Góc Của Chan

TRÌ VŨ- CHƯƠNG 5

8

Chúng tôi đã lên một chiếc buýt vào lúc tối muộn

Có rất ít chuyến xe buýt vào dịp Tết Nguyên Đán, chúng tôi đã đợi rất lâu để lên được xe, các chỗ ngồi đa phần đều trống

Tôi nhìn biển báo dừng, điểm cuối là bờ biển.

“Mệt thì ngủ đi.”

Anh đưa tay chỉnh lại khăn quàng cho tôi rồi còn kê đầu của tôi lên vai của anh ấy, ánh mắt tôi vô tình chạm vào mắt anh và tôi thấy rõ mình đang hiện lên trong đôi mắt chứa đầy ngôi sao lấp lánh ấy.

Có thể đó là những suy nghĩ bay bổng trong lòng tôi lúc đó, và tôi đã buột miệng nói ra mà không cần suy nghĩ.

“Anh trai.”

“Ừm?”

“Giá như anh là anh trai của em.”

“Anh không nghĩ việc đó có gì tốt”

Những ngón tay anh gõ nhẹ lên trán tôi, và những ánh đèn ne-on bên ngoài cửa sổ lướt qua sau anh thành một hàng.

“Nếu anh thật sự là anh trai của em, đuôi của em sẽ vểnh lên mất .”

“Thế nào là đuôi sẽ vểnh lên?”

Anh ấy nhìn tôi với một nụ cười.

Tôi vùi nửa khuôn mặt vào chiếc khăn, chỉ lộ đôi mắt nhìn anh.

“Thì là em sẽ đi khoe khắp nới .”

“Hiện tại cũng có thể khoe mà.”

Châu Trì Vũ nhìn tôi, trong mắt chứa đầy sao và biết bao niềm hy vọng mà anh chất chứa dành cho tôi.

Đôi mắt của anh ấy không còn là màu hổ phách tĩnh lặng nữa mà là một loạt các thiên hà được chia nhỏ.

“Dù anh ở nơi nào, em vẫn có thể khoe với mọi người .”

Anh nhẹ nhàng nói.

……

Chuyến xe cuối cùng cũng đã đến trạm cuối.

Quả nhiên, chúng tôi xuống xe ở ven biển, vừa đặt chân xuống chỉ có mặt đường hơi ẩm ướt, ánh trăng tròn vành vạnh phản chiếu trên bầu trời, dưới ánh đèn đường lờ mờ chỉ có hai chúng tôi.

“Tại sao lại đến bãi biển?”

Anh ấy đi trước mặt tôi, tôi đuổi theo vài bước trước khi đuổi kịp anh ấy, vừa chạy theo vừa hỏi.

“Bởi vì nó yên tĩnh.”
Chúng tôi đã chọn một chỗ ngồi gần với sát với mặt nước biển, cùng với anh vừa ngắm bầu trời đầy sao, vừa nhìn những cơn sóng biển từ từ dạt vào đôi chân dính đầy cát.

“Giá như nơi mà anh gặp em không phải ở đây.”

Gió biển thổi bay mái tóc ngắn lòa xòa trước trán, ánh mắt ôn nhu du dương.

Tôi không thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của anh ấy, nhưng không hiểu sao lại muốn nhớ đến ánh mắt của anh ấy.

“Nhưng, nếu anh không đến đây, có lẽ anh sẽ không bao giờ gặp được em.”

“Châu Trì Vũ, anh đến từ đâu?”

Hơi mặn của gió biển xộc vào lỗ mũi, tim đập thình thịch như trống sấm, trong giây lát, tôi cảm thấy mình đã rất gần với chân lý.

“Sau khi em thi xong trở về, nếu như có thể đạt được thành tích, anh sẽ nói tất cả mọi chuyện cho em biết.”

Anh nghiêng người về phía tôi và mỉm cười với tôi.

“Nếu không…”

Phía chân trời xa, pháo hoa bất ngờ nổi lên.

Có vẻ như nó được bắn từ bên kia ngọn núi, pháo hoa rực rỡ nổ tung trên không trung, và những dải màu sặc sỡ vừa đổ xuống biển.

Nó dường như thoáng qua, nhưng nó đẹp đến mức in sâu vào tâm trí trong nháy mắt.

“Điều ước của em cho năm mới là gì?”

Anh hỏi tôi bên cạnh.

“Đương nhiên là thi đấu được thành tích tốt, Châu Trì Vũ, anh thì sao?”

Tôi nghiêng người nhìn anh lúc này mới nhận ra rằng anh cũng đang nhìn tôi.

Anh không biết rằng pháo hoa rất đẹp khi nó được phản chiếu trong mắt anh ấy, trái tim tôi đập mạnh như sóng vỗ.

Anh kéo tôi lại gần, “Ước nguyện của anh là.”

“Năm nay, anh vẫn có thể ở bên cạnh em.”

9

Đi luyện thi ở các tỉnh khác một tháng được coi là một chuyến đi dài ngày.

Lần đầu tiên tôi xa nơi mình ở đến thế, không ngờ lại có cảm giác trốn tránh.

Trước khi đi, tôi về nhà một lần, lúc sáu giờ sáng, người đàn ông nằm trên sô pha, quần áo mấy ngày chưa giặt chất thành đống hỗn độn, còn ngáy khò khò, lớn tiếng.

Tôi đá ông ta một cái nhưng ông ta không thức dậy.

“Tôi đi đây.”

Tôi nhẹ nhàng nói với ông.

Ông ta dường như đã mơ thấy thứ gì đó ngon lành, mím môi và lật người lại.

……

Tôi gửi thêm một vài tin nhắn cho mẹ tôi, nói với bà rằng tôi sẽ đến một nơi khác để luyện thi

Rất lâu sau bà ấy mới quay lại và chuyển cho tôi một nghìn nhân dân tệ*

*gần 3,5 triệu

“Con ở bên ngoài tự lo cho mình, mẹ còn có em trai và em gái phải chăm sóc, mẹ cũng có người nhà của mình, tiền này mẹ cho con, con đừng tới tìm mẹ.”

「……」

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy mình chẳng còn gì để mất.

Xe buýt của trường đưa chúng tôi đi, Châu Trì Vũ là người chủ động muốn đưa tôi đến cổng trường

Tưởng chừng như vô số buổi sáng bình thường, anh nắm lấy dây đeo cặp sách của tôi khi tôi chuẩn bị lên xe

“Cái này cho em.”

Anh ấy đưa cho tôi một cuốn sách bài tập.

“Nghĩ tới nghĩ lui nếu muốn tặng quà cho em thì có lẽ cái này là thích hợp nhất.”

「……」

Ở đâu ra việc khi tiễn một cô gái thì nhất định phải có quà chứ

Tôi không biết mình đã tìm thấy cuốn sách bài tập trong tay ở đâu, nó hơi cũ và dày đặc những dòng ghi chú do người viết.

Trước khi tôi nhìn kỹ nó, Châu Trì Vũ đã ôm tôi và xoa đầu tôi hai lần.

Anh nghiêng người và mỉm cười với tôi.

Ánh sáng đầu xuân rực rỡ rơi vào mắt anh, nụ cười của anh như gợn sóng của mặt nước vừa hé mở.

“Lâm Tiểu Ngư, em nhất định phải tiếp tục cố gắng hết sức của mình, dù cho kết quả của em có ra sao thì cũng không được dừng lại và hãy tiếp tục chăm chỉ phấn đấu, anh tin chắc rằng những gì mà em bỏ ra trong suốt thời gian vừa qua nhất định sẽ được đến đáp xứng đáng”
Nói rồi, anh đẩy tôi vào trong xe nhẹ nhàng đến nỗi tôi không kịp quay lại nhìn anh.

Khi xe chạy, tôi cố ngoảnh lại nhìn nhưng hình như anh đã đi rồi, khoảnh khắc ngồi trên xe, từng gió từ phương xa bên ngoài khung cửa cứ nâng nhẹ những chiếc lá rụng từ từ xuống đất, còn những chồi non từ những cây lớn cũng đã dần đâm chồi nảy lên những đọt non mơn mởn.

Trên con đường vắng, tôi không còn thấy bóng chàng trai ấy đâu cả.

……

Cuộc sống của trại luyện thi khó khăn hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều.

Bỏ qua việc bạn có thích nghi với môi trường mới hay không, khi bạn đến đây, bạn sẽ thấy rằng có rất nhiều người giỏi hơn bạn trong số các bạn cùng trang lứa.

Lúc trước, có một người luôn đứng đầu lớp nhưng khi đến đây lại không thể đạt được vị trí thứ 20. Một cô gái ở cùng ký túc xá với tôi cuối cùng đã lặng lẽ khóc thầm vào nửa đêm.

Tôi luôn nghĩ về những đêm mưa khi tôi ngồi trong phòng của Châu Trì Vũ và khóc thầm như thế

Trong trại luyện thi, tôi cũng chẳng thể nói chuyện được với ai, nhưng cũng nhờ cuốn sách bài tập anh ấy đưa cho tôi nó thật sự như một vị cứu tinh rất hữu ích rất phù hợp với những điểm yếu của tôi.

Có vẻ như, chủ nhân của cuốn sách gốc đặc biệt thích ghi chú bên cạnh chủ đề ban đầu, cách suy nghĩ đôi khi còn có lợi cho tôi rất nhiều.

Tôi thắp mắc, tôi không biết Châu trì Vũ đã may mắn tìm được cuốn sách này ở đâu.

Có rất nhiều bài kiểm tra trong trại luyện thi, và về cơ bản tôi có thể ở mức trung bình và cao hơn, nhưng điều này còn lâu mới đủ đối với tôi.

Có rất nhiều người tham gia trại huấn luyện , nhưng cuối cùng chỉ một vài người trong số họ có thể giành được giải thưởng quốc gia.

Tôi hòa lẫn trong biển người mênh mông, tôi vẫn là một sự tồn tại sẽ không bị giáo viên phát hiện.

Cho đến một ngày cả lớp tổ chức sự kiện tham quan “Hall of Fame*”

*còn được gọi là hội trường , là tòa nhà dùng để tưởng nhớ những người nổi tiếng, hoặc những người kiệt xuất trong một lĩnh vực cụ thể

Suy cho cùng, việc truyền cảm hứng học tập cho lớp hậu bối chính là nhờ các bậc tiền bối.

Những đàn anh, đàn chị có thể vào Hall of Fame thường đạt được thành tích đặc biệt, có người đoạt giải nhất Olympic năm thứ nhất trung học, có người đạt được cả giải về vật lý và toán học, họ đều được tiến cử vào Thanh Hoa và Bắc Đại

Cho đến khi ở một góc khuất, tôi nhìn thấy một người.

Thầy giáo lắc đầu nói rằng cậu là học sinh đáng tiếc nhất mà ông từng gặp, ngay cả những giáo viên như ông, người đã dạy hơn chục học sinh, cũng phải kinh ngạc trước tài năng mà cậu thể hiện khi đó.

Đứa trẻ ấy có một tương lai tươi sáng, nhưng nó đã bỏ nhà đi vào ngày nó giành giải nhất trong cuộc thi Olympic quốc tế .

Cho đến nay, vẫn không tìm thấy anh.

Trong bức ảnh ấy, cậu bé trong bộ đồng phục học sinh và cặp kính gọng đen đang thẫn thờ nhìn vào máy ảnh, cậu đã lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm hơn mười ngày trước, cười với tôi một nụ cười ranh mãnh.

Tên anh ấy là Châu Trì Vũ.

Vì vậy, không có gì lạ.

Thảo nào cuốn sách bài tập anh ấy đưa cho tôi phù hợp với tất cả những điểm yếu của tôi như vậy, chẳng trách anh ấy thích lặng lẽ quan sát tôi từ phía sau khi tôi làm bài.

Hèn chi hôm đó mắt anh lấp lánh khi tôi nhắc đến Thành Châu.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một góc trong toàn bộ bức tranh của anh ấy, tôi đột nhiên phát hiện ra rằng tôi không cảm thấy rằng thật đáng tiếc khi Châu Trì Vũ tự nguyện từ bỏ tương lai của mình.

Những người ở đó, họ khi nhìn vào ảnh của anh đã không biết đôi mắt của Châu Trì Vũ trong bức ảnh đó vô hồn như thế nào, giống như một vùng hoang vu cằn cỗi, nơi mà anh ấy ngay từ đầu không nên thuộc về.

Đáng lẽ, trong đôi mắt chứa đầy khát vọng của Châu Trì Vũ nên có vô số ngôi sao đang cháy rực rỡ khi anh bước vào con đường đến với Thành Châu, nhưng dường như sự lựa chọn ban đầu của anh đã làm cho đôi mắt dần trở nên vô hồn mà không ẩn chứa đầy ngàn vì sao lấp lánh.

……
Ở trong trại vẫn như thường lệ thì mỗi tuần một lần, chúng tôi được nhận lại điện thoại di động và gọi cho gia đình.

Tôi vốn dĩ rất vô tư, thường xem các bạn cùng lớp chia sẻ những chuyện mà họ gặp trong trại huấn luyện này dù là chuyện buồn hay vui

Nhưng lần này, tôi lấy điện thoại và gọi cho Châu Trì Vũ

Ngồi chờ đợi anh bắt máy, tôi chợt nhìn ra cửa sổ thì phát hiện những cành cây trơ trọi bên ngoài hôm nay đã đâm chồi nảy những mầm non xanh tươi, bóng cây đung đưa khi gió thổi qua, điện thoại reo mấy lần, sau đó bên tai tôi vang lên một giọng nữ máy móc.

Không có câu trả lời.

Sau đó, cô giáo yêu cầu giao điện thoại, tôi sửng sốt một lúc, đột nhiên nghĩ đến những gì Châu Trì Vũ đã nói với tôi trước khi tôi rời đi.

“Lâm Tiểu Ngư, em phải tiếp tục.”

……
Nghĩ đến từ câu nói của anh, nó như đã tiếp cho tôi nhiều động lực cố gắng hơn nữa, nhưng điều mà trong lòng tôi mãi nghĩ đến liệu rằng khi tôi đạt được kết quả thì anh ấy sẽ phản ứng như thế nào nhỉ

Liệu lúc đó anh ấy có cười không?

Thời gian dường như đột ngột tăng vọt, và ngay cả những chiếc lá mùa thu ở ngoài sân cũng héo úa dần trong không khí.

Lúc lên xe, tôi không biết rằng Châu Trì Vũ muốn xem cái gì trong mắt tôi.

Sau này hiểu ra thì gió thu đã đi qua rồi.

error: Content is protected !!