Góc Của Chan

TẨY DUYÊN HOA – CHƯƠNG 10: PHẢN DIỆN SỞ DĨ LÀ PHẢN DIỆN

28

Gặp lại Hoa Thâm, là ở yến tiệc phong trắc phi của Mục Dao.

Hắn trông gầy đi một vòng.

Lần này Hoa tướng hẳn đã ra tay tàn nhẫn để dạy dỗ hắn, nhưng thì sao chứ, nha hoàn vô tội kia cuối cùng cũng đã ngọc nát hương tan rồi.

Tôi không muốn để ý đến hắn.

Nhưng hắn lại không có trí nhớ mà cứ sấn tới.

Thấy vậy, tôi lại cất tiếng cảnh báo: “Hôm nay những người có mặt đều là thân phận cao quý. Huynh hãy quản cho tốt bản thân mình, đừng gây thêm chuyện gì nữa.”

Hoa Thâm vâng vâng dạ dạ đáp: “Muội muội yên tâm, ta vẫn phân biệt được nặng nhẹ.”

Lời này ý là hôm nay hắn sẽ không làm loạn, nhưng sau này ở những buổi thường nhật, hắn vẫn không bỏ được thói xấu của mình sao?

Tôi không nhịn được mà liếc mắt, không thèm nhìn hắn thêm lần nữa.

Thật sự lười phải dây dưa.

Trọng Khê Ngọ hôm nay cũng đến.

Những người khác đều lộ vẻ khó hiểu, cho rằng chỉ là phong một trắc phi thôi, sao Hoàng thượng cũng tới.

Chỉ có tôi trong lòng rõ ràng.

Hôm nay là ngày đại hỷ của người trong lòng hắn, sao hắn có thể không đến chứ.

Bận rộn tiếp đón khách khứa, mãi mới sắp xếp xong xuôi mọi người, tôi mới thở phào một hơi.

Làm Vương phi quả thật là mệt mỏi.

Không chỉ phải nhớ tên của bao nhiêu phu nhân, tiểu thư, mà còn phải chịu đựng ánh mắt thương hại của họ dành cho mình.

Dù sao Mục Dao chỉ là trắc phi, việc tổ chức rầm rộ như vậy đúng là làm tôi mất mặt.

Nhưng tôi nào có bận tâm.

Quay đầu lại, tôi thấy Trọng Khê Ngọ trong bộ cẩm y màu trắng nguyệt quang đứng dưới một gốc cây, ánh mắt nhìn tôi từ xa.

Nghĩ bụng hắn lúc này chắc hẳn tâm trạng không tốt, tôi bèn nở nụ cười rạng rỡ nhất, bước về phía hắn.

Hắn nhìn tôi cười rạng rỡ như một đóa hoa, không khỏi nhướn mày.

Tôi sợ hắn nghĩ ta đang hả hê, vội vàng lên tiếng: “Hoàng thượng, người đã đến đông đủ cả rồi, người cũng mau cùng ta vào tiệc thôi. Lát nữa hôn lễ sẽ bắt đầu.”

Trọng Khê Ngọ gảy gảy miếng ngọc bội bên hông, nói: “Vì sao nàng có thể cười vui vẻ như vậy?”

Hắn đang muốn học hỏi từ tôi sao?

Tôi đâu có thích Trọng Dạ Lan, đương nhiên là cười vui vẻ rồi.

Hắn trong lòng có Mục Dao, tự nhiên lúc này không thoải mái.

Tôi liền dùng giọng điệu đầy kinh nghiệm mà đáp: “Hoàng thượng, hôm nay là ngày đại hỷ, chi bằng cứ vui vẻ đối đãi với mọi người là tốt nhất.”

Vậy nên người cũng đừng trưng cái bộ mặt rầu rĩ ra, bằng không người khác nhìn thấy thì làm sao.

Tôi nghiêng người, làm một động tác mời.

Trọng Khê Ngọ cuối cùng cũng cất bước.

Nhưng khi đi ngang qua ta, hắn lại nói: “Giờ đây trong lòng nàng đã không còn hoàng huynh sao?”

Tim ta khẽ “lắc một cái”, tôi nặn ra một nụ cười: “Làm gì có, Hoàng thượng nghĩ nhiều rồi.”

Nhìn thấy biểu cảm rõ ràng chột dạ của tôi, Trọng Khê Ngọ dường như khẽ nhếch môi.

Nhưng không đợi tôi nhìn rõ, hắn đã thẳng bước đi.

Trắc phi khác với chính thất, không cần ba lạy chín khấu bái thiên địa, ngay cả hôn lễ cũng không cần cử hành.

Việc có yến tiệc như thế này là do tôi một tay chủ trì.

Người khác đều lén lút cười nhạo tôi giả nhân giả nghĩa, tỏ vẻ hiền thục để làm Trọng Dạ Lan vui lòng.

Hôn lễ được giản lược chỉ còn lại việc dâng trà cho tôi.

Tôi vốn muốn bỏ luôn mục này, không ngờ Mục Dao lại từ chối.

Trọng Dạ Lan cũng lo Mục Dao sẽ trở thành mục tiêu công kích vì hôn lễ quá nổi bật, nên cũng ngầm đồng ý.

Thế là tôi đành lòng phức tạp mà nhận lấy chén trà Mục Dao đưa tới.

Uống vào chẳng có mùi vị gì.

Tiếp đó là màn giả cười xã giao với các phu nhân, lòng mệt mỏi nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Thế nhưng yến tiệc vừa mới diễn ra được nửa chừng, Ngân Hạnh đột nhiên hốt hoảng chạy tới, thì thầm vào tai ta: “Vương phi,… công tử đã xảy ra chuyện rồi.”

Tim ta thót lại.

Đối diện với ánh mắt dò xét của các phu nhân khác, tôi cố giữ vẻ điềm nhiên, tìm cớ rời đi một lúc.

Ra khỏi yến tiệc, tôi mới hỏi Ngân Hạnh: “Huynh trưởng lại làm sao nữa?”

“Bẩm Vương phi, Hoa công tử bây giờ… đang ở phòng của trắc phi nương nương.” Ngân Hạnh mặt mày khó xử.

Tôi lảo đảo một chút, quay đầu trách mắng: “Ý ngươi là sao?”

“Nô tì cũng không rõ, chỉ là nghe hạ nhân bẩm báo… nói là Hoa công tử đã xông vào phòng của trắc phi nương nương.” Ngân Hạnh trông như sắp khóc.

Tôi cố gắng đè nén sự lo lắng trong lòng, bước nhanh đến đó.

Đến viện mới của Mục Dao, ta bước vào phòng.

Chỉ thấy đồ gốm vỡ vụn vương vãi khắp sàn.

Mục Dao thì tóc tai rối bời co rúm trong một góc phòng.

Giữa phòng, Hoa Thâm nằm bất tỉnh nhân sự, trên trán còn có máu tươi chưa khô.

Mắt tôi tối sầm lại.

Cố gắng chống đỡ bản thân, tôi đi đến trước mặt Hoa Thâm, nén cơn giận muốn tát hắn một cái, ngồi xuống lay hắn: “Huynh trưởng, tỉnh lại đi.”

Hắn lơ mơ mở mắt, nhìn tôi với vẻ mờ mịt: “Muội muội? Chuyện… chuyện gì vậy?”

Giọng Trọng Dạ Lan cũng vang lên.

Tay tôi run rẩy, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Trọng Dạ Lan nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, vẻ mặt lập tức trở nên méo mó.

Hắn bước vài bước đến trước mặt Mục Dao, đỡ lấy vai nàng hỏi: “A Dao, nàng có sao không?”

Mục Dao sắc mặt tái nhợt, nặn ra một nụ cười gượng: “Thiếp không sao. May mà nha hoàn kịp thời đánh ngất… hắn.”

Dù đang cười để tỏ vẻ mình ổn, nhưng trong mắt nàng lại ngấn lệ.

Trọng Dạ Lan vốn thông minh, trên mặt ngay lập tức hiện lên cơn thịnh nộ tột cùng.

Hắn vươn tay rút thanh kiếm của Nam Phong, đôi mắt như ngọn lửa đang bùng cháy, từng bước từng bước đi về phía Hoa Thâm.

Thấy vậy, tôi vội đứng dậy tiến lên, kéo cánh tay hắn lại.

Cố gắng đè nén sự hoảng loạn trong lòng, tôi bình tĩnh lên tiếng: “Vương gia, người bình tĩnh lại, nghe ta nói…”

Trọng Dạ Lan giật mạnh tay ra.

Lực của hắn quá lớn, tôi bị hất ngã xuống đất, lòng bàn tay đè lên những mảnh sứ vỡ.

Nhìn thấy Trọng Dạ Lan đi đến trước mặt Hoa Thâm, giơ cao thanh kiếm, cơ thể tôi phản ứng nhanh hơn cả não bộ, trực tiếp che chắn trước mặt Hoa Thâm…

Trời đất ơi, tôi không hiểu vì sao tôi lại phải đứng chắn cho hắn.

Tiếng kiếm “choang” một tiếng vang lên.

Kiếm không rơi xuống người tôi.

Bóng dáng Hoa Nhung Chu giơ kiếm chắn trước mặt tôi.

Hắn dùng kiếm cứng rắn đỡ lấy một đòn của Trọng Dạ Lan.

Nhưng Trọng Dạ Lan là nam chính, võ lực đương nhiên khó mà sánh được.

Nhìn thấy mu bàn tay nổi gân xanh của Hoa Nhung Chu, tôi biết hắn đã phải cố gắng đến nhường nào.

“Không biết tự lượng sức mình.” Trọng Dạ Lan lạnh lùng chế giễu.

Chỉ thấy hắn giơ bàn tay còn lại, một chưởng đánh văng Hoa Nhung Chu đi rất xa.

Thân hình Hoa Nhung Chu bay lên, đập mạnh vào một chiếc ghế, chiếc ghế cũng vỡ tan nát.

Nhìn thấy hắn nằm bẹp trên đất, gương mặt không còn chút máu, lòng tôi quặn lại, nhưng vẫn cố gượng tinh thần.

Không được.

Dù hôm nay có là Hoa Thâm gây chuyện đi nữa, cũng không thể cứ để Trọng Dạ Lan giết hắn như vậy.

Nếu thế, mối thù này sẽ thực sự được tạo nên, không còn đường lui nữa.

“Vương gia, người nghe ta nói…”

“Tránh ra.” Trọng Dạ Lan lạnh lùng như một Tu La, ánh mắt chứa đựng hàn ý như muốn đóng băng cả máu của tôi.

“Vương gia, người không thể giết hắn. Chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không?” Tôi hạ giọng, mang theo chút van nài.

Thế nhưng trong mắt Trọng Dạ Lan không hề có chút xót thương.

Hắn nhìn tôi, như thể lần đầu gặp gỡ, nói: “Ta nói sao nàng lại có lòng tốt thỉnh chỉ cho A Dao, chẳng lẽ đây là kế hoạch mà hai huynh muội các ngươi đã sớm tính toán?”

Giờ đây, tôi đã biến thành nữ chính của một câu chuyện ngược luyến sao?

Đến lượt tôi nói gì hắn cũng không tin.

Hoa Thiển trước kia đã lừa dối hắn nhiều lần, chẳng trách bây giờ hắn không còn chút tin tưởng nào vào tôi nữa.

“Vương gia…” Tôi nhấn mạnh giọng, tiếng nói run rẩy không sao kiểm soát nổi.

“Ta có thể không giết hắn, nhưng ta sẽ phế đi hai cánh tay của hắn, để hắn biết người nào không nên đụng vào.” Trọng Dạ Lan lại lên tiếng.

Lẽ ra tôi nên tránh ra, tôi cũng muốn phế tay Hoa Thâm, để sau này hắn bớt gây rắc rối cho tôi. Thế nhưng không hiểu vì sao, cơ thể tôi lại không thể di chuyển.

Ánh mắt Trọng Dạ Lan ngày càng lạnh lẽo, cuối cùng hắn nói: “Không tránh ra phải không? Được, ta sẽ thành toàn cho tình huynh muội sâu nặng của các ngươi.”

Hắn lại một lần nữa giơ kiếm lên.

Tôi nhắm chặt mắt, hai tay siết lại.

Chờ mãi mà kiếm vẫn không rơi xuống.

Bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Hoàng huynh vẫn nên bình tĩnh thì hơn.”

Mở mắt ra, tôi thấy Trọng Khê Ngọ đang đứng bên cạnh Trọng Dạ Lan, một tay nắm chặt cánh tay đang cầm kiếm của hắn.

Trọng Dạ Lan nhíu mày, ánh mắt không hề dịu đi chút nào.

Đối diện với ánh mắt đỏ như máu của Trọng Dạ Lan, Trọng Khê Ngọ không hề bận tâm, ngược lại còn nhếch môi cười, nói: “Chẳng lẽ hoàng huynh cũng muốn cùng ta đánh một trận sao?”

29

Trọng Dạ Lan im lặng một lát, cuối cùng cũng thu kiếm lại.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm thấy lòng bàn tay đau nhói.

Khi nãy ngã xuống, vài mảnh sứ đã găm sâu vào tay tôi.

Hoa Thâm phía sau dường như cũng đã tỉnh táo, hiểu được tình hình hiện tại, hắn túm lấy vạt áo ta, rúc ra sau lưng ta không dám ló ra.

“Hoàng thượng làm vậy là có ý gì? Muốn ra mặt bảo vệ kẻ vô dụng đó sao?” Trọng Dạ Lan đối diện với Trọng Khê Ngọ, không có chút kính trọng nào.

Trọng Khê Ngọ bước một bước, thân hình dịch chuyển đến trước mặt tppo, như vô tình mà che chắn tôi phía sau.

Hắn tiếp tục nói với Trọng Dạ Lan: “Hoa Thâm là nhi tử duy nhất của Hoa tướng. Tâm trạng của hoàng huynh ta hiểu, nhưng đừng vì thế mà mất đi lý trí.”

Trọng Dạ Lan ném kiếm cho Nam Phong, rồi mới lên tiếng: “Hắn dám bất kính với trắc phi của ta, chẳng lẽ thân phận lại trở thành lá chắn cho hắn sao?”

Trọng Khê Ngọ suy nghĩ một lát, rồi nói: “Vậy thì chi bằng cứ giam hắn vào Kinh Triệu Doãn trước. Đợi sau này hãy xét xử tội. Hôm nay còn nhiều việc phải lo. Với thân phận của hoàng huynh, Kinh Triệu Doãn cũng không dám dung túng cho Hoa Thâm đâu.”

Tôi không thấy sắc mặt của Trọng Dạ Lan, chỉ sau một lúc lâu mới nghe thấy giọng hắn: “Tha cho hắn quá dễ dàng rồi.”

Sau đó, tôi thấy hắn bước về phía Mục Dao, ôm ngang eo nàng rồi bỏ đi không ngoảnh đầu lại.

Cuối cùng tôi cũng thả lỏng, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.

Trong thoáng chốc, dường như tôi và Mục Dao đã chạm mắt.

Nhưng ngay sau đó, Trọng Khê Ngọ quay người lại, quỳ xuống trước mặt tôi, nên tôi cũng không nhìn Trọng Dạ Lan và Mục Dao nữa.

Một quan nhân đi tới, lôi Hoa Thâm đi.

Hắn khóc lóc, nước mắt nước mũi tèm lem, kêu cứu.

Nhưng tôi chẳng còn chút sức lực nào để bận tâm nữa.

“Đa tạ Hoàng thượng đã giúp đỡ.” Tôi cố nặn ra một nụ cười.

Trọng Khê Ngọ không nói gì, đưa tay kéo lấy bàn tay trái của tôi. Thấy lòng bàn tay đầy máu thịt, hắn nhíu mày nói: “Ngươi về viện xử lý vết thương đi.”

“Nhưng tiền viện còn rất nhiều phu nhân…”

“Cứ giao cho ta xử lý, ngươi yên tâm về đi.” Trọng Khê Ngọ ngắt lời tôi, buông tay đứng dậy, bước ra ngoài.

Tôi vội vàng lên tiếng: “Cung tiễn Hoàng thượng.”

Sau khi Trọng Khê Ngọ đi, tôi lau mồ hôi lạnh trên trán.

Ngân Hạnh thấy thế vội vàng chạy tới đỡ tôi.

Tôi gạt tay nàng ra, đi đến chỗ Hoa Nhung Chu vẫn đang nằm trên đất.

Dùng tay lành lặn đỡ hắn ngồi dậy: “Ngươi có ổn không?”

Một chưởng lúc nổi giận của nam chính Trọng Dạ Lan đương nhiên không thể xem thường.

Thấy sắc mặt Hoa Nhung Chu vẫn còn trắng bệch, tôi hỏi: “Ngươi không sao…”

“Xin lỗi Vương phi.”

Đứa trẻ ngốc này, đang nghĩ mình không giúp được gì cho tôi sao?

Nghe giọng hắn vẫn còn chút sức lực, tôi mới yên lòng.

Tôi vươn tay xoa xoa đỉnh đầu hắn, đối diện với đôi mắt đang tối lại của hắn mà nói: “Không, ngươi đã làm rất tốt rồi. Mau đi tìm đại phu xem sao đi.”

Hoa Nhung Chu cúi đầu không nói.

Tôi cũng đứng dậy quay về viện.

Về đến viện, Ngân Hạnh vội vàng mang thuốc trị thương đến.

Tôi ngồi trên ghế, không dám nhìn lại lòng bàn tay mình.

Không lâu sau, nghe tiếng nha hoàn ngoài sân vọng vào.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã thấy bóng dáng màu trắng nguyệt quang của Trọng Khê Ngọ bước vào.

Hắn vô cùng tự nhiên đi đến bên cạnh Ngân Hạnh, nói: “Để ta làm.”

Ngân Hạnh ngoan ngoãn đưa thuốc và kim bạc cho hắn.

“Hoàng thượng…”

“Yên tâm, người ở tiền viện ta đã sắp xếp xong cả rồi, đang rời phủ.” Trọng Khê Ngọ ngắt lời tôi.

Thấy hắn vươn tay, tôi theo bản năng rụt tay lại.

“Hoàng thượng, vẫn nên để Ngân Hạnh làm thì hơn.” Tôi đáp.

Trọng Khê Ngọ lại vươn cánh tay dài, kéo tay trái của tôi lại: “Ngươi không tin tưởng ta sao?”

“Không phải, chỉ là như vậy không hợp lễ… Hít…” Nói được nửa câu, tôi rít lên một hơi lạnh.

Lòng bàn tay này thật sự quá đau.

“Không ai biết ta đến viện của ngươi. Vả lại, chuyện không hợp lễ hơn giữa chúng ta cũng đã làm rồi, ngươi còn bận tâm điều gì?” Trọng Khê Ngọ lơ đễnh đáp.

Khóe miệng tôi không khỏi co giật.

Lời này dễ gây hiểu lầm quá.

Chẳng phải chỉ là tôi bôi thuốc cho hắn thôi sao?

Hắn nói nghe ám muội thế.

Nhưng ngay sau đó, tôi không còn sức để bận tâm những điều đó nữa.

Dù động tác nhặt mảnh sứ của Trọng Khê Ngọ rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn quá đau.

Tôi đau đến mức run rẩy, không nhịn được nói: “Hoàng thượng, hay là người đánh ngất ta rồi hãy xử lý vết thương đi.”

Trọng Khê Ngọ không ngừng tay, nói: “Nếu đã sợ đau như vậy, vì sao lại phải đứng ra chắn trước mặt Hoa Thâm?”

“Dù sao hắn cũng là huynh trưởng của thần thiếp.” Tôi bất lực lên tiếng.

Đây là sự thật mà dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi.

Trọng Khê Ngọ dừng tay, nhưng không hỏi thêm nữa.

Khi tôi cảm thấy mình sắp đau đến ngất đi, Trọng Khê Ngọ cuối cùng cũng xử lý xong những mảnh vỡ trong lòng bàn tay tôi, bắt đầu bôi thuốc và băng bó.

Sau khi băng bó xong, Trọng Khê Ngọ mới nói: “Chuyện này ta tạm thời đã giúp ngươi che giấu. Nhưng ngươi phải biết, cuối cùng ngươi vẫn cần cho hoàng huynh một lời giải thích.”

“Hoàng thượng tại sao lại giúp thần thiếp?” Tôi không nhịn được hỏi.

Tôi dường như không thể hiểu nổi hắn.

Trọng Khê Ngọ không ngờ tôi sẽ hỏi câu này.

Nửa ngày sau hắn mới lên tiếng: “Ngươi đã giúp ta giữ kín… tâm ý của ta. Giờ đây chúng ta cũng coi như cùng một chiến tuyến rồi.”

Cái tên Hoàng đế này rốt cuộc nhàn rỗi đến mức nào, thầm yêu người khác thì bắt buộc phải tìm người khác để chia sẻ sao?

Hôm nay Hoa Thâm có ý đồ với Mục Dao, chẳng lẽ hắn không hề tức giận ư?

Những lời này tôi cũng không dám nói ra, chỉ dám nghĩ trong lòng.

Trọng Khê Ngọ ngồi một lát rồi đứng dậy về cung.

Hắn vừa đi, Thiên Chỉ đã tới.

Thấy Thúy Trúc đứng ngẩn ngơ bên cạnh, nàng ta liền nói với tôi: “Vương phi, lúc nãy nô tỳ đến chỗ đại phu lấy thuốc, thấy Hoa thị vệ ở đó lấy một bình thuốc trị vết thương rồi vội vã chạy đi, ngay cả khi nô tỳ gọi cũng không thấy. Chẳng biết vết thương của hắn thế nào rồi. Lúc về hình như nô tỳ thấy hắn ở cổng, nhưng chớp mắt một cái đã không thấy đâu.”

Hoa Nhung Chu cũng bị thương ngoài da sao?

Vừa nãy ở viện Mục Dao tôi cũng không để ý kỹ.

Chắc là hắn ngã vào ghế cũng bị vài vết trầy xước.

Nghĩ đến đây, tôi nói với Thúy Trúc: “Thúy Trúc, ngươi thay ta đi xem Hoa Nhung Chu thế nào rồi.”

Thúy Trúc cúi đầu dạ một tiếng rồi bước ra ngoài.

Tôi không nhịn được mà nhíu mày: “Nha đầu này sao vậy? Thường ngày có cơ hội chẳng phải vui mừng đến phát điên sao? Sao hôm nay lại chẳng thấy vui vẻ gì?”

“Có lẽ là lo lắng cho Hoa thị vệ.” Ngân Hạnh bên cạnh đáp lời.

Tôi gật đầu, thấy cũng có lý.

Thiên Chỉ do dự một lát, rồi vẫn kề sát tôi, cẩn thận nói: “Vương phi có thấy… Hoàng thượng dường như có chút khác lạ với người không?”

Đúng là có chút khác biệt.

Có lẽ vị Hoàng đế này đã kìm nén quá lâu, nên mới tìm tôi làm bạn thân, lại còn là kiểu bạn thân để chia sẻ chuyện thầm yêu trộm nhớ.

“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Tôi không nói thật với Thiên Chỉ, mà lảng sang chuyện khác.

Ngày hôm sau, Hoa phu nhân đã tìm đến tận cửa, khóc lóc van xin tôi cứu Hoa Thâm.

Bà nói con trai cưng của bà không chịu nổi khổ trong lao ngục.

Tôi cố nén cơn đau đầu, đưa bà đi đến Kinh Triệu Doãn.

Lính gác cho tôi vào, nhưng Hoa phu nhân bị chặn lại ngoài cửa.

Tôi an ủi bà vài câu rồi một mình đi vào.

Trong ngục, Hoa Thâm râu tóc bẩn thỉu.

Vừa nhìn thấy tôi, hắn đã xông tới, cầu xin tôi mau cứu hắn ra.

“Huynh trưởng, ta đã nói với huynh bao nhiêu lần rồi, người như Mục Dao không phải người huynh có thể động vào. Sao huynh lại không biết ghi nhớ gì vậy?” Tôi tức giận nói.

Hắn lau nước mắt, khàn giọng nói: “Lời muội nói, ta luôn ghi lòng tạc dạ. Muội nói người không thể động vào, ta có chết cũng không dám có ý đồ xấu. Sao muội không tin ta?”

Nhìn hắn ngụy biện, tôi tức đến suýt bật cười: “Vậy chuyện hôm qua là sao? Vì sao huynh lại ăn mặc xốc xếch xuất hiện trong phòng Mục Dao?”

Hoa Thâm bực bội gãi đầu nói: “Ta thật sự không biết. Hôm qua ta uống vài chén, đang ở trong viện giải rượu. Nha hoàn của muội đến nói mẫu thân bảo ta ngoan ngoãn ở yên đừng chạy lung tung, ta bèn ở trong đình nghỉ mát không dám động đậy.”

“Rồi sau đó thì sao?”

Hoa Thâm trông có vẻ chột dạ.

Thấy bộ dạng này của hắn, tôi tức đến vung tay áo muốn đi, không muốn quản hắn nữa.

Hắn sợ hãi, vội vàng kéo tay áo ta nói: “Ta ở hậu hoa viên thấy… thấy một nha hoàn trông khá xinh. Nàng ta lại đối với ta nửa muốn nửa không. Ta vì men rượu… không kìm lòng được mà đi theo nàng ta. Kết quả vừa vào một viện, ta liền ngất đi. Tỉnh lại thì thấy Tấn Vương muốn giết ta, sợ đến mức không thốt nên lời.”

“Huynh chắc chắn là có một nha hoàn chủ động quyến rũ huynh sao?” Tôi nhíu mày.

Hoa Thâm lập tức lắp bắp: “Ta thấy nàng ta cứ nhìn ta, chẳng phải… là có ý với ta sao.”

Tôi thật muốn tát một cái vào đầu Hoa Thâm.

Nhìn hắn hai cái là có ý với hắn sao?

Hắn uống say bản tính háo sắc bộc lộ, còn tìm cớ cho mình.

Thấy hỏi cũng gần xong, tôi chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Hoa Thâm lại kéo vạt áo ta nói: “Muội muội mau cứu ta đi, trong ngục có cả chuột, ta không sống nổi đâu.”

“Huynh cứ ở đây mà ghi nhớ lần này đi.” Tôi rút vạt áo ra, rời đi, không để ý đến tiếng khóc lóc của hắn nữa.

Ra ngoài, thấy Hoa phu nhân mặt mày lo lắng.

Tôi thuật lại lời Hoa Thâm cho bà nghe, lập tức thấy bà tức đến run rẩy: “Ta đã nói với Thâm nhi không biết bao nhiêu lần rồi, mà nó vẫn không bỏ được cái tật háo sắc này. Vậy mà dám gây chuyện trong phủ của con, đúng là đáng bị đánh một trận.”

“Mẫu thân nghĩ là huynh trưởng tự chuốc lấy họa sao?” Tôi vuốt phẳng vạt áo bị Hoa Thâm kéo nhăn, hỏi.

Hoa phu nhân lấy khăn tay lau nước mắt rồi nói: “Ca ca con dù dâm đãng một chút, nhưng dù sao cũng vì uống rượu mà lầm lỡ. Hoa gia chúng ta chỉ có một mình nó là nhi tử, con là muội muội không thể không quản nó được.”

Lời này ý là bà đã ngầm thừa nhận Hoa Thâm háo sắc mới gây ra chuyện, nhưng lại bao biện cho hắn.

Tôi khẽ nhếch môi, nói: “Nhưng… con nghĩ lần này không phải lỗi của huynh trưởng.”

30

Trở về Tấn Vương phủ, tôi gọi Thúy Trúc đến hỏi chuyện.

Vì nha hoàn mà Hoa Thâm nói đã truyền lời để hắn ngoan ngoãn ở hậu viện chính là nàng ta.

Thúy Trúc vẻ mặt ngây thơ, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Hoa phu nhân không thấy đại công tử, nên bảo nô tỳ đi tìm. Phu nhân còn dặn dò đại công tử rằng yến tiệc đông người, đừng đi lung tung.”

“Vậy ngươi có nói với người khác là Hoa Thâm ở hậu viện không?” Tôi lại hỏi.

Thúy Trúc nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu: “Không có.”

Những lời này Hoa phu nhân cũng đã nói với tôi. Nhưng tôi vẫn hỏi lại Thúy Trúc một lần để xem có chỗ nào sơ suất không.

Thấy tôi không nói gì, Thúy Trúc cẩn thận hỏi: “Vương phi, nô tỳ có làm sai gì không ạ?”

Đối diện với đôi mắt trong veo của Thúy Trúc, cuối cùng tôi chỉ thở dài, không nói gì thêm: “Không liên quan đến ngươi, ngươi đừng nghĩ nhiều.”

Tôi ở trong viện suốt một ngày một đêm.

Suất cơm Thiên Chỉ mang đến, tôi không đụng đũa.

Mãi đến ngày thứ hai, khi trời dần sụp tối, tôi mới như vừa tỉnh mộng, hít một hơi thật sâu rồi cất bước đi ra ngoài.

Ra khỏi viện, thấy Hoa Nhung Chu vẫn đứng gác ở cổng, tôi dừng lại, nói với hắn: “Vương gia ra tay không nhẹ, vết thương của ngươi cũng không hề nhẹ. Ngươi không cần canh gác ở đây nữa, về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Thuộc hạ không sao.” Hoa Nhung Chu đáp, đứng yên không nhúc nhích.

Tôi cũng không nói gì thêm, dù sao tôi còn có việc quan trọng hơn cần xử lý.

Đến ngoài viện của Mục Dao, thị vệ đã chặn tôi lại.

Tôi không hề tức giận, chỉ nói: “Ngươi vào báo với trắc phi một tiếng, nàng ấy sẽ muốn gặp ta thôi.”

Thị vệ do dự một lát, thấy tôi điềm tĩnh và chắc chắn như vậy, liền vào thông báo.

Chỉ một lát sau, hắn quay lại mời tôi vào.

Vào trong phòng Mục Dao, tôi thấy nàng đang cầm một quyển sách, ngồi dưới ánh đèn dầu đọc.

Hai chữ “Binh thư” nổi bật trên bìa sách.

Hoàn toàn không còn vẻ hoảng sợ như ngày hôm qua.

Tôi cũng không khách sáo, tự tìm một cái ghế ngồi xuống.

Nàng ta mới ngẩng đầu nhìn tôi.

Đối diện với ánh mắt không gợn sóng của nàng ta, tôi mỉm cười, nói: “Đợi ta lâu lắm rồi nhỉ?”

Mục Dao đặt sách xuống, nhìn tôi nói: “Nếu ngươi đến để cầu xin cho Hoa Thâm, thì có phải nên hạ thấp tư thái của mình hơn một chút không?”

Tôi không bận tâm đến giọng điệu mỉa mai của nàng ta, đáp: “Hoa Thâm đâu có phạm lỗi, tại sao ta phải cầu xin cho hắn?”

Mục Dao mặt không biểu cảm, nhìn chằm chằm tôi như nhìn một khúc gỗ khô.

“Mục Dao, ta vẫn luôn cho rằng ngươi là nữ… người trong lòng của Trọng Dạ Lan, sẽ không dùng thủ đoạn như vậy. Bây giờ mới nhận ra ta đã sai. Hóa ra ngươi cũng chẳng khác gì những nữ nhân bình thường.” Tôi thở dài nói.

Sắc mặt Mục Dao không thay đổi, không chút ngượng ngùng khi bị vạch trần.

Tôi nhìn nàng ta, cảm thấy mình như một lữ khách đột nhiên lạc đường.

Mục Dao không phải là cô gái phóng khoáng vùng biên ải trong tiểu thuyết sao?

Vậy tại sao lại chọn con đường này, lợi dụng Trọng Dạ Lan để đối phó với tôi?

Đây là điều tôi luôn không thể hiểu được.

“Ban đầu ta không muốn đến. Nhưng ngươi đã tốn công sắp đặt như vậy, ta vẫn nên phối hợp với ngươi thì hơn, kẻo uổng phí tâm huyết của ngươi.” Tôi cúi đầu khẽ cười, không rõ trong lòng là cảm giác gì, “Ta đã nói sẽ không tranh giành Trọng Dạ Lan với ngươi nữa, nhưng ngươi mãi vẫn không tin.”

Mục Dao vẫn nhìn chằm chằm tôi: “Ngươi nghĩ ta làm vậy là vì A Lan?”

“Chứ còn vì cái gì nữa?” Tôi cũng nhìn thẳng vào nàng hỏi.

Mục Dao im lặng hồi lâu.

Tôi cũng mất kiên nhẫn, bèn đứng dậy nói: “Ngươi đã ra tay sắp đặt hại Hoa Thâm, ta cũng sẽ không xem như không thấy. Oan có đầu nợ có chủ, dù trong lòng ta từng có lỗi với ngươi… nhưng vì ngươi đã dùng thủ đoạn làm liên lụy đến người thân cận của ta, vậy thì ta cũng sẽ không nể tình nữa.”

Nói xong, tôi cất bước đi ra ngoài.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng Mục Dao cười, tiếng cười rất lớn.

Tôi không nhịn được nhíu mày quay đầu lại.

Chỉ thấy nàng cười đến chảy nước mắt.

Lâu sau mới ngừng lại, lấy khăn lau khóe mắt rồi nói: “Oan có đầu nợ có chủ? Ngươi có gan nói ra những lời này sao?”

Không đợi tôi lên tiếng, nàng ta lại nói: “Người của Hoa phủ các ngươi quả nhiên đều tự tư tự lợi, không phân biệt phải trái. Ngươi nói Hoa Thâm không có lỗi?”

Trong lòng tôi có chút bất an, nhưng vẫn nén lại, nói: “Chuyện ở yến tiệc là do ngươi sắp đặt phải không? Hoa Thâm tuy hoang dâm, nhưng chưa bao giờ có ý đồ xấu với ngươi.”

Hoa Thâm này tuy là kẻ ăn chơi, nhưng trước mặt tôi, hắn không dám nói dối.

Tôi đã cảnh cáo hắn nhiều lần như vậy, hắn nhất quyết sẽ không làm trái ý tôi.

Mục Dao với tư cách là nữ chính, không phải là kiểu người chỉ cần bị dọa một chút là hoảng loạn khóc lóc.

Vậy nên chỉ có một khả năng, nàng ta đang giả vờ.

Mục đích của nàng, vì thế, đã quá rõ ràng.

Mục Dao nghiêng đầu nhìn tôi, sự mỉa mai trong mắt càng lúc càng sâu: “Đúng vậy, chuyện ngày hôm đó đều do ta sắp đặt. Hoa Thâm không hề động thủ với ta.”

Sự thừa nhận thẳng thắn của nàng ta khiến tôi sững sờ.

Tôi không nói gì, chờ đợi những lời tiếp theo của nàng ta.

Nàng ta cũng không bận tâm tôi có trả lời hay không, tiếp tục nói: “Nghe nói hai ngày trước, trước cổng Hoa phủ có một nha hoàn chết. Thế nhưng ở yến tiệc, lại thấy Hoa công tử vẫn không sứt mẻ gì. Hoa phủ quả nhiên quyền thế ngập trời, một mạng nha hoàn nhỏ nhoi, các người chẳng thèm để vào mắt.”

Lòng tôi giật thót: “Ngươi muốn nói gì?”

Mục Dao nhìn tôi, ánh mắt dường như lại không hướng về tôi.

Lâu sau nàng mới lên tiếng, giọng không buồn không vui: “Nha hoàn tự vẫn trước cổng Hoa phủ kia, là nha hoàn thân cận của ta— Linh Lung. Nàng không cha không mẹ, từ nhỏ đã cùng ta lớn lên ở biên thành.”

Tôi trong khoảnh khắc như rơi vào hầm băng, cảm giác tay chân lạnh buốt.

Mục Dao thấy vậy không buông tha cho tôi.

Nàng ta đứng dậy, từng bước tiến sát, nói: “Năm xưa ngươi bày kế hại cả nhà Mục phủ chúng ta tạo phản, cuối cùng bị lưu đày. Còn gia nô của Mục phủ thì đều bị bán đi. Vốn dĩ là nô lệ, bị bán đi đâu cũng vậy. Trước kia ta cũng tự nói với mình như thế. Nhưng mà… tại sao Linh Lung lại bị Hoa Thâm mua đi?”

Trong đầu tôi đột nhiên vang vọng lại lời Hoa Thâm đã nói với tôi ngày đó, “Nha hoàn đó là tội tịch, một đứa mồ côi, không có người thân.”

Mục Dao đi đến bên cạnh tôi, nhìn tôi tiếp tục nói: “Cho nên, Hoa Thiển, ngươi lấy đâu ra cái tự tin mà dám nói trước mặt ta rằng Hoa Thâm vô tội? Kẻ chết trước cổng Hoa phủ các ngươi, kẻ mà trong mắt các ngươi chỉ là một thị thiếp thấp hèn, lại là một người ta xem như chị em ruột thịt.”

“Ta…”

Tôi há miệng, đột nhiên cảm thấy khó thở.

Tôi vẫn luôn biết chuyện này là lỗi của Hoa Thâm.

Nhưng… tôi lại không hành động, mà đẩy hắn cho Hoa tướng xử lý.

Tôi biết rõ Hoa tướng sẽ bao che cho hắn, thế nhưng tôi vẫn làm như vậy.

Có phải trong tiềm thức của tôi, tôi cũng từng nghĩ rằng đó… chẳng qua chỉ là một nô tì.

Mục Dao đã trực tiếp chỉ ra sự thật mà tôi vẫn luôn cố tình lờ đi: ta vì thân phận của mình mà bao che cho Hoa phủ một cách an nhiên tự đắc.

Mục Dao siết chặt vạt áo tôi, ép ta phải đối diện với ánh mắt đầy hận ý của nàng ta: “Ngươi từng nói với ta sẽ không đối phó với ta nữa. Ta suýt chút nữa đã tin rằng ngươi đã hướng thiện. Nhưng chuyện của Linh Lung đã khiến ta nhận ra, ta không thể chọn tha thứ cho ngươi. Vì những việc mà Hoa phủ các ngươi đã làm, còn rất nhiều người đang phải chịu khổ sở trong bóng tối. Ta không thể giả vờ không biết chỉ vì ta không nhìn thấy.”

“Vậy… đây là mục đích ban đầu của ngươi khi bày kế hại Hoa Thâm? Là để báo thù cho Linh Lung?” Tôi cố gắng kéo khóe miệng lên.

Tôi cảm thấy nụ cười gượng gạo lúc này chắc chắn còn xấu xí hơn cả khóc.

“Các người đã không trừng phạt hắn, vậy thì ta sẽ khiến hắn phải trả cái giá xứng đáng. Mạng của nha hoàn các người không coi trọng, vậy thân phận trắc phi này của ta, liệu có thể lột da Hoa Thâm không?”

Mục Dao nói xong, mạnh bạo buông tay ra và đẩy tôi một cái.

Tôi chật vật đập vào cửa.

Bàn tay trái vô thức chống vào cửa, lập tức cảm thấy một cơn đau nhói.

“Dù là phải dùng thủ đoạn như vậy sao? Lợi dụng cả người yêu ngươi?” Tôi khẽ co ngón tay lại.

Mục Dao quay lưng về phía tôi.

Tôi không thấy được biểu cảm của nàng ta, chỉ nghe thấy nàng ta nói: “Chỉ cần là để đối phó với Hoa phủ các ngươi, thủ đoạn nào cũng là sạch sẽ.”

“Được… ta hiểu rồi.” Tôi cất tiếng, nhưng lại cảm giác như không nghe thấy giọng nói của chính mình.

Thân phận trắc phi của Mục Dao là do ta dâng lên. Chuyện của Hoa Thâm cũng là do ta cố ý lảng tránh.

Tôi cứ luôn cho rằng trong thế giới chỉ có giai cấp mà không có công bằng này, đội lốt Hoa Thiển, việc tôi lựa chọn tha thứ cho Hoa Thâm là điều đúng đắn.

Hôm nay Mục Dao có thể đứng ra đòi công bằng cho nha hoàn Linh Lung. Nhưng nếu Linh Lung không có mối quan hệ này với Mục Dao, nàng ta có phải chỉ có thể ôm hận mà chết không?

Nàng là một nha hoàn, một nha hoàn mà sau này trong tiểu thuyết cũng chẳng hề nhắc đến.

Cũng là một mạng người mà tôi đã thấy, nhưng lại lựa chọn giả vờ như không thấy.

Tôi cất bước đi ra ngoài.

Mục Dao không để ý đến tôi.

Nàng ta đã tuyên chiến với tôi rồi.

Bất kể phải trả giá thế nào, nàng ta và Hoa phủ chỉ có một kết cục duy nhất là không chết không thôi.

Tôi cứ như đang bước đi trên than hồng, mỗi bước chân đều nóng rát tim gan.

Thiên Chỉ bên ngoài vội vàng đến đỡ tôi, lo lắng hỏi tôi làm sao.

Tôi không có sức để đáp lời.

“Nàng làm gì ở đây?”

Trong cơn mơ hồ, tôi nghe thấy giọng Trọng Dạ Lan.

Định thần nhìn lại, hắn đang đứng ở cổng viện, nhíu mày nhìn tôi.

“Sau này không có sự cho phép của ta, nàng không được bước chân vào viện của A Dao.” Hắn nói với vẻ vô cùng chán ghét, vung tay áo định đi ngang qua tôi.

Tôi theo bản năng kéo tay áo hắn lại.

Trước khi hắn kịp giật ra, tôi hỏi: “Ngày đó… nếu không có Hoàng thượng ngăn lại, kiếm của Vương gia có rơi xuống người ta không?”

Trọng Dạ Lan quay đầu nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm như đêm khuya.

Tôi cũng không mong hắn trả lời, chỉ cười khổ nói: “Câu trả lời nhất định là có phải không?”

Trọng Dạ Lan mím môi, rút tay áo ra, cất bước đi vào viện.

“Vậy miếng ngọc bội đó quan trọng đến vậy sao? Ai là người bầu bạn cùng người thủ lăng năm xưa thực sự quan trọng đến thế sao? Trọng Dạ Lan, người thích một người chỉ dựa vào ngọc bội và ký ức thôi sao?” Nhìn bóng lưng hắn, cuối cùng tôi cũng không kìm được mà lên tiếng.

Bóng hình Trọng Dạ Lan khựng lại, không đi tiếp, cũng không quay đầu.

“Ta đã từng lừa người, nhưng chưa bao giờ làm chuyện gì bất lợi cho người. Ngay cả mạng của ta cũng suýt phải đền cho người. Chuyện trước kia khó tha thứ đến vậy sao? Ngày đó người rút kiếm đối diện, không hề nghĩ đến việc nghe ta nói một lời sao?”

Có lẽ vì lòng bàn tay quá đau… hay là vì uất ức.

Nên tôi không kìm được nước mắt.

Tại sao tôi luôn là người không được lựa chọn?

Sau lưng Mục Dao có Trọng Dạ Lan, có Trọng Khê Ngọ, có Ngũ Sóc Mạc.

Tất cả đều tin tưởng và ủng hộ nàng ta không chút do dự.

Còn sau lưng ta… trống rỗng không một ai, chỉ có một Hoa phủ đang trên đà suy tàn.

Trọng Dạ Lan chầm chậm quay đầu lại, nhìn gương mặt tôi đẫm lệ.

Ánh mắt hắn dường như lóe lên một chút.

Mãi sau hắn mới lên tiếng: “Giờ đây nàng lại đang toan tính điều gì? Giả vờ yếu đuối trước mặt ta, để ta mềm lòng mà tha cho Hoa Thâm sao?”

Sự hoang vu trong lòng tôi ngày càng lớn.

Tôi lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng.

Thật vô dụng mà, khóc lóc cái gì chứ.

Nói ra thật nực cười.

Trọng Dạ Lan từng nói bất kể xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ bảo vệ tôi.

Rõ ràng tôi chưa bao giờ tin, nhưng tại sao bây giờ lại cảm thấy buồn bã?

Tôi cúi đầu che giấu mọi biểu cảm, quỳ gối hành lễ: “Vương gia nói phải… thì là phải.”

Lời vừa dứt, tôi quay người rời đi.

Dù là trong tiểu thuyết hay cuộc sống, mọi thứ đều không thể đảo ngược.

Những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, giống như những hạt bồ công anh bị gió thổi bay, rơi xuống khắp mọi nơi.

Rồi chúng bén rễ, nảy mầm, cuối cùng mọc thành một biển rộng mênh mông, không thể kiểm soát.

Trọng Dạ Lan không tin tưởng Hoa Thiển là thiết lập.

Hoa Thâm háo sắc là thiết lập.

Hoa tướng ham lợi là thiết lập.

Tôi có thể thay đổi cốt truyện, nhưng những tổn thương đã tồn tại từ trước đó, tôi không thể cứu vãn được.

Lời nói của Mục Dao đã nhắc nhở tôi.

Vì Hoa phủ trong quá khứ, mà vô số người vẫn đang phải vật lộn để sống sót trong bóng tối.

Tôi cứ nghĩ bảo vệ được cả nhà Mục Dao là yên ổn rồi, nhưng lại có vô số nhân vật nhỏ bé mà ta không chú ý đến, vì Hoa tướng và Hoa Thiển trước kia, mà sống không bằng chết.

Đây mới là bộ mặt thật của gia tộc mà tôi vẫn luôn cố gắng cứu lấy để bảo toàn mạng sống của chính mình.

Phản diện sở dĩ là phản diện, chưa bao giờ chỉ vì làm những chuyện nhỏ nhặt như giẫm chết một con kiến hay mắng chửi người khác mà hình thành.

Mà là vì đã tạo ra vô số khổ nạn, chỉ để giữ riêng mình được yên ổn.

Lời nói của Mục Dao như một con dao, cắt nát sự yên bình mà tôi đã cố gắng tô vẽ bấy lâu.

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!