Góc Của Chan

CHƯƠNG 4

9

Tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị Châu Thời Dư kéo vào phòng.

Trong phòng đèn không bật, ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua cửa kính, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp thở đều đặn của Châu Thời Dư, vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt tôi đã nhìn thấy anh.

Châu Thời Dư thật sự là không nên nói quá nhiều, quả thật thì đúng là lúc không nói thì sexy chết đi được, nhìn đường nét tuấn tú của anh ấy mà mặt tôi càng ngày càng nóng.

Giọng nói quyến rũ và đầy lôi cuốn của anh vang lên sau tai tôi:

“Lâm Thiên Thiên, cô chảy máu mũi rồi kìa.”

Châu Thời Dư bật đèn lên, lấy khăn giấy trên bàn ở đầu giường đưa cho tôi…

Tôi còn đang bối rối nên anh ấy đã đến lau cho tôi.

“Ngốc rồi sao? Sao mặt cô đỏ thế?”

Anh cười khúc khích một chút.

Tôi bình tĩnh lại và nói một cách ngượng ngùng:

“Sếp, để tự tôi làm được rồi, không cần anh đâu…”

Tôi chỉ cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng, đồng thời cũng khô khốc không hiểu nổi…

“Sếp, có thể bật điều hòa lên được không?… trời hôm nay sao hơi nóng…”

“Lâm Thiên Thiên, cô cố ý đúng không” Hơi thở nóng bỏng và giọng nói của Châu Thời Dư vang lên bên tay.

“Cái gì? Cố ý…” Tôi không hiểu

“Cố ý uống nhiều như vậy, cô có biết thành phần của trà đó là gì không? Nhung hươu, nhân sâm, maca…”

Tôi… tôi chỉ biết nó đắt tiền…nên tôi chỉ uống cho mẹ anh vui thôi.

“Lẽ nào cô đây là muốn…”

“Hôm nay sinh con à? Hôm nay muốn đè tôi thật đấy à?”

Tôi:”……”. Không biết giải thích gì tiếp theo…

Làm thế nào tôi có thể giải thích nó? Ai có thể cho tôi mở miệng.

“Không phải…tôi như thế này đó không phải là do cha của anh cứ nói kiểu khiêu khích tôi hay sao…” Tôi đỏ mặt và thấp giọng giải thích.

“Thất tình rồi nghỉ học tận 3 ngày? Cuộc sống đại học khá phong phú đấy.”

……

Đúng thật thì khi còn đi học, tôi có yêu đương một tên cặn bã, yêu đương không lâu thì hắn ta yêu một cô gái nhà giàu lớn tuổi hơn mình, để che đậy sự thật, hắn ta còn tung tin đồn rằng tôi lừa dối hắn và làm tình nhân cho một người đàn ông giàu có khác rồi bỏ rơi hắn ta các thể loại.

Nếu chỉ dừng lại ở việc chỉ tôi biết chuyện thì thôi cũng chẳng đáng để kể ra làm gì nhưng đằng này nhiều người nói về nó thì mọi người sẽ coi đó là sự thật, kẻ cặn bã chốc lát đã trở thành nạn nhân đáng thương, trong lúc đó trong lớp rộ lên tin đồn, mọi người nhìn thấy tôi đều cúi đầu thì thầm.

Lúc đó tôi hoàn toàn suy sụp, may mắn thay có cha của Châu Thời Dư đã nói với tôi rằng chỉ cần tôi không làm gì sai thì không cần tranh cãi với họ, tin đồn sẽ tự động biến mất. Nếu tôi cứ càng trốn tránh thì mọi người sẽ càng nghĩ tôi là người có tội.

Thật ra, ngoài việc là một giáo viên nghiêm khắc ra, thì ông ấy luôn bảo vệ học trò như một người cha nghiêm khắc đang ra sức dạy dỗ để đứa con của mình nên người, một đứa trẻ nổi loạn như tôi chỉ có ông ấy mới có thể dạy dỗ, sau này tôi còn nghe nói ông ấy đã trực tiếp đến gặp bí thư khoa của tên cặn bã đó để nói chuyện cho ra lẽ, cuối cùng tên cặn bã đó cũng công khai xin lỗi tôi. Nhưng dù cho là thế, điều đó cũng không làm cho tôi bớt tức giận hay vui hơn bằng việc được ông cho tôi vỏn vẹn 59 điểm cho khóa học chuyên ngành.

Khi tôi kể cho Châu Thời Dư nghe chuyện đã xảy ra, anh ấy cười khúc khích: “Đó là việc mà ông ấy có thể làm được.”

“Thật ra tôi mới quen với tên cặn bã đó được một tháng, cũng không có chuyện gì xảy ra…” Tôi trầm giọng giải thích.

“À? Không có chuyện gì xảy ra à?” Châu Thời Dư thấp giọng cười hỏi.

“Thì là……”

Giọng nói chưa nói bị chặn lại bởi đôi môi nóng bỏng, trong đầu tôi lập tức nổ tung một quả pháo hoa lớn.

Sau đó là một nụ hôn dài, thăm dò, kéo dài, kéo dài…

Tiếng thở gấp gáp và rực lửa đốt cháy sau tai tôi.

Tôi không ổn rồi.

Ai có thể chịu đựng được điều này, nhất là sau khi uống N cốc trà bổ.

Đối với tôi mà nói

Điều này thực sự quá điên rồ

Châu Thời Dư vòng tay qua eo tôi, dùng một chút lực thắt chặt tôi vào trong vòng tay anh ấy.

Tôi theo thói quen dần dần chìm đắm trong cơn mê man rồi ngã xuống giường.

10

“Tắt…tắt đèn đi.” Tôi đỏ mặt nói trong khi nắm chặt cổ áo anh.

“Tắt đèn cũng được, em gọi tôi là gì?” Anh lấp đầy tai cậu bằng một giọng nói đầy nam tính.

“Sếp….”

“Không đúng.”

“Châu Thời Dư.”

“Cũng không đúng.”

“Vậy thì là gì?”

……

Thôi quên đi, tôi không cần mặt mũi nữa, tôi đỏ mặt gọi “Anh”.

Châu Thời Dư mỉm cười: “Vẫn không đúng.”

Tôi… Chẳng lẽ muốn gọi cha sao, anh biến thái quá vậy!

Tôi sắp khóc rồi…

“Không phải thích gọi bảo bối sao?” anh nói.

Tôi… lạy Chúa tha thứ cho tôi.

Dù sao mặt mũi cũng không còn, tôi nhận thua.

Tách một tiếng, căn phòng lại chìm vào bóng tối.

Tôi như con cá mắc cạn trên bờ.

Sao chỉ uống có mấy cốc trà mà lại thành ra như thế này, tôi không ổn rồi

“Vội gì chứ?” Anh cười khúc khích.

Tôi đương nhiên là vội rồi.

“Cầu xin tôi.”

“Xin anh đấy……”

Mặt mũi bây giờ đã là gì, tôi không biết nữa, cũng không biết nó có ăn được không…

“Nào, hát [Chinh phục] trước đi.” Châu Thời Dư thì thầm vào tai tôi với nụ cười hồn nhiên nhưng lại đầy ám mụi.

Tôi im lặng không nói một lúc…

“Tôi không…” Tôi nghiến răng phản đối.

Anh cười nhẹ, tận dụng điểm yếu của tôi một cách dễ dàng, càng lúc càng lấn áp tới…

“Hát hay không?”

Tôi bất lực nhìn anh……

Tôi nhận thua, khuôn mặt này của tôi không cần nữa.

……

Thức dậy vào giữa đêm.

Tôi choáng váng khi nhìn thấy tôi và Châu Thời Dư trên người không một mảnh áo che thân.

Trái tim tôi lại càng hoảng sợ hơn nữa.

Làm thế quái nào mà tôi lại đè ông chủ của mình xuống được vậy trời…

Còn gọi bảo bối, rồi hình như còn hát “Chinh phục”…

Trời ơi!!! Tôi đã tạo nghiệp gì rồi trời…

Làm sao đây??? Tôi thật sự sợ rồi

Mặc kệ đi, tôi lén mặc quần áo, mua vé tàu đêm rồi lẻn đi…

11

Khi về đến nhà, tôi gửi cho Châu Thời Dư một tin nhắn WeChat nói rằng”Tôi về nhà rồi”, và tắt điện thoại trong cảm giác tội lỗi.

Sau khi về đến nhà, tôi như người vô hồn, không chút sức sống. Mẹ tôi thấy thế liền có chút lo lắng hỏi tôi.

“Nhìn con giống như con gái nhà lành vừa mất trinh vậy!” Mẹ tôi nhìn tôi một cái.

“Mẹ…” Sao mẹ biết, tôi suýt nữa nói ra mọi chuyện.

Cũng may tôi dừng lại kịp thời, nếu không nếu để mẹ tôi biết, nhất định tôi sẽ gi.ết tôi để tế trời cũng nên.

Khi mẹ không để ý, tôi lén đăng nhập vào máy tính và lên Zhihu để hỏi: “Không cẩn thận đè ông chủ xuống thì chuyện gì sẽ xảy ra ?”

Câu trả lời phổ biến: “Trở thành bà chủ hoặc là sẽ có một tấm chi phiếu.”

Dựa trên sự hiểu biết hạn chế của tôi về Châu Thời Dư, có lẽ anh ta mới là kiểu người phía sau và cụ thể hơn là không chừng khi tôi gặp lại anh ta điều đầu tiên đập vào mắt tôi là tấm chi phiếu và lá đơn từ chức đã được phê duyệt.

Còn việc trở thành bà chủ? Cái may mắn này có cho tôi , tôi cũng không muốn

Nói chung quy lại thì vẫn là chi phiếu tốt hơn.

Nghĩ cũng đúng, chẳng phải trong tiểu thuyết tổng tài đều diễn ra như vậy sao?

Tôi sẽ đưa cho cô tấm chi phiếu mười triệu, hãy cầm lấy nó và biến khỏi mắt tôi.

Dù sao thì tôi cũng sắp cút xéo rồi, lại sắp có một tấm chi phiếu, nghĩ đi nghĩ lại, ngoại hình và thể lực của Châu Thời Dư, tôi thấy mình không lỗ tí nào.

Nghĩ đến đây tôi liền cảm thấy yên tâm rồi.

Trong giấc mơ của tôi, Châu Thời Dư ném cho tôi tấm chi phiếu 10 triệu với vẻ mặt ủ rũ và nói: “Cầm tiền và biến ngay đi khỏi mắt tôi.”

Tôi còn thấy cả viễn cảnh mình đang vui vẻ cầm tiền mua xe, mua nhà và yêu đương với ba anh chàng tiểu thịt tươi cùng một lúc.

Ngay sau đó, tôi đã đặt câu hỏi với Zhihu: “Làm thế nào để yêu đương với ba tiểu thịt tươi cùng một lúc?”

Câu trả lời phổ biến: “Trở thành một phú bà”

Đây chẳng phải là điều sắp xảy ra sao? Tôi vui vẻ đến mức cười không nhặt được miệng.

Vài ngày sau, tôi bật điện thoại di động, chuẩn bị sẵn tinh thần và tự nhủ rằng mình sẽ ổn.

Có hai hướng, hoặc là: “Thư ký Lâm, cầm tiền và biến ngay đi khỏi mắt tôi” hoặc “Thư ký Lâm, sao em không làm bạn gái của anh”.

Tuy nhiên, trên WeChat chỉ có một tin nhắn chưa đọc của Châu Thời Dư và chỉ có một từ “Được”.

Tôi đã cố tình né tránh nhiều ngày như vậy, kết quả nhận được lại giống y như chưa hề có chuyện gì đó đã từng xảy ra với anh ta, trong anh tựa hồ cũng không để ý lắm.

Đúng vậy, sao anh ấy có thể thích tôi được cơ chứ, tôi thậm chí còn không biết mình đang mong đợi điều gì nữa

Tôi thậm chí còn cảm thấy có chút buồn bã và khá hụt hẫn.

Tôi chán nản lướt điện thoại, qua ngày lễ, đa phần là ảnh mọi người chụp khi đi du lịch, trong nhóm có những phong bì màu đỏ “Chúc mừng ngày Quốc khánh”, và tôi cũng giật được một ít.

Một lúc sau, có ai nhắc đến tôi ở trong nhóm.

“Thiên Thiên, cậu thật xui xẻo, ba lần liên tiếp đều giật ngay cái thấp nhất”

“Châu tổng, anh phát một cái phong bì đỏ nữa cho Thiên Thiên đi”

Tôi mở lịch sử trò chuyện và ông chủ đã gửi cho nhóm ba phong bì đỏ ngày lễ.

Mọi người đều nói “cám ơn sếp” sau khi giật lấy.

Chỉ có mình tôi, lặng lẽ thở dài, mọi người giật được ít nhất là 50, trong khi tôi chỉ giật được 5, mọi người giật được 88, thì tôi lại giật được có 8.8

Chắc có trời có đất mới biết sao tôi lại xui xẻo như thế, tôi chỉ nhìn thấy chiếc phong bì màu đỏ và hành động bản năng của bàn tay tôi mà thôi.

Nếu biết là do anh ấy phát thì tôi cũng không dám giật đâu.

Đúng lúc tôi đang nghĩ nên trả lời thế nào thì tin nhắn nhắc nhở WeChat lại vang lên:

“Châu bốc lột chuyển cho bạn 10.000 tệ. Lời chú thích: Kỳ nghỉ vui vẻ.”

Điều này có nghĩa là gì? Sao tự nhiên là tốt đột xuất thế vậy trời?

Tôi hèn nhát đến mức không dám nhận, cũng không dám trả lời lại.

Thật lâu sau, anh lại gửi một câu khác:

“Lâm Thiên Thiên, nghỉ phép xong trở về nói chuyện.”

Mà giọng điệu của Châu Thời Dư vẫn như cũ, không phải câu hỏi mà là thông báo.

Bình tĩnh như nói “Thư ký Lâm, hôm nay làm thêm giờ”.

Muốn nói chuyện với tôi, nói về chuyện gì?

Tôi run rẩy trả lời “Được”.

Trời đất! Thật là hèn hạ, hèn hạ… Tôi thầm mắng mình.

error: Content is protected !!