Góc Của Chan

ANH ĐẾN MUỘN RỒI – CHƯƠNG 2

5

Sau khi Từ Ái Lạc lái xe rời đi, tôi vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Tần Thụy bước đến, cúi đầu nhìn chiếc váy đang nhỏ nước của tôi: “Ướt thế này rồi, về thay đồ đi.”

Để thuận tiện cho công việc của anh ta, từ năm thứ ba đại học, chúng tôi đã thuê nhà ở ngoài.

Tôi nghe thấy nhưng không nhúc nhích.

Ánh mắt Tần Thụy lướt qua, dừng lại trên bó hoa hồng tôi đang ôm, khựng lại một chút.

“Để anh cầm giúp em, em lau váy đi.”

Anh ta lấy ra một gói khăn giấy, đưa vào tay tôi.

Bó hoa đã trở nên lộn xộn được anh ta cầm lấy, nắm hờ hững trong tay, những cánh hoa rơi rụng lả tả xuống đất.

Gói khăn giấy có màu cam hồng, vương một mùi hương thoang thoảng, không phải loại Tần Thụy hay dùng, mà giống hệt mùi nước hoa của Từ Ái Lạc lúc nãy.

Tay tôi bỗng run rẩy, hít một hơi thật sâu, hỏi anh ta:

“Gần đây anh rất thân với Ái Lạc sao? Sao lại tặng hoa cho cậu ấy?”

“Hợp đồng với Lạc Hồng, nhờ có cô ấy giúp nên mới ký được. Vừa hay bên Lạc Hồng do cô ấy phụ trách, nên anh tiện thể cảm ơn thôi.”

Tần Thụy nói, rồi khóe môi bỗng cong lên cười một cái: “Trước đây em không phải lo anh và cô ấy có mâu thuẫn sao? Sau này sẽ không còn nữa đâu.”

Tôi ngơ ngẩn đứng đó, nhìn anh ta.

Chúng tôi đã quen nhau gần mười năm, những quãng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời nhau đều có sự hiện diện của đối phương.

Từng đường nét trên gương mặt anh ta đối với tôi đều vô cùng quen thuộc.

Nhưng ngay lúc này, tôi bỗng cảm thấy anh ta vô cùng xa lạ.

6

Lần đầu tiên tôi gặp Tần Thụy là năm mười bốn tuổi, sau khi anh ta chuyển trường và dọn đến tầng dưới nhà tôi.

Ở tuổi dậy thì, tôi hay đói bụng nên buổi tối lén xuống lầu mua đồ ăn khuya, thấy anh ta đang ngồi trước cửa với đầy máu trên người, dưới đất đã loang ra một vũng sẫm màu.

Nghe thấy tiếng động, anh ta quay đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt u uất và hung dữ, nhưng lại mang theo một chút mong manh, giống như một con sói con trong rừng sâu.

Và cứ như thế, tôi đã chìm đắm vào anh ta.

Tôi lấy một nửa cái bánh bao nhân thịt bò mình lén mua, đưa qua cho anh ta. Tần Thụy cúi mắt xuống, như thể không nhìn thấy.

Tôi cũng không nản lòng, cứ giữ tay lơ lửng giữa không trung.

Sau một hồi giằng co, cuối cùng anh ta cũng chịu thua, nhận lấy nửa cái bánh bao đó.

Về sau, lâu dần, tôi biết được một vài chuyện về gia đình Tần Thụy.

Ví dụ như bố anh ta đã chuyển nhượng tài sản suốt mấy năm kết hôn, sau khi ép mẹ anh ta phát điên thì đòi ly hôn. Cũng chính vì thế, mỗi lần mẹ Tần Thụy uống rượu, bà lại đánh anh ta, thậm chí có lúc còn dùng dao.

Khi anh ta kể những chuyện này, giọng điệu rất nhẹ nhàng, trên môi thậm chí còn nở nụ cười.

Tim tôi đau thắt lại, nhưng không biết phải nói gì, chỉ có thể cẩn thận đặt tay lên đỉnh đầu anh ta, vuốt ve từng chút một như vuốt ve một chú mèo.

“Sau này có em ở bên cạnh,” Tôi khẽ nói, “Anh đừng sợ, sau này em sẽ bảo vệ anh.”

Lên cấp ba, anh ta càng được nhiều người theo đuổi hơn.

Tần Thụy, người luôn lạnh nhạt với tất cả mọi người, lại luôn nói chuyện với tôi.

Tôi vì thế mà vui, như thể điều đó chứng tỏ tôi là người đặc biệt đối với anh ta.

Thế nhưng, ngay cả khi đối mặt với tôi, anh ta vẫn luôn có vẻ lạnh lùng, hờ hững.

Không giống như bây giờ, nụ cười sắc sảo và rạng rỡ kia trên gương mặt anh ta dường như là điềm báo trước cho một điều gì đó sắp xảy ra.

Tôi im lặng suốt cả quãng đường, cuối cùng, khi anh ta đỗ xe xong, tôi lấy hết dũng khí: “Tần Thụy.”

“Hả?”

6

“Em muốn một bó hoa.”

Anh ta quay đầu nhìn tôi một cái: “Ồ, vậy em cầm cái này đi.”

Bó hoa lộn xộn tôi tự mua được đưa đến trước mặt, tôi không nhận.

Hít hít mũi, tôi nhìn thẳng vào anh ta, nói một cách nghiêm túc:

“Em không muốn cái này, em muốn anh mua một bó khác tặng em.”

“Tự dưng lại làm loạn gì vậy?”

Tần Thụy cau mày, cứ như thể tôi đang cố tình gây sự.

“Em đã mua rồi, tại sao anh phải tặng em thêm một bó nữa?”

Những cảm xúc hỗn độn, không thể gọi tên trong lòng tôi, ngay khoảnh khắc này bỗng tụ lại, như những mũi tên sắc nhọn, găm thẳng vào tim tôi.

“Vì hôm nay là 520, là ngày lễ tình nhân! Anh đã tặng hoa hồng cho Từ Ái Lạc, tại sao không thể tặng em một bó? Em mới là bạn gái của anh mà!”

Tôi không kiềm chế được mà hét lên, ngay khi chữ đầu tiên bật ra, nước mắt cũng tuôn rơi không thể kìm lại.

“Ôn Du, em đừng có vô lý như thế được không?”

Anh ta lạnh mặt, liếc nhìn tôi một cái nhàn nhạt: “Chỉ là để cảm ơn cô ấy đã giúp đỡ thôi, em làm ầm ĩ lên như thế này, đúng là kiếm chuyện vô cớ.”

Kiếm chuyện vô cớ.

Tôi không thể tin nổi, trừng mắt nhìn anh ta: “Ngày lễ tình nhân anh đi tặng hoa cho người phụ nữ khác, là em kiếm chuyện vô cớ sao?”

“Lễ tình nhân? Chỉ là chiêu trò marketing của các cửa hàng thôi, từ khi nào nó trở thành ngày lễ tình nhân thật sự rồi?”

Anh ta khịt mũi khinh thường, “Từ Ái Lạc là bạn tốt của em, lúc trước anh với cô ấy không hợp nhau thì em sốt ruột như thế, bây giờ anh với cô ấy hòa hoãn rồi thì em lại không vui. Ôn Du, em giả tạo đến mức nào?”

Tim tôi đau đến run rẩy, tôi mở miệng, nhưng cổ họng lại nghẹn ứ bởi tiếng nức nở, không thể nói được gì.

Tôi đã sớm biết Tần Thụy có cái miệng độc địa.

Hồi cấp ba, tôi bị người khác bắt nạt, anh ta biết chuyện thì dẫn tôi đi tìm, mắng cho mấy cô gái hung hăng kia khóc ròng, thậm chí còn động tay động chân.

Năm nhất đại học, tôi tranh cử lớp trưởng, bị một bạn nam có số phiếu ngang bằng mỉa mai, nói móc. Tần Thụy túm cổ áo cậu ta, ấn vào bàn giảng, từ tốn phản bác từng luận điểm một, rồi nói: “Xin lỗi Ôn Du đi.”

Tối hôm đó, anh ta đưa tôi về ký túc xá, tôi vui mừng khôn xiết, quay đầu lại, mắt lấp lánh nhìn anh ta: “Tần Thụy, anh ‘khẩu nghiệp’ giỏi thật đó!”

Giọng anh ta vẫn lạnh nhạt: “Cũng là vì em.”

Cũng là vì em.

Tôi chưa từng nghĩ rằng, một ngày nào đó, họng súng của anh ta cũng sẽ chĩa thẳng vào tôi.

Tôi ngồi trong xe khóc nấc lên, còn Tần Thụy dường như đã hết kiên nhẫn.

Anh ta mở cửa xe bước xuống, cúi mắt nhìn tôi: “Về nhà.”

Tôi không đáp lời.

Nhưng trong lòng lại mong, anh có thể dỗ dành tôi một chút, ít nhất là mở lời giải thích.

“Không muốn về thì cứ ở đây khóc cho đã đi.”

Cửa xe đóng sầm lại.

Như thể ngăn cách con người đang khóc lóc trong xe và con người lạnh lùng bên ngoài thành hai thế giới.

Suốt thời gian yêu nhau, tôi chưa bao giờ giận dỗi Tần Thụy, bởi vì tôi biết hoàn cảnh gia đình anh ta, cũng biết tính cách anh ta u uất và mong manh, ngay cả một câu nói đùa cũng có thể khiến anh ta bất an.

Vì vậy, ngay cả khi tâm trạng không tốt, tôi cũng cố gắng tỏ ra vui vẻ trước mặt anh ta.

Anh ta không nói yêu tôi, cũng không sao cả.

Anh ta không tặng hoa cho tôi, cũng không sao.

Đối với Tần Thụy, tình yêu của tôi dường như rất dễ được thỏa mãn.

Trời tối hẳn, bỗng có tiếng sấm vang lên, rồi trời lại bắt đầu mưa.

Trong tiếng mưa ngày càng nặng hạt, cửa xe được mở ra.

Tần Thụy che ô, ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhìn tôi.

“Là anh không tốt.” Anh ta nói. “Trời mưa rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Giống như lúc này, chỉ cần anh ta hơi nhượng bộ một chút, những tủi thân trong lòng tôi đã tan đi quá nửa.

Xuống xe, theo thói quen tôi liếc mắt sang bên phải, có lẽ vì trời mưa lớn, cửa hàng hoa ở cổng khu chung cư đã đóng cửa sớm.

Tôi vẫn không đợi được bó hồng của riêng mình.

7

Ngày hôm sau, Từ Ái Lạc nhắn tin xin lỗi tôi trên WeChat.

“Xin lỗi Tiểu Du, dạo này bận làm dự án quá, mình quên mất hôm qua là ngày gì.”

Cô ấy nói, “Mình đã đặt một bó hồng đỏ thật lớn cho cậu, hoa Tần Thụy không chịu tặng, mình sẽ bù cho cậu.”

Quả nhiên không lâu sau, tôi nhận được điện thoại từ shipper, nói có người đặt tặng tôi chín mươi chín đóa hồng, đã đến dưới công ty.

Tối về nhà, tôi ôm bó hoa hồng lớn, đang khó khăn tìm chìa khóa thì cửa bỗng mở ra từ bên trong.

Từ khe hở của bó hoa, tôi thấy khuôn mặt của Từ Ái Lạc, nhất thời sững sờ tại chỗ.

“Tiểu Du, hôm nay không tăng ca sao, về sớm thế?”

Cô ấy cười nhận lấy bó hoa, đưa cho Tần Thụy đứng cạnh.

Và anh ta nhận lấy, động tác vô cùng tự nhiên.

Mùa hè đã đến, cô ấy mặc một chiếc váy hai dây ngắn, Tần Thụy cũng mặc rất mỏng, không khí ẩm ướt nóng bức trong phòng ập ra ngoài.

Tôi ngây người một lúc, mới hỏi: “Sao không bật điều hòa?”

“Hình như hỏng rồi, ấn không lên.”

Từ Ái Lạc cười đáp.

Tôi đi tới, cầm chiếc điều khiển trên bàn trà bấm thử vài lần, thấy không có phản ứng, liền cúi xuống, tìm hai viên pin mới trong ngăn kéo.

“A, hóa ra là hết pin.”

Cô ấy bỗng nhận ra, rồi nhấc chân đá Tần Thụy một cái.

“Ngay cả điều khiển có pin hay không cũng không biết, dù sao cũng là nhà anh thuê, em thấy Tiểu Du đã chiều hư anh rồi đấy.”

Tôi đứng tại chỗ, im lặng nhìn họ, cho đến khi lòng bàn tay truyền đến một cơn đau nhói.

Cúi đầu nhìn, hóa ra là tôi đã nắm tay quá chặt, chìa khóa cấn vào da thịt.

Tần Thụy bình thản giải thích với tôi: “Có một số việc ở công ty chưa xử lý xong, vừa hay Ái Lạc nói muốn nói chuyện với em, nên mang về đây làm.”

Tôi gật đầu: “Vậy hai người cứ lo công việc đi, em đi nấu cơm.”

Thật ra, lòng tôi không hề bình yên.

Chỉ là tôi không biết phải nói gì.

Một người là bạn thân, một người là bạn trai.

Ngày xưa, khi họ không ưa nhau, tôi đã chân thành hy vọng mối quan hệ của họ có thể hòa hoãn.

Vậy mà bây giờ, vì chuyện công việc, họ đã gần gũi hơn, tôi lại cảm thấy khó chịu.

Có lẽ Tần Thụy nói đúng, tôi chính là kẻ đạo đức giả.

Vừa suy nghĩ miên man, tôi vừa nấu vài món ăn và dọn lên bàn, gọi Tần Thụy và Từ Ái Lạc lại dùng cơm.

Ngồi xuống, ánh mắt tôi vô tình rơi vào mặt Tần Thụy, tôi chợt sững lại.

“Trời nóng quá sao?” Tôi nhìn vết đỏ trên môi anh ta.

“Môi anh bị chảy máu kìa, có cần bôi thuốc không?”

“…”

“Tần Thụy?”

Anh ta đột ngột đưa tay lên, dùng mu bàn tay mạnh mẽ lau qua môi, giọng nói có chút lạnh lùng khó hiểu: “Không sao, uống chút nước là được.”

Ăn cơm xong, Tần Thụy vào bếp rửa bát, tôi ngồi trên sofa trò chuyện với Từ Ái Lạc một lát, rồi tiễn cô ấy xuống lầu.

Trong thang máy, ánh đèn trắng sáng chiếu xuống, làm cho chiếc dây chuyền kim cương trên cổ cô ấy trở nên lấp lánh rực rỡ.

Tôi nhìn thêm vài lần, bỗng thấy có chút quen mắt.

Khi ra khỏi tòa nhà, tôi tiện miệng hỏi một câu, cô ấy đưa tay vuốt mặt dây chuyền, cười tủm tỉm nói:

“Đúng rồi, chính là cái mà mình từng chia sẻ trên Weibo nói là rất thích đó. Tần Thụy đã đặc biệt mua tặng mình để cảm ơn vì đã giúp anh ấy kết nối.”

Tôi đứng sững tại chỗ.

“Thôi Tiểu Du, cậu tiễn đến đây là được rồi, về nhà nhanh đi, mình cũng phải lái xe về đây.”

Cô ấy đi đôi giày cao gót, dáng người uyển chuyển dần khuất xa.

Đèn cảm ứng ở hành lang tối dần, tôi đứng trong bóng tối, không hiểu sao, bỗng nhớ lại chuyện hai năm trước.

Lúc đó studio của Tần Thụy mới có chút khởi sắc, lại thêm bài vở ở trường nhiều, anh ta bận rộn đến mức không có thời gian.

Anh ta cố gắng dành ra nửa ngày để hẹn hò với tôi, và chúng tôi đã thử một sợi dây chuyền pha lê trong trung tâm thương mại.

Thật ra nó cũng không đắt lắm, chỉ hơn một nghìn tệ, nhưng tôi biết anh ta đang thiếu tiền, nên cố tình tỏ vẻ không thích, soi gương rồi chê đủ thứ.

Người bán hàng đứng bên cạnh nói: “Nếu muốn hiệu quả tốt hơn, ngân sách chắc chắn phải tăng lên rồi.”

Tôi nhanh chóng chen lời trước khi Tần Thụy kịp mở miệng: “Nhưng em cũng không thích đeo dây chuyền, nó vướng tóc lắm. Đi thôi, đi thôi, chúng ta đi xem thứ khác.”

Ra khỏi trung tâm thương mại, Tần Thụy hỏi tôi: “Thích không?”

“Cũng không thích lắm.”

Tôi cười toe toét khoác tay anh ta, ngẩng đầu lên làm nũng:

“Dây chuyền em thích đắt lắm, đợi đến khi nào anh thành công, hãy mua nó để cầu hôn em nhé.”

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!