Góc Của Chan

GIÓ MANG EM ĐẾN- CHƯƠNG 4

12

Tôi tô lại son rồi mới đẩy cửa bước vào phòng khám.

Cố Dữ mặc áo blouse trắng, quay lưng về phía tôi, đứng trước cửa sổ kính lớn, ánh mắt đầy uy quyền.

“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Vừa bước vào, tôi đã vội xin lỗi.

Anh ta quay lại, mỉm cười nhẹ, ánh mắt sau lớp kính cận ánh lên vẻ dịu dàng như nước.

“Không sao, tối nay chỉ tiếp em thôi.”

Anh ta luôn có tính cách nhẹ nhàng, dễ chịu.

Sau buổi trị liệu thôi miên kết thúc, Cố Dữ đưa cho tôi một tờ giấy mỏng ghi chép.

“Ghi chép giấc mơ là phản hồi tích cực, hôm nay em vui lắm phải không?”

Tôi cười mỉm, không trả lời rõ ràng.

Tôi vui sao? Chỉ là cảm giác khoái lạc thoáng qua mà thôi.

Cố Dữ đưa cho tôi vài hộp thuốc, kiên nhẫn dặn dò:
“Đây là thuốc mới, hiệu quả điều trị mất ngủ sẽ tốt hơn.”

Tôi nhét mấy hộp thuốc vào túi, chào tạm biệt anh.

Trước khi đi, anh ta – vốn không hay xen vào chuyện gia đình bệnh nhân – lại gọi tôi lại.

“Ngôn Ngôn, em sẽ đi dự tiệc cưới của chú chứ?”

Chú mà anh ta nói chính là ba tôi.

Tôi lắc đầu chắc nịch.

Anh ta khép mắt lại, giọng dịu dàng:
“Tôi cũng khuyên em đừng đi, tâm trạng không được kích động quá, hiểu không?”

“Tôi biết rồi.” Tôi đáp lời.

Nhưng mọi chuyện đâu có theo ý muốn.

Vừa ra khỏi bệnh viện, tôi đã nhìn thấy hai người đứng bên cạnh Trình Dã.

Đường Khinh Khinh đỏ mắt, như vừa khóc xong.

Ba tôi âu yếm vỗ lưng cô ta, dáng vẻ như người cha nhân hậu.

Nhưng ngay khi nhìn thấy tôi, sắc mặt ông thay đổi hẳn.

“Con biết tại sao Khinh Khinh khóc không?”
Ba tôi kéo tôi sang một bên, nói nhỏ.

“Con cũng đã lớn rồi, sao còn chơi đừa với học sinh cấp ba?”

Ba tôi, lâu rồi không gặp.

Đây là lần đầu sau mấy tháng nay, ông ta mới nói chuyện với tôi lần đầu.

Vậy mà sao, vừa mở miệng, ông lại nói về Đường Khinh Khinh?

“Khinh Khinh thích nó, con là chị của nó, mà con thì có vấn đề, đừng làm khổ người ta được không?”

Thấy không, ông ta đúng là người hiểu rõ nhất điểm yếu của tôi trên đời này.

Người thân nhất, lại đâm dao vào tim tôi.

Vì một cô con gái không cùng máu mủ với ông ấy.

Tôi quay lại nhìn Trình Dã, ánh mắt cậu ta không hề rời khỏi tôi, không dành lấy lấy một giây cho Đường Khinh Khinh, chỉ yên lặng quan sát tôi.

“Trình Dã, cậu biết tôi có vấn đề đúng không?”

Chắc trong thời gian tôi nằm viện, họ đã nói hết với cậu ta rồi.

Quả nhiên, trên mặt Trình Dã không hề có vẻ ngạc nhiên.

“Người bình thường hay kẻ tâm thần, chọn một đi?”
Tôi nhún vai thờ ơ.

Thực ra, tôi đã sẵn sàng cho việc cậu ta sẽ chọn Đường Khinh Khinh từ trước rồi.

Rốt cuộc, ai mà muốn chọn một kẻ điên chứ?

Nhưng tôi không ngờ, cậu ta lại khinh bỉ cười khẩy, như đang nghe một trò đùa.

“Chị có gì mà không bình thường, đẹp thế này…”

Cậu ta bước tới gần, ngón tay chạm nhẹ lên môi tôi.

“Hôn cũng hôn rồi.”

“Muốn đá tôi sao?”

“Muộn rồi.”

……

13

Vở kịch này kết thúc khi Đường Khinh Khinh khóc lóc rồi chạy đi, ba tôi vội vàng chạy theo cô ta.

Để cảm ơn Trình Dã đã giúp đỡ kịp thời, tôi chăm chỉ làm bài tập thay cậu ta.

Cậu ta đưa cho tôi ly sữa trước khi ngủ, tinh ý hỏi:
“Vậy là tôi đã cứu chị, giúp chị, chỉ vì chị và tôi giống nhau thôi đúng không?”

Tôi đang uống sữa, ấp úng trả lời một tiếng.

“Thế còn nụ hôn, là vì lí do gì?”

“Đi ra đi, đừng làm ồn, tôi còn phải làm bài, không xong ngày mai phạt đứng là cậu đấy.” Tôi né tránh không trả lời.

Cậu ta lấy bút khỏi tay tôi, vẻ mặt nghiêm trọng:
“Là để trêu tức ba chị sao?”

Tôi im lặng rất lâu, mím môi, nói nhỏ:
“Xin lỗi.”

“Được lắm, chị thật biết cách đấy.”

Cậu ta không nói thêm câu nào, bước vào bếp rửa cốc, mặt lạnh lùng lấy đi bài kiểm tra rồi đóng cửa phòng lại.

Ngày hôm sau, bữa sáng của tôi không còn nữa.

Ngày thứ ba, sữa trước khi ngủ của tôi biến mất.

Đến ngày thứ mười, cả bữa sáng lẫn sữa trước khi ngủ đều không còn.

Tôi nghĩ cần phải nói chuyện nghiêm túc với Trình Dã.

Nhưng còn chưa kịp gặp cậu ta sau giờ học, điện thoại tôi nhận được tin nhắn lạ:

“Chị ơi, cuối tuần chị sẽ đến dự đám cưới ba chứ? Ba nói không mời chị, nhưng em vẫn hy vọng chị có thể đến.”

Tôi nắm chặt điện thoại, hai chữ “ba” đó — như có thứ gì đó đâm sâu vào mắt tôi, đau nhói.

Căn phòng bỗng chốc chao đảo trong mắt tôi, linh hồn như bị xé vụn, quăng vào ngọn lửa, cháy đi cháy lại không nguôi.

Tôi run rẩy tìm viên thuốc, ngồi co ro trong góc, nghỉ rất lâu.

Đám cưới ba, tôi vẫn đến.

Tôi muốn khi còn tỉnh táo, lưu giữ nhiều hơn chút ký ức về ông ta.

Dù sao thì ông ta cũng là người thân duy nhất của tôi mà.

Tôi ngồi trong góc, nhìn ông nắm tay dì Tần, hứa hẹn một đời chung thủy.

Ông ta đã bao lâu rồi không cười như thế trước mặt tôi?

Tôi buông mắt nhìn xuống, lắc nhẹ ly rượu vang trên tay.

Trong tầm mắt, tôi chợt thấy Đường Khinh Khinh ngồi bên cạnh.

“Chị ơi, hôm nay ba vui lắm, còn chị thì sao?”

Còn tôi à? Câu hỏi thật nực cười.

Tôi không kiềm chế được cảm xúc, gắt gỏng đáp lại:
“Cô nghĩ xem?”

Đường Khinh Khinh trợn tròn đôi mắt ngây thơ, những giọt nước mắt lấp lánh rơi xuống má, tiếng khóc thu hút sự chú ý của mọi người.

“Chị ơi, dù chị không thích em, cũng xin vì ba mà đừng làm ầm ĩ được không?”

Tôi làm ầm ĩ sao?

Cố Dữ nhắc tôi giữ bình tĩnh, nhưng tôi vẫn không kìm được, mất kiểm soát.

Tôi tạt vào cô ấy một ly rượu vang, nói:
“Nhìn cho rõ đây, đây mới gọi là làm ầm ĩ.”

“Bốp.”
Má nóng rát đau nhói.

Ba tôi tát tôi một cái.

“Ôn Ngôn, mày đang phát điên sao?” Ông ta kéo cổ tay tôi, mắng mỏ.

“Ôn Ngôn, mày đang phát điên.”

“Ôn Ngôn, mày đang phát—”

Điên?

Tôi đã nghe câu đó nhiều đến mức tai mình chai sạn.

Tôi lật bàn, ly rượu cao vỡ vụn tung tóe khắp nơi, rượu đỏ loang ra trên khăn trắng tinh, bẩn thỉu nhếch nhác.

Giống y như cuộc đời tôi vậy.

Không may, bàn bên cạnh, Cố Dữ nhìn tôi, trong khoảnh khắc chạm mắt, anh không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của tôi.

Giọng nói đều đều, không vội không chậm:
“Giữ bình tĩnh đi, Ngôn Ngôn.”

Lời vừa dứt, xung quanh bắt đầu thì thầm bàn tán, tôi thậm chí có thể đoán được họ đang nói về bệnh tình của tôi qua cử động môi.

Tôi như một hòn đảo cô độc, lạc lõng giữa bữa tiệc vui vẻ này.

Phía sau tôi vang lên tiếng bước chân.

Đường Khinh Khinh ngạc nhiên mở to mắt, chạy đến phía người đến sau lưng tôi.

Không khí thoảng qua mùi hương hoa dành dành dễ chịu.

Là Trình Dã.

Cậu ta dừng bước, né tránh cô ta, rồi từ bàn bên cạnh lấy một ly rượu vang, giơ lên chúc.

“Chúc mừng đám cưới lần hai, chú ạ.”

“Ngày mai còn học, nên tôi không uống rượu mừng được.”

Ngay lập tức, cậu ta đổ rượu vang xuống sàn, không bỏ sót một giọt nào.

Cả phòng ồn ào xôn xao.

Cậu ta bình thản lấy một chiếc khăn giấy, bước tới kéo tay tôi.

“Đồ ngốc, tay bẩn rồi.”

“Để tôi lau cho chị.”

error: Content is protected !!