Góc Của Chan

HỒI ĐÁP- CHƯƠNG 3

06

Buổi tối rất vui vẻ, tôi và Tống Vũ Trúc đã có một khoảng thời gian rất tuyệt vời.

Sáng hôm sau, trong khi anh ấy đi vệ sinh, tôi đã đến phòng làm việc để lấy bài phát biểu mà tôi đã chuẩn bị. Quay trở lại, tôi đặt nó trước mặt Tống Vũ Trúc để anh ấy đọc.

“Thầy Trương mời em đến phát biểu ở trường và đây là bản thảo của em. Anh xem và chỉnh sửa giúp em với.”

Tôi muốn biết anh ấy nghĩ gì về những gì tôi đã viết. Nếu anh ấy cảm thấy ổn thì tôi sẽ không sửa nó.

Anh ôm tôi vào lòng, xem kĩ từ đầu đến cuối, vừa xem vừa gật đầu tán thành.

Sau khi đọc xong, anh ấy hôn lên trán tôi và khen ngợi: “Bảo Bối, em viết hay lắm. Đây là bài giới thiệu hay nhất anh từng đọc.”

Mặt tôi đỏ bừng, vội lấy tay che mặt.

“Không bằng bức thư tình mà em viết cho anh ngày xưa.”

Tôi nói thầm ở trong lòng, bởi vì anh ấy chưa bao giờ trả lời bức thư nào của tôi.

Tôi thậm chí còn tìm thấy bức thư trong thùng rác và cái tên được kí nổi bật đến mức khiến tôi bị cả lớp cười nhạo.

Có phải tình yêu của tôi hồi đó là rác rưởi? Tôi nghĩ vậy…

Tống Vũ Trúc đi dạy lúc 8 giờ và tôi là người duy nhất ở lại trong nhà.

Mỗi lần anh rời đi, tôi luôn có cảm giác trống rỗng, cả trái tim cũng dường như trống rỗng.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày họp vận động thi tuyển sinh đại học. Từ sáng sớm, tôi đã mặc một bộ vest trắng và trang điểm nhẹ nhàng.

Trước khi vào trường, tôi thân mật chào chú bảo vệ và nói về một vài chuyện ngày xưa.

“Chú bao nhiêu năm rồi vẫn vậy, chẳng thay đổi gì cả.”

Năm năm đã trôi qua, không có gì thay đổi ngoại trừ một vài nếp nhăn trên khuôn mặt ông ấy.

Ông cười và mở cổng cho tôi.

Tôi lần theo vị trí trong trí nhớ để tìm văn phòng của thầy Trương, người đã mời tôi, tất cả đồ trang trí và đồ đạc vẫn như cũ.

Điều duy nhất đã thay đổi là khuôn mặt của các sinh viên trong khuôn viên trường.

“Tinh Bội, nhiều năm như vậy cũng không thấy em, em càng ngày càng giỏi a!”

“Nghe nói tác phẩm nổi danh ở nước ngoài đều là do em dịch lại đúng không?”

Tôi chỉ mỉm cười và gật đầu, liếc nhìn Tống Vũ Trúc khi anh ấy đang chăm chú giảng bài cho học sinh.

Góc nghiêng của anh ấy đẹp đến nổi tôi chẳng thể nào rời mắt.

Thấy tôi không nói gì nữa, thầy Trương cũng ngậm miệng lại.

Trước khi lên sân khấu, mắt tôi luôn dán vào Tống Vũ Trúc.

Tôi đứng trước các giáo viên và học sinh của trường, đọc bài phát biểu mà tôi đã chuẩn bị trước.

“Thưa các thầy cô, các em học sinh thân mến, chào buổi sáng! Tôi là Trần Tinh Bội, học sinh đã tốt nghiệp ở trường trung học Minh Trung, và tôi rất vinh dự khi được đứng đây phát biểu với tư các là người đại diện cho các học sinh cuối cấp xuất sắc…”

Mặt trời đang chiếu trên tóc tôi và từng sợi đều phát sáng.

Những lời nói vang dội và mạnh mẽ của tôi đã truyền cảm hứng cho trái tim của mỗi học sinh và họ đã không thể bình tĩnh lại trong một thời gian dài cho đến khi bài phát biểu kết thúc.

Sau khi bước xuống, tôi tìm kiếm Tống Vũ Trúc trong đám đông.

Tôi gần như đã hoàn thành bài phát biểu nhưng lại không nhìn thấy anh.

Sau một lúc chẳng tìm thấy anh, tôi quyết định từ bỏ và đi vào nhà vệ sinh.

Ở cửa nhà vệ sinh, tôi nhìn thấy Tống Vũ Trúc đang nói chuyện với một cô gái. 

Cô gái trông hơi quen quen, giống như một người bạn cũ.

Theo bản năng, tôi nấp sau một cây cột để nghe lén cuộc nói chuyện của họ.

Tôi thề tôi chỉ muốn biết họ định nói gì chứ không cố ý nghe lén.

07

Giọng cô gái tinh tế và đáng yêu:

“Thầy Tống, giúp em với!”

Tống Vũ Trúc không trả lời cũng không từ chối

Cô gái tiếp tục cầu xin, thậm chí bắt đầu lôi kéo anh.

Tống Vũ trúc đẩy cô ra và từ chối: “Lâm Miểu Y, em đang làm gì vậy?”

Nghe được ba từ “Lâm Miểu Y”, tôi cảm thấy như có một tia sét đanh xuống người tôi.

Cô ấy giống như một đám mây mù trong trái tim tôi không thể xua tan.

Lâm Miểu Y nắm tay Tống Vũ Trúc chớp mắt:

”Thầy, em là thật lòng”

Nhìn thấy điều này, tim tôi bắt đầu đau nhói.

Lâm Miểu Y rõ ràng đã ra nước ngoài….sao cô ấy lại trở lại…

Tôi không dám nhìn thêm nữa, ôm ngực bỏ đi.

Khi tôi rời đi, tôi bị một nhóm sinh viên bu quanh để hỏi tôi rất nhiều về kì thi.

“Chị ơi, thi đại học có khó không?”

”Chị ơi, chị làm thế nào để điều chỉnh tâm lí cho kì thi?”

Tôi chọn một vài câu hỏi để trả lời. Khi chuông reo, mọi người đều giải tán để vào lớp.

Đám đông giải tán, Tống Vũ Trúc đứng phía sau và vẫy tay với tôi.

Tất nhiên tôi đã ngó lơ nó.

Anh ấy tiếp tục hỏi tôi nhiều thứ nhưng tôi không trả lời.

Cho đến khi anh đuổi kịp tôi và năm lấy cánh tay tôi.

Tôi tức giận hất tay anh ra và giận dữ hét lên: “Thầy Tống! Xin hãy tự trọng!”

Vì dùng quá nhiều sức, tôi đã làm cánh tay của anh bị đập vào tường.

Bình thường, tôi nhất định sẽ cảm thấy đau lòng nhưng sau khi chứng kiến chuyện giữa anh ấy và Lâm Miểu Y, tôi lại không cảm thấy đau lòng tí nào.

Trái tim tôi dường như đau hơn một chút.

Tống Vũ Trúc ngây thơ nhìn tôi, hoàn toàn không biết vì sau tôi tức giận.

Anh cuối đầu thấp giọng hỏi: “Bảo bối, làm sao vậy?”

Tôi lo lắng nhìn vào ứng dụng để gọi taxi của mình, một phút nữa xe mới có thể đến. 

Một phút này rất day dứt…

Tôi chỉ muốn nhanh chóng biến mất trước mặt Tống Vũ Trúc.

“Bảo bối, em đừng bỏ đi có được không?”

Nghe câu nói này, trái tim tôi hơi dao động.

Chiếc taxi tôi gọi nhanh chóng đến, tôi lên xe đóng cửa nhanh như chớp.

Chiếc xe nhanh chóng khởi động và biến mất trước mặt Tống Vũ Trúc. 

Trong xe, nước mặt tôi không kìm được rơi xuống

Tôi đã gửi một tin nhắn cho Tống Vũ Trúc: “ Thứ tư, chúng ta gặp nhau tại cục dân chính.”

Không cho anh ấy cơ hội giải thích, tôi đã thêm số của anh ấy vào danh sách đen.

Tôi biết mình không thể so sánh với Lâm Miểu Y, dù hiện tại tôi đã kết hôn với anh ấy.

Ai có thể sánh được với bạch nguyệt quang* chứ?

* chỉ người hoặc vật khó nắm bắt trong lòng, luôn yêu nhưng không thể chạm vào hoặc mối tình đầu mà bạn không bao giờ quên.

(Nguồn: Baidu) 

error: Content is protected !!