Góc Của Chan

GIÁ NHƯ LÚC ĐÓ… – CHƯƠNG 1

1

Đã bao nhiêu năm kể từ khi tốt nghiệp, tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Dương Cảnh Chi theo cách này.

Khi bưng khay trái cây lên, tôi cúi gằm mặt, chỉ sợ anh nhận ra tôi.

Từ phía xa, Hứa Vãn Tinh đang ngồi cạnh anh.

Trai tài gái sắc, thật xứng đôi.

“Phục vụ.” Dương Cảnh Chi gọi tôi, “Gọt cam ra từng miếng đi.”

Tôi quay lưng lại với anh, lặng lẽ cắt quả cam thành từng lát mỏng.

Anh rất khéo tay, có thể cắt từng lát cam đều tăm tắp, không lệch một ly.

Ngày đó, tôi từng ngỡ anh yêu tôi.

Về sau mới hiểu, đó chỉ là thói quen, khi anh bổ cam, trong đầu có thể nghĩ đến vạn điều, nhưng tuyệt nhiên không có tôi.

Bốn năm không gặp, tựa như đã cách nửa đời người.

Không hiểu sao, câu chuyện giữa các vị khách lại xoay về những mối tình thời sinh viên.

Có người nói: “Nghe nói tổng giám đốc Dương từng có mối tình bốn năm thời đại học?”

Tay tôi khựng lại.

Dương Cảnh Chi chỉ “Ừ” một tiếng nhạt tênh.

“Thật ngưỡng mộ, bốn năm, vừa tròn một quãng đời đại học.”

Anh không đáp lời.

Người kia có chút lúng túng, cố lấp khoảng trống: “Yêu nhau bốn năm, chắc hẳn là khó quên lắm?”

Sự im lặng lan ra như một dòng sông lặng lẽ.

Không rõ qua bao lâu, Dương Cảnh Chi khẽ bật cười.

“Cũng không đến mức ấy.”

2

“Cảnh Chi không ghét cô ta là may rồi.” Hứa Vãn Tinh chậm rãi buông lời giải thích.

“Tôi và Cảnh Chi học cùng trường, năm đó đúng là… haizz, thật khổ cho anh ấy. Nếu không vì cô người yêu cũ phiền phức đó, thì tôi và Cảnh Chi đâu phải đợi đến bây giờ mới ở bên nhau chứ?”

“Đúng đúng, cô Hứa là minh tinh mà! Dù người yêu cũ có tốt đến đâu, sao sánh nổi với ngôi sao nổi tiếng?”

Không khí lại trở nên náo nhiệt.

Tôi kéo thấp vành mũ, chỉ mong nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.

Lưỡi dao cắt trái cây sượt qua tay, tôi khẽ “Á” một tiếng vì đau, thu hút ánh nhìn từ những vị khách.

“Chuyện gì thế? Cắt trái cây thôi cũng không xong à?” Hứa Vãn Tinh cau mày trách móc.

“Xin lỗi, tôi sẽ đi lấy đĩa sạch khác.”

Tôi vừa bưng đĩa lên liền toan rời đi.

“Đứng lại.”

Dương Cảnh Chi bỗng gọi tôi.

Từng chữ, từng chữ rõ ràng, như đè nặng lên tim.

“Quay – lại – đây.”

3

Cơ thể tôi như bị đóng đinh tại chỗ.

Một giây… hai giây…

Đúng lúc ấy, quản lý bước tới.

“Thật xin lỗi, bạn đồng nghiệp này của chúng tôi là nhân viên mới, vẫn chưa quen việc.

Hôm nay, tất cả phần trái cây xin được tặng miễn phí.”

Chị ấy nháy mắt với tôi: “Còn không mau đi lấy đĩa mới?”

Tôi nhân cơ hội thoát khỏi đó.

Sau đó, chị quản lý nói với tôi:

“Lần sau gặp chuyện thì nhanh trí lên chút, ai cũng từng là lính mới. Nếu bị khách phàn nàn thì tối nay em làm không công đấy.”

“Em cảm ơn chị.”

“Không có gì. Nhưng nhớ nhé, cái phòng VIP đó đặc biệt phải cẩn thận. Trong đó toàn là khách quý, đặc biệt là cậu đẹp trai trẻ nhất ngồi giữa, là ông chủ của một công ty công nghệ đổi mới. Đắc tội với ai cũng được, đừng đụng tới cậu ấy.”

“Chị ơi, em hơi sợ… Chị giúp em mang đĩa cam kia vào được không?”

“Được chứ.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Bởi nếu nói trên đời này có ai từng đắc tội với Dương Cảnh Chi đến tận xương tủy… thì người đó chỉ có thể là tôi.

Tôi chính là cái “người yêu cũ đáng ghét” mà anh từng nhắc tới.

4

Tôi vẫn còn nhớ như in hồi năm nhất.

Dương Cảnh Chi mặc chiếc áo cũ bạc màu, đứng lạc lõng giữa đám tân sinh viên.

Anh nghèo, điều đó hiện rõ bằng mắt thường.

Nhưng cũng rõ ràng không kém, là dáng người cao ráo nổi bật của anh.

Tôi thích cái chất giọng lạnh lùng, trong trẻo mỗi khi anh cất lời.

Cũng thích ánh mắt cụp xuống cùng hàng mi mỏng khi anh nhìn tôi.

Dương Cảnh Chi rất thiếu tiền.

Suất trợ cấp dành cho sinh viên khó khăn lại bị người quen của cố vấn chiếm mất.

Thế nên, sau một buổi học tối, tôi chẳng chần chừ gì mà kéo tay anh, bàn tay mảnh khảnh, mềm mại như chưa từng làm việc nặng.

“Dương Cảnh Chi, tôi thích anh. Mình quen nhau đi. Tôi cũng có tiền, chúng ta dùng chung tiền sinh hoạt. Cùng lắm… mỗi lần hôn tôi sẽ trả anh tiền.”

Dĩ nhiên là bị từ chối.

Nhưng khi ấy, cuộc sống của tôi quá suôn sẻ, chưa từng nếm mùi thất bại.

Anh càng từ chối, tôi lại càng đeo bám.

Cho đến khi ông nội, người đã nuôi nấng anh trưởng thành lâm bệnh nặng, tôi không chớp mắt mà đứng ra trả toàn bộ viện phí cho anh.

Dương Cảnh Chi cuối cùng cũng chịu cúi đầu trước số phận.

Có một cô gái ngốc nghếch, cam tâm tình nguyện giúp anh mọi chuyện.

Mãi rất lâu sau tôi mới hiểu ra.

Chính người từng nâng đỡ anh, cũng là người đã khiến anh gục ngã.

Anh chưa từng tiêu xài hoang phí, nhưng tình hình lại ngày càng tệ hơn.

Trong trường bắt đầu lan truyền tin đồn về Dương Cảnh Chi.

Nói rằng anh vì tiền mà bán rẻ bản thân.

Ngay cả ánh mắt người khác nhìn anh cũng thay đổi, còn đặt cho anh những biệt danh khó nghe do tôi “tặng”.

Thế mà tôi vẫn ngây ngô, lạc quan, nắm tay anh an ủi: “Đừng để tâm đến họ, họ chỉ đang ghen tị thôi.”

Tôi sống trong chiếc tháp ngà mà chính mình dựng nên, chưa từng nhận ra, Dương Cảnh Chi một mình chống chọi với tất cả.

Năm tư đại học, gia đình tôi phá sản.

Tôi không nói với anh một lời.

Chỉ gọi anh ra ngoài, nói: “Chúng ta chia tay đi.”

Anh hỏi: “Tại sao?”

Tôi đáp: “Chán rồi.”

“Ừ.” Anh đáp.

Và cứ thế, chúng tôi chia tay.

Tôi đoán lúc đó anh hẳn đã rất vui.

Vì cuối cùng… cũng được tự do.

Ngày chia tay, tôi tháo sim, xoá WeChat, bắt chuyến tàu đến một thành phố xa lạ để vừa làm thuê, vừa trả nợ.

Mãi đến ba tháng trước, tôi mới quay về nơi này.

Dương Cảnh Chi bây giờ trông rất ổn.

Anh vốn dĩ đã là một người tài năng vượt trội, kiểu thiên tài có thể “đè bẹp” cả hệ thống bằng sức một người.

Chỉ mất bốn năm, anh đã trở thành “ngôi sao mới” trong giới công nghệ, xuất hiện trên trang bìa tạp chí tài chính.

Hứa Vãn Tinh, hoa khôi lớp tôi năm xưa, cũng sớm đã bước chân vào giới giải trí.

Không ngờ cuối cùng hai người họ lại đến với nhau.

Thật tốt.

Thật sự… rất tốt.

Tôi ôm lấy ngực mình, cố gắng kìm nén cảm giác chua xót.

Bốn giờ sáng, tôi tan ca.

Tôi là người cuối cùng rời khỏi chỗ làm, các đồng nghiệp khác đã về từ sớm, đèn cũng tắt, thang máy thì ngừng hoạt động.

Tôi sốt ruột nhấn nút thang máy liên tục, mong nó sẽ sáng lên.

“Gọi điện thoại đi.”

Giọng nói của Dương Cảnh Chi bất ngờ vang lên phía sau tôi.


Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!