à, anh có phải muốn rời xa em không?”

Tôi nằm trong vòng tay Lục Tần, ngước nhìn anh đầy đáng thương.
Lục Tần cúi người hôn lên môi tôi một cái, nói: “Chỉ có hai tháng thôi mà”

Anh ấy kiên nhẫn dỗ dành tôi, nói rằng bạn của anh ấy đã nhờ anh ấy giúp đỡ nên khó có thể từ chối nên cũng đành chịu

Thực ra tôi biết đương nhiên không thể ngăn cản anh ấy đi làm, chỉ là không nhịn được muốn làm nũng muốn anh ấy dỗ tôi mà thôi.

Tôi ôm mặt anh, giả vờ nghiêm túc hỏi: “Có cô nào đi cùng anh không?”

Lục Tần cũng không tức giận, vì vậy tôi quyết định gây rắc rối với anh ấy.

“Không có” Giọng anh dịu dàng.

Tôi không tin nên vào ngày anh ấy lên máy bay, tôi đã đích thân ra sân bay để tuyên bố chủ quyền.

Anh thực sự không lừa dối tôi, chỉ có hai người đàn ông đi cùng anh, họ đều là cấp dưới của anh ta.

Tôi chưa kịp giới thiệu thì hai người đàn ông đã gật đầu chào và gọi tôi là “chị dâu nhỏ”.

Hai má tôi hơi nóng, hơi xấu hổ nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh chào hỏi.

Lục Tần nhìn thấy phản ứng của tôi, khóe miệng hơi nhếch lên một chút.

Sau đó, anh kéo cổ tay tôi và kéo tôi vào lòng, ghé sát tai tôi hỏi: “Bây giờ em có chắc em tin anh không?”

Tôi giả vờ không hiểu đẩy anh ta: “Hả, em không nghi ngờ anh mà.”
Lục Tần cười không thèm đếm xỉa đến tôi.

Khi giọng nói nhắc lên máy bay vang lên, tôi đột nhiên cảm thấy một cảm giác miễn cưỡng và bất an sâu sắc.

Cứ như thể sau hai tháng này, mối quan hệ của chúng tôi sẽ lạnh nhạt.

Tôi ôm chặt anh không chịu buông: “Lục Tần, anh nhất định phải nhớ em đó.”

Lục Tần hôn lên đỉnh tóc của tôi, ôn nhu nói: “Em bám người như vậy thì làm sao anh đi được, anh muốn đóng gói mang em đi quá”
Mắt tôi nhức nhối, nước mắt lưng tròng mà không nói nên lời.

Đồng nghiệp của Lục Tần đi tới nhắc nhở: “Lục tổng, đến giờ rồi”
Tôi đành phải buông tay, cúi đầu nói: “Anh đi đi, đi cẩn thận”

Lục Tần nâng cằm tôi lên, khi nhìn thấy nước mắt tôi đang cố nén, trong mắt anh hiện lên một tia không chịu nổi.

“Hay anh ở lại nhé?” – Anh nhẹ nhàng hỏi.

Tôi lắc đầu nói: “Không sao, anh đi sớm về sớm, nhớ là phải nhớ em nhé”.

Lục Tần ôm tôi và hôn tôi một lần nữa.

Mãi đến giây phút cuối cùng, anh mới để tôi đi và theo đồng nghiệp của tôi đến cổng soát vé.

Tôi đứng nguyên tại chỗ, miễn cưỡng nhìn bóng lưng anh, nghe đồng nghiệp hỏi gì đó.

Sau đó anh ấy bất đắc dĩ cười cười đáp: “Ừ, tôi không muốn.”

23
Sau khi Lục Tần lên máy bay, tôi một mình trở về ký túc xá.
Lòng tôi trống rỗng, tôi chẳng làm được gì.

Thêm vào đó, cuối tuần không có lớp học, vì vậy tôi nằm chết trân trên giường cho đến khi bạn cùng phòng không nhìn nổi nữa và lôi tôi ra khỏi giường.

“Mạt Mạt ngày xưa đâu rồi, đi, đi bar đi!”

Bằng cách này, tôi đã bị họ kéo đến quán bar.

Khi tôi đang trong một mối quan hệ, tôi không quan tâm đến việc người kia đang ở đâu hay anh đang làm gì.

Tôi quan niệm mỗi người phải có cuộc sống riêng nên nhiều khi đi chơi với bạn cùng phòng, cùng lớp mà quên mất việc có bạn trai.

Nhưng hôm nay, ngay cả khi tôi đến một quán bar nơi tiếng trống đánh trống không ngừng, tôi vẫn không thể vui lên.

Cảm giác này giống như mất hồn, theo lời của Trương na Na, tôi đã bị Lục Tần dụ dỗ.

Khi chuông điện thoại reo, tôi bỗng vui mừng khôn xiết, lập tức lấy lại tinh thần.

“Alo, thầy Lục, thầy đến nơi rồi à?”

Nghe được thanh âm từ bên cạnh tôi, Lục Tần cười lạnh nói: “Được lắm Tang Mạt, lúc chiều em còn ôm anh không chịu buông ra, anh vừa mới đi chưa được bao lâu, em liền đi quán bar uống rượi rồi?”

Âm thanh của anh ấy chứa đầy sự nguy hiểm, tôi chạm vào chóp mũi của mình một cách xấu hổ liền phản bội bạn bè của mình 

“Đều là Trương Na Na, thấy tâm tình em không tốt, cô ấy nhất định kéo em ra ngoài”

Trong lòng tôi thầm xin lỗi Trương Na Na, mong cô ấy tha thứ cho hành vi bán bạn cầu vinh của mình.

Lục Tần khẽ hừ một tiếng, hiển nhiên không tin lời của tôi.

Anh nói trong điện thoại: “Trở về anh xử lý em sau”

Lời nói mơ hồ, hai má tôi không khỏi nóng bừng, nhỏ giọng nói chuyện với anh ấy.

Chỉ đến khi nghe đồng nghiệp gọi, anh mới miễn cưỡng cúp máy.
Mặc dù chúng tôi không nói chuyện lâu, nhưng rõ ràng cuộc điện thoại này đã tạm thời làm dịu đi cơn thất tình của tôi.

Trương Na Na và tôi ở quán bar cho đến mười hai giờ, sau đó tham gia cùng các nam sinh và nữ sinh khác trong lớp.

Tôi báo cáo lịch trình của mình cho Lục Tần, anh ấy bảo tôi về ký túc xá sớm, vì vậy tôi rời khỏi quá bar vào lúc mười hai giờ.

Mọi người cười nhạo và nói tôi giống như một cô vợ nhỏ.

Khi tôi nói điều này với Lục Tần, anh ấy ngẩng đầu uống một ngụm nước tinh khiết, nói đùa: “Cô vợ nhỏ, gọi chồng nghe xem nào”

Tôi nhìn yết hầu của anh ấy, cảm thấy ngứa ngáy khó hiểu.

Không biết anh đang nghĩ gì, tôi rụt rè gọi.

Không ngờ Lục Tần lại ngừng uống nước, nhìn màn hình, ánh mắt tối sầm lại.

Anh khàn giọng dỗ dành tôi: “Em gọi lại lần nữa đi”. 

24

Tôi nghĩ mỗi người một nơi sẽ rất khó chịu, không thể gặp mặt cũng không thể trò chuyện, sau hai tháng như vậy thì tình cảm sẽ phai nhạt dần.

Tuy nhiên, không phải vậy.

Lục Tần mỗi ngày đều gọi điện cho tôi, bởi vì lệch múi giờ, anh ấy có đôi khi thức khuya đợi tôi tan học, sau đó trò chuyện với tôi nửa tiếng trước khi đi ngủ.

Nhiều lúc tôi cũng thấy thương anh ấy và để anh ấy không phải vất vả như vậy nhưng ngày sau anh ấy vẫn như cũ.

Bất cứ lúc nào, tôi sẽ nhận được một bức ảnh từ anh ấy, hoặc một chiếc lá, hoặc một bầu trời xa lạ.

Hôm nay, Lục Tần đã gửi cho tôi một đoạn video quay cảnh anh đi dạo gần khách sạn.

Anh ấy vốn định cho tôi xem cảnh đẹp nhưng tôi lại nghe thấy một cô gái gọi tên anh ấy trong video.

“Lục Tần.”

Tôi lập tức rung chuông báo động: “Không phải anh nói không có con gái à?”

Lục Tần cười trêu chọc tôi: “Người em gặp lúc nãy là bạn học thời đại học của anh, sao, em không yên tâm à?”

Tôi cong môi bất mãn hỏi: “Trông thế nào, có đẹp không, so với em, anh thích ai hơn?”

Ngay sau đó, tôi nhận được một cuộc gọi video từ Lục Tần.

Trong video, khóe miệng nở một nụ cười đắc ý, anh nói: “Không đẹp bằng em, cô ấy không bằng em, anh chỉ thích mỗi em.”

“Thế này được chưa, bình giấm nhỏ?”

Nghe giọng điệu cưng chiều của anh, tôi không khỏi nhếch khóe miệng.

Nhưng anh vẫn hung dữ cảnh cáo anh: “Thầy Lục, anh đừng có mà lộn xộn.”

Anh ấy cười, một lúc sau, tôi mới bỏ quan cho anh ấy.

Nhưng có lẽ vì sợ tôi suy nghĩ nhiều nên đêm nào anh cũng bật video lên ngủ cùng tôi.

Thấy sắp đến hai tháng, tôi không khỏi phấn khích.

Vào ngày Lục Tần trở lại, Trương Na Na đã cố tình kéo tôi đến trung tâm mua sắm.

“Cậu và thầy Lục là tiểu biệt thắng tân hôn, đêm nay làm sao có thể không xảy ra chút chuyện được? Mạt Mạt, nhìn cái quần lót này đi, tớ đảm bảo sẽ khiến thầy Lục…”

Thấy cô ấy còn phấn khích hơn tôi, tôi trợn tròn mắt không nói nên lời, tàn nhẫn nói với cô ấy: “Thầy Lục không phải loại người như vậy đâu”.

“Anh ấy nói sẽ không chạm vào tớ cho đến khi chúng tớ kết hôn”

Trương Na Na thất vọng “ah” một tiếng, cô ấy không biết nên nghĩ thế nào, cô ấy ngập ngừng hỏi tôi: “Mạt Mạt, thầy Lục …”

“Không phải không được đấy chứ…” 

25

Lục Tần lên máy bay lúc 6 giờ tối, Trương Na Na dù bị tôi đánh nhưng cô ấy vẫn liều lĩnh giúp tôi mua bộ đồ lót đó.

Và trước khi tôi lên đường đến sân bay, cô ấy đã liên tục yêu cầu tôi mặc nó vào.

Hừmmmmm, bạn của tôi ơi!

Khi tôi đến sân bay, tôi thậm chí còn biết ơn hơn vì tôi đã mặc quần áo trước khi đến.

Bởi vì, lần này cùng Lục Tần trở về, không chỉ có hai người đàn ông trước đó, còn có hai nam một nữ.

Người phụ nữ ăn mặc gợi cảm và trưởng thành, với mái tóc xoăn gợn sóng lớn và chiếc váy da nhỏ, dáng người vừa vặn, vô số đàn ông ở sân bay đổ dồn ánh mắt vào cô ấy.

Khi tôi bay vào trong vòng tay của Lục Tần, và khi Lục Tần ôm hôn tôi, người phụ nữ đó nhìn tôi chằm chằm đầy thù địch.

Tôi lập tức biết danh tính của cô ấy, đây có lẽ là chủ nhân của giọng nói mà tôi nghe được trong video của Lục Tần ngày hôm đó.

“Lục Ca, đây là ai, anh giới thiệu cho chúng ta biết đi?” Nữ nhân nhếch môi đỏ mọng nói.

Đôi mắt của cô ấy như muốn xé tôi ra khỏi Lục Tần, cô ấy muốn cho tôi thấy rằng mối quan hệ của cô ấy với Lục Tần là không bình thường.

Lục Tần nắm tay tôi và giới thiệu: “Bạn gái của tôi, Tang Mạt, là sinh viên năm cuối khoa tiếng Pháp!”

Bốn người đàn ông khác nở một nụ cười và gọi tôi là chị dâu, nhưng người phụ nữ đó nhìn tôi chằm chằm.

“Sinh viên đại học ngày nay lại thích tìm người lớn tuổi hơn mình à?”

Trong giọng điệu của cô ấy có chút khinh thường và mỉa mai, như muốn nói rằng quan hệ của tôi và Lục Tần không trong sạch.

Lục Tần nhíu mày, nhìn về phía nam nhân bên cạnh, lạnh lùng nói: “Lý Hạo, quản tốt bạn gái của cậu đi.”

Tôi cực kì kinh ngạc

Hóa ra người phụ nữ này đã có bạn trai, nhưng cô ta vẫn đang thể hiện trước mặt Lục Tần những hành động như vậy là sao?

Tôi bất mãn cong môi, ôm eo Lục Tần hỏi: “Thế tiếp anh định đi đâu?”

26

Bởi vì Lục Tần đã giúp bạn mình giải quyết một khách hàng ngoại quốc khó tính nên bạn của anh ấy đã sắp xếp một cuộc đi chơi tẩy trần cho Lục Tần và những người khác.

Lục Tần nắm lấy tay tôi, hỏi: “Muốn đi không?”

Vừa nghe nói địa điểm ăn cơm là khách sạn năm sao, liền gật đầu lia lịa: “Thầy Lục, mau dẫn em đi khám phá thế giới đi!” – Mắt tôi sáng rực lên

Có thể đó là một cuộc hội ngộ sau một thời gian dài vắng bóng, nhưng tôi cảm nhận rõ ràng rằng Lục Tần luôn đeo bám tôi ở mọi nơi.

Tất nhiên, tôi vẫn càng ôm anh chặt hơn.

Bạn của Lục Tần tên là Hướng Trạch, thấy tôi và Lục Tần cứ tán tỉnh nhau nên đã cười và nói những trò đùa tục tĩu

(???)

“Nhìn xem, đêm nay không bằng chúng tớ đặt khách sạn cho cậu, hai tháng không gặp, chúng ta đi chơi một chút đi?”

Lục Tần nhướng mi liếc hắn một cái, nhắc nhở: “Cô ấy còn nhỏ, đừng nói lung tung.”

“Đúng vậy.” Một giọng nữ vang lên, vẫn là người phụ nữ đó.

Cô ấy khinh thường liếc tôi một cái, nói: “Hướng Trạch, không phải anh không biết Lục Tần có thói quen sạch sẽ, không phải cô gái nào cũng có thể tùy tiện lên giường của cậu ấy”

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, Hướng Trạch và những người khác đã thay đổi biểu cảm, trở nên khó xử hơn.

Tôi cười thầm trong lòng, đầu óc của cô ấy này có được bình thường không?

Ai có con mắt sáng suốt đều có thể nhìn ra thái độ của Lục Tần đối với tôi, nhưng cô ấy ghen tuông đến mức có thể nói bất cứ điều gì và không cảm thấy xấu hổ.

Có một sự im lặng ngắn trong phòng.

Lục Tần phủi tay như thể xung quanh không có ai, sau đó nhìn tôi hỏi: “Ăn no chưa?”

Tôi gật đầu.

“Đi thôi.”

27

Lục Tần trực tiếp đưa tôi ra khỏi bữa tối.

Ngay khi tôi ra ngoài, Hướng Trạch đuổi theo tôi và nói xin lỗi.

Tôi nói rằng mình vẫn ổn.

Nghĩ rằng có thể Lục Tần còn có chuyện muốn nói với anh ta, tôi liền kiếm cớ đi vệ sinh.

Hai phút sau, tôi nhận được tin nhắn của Lục Tần, nói rằng anh ấy đang đợi tôi ở ngoài khách sạn.

Tôi rửa tay và chuẩn bị ra ngoài thì đụng phải người phụ nữ đó, Vương Uyển

Cô ta bước trên đôi giày cao gót của mình và nói: “Chúng ta nói chuyện một chút đi.”

Tôi cụp mắt: “Xin lỗi, tôi không có gì để nói với chị cả”.

Vương Uyển dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục nói: “Nhà của Lục Tần là một gia đình giàu có, không phải bất kỳ người nào cũng có thể vào được.”

Tôi dừng lại, quay đầu nhìn cô ấy đầy hứng thú: “Đó là lý do thầy Lục không để tâm đến chị sao?”

Câu nói này như đánh trúng điểm đau của Vương Uyển: “Cô cũng khéo ăn, kéo nói thật đấy” Cô ấy lườm tôi một cách giận dữ.

Tôi nhếch môi: “Cảm ơn vì lời khen”.

Vương Uyển hừ lạnh một tiếng, nói: “Cô không cần vội đắc ý, Lục Tần chỉ là vì tuổi còn trẻ nên muốn tìm kiếm cái gì mới mẻ.”

“Khi anh chơi chán rồi thì sẽ tìm một cô gái môn đăng hộ đối để kết hôn, cô nhất định là đồ bỏ đi thôi cô gái nhỏ à”

Nghe điều này, tôi đã đủ ghét người phụ nữ này rồi

Tôi cười lạnh hỏi ngược lại: “Đã là đồ bỏ, cô còn ở chỗ này cắn tôi làm gì? Như chó điên”

“Cô!” Vương Uyển chỉ vào tôi bằng ngón tay được cắt tỉa cẩn thận của cô ấy.

Tôi không rụt rè chút nào, còn không ngại chế nhạo: “Tôi còn trẻ có gì sai, còn trẻ không phải là cái cớ để chị có quyền chê bai”.

“….”

“Ngược lại là bởi vì tôi còn trẻ, cho nên tôi càng yêu thầy Lục một cách đơn thuần hơn. Chị là ai, có tư cách gì lên mặt dạy đời tôi?”

“Lúc đầu tôi còn tưởng đều là con gái với nhau, đều hiểu được cảm nhận của nhau, người yêu tôi cũng là bạn của chị tại sao lại phải quấy rầy tôi làm gì cho phiền phức? Không nghĩ tới, chị hành động ngu dốt như vậy, ăn nói cũng không giống đàn chị để tôi phải ngưỡng mộ, nhất định muốn ép tôi mắng mới hài lòng phải không?”

Khuôn mặt của Vương Uyển không còn có thể được mô tả là xấu xí nữa.

Cô ta chỉ vào tôi, im lặng hồi lâu, tôi lạnh lùng nhìn cô ấy một cái rồi quay người bỏ đi.

Không ngờ vừa bước ra khỏi phòng tắm đã thấy Lục Tần đứng đợi ở cửa.

Tôi sững người một lúc, sau đó cười chạy đến bên anh: “Không phải anh nói ở trong xe đợi em sao?”

Lục Tần gãi đầu mũi tôi và cười ranh mãnh.

“Không tới đây, làm sao có thể thấy em hung dữ như vậy chứ?”

“Anh nói ai là hung dữ?” Tôi giả vờ tức giận vặn eo anh.

Lục Tần đánh rắt ra xa, hình như anh nhìn thấy thứ gì đó, ánh mắt tối sầm, đột nhiên nắm lấy tay của tôi: “Về thôi! Anh sẽ xử lí em sau” 

Rồi anh đưa tôi ra khỏi khách sạn.

Vương Uyển đuổi theo và gọi tên anh, nhưng Lục Tần không quay đầu lại, như thể không nghe thấy.

28

Lăn lộn hồi lâu, mãi đến khi lên xe, thời gian mới thực sự thuộc về tôi và Lục Tần.

Tôi ngồi vào ghế phụ và mỉm cười nhìn anh ấy.

Cho đến khi anh mở rộng vòng tay và dịu dàng nói: “Lại đây, ôm anh một cái.”

Tôi vừa nhào vào vòng tay anh, lòng nóng như lửa đốt, nỗi nhớ mong chất chứa suốt hai tháng nay lại bùng phát.

“Thầy Lục, em rất nhớ anh.”

Tôi ngả người vào vòng tay anh, nắm tay anh thật chặt, tôi chỉ cảm thấy mình muốn gần anh hơn.

Lục Tần hôn lên đỉnh tóc của tôi, khô khan nói: “Anh cũng nhớ em.”

Tôi ngước lên và hôn lên cằm anh.

Ánh mắt chạm nhau, Lục Tần cúi người hôn lên môi tôi, tôi nhiệt tình đáp lại.

Không khí trên xe dần nóng lên

Tôi có chút thở hổn hển, Lục Tần buông tôi ra, nói: “Tối nay đến chỗ của anh đi?”

Người tôi cứng đờ, cái này, cái này, nghe tôi nói vậy, chẳng lẽ Trương Na đoán đúng sao?!

Ngay sau đó, Lục Tần vỗ nhẹ lên trán tôi.

Anh đùa: “Em đang nghĩ cái gì vậy? Anh lại trêu tôi: “Anh chỉ cảm thấy đã quá muộn, ký túc xá của trường hẳn là đã khóa, cho nên anh để cho em tới chỗ của anh ngủ một đêm”

“Tiện thể, ở lại với bạn gái nhỏ của anh một đêm để giải tỏa nỗi đau thất tình. Nếu em muốn trở lại, cũng không phải là không thể.”

Nghe đến đây, mặt tôi nóng bừng, hai tay ôm dây an toàn ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng phủ nhận: “Em không nghĩ ngợi gì cả, kí túc đã đóng cửa rồi, em đến chỗ anh. Nhân tiện…”

“Một đêm với bạn trai cũ, em cũng nhớ anh ấy…..”

Nói xong, má tôi bị bàn tay to lớn của Lục Tần nhéo nhéo.

Anh giả vờ hung dữ đe dọa tôi: “Đến lúc phải phạt em rồi, đúng không? Về nhà đợi đấy cho anh” 

Tôi không ngại cười đáp lại, và nói chuyện với anh ấy về những chuyện đã xảy ra ở trường trên đường đi.

Anh ấy luôn nắm tay tôi và đáp lại bằng một nụ cười trầm ấm

Ngoài cửa sổ có muôn ngàn ánh đèn, được ở bên anh dường như là hạnh phúc.

29

Lục Tần đưa tôi đến nhà của anh ấy ở trung tâm thành phố, nghe nói anh ấy đã mua nó bằng số tiền kiếm được sau khi tốt nghiệp.

Tôi chưa kịp vào thì đã bị anh ấy áp vào thành cửa và hôn tới tấp

Khi bàn tay to luồn vào vạt áo tôi, tôi không khỏi khẽ ừ một tiếng.

Mà Lục Tần cũng chú ý tới quần lót khác thường của tôi, hắn nhướng mày giễu cợt nhìn tôi, thanh âm khàn khàn: “Cố ý mặc nó à?”

Hai má tôi nóng bừng, cúi đầu không dám nhìn anh: “Không phải đâu.”

Lục Tần cười khúc khích, sau đó ôm tôi đi về phía phòng tắm.

Với ánh đèn dịu nhẹ sau lưng, đêm nay, tôi thấy một Lục Tần rất khác.

Khác với vẻ lạnh lùng uy nghiêm ngày thường, ánh mắt của anh vào ban đêm có chút hoang dã và bá đạo, giống như một vị thần bị lôi xuống từ thiên đàng.

Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy trong vòng tay của anh ấy, khi nhìn lên, tôi thấy khuôn mặt đang say ngủ của anh ấy ở gần bàn tay.

Đó là một cảm giác tuyệt vời, giống như chúng tôi là những người thân thiết nhất với nhau.

Tôi không thể không hôn lên môi anh ấy.

Bàn tay đặt trên eo tôi siết chặt, giọng Lục Tần như mới tỉnh lại khàn khàn, nói: “Đừng dụ dỗ anh nữa, anh không chịu nổi đâu.”

Tôi không khỏi xấu hổ, nhớ tới tối qua suýt chút nữa đã đi đến bước cuối cùng, may mà Lục Tần kịp thời dừng lại

Tôi cuộn tròn trong lòng anh, ngón trỏ vô thức xoa xoa cằm anh, thì thầm: “Đã đến giờ đi học rồi.”

Lúc này Lục Tần mới mở mắt, vòng tay ôm lấy tôi, hôn tôi.

Anh nhìn tôi trong vòng tay anh và cười: “Chào buổi sáng, bạn gái nhỏ của anh.”

30

Sau khi Lục Tần trở về, tình yêu của chúng tôi chính thức đi đúng hướng.

Vào ngày tốt nghiệp, bố mẹ chúng tôi gặp nhau, bố mẹ anh ấy rất tốt và coi tôi như con gái ruột của họ.

Nói về kế hoạch tương lai của chúng tôi, tôi bày tỏ mong muốn tiếp tục học, Lục Tần cũng ủng hộ điều đó, nói rằng sau khi tôi học xong sẽ kết hôn cũng không muộn.

Năm thứ hai cao học, tôi và đàn anh vừa trở về sau khi tham gia một dự án.

Đàn anh kể về những điều đáng xấu hổ của anh ấy trên đường đi, và tôi cười rất vui vẻ.

Khi tôi đến cổng trường, tôi tình cờ gặp Lục Tần, người đến đón tôi vào cuối tuần, mắt tôi sáng lên, phấn khích chạy đến và gọi thầy Lục

Thật không ngờ, đàn anh đã hiểu lầm, cũng gọi “thầy Lục” theo tôi, rồi bắt đầu tự giới thiệu…

Lục Tần lúc ấy nhàn nhạt liếc tôi một cái: “Bạn học Tang Mạt, em không giới thiệu anh với vị đàn anh này sao?”

Lúc đó anh ấy đầy ghen tị khiến tôi bật cười không ngớt và nói với đàn anh rằng đây là bạn trai của tôi.

Anh ấy cũng rất xấu hổ và liên tục xin lỗi.

Tối hôm đó khi tôi về nhà, Lục Tần không biết vì sao lại nhốt mình trong phòng làm việc, tôi rủ anh đi ăn cơm, nhưng anh vẫn giữ bí mật với tôi.

Kết quả là rạng sáng, anh dụ tôi đến cục dân chính lấy giấy đăng ký kết hôn.

Tôi đã từng tò mò không biết làm sao anh lại có được sổ hộ khẩu của tôi, Lục Tần cười đắc ý nói cha mẹ tôi đã lén đưa cho anh ấy.

Nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay, Lục Tần ôm lấy tôi, dịu dàng nói: “Anh đã từng sợ em vì tuổi còn trẻ mà kết hôn quá sớm sẽ hối hận”

“Nhưng hiện tại, em đã không có cơ hội để hối hận.”

“Tang Mạt, anh yêu em.”

Tôi nép vào vòng tay anh cười hạnh phúc và sung sướng.

“Lục Tần, em cũng yêu anh.”

(HOÀN CHÍNH VĂN) 

error: Content is protected !!