Góc Của Chan

BẠCH TUYẾT VÔ NGÂN – CHƯƠNG 1

1

Khi tìm thấy Tống Lãng, bên cạnh anh ta là một cô gái mặc váy liền màu trắng, đang tựa vào người anh ta.

Trang điểm rất nhẹ nhàng, tinh khôi như đóa phù dung vừa nhô lên từ mặt nước.

Tôi phớt lờ tờ giấy chẩn đoán trong túi, lấy thỏi son đỏ chính cung ra tô lại.

“Tống Lãng, chơi vui không?”

Sự xuất hiện của tôi không hề gây ra chút xao động nào.

Tống Lãng thậm chí còn lười nhấc mí mắt lên.

Cảnh tượng này, đám người kia đã quá quen rồi.

Tôi đi thẳng tới, túm lấy cô gái ngồi cạnh anh ta, giơ tay định tát vào mặt cô ta.

Cô gái sợ hãi đến tái mét mặt, nước mắt lưng tròng kêu lên: “Tống Lãng, cứu em!”

“Từ Niệm, cô thử động vào cô ấy xem!”

Tống Lãng vươn tay kẹp chặt bàn tay trái đang giơ lên của tôi, đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi.

“Thử thì thử.”

Bàn tay phải không bị giữ lại, tôi giơ lên, đổi hướng tát thẳng vào mặt anh ta.

Chát!

Âm thanh rất vang.

Tôi hất cằm, “Thế nào, vừa lòng chưa?”

Ngay giây tiếp theo, cổ tôi bị anh ta siết chặt.

Tôi nhìn gương mặt giận dữ của anh ta, mỉa mai nhếch mép, “Ánh mắt anh ngày càng kém rồi, cô gái này có điểm nào giống chị tôi?”

Sức lực trên cổ tôi bỗng chốc tăng mạnh.

Dưỡng khí ngày càng ít đi.

Tôi khó nhọc hít thở.

Anh ta nheo mắt nhìn tôi, “Đồng cảm, nam sinh viên mà cô chu cấp cũng chẳng bằng một góc của anh tôi.”

Tất cả mọi người trong phòng bao đã rời đi.

Cô gái lúc đầu còn la hét cũng bị lôi đi mất.

Họ đã quá quen rồi.

Tôi và Tống Lãng kết hôn ba năm.

Cảnh tượng như thế này diễn ra trước mắt họ không dưới cả trăm lần.

Tống Lãng luôn công khai tìm những “bạch liên hoa” để tiêu dao, và tôi cũng luôn “nể mặt” mà tới gây náo loạn một trận.

Dù chúng tôi có làm mọi thứ hỗn loạn đến đâu, họ cũng không cất tiếng ngăn cản.

Bởi vì bất kỳ lần nào, cũng không thể sánh bằng trận náo loạn giữa tôi và Tống Lãng ngay trong lễ cưới.

Đáng lẽ đó phải là một lễ cưới ngọt ngào, nơi người ta thề non hẹn biển.

Nhưng Tống Lãng lại nói với tôi: “Cô có biết tại sao tôi lại cưới cô không?”

“Gánh trên lưng hai mạng người, đời này cô đừng mong có được hạnh phúc.”

Tôi chợt bừng tỉnh, thì ra lễ cưới này là một màn trả thù mà anh ta đã lên kế hoạch từ lâu.

Tính tôi cương liệt, không bao giờ chịu thiệt.

Tôi quay người, vơ lấy chiếc bình hoa bên cạnh, nện thẳng vào đầu anh ta.

Máu chảy dài từ trán xuống.

Anh ta đưa tay quệt đi, bàn tay dính máu siết lấy cổ tôi:

“Chính cái tính cách đáng ghét này của cô đã hại chết họ. Từ Niệm, cô đáng lẽ phải chết!”

Cô dâu chú rể cắn xé nhau, máu văng lên váy cưới.

Cả hai đều mong đối phương xuống địa ngục.

Nhưng lễ cưới vẫn tiếp tục diễn ra.

Tôi mang theo chiếc cổ hằn đỏ vết bóp, anh ta mang theo cái trán chảy máu.

Hoàn thành một lễ cưới quỷ dị và không nhận được bất kỳ lời chúc phúc nào.

Từ đó về sau, chúng tôi không biết mệt mỏi mà giày vò nhau suốt ba năm.

Nhưng bây giờ tôi không muốn chơi nữa.

Bởi vì tôi không muốn chết rồi vẫn mang họ Tống, làm ma nhà họ Tống.

“Ly hôn đi.”

Ngày hôm sau, tôi mang theo đơn ly hôn đến công ty của Tống Lãng.

Anh ta nhíu mày nhìn tờ đơn.

Cả trợ lý của anh ta cũng nhìn tôi thêm vài lần.

Trong mắt họ, vợ chồng chúng tôi chính là “hai kẻ điên”.

Rõ ràng là giày vò nhau, nhưng chưa bao giờ có ai đề cập đến chuyện ly hôn.

Sau này, họ đoán rằng tôi bám lấy Tống Lãng không buông, có lẽ là vì đi theo anh ta thì không sợ thiếu tiền tiêu.

Còn Tống Lãng không chịu ly hôn với tôi là để đối phó với gia đình.

Lợi ích duy nhất khi ở cạnh Tống Lãng đúng là không phải lo nghĩ về tiền bạc, thế nên trên đơn ly hôn, tôi cũng không để mình chịu thiệt, yêu cầu chia đôi tài sản.

Tống Lãng xé tan tờ đơn ngay trước mặt tôi: “Muốn lấy tiền của tôi để bay bổng với gã sinh viên kia?”

Tôi nhún vai: “Sau khi ly hôn thì đó là tiền của tôi, anh quản được việc tôi bay bổng với sinh viên nam hay nữ sao?”

“Cô đừng có mơ! Đời này chúng ta sẽ cứ như thế này, không chết không thôi.”

Những câu tương tự như vậy, tôi đã nghe rất nhiều lần.

Nhưng lần nào, lần nào cũng vẫn bị đâm một nhát đau nhói.

Ai mà ngờ được, người từng ở bên tôi trong những tháng ngày tăm tối, bất lực và đau khổ nhất cuộc đời, lại chính là người đã đẩy tôi xuống vực sâu vào cái ngày tôi tưởng chừng sắp có được hạnh phúc.

Sự xuất hiện của anh ta không phải là để cứu rỗi, mà là để nói cho tôi biết: “Hiện tại cô vẫn chưa ở dưới địa ngục đâu.”

Rồi sau đó, anh ta đạp tôi một cú thật mạnh.

Tống Lãng của bây giờ, không còn là Tống Lãng ngày xưa nữa.

Cũng không còn là Tống Lãng của tôi.

Tôi cụp mắt xuống, siết chặt nắm đấm, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

Khi ngước lên, trên mặt đã trở nên điềm tĩnh lạ thường.

“Vậy thì tôi chết đi, không phải sẽ kết thúc sao.”

Rời khỏi công ty, tôi đến nghĩa trang, ở đó từ sáng sớm đến tối mịt.

Tối về nhà mình ăn cơm.

Bố mẹ đều có mặt.

Nhưng chẳng ai nói lời nào, không khí trên bàn ăn vô cùng nặng nề.

Tôi mở lời trước: “Hôm nay con đến nghĩa trang thăm chị và anh Cảnh Sơ.”

Không khí trên bàn càng thêm đông cứng.

Mẹ tôi đặt đũa xuống, rời bàn: “Mẹ ăn no rồi.”

Bố tôi im lặng tiếp tục ăn, không có bất cứ phản ứng nào với lời nói của tôi.

Ông ăn nhanh hơn tôi, rời bàn trước.

Tôi gọi ông lại: “Bố, ngày mai có lẽ con sẽ rời đi… một thời gian rất dài.”

Bước chân của bố tôi khựng lại: “Con vẫn luôn có chính kiến của mình, ai mà quản nổi.”

Cuối cùng, chỉ còn lại một mình tôi trên bàn ăn, lặng lẽ ăn bữa cơm đã nguội lạnh.

Nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống mặt bàn.

Tối hôm đó, tôi không về nhà cưới, mà về căn hộ nhỏ mình đã mua trước khi kết hôn.

Trước khi đi ngủ, tôi mua một vé máy bay đi Đại Lý, rồi kiểm tra số dư tài khoản, chuyển một khoản tiền không nhỏ vào thẻ của cậu sinh viên tôi tài trợ.

Sáng sớm hôm sau, tôi thấy cậu ấy đứng ngay dưới nhà mình.

“Chị Từ, tháng này chị đã chuyển tiền cho tôi rồi mà.”

Trước đây tôi từng bảo cậu ấy đừng gọi tôi là “chị Từ” vì nghe già quá, nhưng cậu ấy cứ mãi không sửa được, nên tôi cũng không ép.

Tôi nhấp từng ngụm sữa đậu nành: “Số tiền này là tôi chuyển trước cho cậu đủ không? Nhân lúc tôi còn ở đây, nếu không đủ thì tôi chuyển thêm.”

“Năm sau tôi tốt nghiệp rồi, không cần nhiều tiền thế này đâu. Tôi sẽ chuyển lại phần dư cho chị.”

Cậu ấy thật thà quá.

Tôi nhét chiếc bánh bao cuối cùng vào miệng: “Chuyển lại cho tôi thì tôi cũng không dùng đến nữa.”

“Chị Từ, chị có chuyện gì sao? Tôi có thể giúp gì không?”

Tôi chớp mắt: “Cậu được nghỉ chưa? Tôi đưa cậu đi du lịch.”

Thế là, có thêm một chiếc vé máy bay đi Đại Lý nữa.

Những bức ảnh tôi đưa cậu sinh viên đi chơi cũng tràn ngập khắp các trang mạng xã hội của tôi.

Vui thì cũng vui thật.

Nhưng cơ thể đã mang tế bào ung thư thì không thể chịu đựng nổi.

Giờ phút này, tôi đang nôn đến tối tăm mặt mũi trong nhà vệ sinh của khách sạn.

Bụng và dạ dày từng cơn co thắt đau buốt, cả người tôi co quắp lại bên bồn cầu.

Điện thoại không ngừng đổ chuông.

Là Tống Lãng gọi đến.

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!