Góc Của Chan

ANH LÀ AI TRONG CUỘC ĐỜI EM- CHƯƠNG 4

12

“Mày dường như lúc nào cũng giữ bộ mặt này.”

“Sao?Không còn khóc to hay la hét nữa à?”

Trên đường đưa tôi vào phòng mổ, tên khốn Nhị Mãng hiếm hoi mở lời nói chuyện với tôi.

Mấy ngày nay dù hắn nói gì, tôi cũng không đáp lại, lần này tôi ngẩng đầu nhìn hắn.

“Mày đã từng nghe nói về ‘ác không thắng chính’ chưa?”

Hắn cười khẩy:
“Ông đây không tin vào số mệnh.”

Tôi nghiêng đầu, nhìn tấm màn đen lung lay bên cửa sổ xe.

“Nhưng tao nghĩ rằng, tao sẽ sống đến cùng.”

Sau đó, ca mổ kết thúc, tôi quả thật chưa chết.

Tôi nằm trên giường bệnh hơn bốn mươi ngày, không dùng bất kỳ thiết bị y tế nào để duy trì sự sống.

Căn phòng tối tăm dưới tầng hầm rất sơ sài, họ chỉ đảm bảo tôi còn sống mà thôi.

Bị giam giữ suốt, tôi không biết đã bao lâu trôi qua.

Có người thỉnh thoảng mang thức ăn cho tôi, đủ để tạm no thì tôi ăn, không có thì chịu đói.

Khi sắp ngất đi, tôi khắc chữ lên tường, làm vài phép tính đơn giản để giữ tỉnh táo.

Cho đến một ngày.

Tôi bị người ta giật phắt khỏi giường rồi nhét vào trong xe.

“Đồ chết tiệt, cuối cùng cũng tìm được người mua.”

“Mặc dù hắn là thằng biến thái, nhưng giá cao, cũng điên.”

Tôi hiếm khi thấy Nhị Mãng hoảng hốt, hắn còn vỗ lên mặt tôi.

“Cười cái gì vậy?”

“Mày biết không, Từ Xương đang lục tung khắp nơi tìm mày đó.”

“Đồ chết tiệt, hắn rốt cuộc từ đâu biết mày đã mang thai con của hắn chứ?”

“Tao nói với hắn rằng mày đã chết rồi, hắn còn không tin, liền truy sát đến tận đầu tao!”

“Làm tao không kịp lấy thận rồi!”

“Nhanh nhanh bán được giá tốt rồi chuồn!”

Từ những câu nói lặp đi lặp lại giữa hắn và tài xế, tôi dần hiểu ra đầu mối sự việc.

Quả nhiên, Lâm Mạn Chỉ cũng không phải người tốt, cô ta là đối thủ lớn nhất của Từ Xương cử đến.

Cô ta vốn rất thông minh, nhưng thông minh quá lại thành hại mình, lại còn mơ tưởng vị trí chị dâu.

Từ Xương đúng là để cô ta làm chị dâu, nhưng chỉ mấy ngày đã bị lật tẩy ngay tại chỗ.

Cô ta bị phanh phui, lại vô tình giúp tôi, vì như vậy tất cả lời nói của cô ta đều trở nên không đáng tin.

Ngược lại, tôi lại thành người bị oan.

Từ Xương bắt đầu tìm tôi, rồi biết tôi mang thai con của anh ta.

Anh ta đột nhiên phát điên, giờ cả thế giới ngầm đều xoay quanh anh ta.

Nhị Mãng muốn giết tôi, nhưng lại sợ Từ Xương trả thù, nên quyết định bán tôi đi rồi ôm tiền bỏ trốn ra nước ngoài.

Người mua tôi là một tên biến thái không sợ chết.

Tên biến thái đó thích khâu bốn chi người sống lại với nhau.

Khâu cả miệng và mắt lại rồi treo lên để ngắm nhìn.

Đây là ngày thứ ba tôi bị giam trong căn nhà của tên biến thái đó.

Lúc này, đôi chân tôi đã bị khâu dính lại với nhau.

Người đàn ông đeo mặt nạ thép ngước mắt nhìn tôi.

“Cô đang đếm gì vậy?”

Cây kim bạc đâm thủng da thịt tôi, lần này đầu kim rạch vào cánh tay.

Tôi đau đến run rẩy, nhưng vẫn mỉm cười, nói với hắn rằng tôi đang đếm thời gian.

“Đếm thời gian làm gì?”
Hắn hỏi.

“Thời gian cho đến khi Từ Xương tìm được tôi.”

Hắn dừng tay, nhìn tôi với ánh mắt vô cùng khó hiểu.

Nhưng chỉ ngay khoảnh khắc sau đó, hắn không thể hiện được bất kỳ cảm xúc nào với tôi nữa.

Cánh cửa căn nhà gỗ bị đá bật tung, những người mặc đồ đen lần lượt tràn vào.

Rồi tôi nhìn thấy Từ Xương.



Người đàn ông thất thần nhìn tôi.

Tôi bị treo lơ lửng giữa không trung, chắc hẳn anh ta đã nhìn thấy rõ những vết thương chằng chịt dưới chân tôi.

Khi ấy, tên Nhị Mãng vẫn còn đang hoài nghi, rốt cuộc là ai đã để lộ chuyện tôi mang thai.

Thật ra… chính tôi là người lan tin đó ra.

Bên cạnh Nhị Mãng cũng có người của cục cảnh sát chúng tôi, chỉ là một vị trí rất thấp, nhưng đủ để tiếp cận tôi và trao đổi thông tin.

Ngay khoảnh khắc Từ Xương cho tôi xem tấm ảnh kia, tôi đã bắt đầu tính đến cái kết của mình.

Trước khi rời đi, tôi nhét một đoạn video vào góc khuất nhất trong ngăn bàn.

Nội dung đại khái là: tôi đang lên kế hoạch tỏ tình với Từ Xương vào ngày sinh nhật.

Có một điều luôn bị mọi người bỏ qua, đó là, Từ Xương chưa từng yêu ai.

Tối hôm đó, tôi đã từ chối lời tỏ tình của anh ta.

Con người Từ Xương vốn ngạo mạn đến tận xương tủy, nhất định sẽ không thể nào quên đêm đó.

Tôi không muốn anh ta biết tôi “yêu” anh ta vào một đêm lãng mạn, trăng gió ngập tràn.

Tôi muốn anh ta biết tôi yêu anh ta, vào chính khoảnh khắc anh ta tự tay đẩy tôi xuống vực sâu.

Trên đời này, thứ khó buông bỏ nhất… là tình yêu, phải không?

Không phải là tình yêu.

Là tội lỗi.

Tình yêu chỉ như một đóa hoa nở bên tấm gấm rực rỡ.

Còn tội lỗi, là những rễ gai xuyên qua da thịt, chảy lan không kiềm chế.

Thứ khiến con người phát điên.

Anh ta gần như cuống cuồng tìm tôi trong căn phòng, dáng vẻ hốt hoảng, thất thần đến mức không còn giống anh ta nữa.

Anh ta gỡ tôi xuống, rồi ôm chặt tôi vào lòng.

Tôi cảm nhận được bàn tay run rẩy của anh ta khẽ đặt lên đỉnh đầu tôi.

Giọng anh ta khàn đặc, khàn đến mức lạ lẫm, tôi nhận ra, anh ta đã khác xưa rồi.

Từng hành động đối với tôi, đều trở nên dè dặt, cẩn trọng đến đau lòng.

“Chúng ta về nhà thôi.”

“…Về nhà?”

“…Tôi còn có nhà sao?”

Anh ta rõ ràng khựng lại, rồi như muốn hòa tôi tan vào thân thể anh ta, siết chặt hơn nữa.

Anh ta cứ liên tục nói “xin lỗi” bên tai tôi, như những tiếng thì thầm vỡ vụn, nhẹ nhàng mà run rẩy.

Anh ta đặt tôi vào trong xe, rồi quay người bước vào căn nhà gỗ.

Trước cửa có một người đàn ông mặc đồ đen chặn lại tầm nhìn, tôi không nhìn thấy gì cả.

Chỉ một lúc sau, từ trong nhà gỗ vang lên những tiếng gào thét thê thảm đến xé ruột xé gan.

Chắc là tên biến thái đó.

Tôi tựa đầu vào cửa kính xe, lặng lẽ lắng nghe từng tiếng hét sắc nhọn vang lên không dứt.

Ánh mắt tôi dán chặt vào căn nhà gỗ ấy, tiếng thét vẫn chưa dừng lại.

Như tiếng khóc than từ địa ngục.

Như tiếng gào bật lên từ tận cùng linh hồn vì sợ hãi.

Tay của Từ Xương xưa nay chưa từng dính máu.

Nhưng giờ đây… đã nhuốm máu rồi.

error: Content is protected !!