Góc Của Chan

ANH LÀ AI TRONG CUỘC ĐỜI EM- CHƯƠNG 2


5

“Chị Thanh, tất cả tài liệu mà bọn em điều tra được chỉ có bấy nhiêu.”

Trong xe, Tiểu Thất cúi người, đưa xấp hồ sơ cho tôi.

Tài liệu chẳng có bao nhiêu, nhưng đến mức này… chắc cũng chỉ là những gì Từ Xương muốn tôi biết mà thôi.

Tên đầy đủ của cô Lâm là Lâm Mạn Chỉ, nhỏ hơn Từ Xương ba tuổi.

Cô ấy và anh ta… lớn lên cùng một nơi.

Trước khi được Từ Xương đưa về, Lâm Mạn Chỉ là nhân viên của một trại trẻ mồ côi, hồ sơ cực kỳ sạch sẽ, trong sáng đến mức gần như có thể in luôn dòng chữ “một đoá hoa nhỏ trong nhà kính” lên hồ sơ.

“Đại ca hình như… rất khác với cô ta.”
Tiểu Thất ghé tai tôi nói khẽ.

Quả thật, cô gái tên Lâm Mạn Chỉ này…

Không chừng lại là kiểu “bạch nguyệt quang” trong lòng Từ Xương, ánh sáng duy nhất trong tâm hồn tăm tối của anh ta.

Tôi cắn nhẹ đầu ngón tay, trầm ngâm suy nghĩ.

Theo như tôi biết, đến hiện tại, Từ Xương gần như không còn điểm yếu nào.

Không cha, không mẹ, một mình leo lên từ đáy xã hội, thậm chí vào tổ chức còn muộn hơn cả tôi.

Còn trẻ, nhưng đầy sự tàn nhẫn.

Tôi xem như đã tận mắt chứng kiến anh ta từng bước một leo lên đỉnh cao, và tôi luôn ở bên cạnh anh ta suốt chặng đường đó.

Chọn đúng người, cũng là chọn sai người.

Đúng, vì tôi đã trở thành tâm phúc của anh ta.

Nếu anh ta mất tôi, chẳng khác gì tự chặt mất đi một cánh tay.

Sai, là bởi tôi chưa bao giờ ngờ được…Anh ta lại phát triển nhanh như tên lửa, vượt xa khỏi mọi dự đoán.

Tới lúc tôi nhận ra, thì tất cả đã quá trễ.

Dòng suy nghĩ của tôi bị gián đoạn bởi câu nói tiếp theo của Tiểu Thất.

Cậu vỗ nhẹ lên vai tôi, nói nhỏ:
“Đại ca nói…”

“Anh ấy muốn ăn cơm chị nấu.”

Từ Xương đã nói muốn ăn, thì tôi phải đi nấu cho anh ta.

Tôi khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn tài xế:
“Quay xe.”

Đi siêu thị.

Mua đồ.

6

Căn biệt thự nơi Lâm Mạn Chỉ ở, trong số những bất động sản của Từ Xương, chỉ là một nơi nhỏ bé chẳng đáng kể.

Còn nơi tôi đang đứng bây giờ, mới miễn cưỡng có thể xem là cái gọi là “nhà” của anh ta.

Một căn hộ rất đơn giản, nhưng tôi biết rõ có bao nhiêu vệ sĩ đang âm thầm giám sát quanh đây.

Tôi một mình xách túi đồ ăn lên lầu, sau đó rửa rau, đun nước, nấu cơm.

Từ Xương ăn bao nhiêu sơn hào hải vị rồi, sao lại thích những món tôi tự tay nấu?

Thế nhưng, mỗi lần tôi vào bếp, ánh mắt của anh ta lại không rời khỏi tôi lấy một giây.

Cũng chính vì thế…

Có đôi lúc, tôi thật sự lầm tưởng mình là vợ, còn anh ta là chồng, một ảo giác khiến dạ dày tôi cuộn lên từng cơn.

Lần này cũng vậy, tôi đang làm cá trên thớt thì bất ngờ bị anh ta ôm từ phía sau.

Tôi thậm chí còn không biết anh ta đến từ lúc nào.

“Đừng chạm vào tôi, tanh lắm.”

“Tanh chỗ nào?”
Anh ta bật cười, vén tóc tôi lên, ngón tay đùa nghịch khuyên tai tôi một cách đầy ẩn ý.

Tôi mở vòi nước, rửa sạch máu cá dính trên tay.

“Không nấu nữa à? Làm xong rồi nấu tiếp cũng được.”

Những nụ hôn của anh ta rơi dày đặc lên cổ tôi.

Tôi không quen cảm giác ấy, vừa né tránh vừa chẳng dám đẩy mạnh.

Cho đến khi ánh mắt tôi rơi vào đôi mắt anh ta, lấp lánh, sâu thẳm như ánh sao vỡ vụn.

Ngay cả nụ cười cũng mang theo vẻ quyến rũ đã thành thói quen.

Tôi cụp mắt xuống, cuối cùng cũng nhẹ nhàng đẩy anh ta ra.

“Giận rồi à?”
Anh ta cười khẽ, có chút trêu đùa, đưa tay nhéo nhẹ má tôi.

“Không được tôi tổ chức sinh nhật cùng, giận đến biến thành cá nóc luôn rồi?”

“Ai là cá nóc chứ.”
Câu đó thật sự là tôi muốn bật lại, nhưng chưa kịp nói, đã bị anh ta chạm nhẹ vào chóp mũi.

“Là em đấy. Toàn thân đầy gai, chẳng ngoan chút nào… nhưng lại khiến người ta đau lòng.”

Mặt bàn đá cẩm thạch vẫn còn khá sạch.

Tôi bị anh ta bế bổng, đặt ngồi lên đó.

Người đàn ông cúi đầu hôn tôi, mọi thứ trong tôi đều bị anh ta khuấy đảo, trở nên hỗn loạn.

Tôi không thở nổi, chỉ còn biết siết chặt lấy tay áo anh ta.

Cho đến khi anh ta buông môi ra, mỉm cười nhìn tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi bỗng chốc nhận ra, mình vẫn còn quá trẻ.

Anh ta cười…Tôi thậm chí chẳng thể hiểu được nụ cười ấy có ý gì.

“Em có biết hôm đó, lúc tôi đưa Lâm Mạn Chỉ về, tại sao lại bị thương như vậy không?”

“Vì trong tay cô ấy có một thứ rất thú vị.”

Anh ta không biết moi từ đâu ra một bức ảnh, đưa cho tôi.

Tôi vuốt phẳng tấm hình, nhìn chằm chằm vào nội dung bên trong.

“A Thanh… em không thấy chuyện này quá thú vị sao?”

Anh ta thì thầm bên tai tôi, hơi thở phả ra nhẹ nhàng xen lẫn tiếng cười.

“Cô ấy nói từng gặp em. Cô ấy gọi em là… cảnh sát Trần.”

Trong bức ảnh.

Là tôi mặc cảnh phục, đang cười chụp ảnh chung với lũ trẻ trong trại mồ côi.

Người đàn ông cúi xuống, khẽ hôn lên chóp mũi tôi.

“Hửm? Cưng à, giải thích chút đi?”

Tôi cúi đầu, mắt dán chặt vào tấm ảnh trong tay.

Trên bếp, nồi canh đậu phụ vẫn đang sôi sùng sục, bọt lăn tăn nổi lên.

Còn anh ta thì lặng lẽ nhìn tôi, như thể không muốn bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt tôi.

Một lúc sau, tôi khẽ bật cười, giơ tay đấm nhẹ vào người anh ta.

“Ý gì chứ? Từ Xương, anh quên rồi sao…”

“Em từng học ở trường cảnh sát mà. Chỉ là sau đó bị đuổi thôi…”

Lúc sắp xếp thân phận cho tôi, phía cục từng tính tới khả năng quá khứ trong trường cảnh sát của tôi sẽ bị điều tra ra.

Thế là dứt khoát gắn cho tôi cái thân phận: bị khai trừ vĩnh viễn vì vi phạm kỷ luật.

Người đàn ông trước mặt cúi thấp mắt nhìn tôi, ánh mắt tối sâu không lường được.

Tôi bị anh ta ép chặt vào mép bàn bếp, lưng không thể lui được nữa.

Tôi không biết, người đàn ông đa nghi, điên cuồng như anh, liệu có bất ngờ vung dao trên thớt mà chém thẳng xuống tôi không.

Mãi cho đến khi anh ta khẽ cười một tiếng.

Vòng eo tôi bị anh ta bóp nhẹ hai cái, không quá mạnh, nhưng cũng chẳng dịu dàng gì.

“Ồ? Vậy sao.”

“Xin lỗi nhé, tôi quên mất rồi.”

Anh ta buông tôi ra, như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.

Nụ cười nhàn nhạt, thản nhiên như gió thoảng mây bay.

Anh ta còn thong thả cầm lấy muỗng trong nồi canh, khuấy nhẹ vài vòng.

“Chắc gần ăn được rồi nhỉ?”

“Tôi đói quá rồi, A Thanh.”

Rõ ràng miệng nói đói, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào tôi không chớp.

Tôi mím môi, chỉnh lại quần áo, khẽ gật đầu.

Trong lúc vuốt phẳng vạt áo, tôi mới hiểu tại sao vừa rồi anh ta lại bóp eo tôi.

Lưng áo tôi, đã ướt đẫm từ lúc nào.

7

Bữa cơm hôm đó, ít nhất là với tôi, hoàn toàn vô vị.

Thật ra, ngày nào ở bên Từ Xương, tôi cũng ăn chẳng biết mùi gì.

Tôi chỉ muốn… muốn lấy chiếc còng tay bạc ấy, khóa chặt vào cổ tay người đàn ông này.

Ngày nào tôi cũng nghĩ đến chuyện đó, nghĩ đến mức gần như phát điên.

Cho đến khi chất giọng lười nhác, hờ hững của anh ta phá vỡ mạch suy nghĩ của tôi:

“A Thanh, mai có một chuyến hàng dừng ở Đông Cảng, em tự mình đi xử lý giúp tôi.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn anh ta qua mâm cơm đầy những món ăn nguội lạnh.

“Bên mua hàng rất cảnh giác. Em đi một mình thôi, không cần mang theo ai.”

Tôi khựng lại, theo phản xạ hỏi:
“Hàng gì vậy?”

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt lấp lửng khó dò, nụ cười cũng đầy ẩn ý.

Lúc ấy, tôi hiểu, có những chuyện không nên hỏi, thì tốt nhất đừng hỏi.

Từ Xương là như vậy.

Ngay cả với tôi, anh ta cũng luôn giữ kín.

Nếu không phải thế, thì mấy năm nay, việc thu thập chứng cứ của tôi… đã chẳng chậm chạp và khó khăn đến thế.

Tôi khẽ gật đầu, cầm lấy túi xách rồi quay người đi ra cửa.

“Được, nếu không còn gì thì tôi đi trước… tôi…”

Nhưng khi lướt ngang qua người anh ta, cổ tay tôi đột ngột bị anh giữ lại.

“Hôm nay sao cứ lơ đễnh thế?”

Ngón tay anh ta lơ đãng lướt qua lòng cổ tay tôi, mang theo một thứ cảm giác như vừa mềm mại, vừa khóa chặt, chẳng hề có ý định buông ra.

Tôi khẽ cười khổ:
“Chiều nay vừa xử lý một thằng đàn em, chắc là… hơi mệt rồi.”

Anh ta không nói gì thêm, nhưng cũng không chịu buông tay.

Không gian chìm vào im lặng.

Chỉ còn lại cảm giác từng đường lướt nhẹ trên cổ tay, kéo dài, giam giữ.

Cho đến khi anh ta hạ thấp giọng, mềm đi rõ rệt:

“Tối nay… ở lại đi, hmm?”

Khoảnh khắc đó, phản xạ đầu tiên trong tôi là muốn từ chối.

“Thôi… mai tôi còn phải…”

“Ưm…”

Câu từ chối chưa kịp nói hết, đã bị anh ta chặn lại bằng một hành động khác.

Rồi đột nhiên, tôi bị anh ta kéo mạnh vào lòng, rồi đè xuống trên bàn ăn, những nụ hôn dày đặc rơi trên cổ tôi.

Ánh đèn vàng mờ ảo chiếu sáng khắp nơi, tôi hoảng hốt nhìn vào đôi mắt anh ta.

Khi say đắm, anh ta luôn như vậy.

Kiềm chế nhưng ánh mắt đỏ rực.

Cuồng nhiệt mà… lại chịu đựng ngấm ngầm.

8

Tôi gần như cả đêm chẳng ngủ được.

Nên hôm sau tỉnh dậy, tất nhiên là… trễ nải đến tận giữa trưa.

Chăn màn bừa bộn, bên cạnh thì chẳng còn bóng dáng người đàn ông kia nữa.

Tôi đứng dậy, cố gắng thu dọn những suy nghĩ rối ren trong đầu, rồi đi tắm rửa cho tỉnh táo.

Từ Xương nói cuộc giao dịch sẽ diễn ra vào đúng nửa đêm nay, ở Đông Cảng.

Vậy nên tôi vẫn còn thời gian để chuẩn bị bản thân.

Nhưng trước hết, tôi cần suy nghĩ về hai chuyện.

Thứ nhất, cô Lâm là người như thế nào đối với Từ Xương, và mục đích của cô ấy là gì.

Giá như cô Lâm thực sự là “bạch nguyệt quang” của Từ Xương thì tốt biết mấy.

Như vậy, Từ Xương sẽ có điểm yếu, kẻ thù có điểm mềm, mức độ đe dọa sẽ giảm đi rất nhiều.

Nếu không phải, thì chuyện sẽ rất rắc rối.

Cô ấy chính là nhắm vào tôi mà đến, muốn đánh bại tôi.

Còn lý do vì sao thì tôi không rõ.

Không biết cô ấy có thể biến kẻ thù thành bạn được không, tôi cũng không biết.

Thứ hai, liệu thân phận của tôi đã bị lộ với Từ Xương chưa?

Đó chính là điều tôi lo lắng nhất.

Người như Từ Xương quá khó đoán.

Không ai biết bước đi kế tiếp của anh ta là gì.

Giang hồ đều sợ anh bởi vì anh ta có thể vừa mời bạn uống trà, vừa âm thầm đâm dao sau lưng.

Trong lúc suy nghĩ, tôi với tay vào túi lấy chiếc sim điện thoại.

Đó là do tổ chức cấp cho tôi, cũng là phương án cuối cùng của tôi.

Năm đó, trưởng phòng đã vỗ vai tôi, nói rằng nếu một ngày nào đó tôi không thể tiếp tục làm nội gián nữa, hãy gọi vào số điện thoại này.

Tổ chức sẽ bảo vệ tôi dù có ở trong hang sói, cũng sẽ cứu tôi ra.

Nhưng nếu tôi dùng số điện thoại này để gọi, thì tất cả mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa.

Mọi thứ của tôi.

Sáu năm chịu đựng âm thầm, máu của đồng đội, từng bước đi ngược lại lẽ phải.

Tôi sẽ trở thành tội nhân dưới mái nhà cao sang, bởi vì mọi hy sinh ấy chẳng đổi lại được gì.

Tôi thậm chí mơ cũng muốn đeo chiếc còng trên cổ tay Từ Xương, mơ cũng muốn.

Không biết đã lật đi lật lại chiếc thẻ điện thoại đó bao nhiêu lần, cuối cùng tôi vẫn nhắm mắt lại,
rồi nhẹ nhàng đặt nó trở lại ngăn chứa trong túi.

error: Content is protected !!