33
“Không, ta còn giang sơn, ta còn giang sơn của riêng mình.”
Cố Tri Hằng như rơi vào trạng thái mê muội, đôi mắt của hắn vô thần.
Hắn đẩy Chiêu Dương ra, vừa bước ra khỏi đại điện, đã nhìn thấy đội quân hắc ám như mây đen bao trùm, tất cả đều đến để bắt hắn.
Vì sợ hãi sức mạnh của Hoàng thái hậu và Chiêu Dương trong tay Cố Tri Hằng, đại quân chỉ dám dừng lại giữa quảng trường, chỉ lệnh cho các cung tiễn thủ chuẩn bị sẵn sàng.
Ngay khi Cố Tri Hằng xuất hiện, mũi tên đã vút bay tới, chuẩn bị cướp đi sinh mệnh của hắn.
Cửa vừa mở, một mũi tên “vù” xé gió, ghim vào cánh cửa.
Cố Tri Hằng phản ứng cực nhanh, hắn nhìn về phía ta đứng bên cạnh cửa, ánh mắt đỏ như máu, gằn giọng: “Đều là ngươi, đều là ngươi phá hoại đại sự của ta.”
“Cố Tri Hằng, người huỷ hoại ngươi là ngươi, chính là do sự ngu xuẩn và tham lam của ngươi.”
Lúc này, hắn không còn nghe lọt tai lời nào nữa, tâm trí hắn đã bị cuốn đi bởi hận thù.
Hắn căm hận mẫu thân, căm hận đời trước khi hoàng thượng và Vệ Đạc đã cùng nhau làm hắn đau khổ và chết đi.
Cuộc đời này của hắn, chỉ còn lại một thứ — hận thù.
Cố Tri Hằng nở nụ cười méo mó, “Vậy chúng ta cùng chết đi.”
Hắn kéo tay ta, sức lực mạnh mẽ đến nỗi ta không thể nào thoát ra được.
Trong điện, mọi người đều ngây ra vì sự thay đổi bất ngờ này, chỉ có mẫu thân vội lao tới, nắm lấy tay áo hắn mà khóc lớn: “A Hằng, dừng lại đi, con không thể sai thêm nữa.”
Cố Tri Hằng một tay hất văng mẫu thân, bước ra khỏi cửa điện, ngay lập tức, mưa tên như vũ bão bắn tới, “vù vù” xé gió.
Ta nhắm chặt mắt, đợi chờ cái chết, nhưng bỗng nhiên cơ thể cảm thấy nặng trĩu, là mẫu thân lao tới, dùng thân mình bảo vệ ta khỏi những mũi tên đang lao tới.
Mẫu thân đè ta xuống đất, đôi tay siết chặt mặt đất, không buông lơi.
Ta khóc đến kiệt sức, nhưng vì một thanh kiếm cắm vào hông mà không thể động đậy, ngay cả một lần nhìn mặt mẫu thân cũng chẳng thể.
Cố Tri Hằng đã ngã xuống bên cạnh, thân thể trúng vạn mũi tên, đôi mắt vẫn mở lớn, như còn đầy bất cam.
Tất cả, đều đã kết thúc.
34
Hoàng tưởng tỉnh lại vào đầu mùa thu và phát hiện ra Vệ Đạc và Cố Tri Hằng đã nổi loạn, người lại ngất đi vì tức giận.
Khi Cố Tri Hằng lên nắm quyền, hắn đã giết phu thế Trần Quốc Công, thi thể của Vệ Đạc bị treo ở cổng thành.
Vệ Quân là người duy nhất còn lại của Vệ gia, hoàng đế muốn giết hắn.
Thái hậu cầu xin người thương xót, cuối cùng giáng hắn xuống làm thường dân.
Cảnh Minh là người có công trong việc dập tắt cuộc nổi loạn, Hoàng thượng đã phong cho Y danh hiệu Định An Hầu.
Công lao của ta vốn rất lớn, nhưng người đề phòng ta là muội muội của Cố Tri Hằng nên liên tục từ chối ban thưởng cho ta.
Ta có lẽ đã đoán được thánh ý.
Khi ta được triệu vào cung, ta đã nói rằng, ta không muốn bất kỳ phần thưởng nào và ta làm tất cả những điều này để chuộc tội cho Cố Tri Hằng.
Thánh chủ hài lòng gật đầu trước khi rời đi.
Cố Tri Hằng thân thể đã bị tổn thương, sắc mặt của hắn trống rỗng, ánh mắt yếu ớt, thời gian không còn bao nhiêu.
Kể từ khi Cố Tri Hằng quyết chí chiếm đoạt ngai vàng, dù kết quả thế nào, với ta, Hầu gia cũng không còn hy vọng.
Chờ đợi suốt một tháng, khi hoàng thượng không xuống tội cho phụ thân, ta biết, mưu kế “lùi một bước tiến ba bước” này đã bảo toàn được Hầu gia
Thế nhưng, mẫu thân ta đã đi mất.
Dù mẫu thân có phải mẫu thân sinh ra ta hay không, nhưng ân dưỡng dục lớn lao không gì sánh bằng, bà chính là mẫu thân của ta.
Lúc mẫu thân vào khuê phòng, ta vì vết thương nhiễm trùng mà sốt cao mê man, nằm liệt giường suốt cả tháng trời.
Trong lúc mơ màng, hình như ta thấy mẫu thân ngồi bên giường, bà chải tóc như thuở còn xuân, dung mạo tươi sáng như cánh hoa mới nở.
Khi đó ta đang sốt nặng, bèn hỏi: “Mẫu thân, là người đến đón con sao?”
Bà vuốt ve gương mặt ta, nhẹ nhàng đáp: “Đứa con ngoan, đời con còn dài, sao mẫu thân nỡ bỏ con mà đi được?”
“Nhưng con muốn ở bên mẫu thân.”
Bà mỉm cười dịu dàng, ánh mắt đầy yêu thương: “Mỗi người đều có số phận riêng, kiếp này có con, mẫu thân thật sự rất hạnh phúc. Tri Nghi, con phải sống thật tốt.”
Khi cơn sốt hạ, Cảnh Minh, người luôn canh giữ bên giường, nói rằng ta đã khóc thầm trong giấc mơ.
Ta nói với Y rằng mình mơ thấy mẫu thân, bà đến để từ biệt ta.
Cảnh Minh trầm mặc một lát, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay ta: “Người vẫn còn có ta.”
Ta lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi: “Nhưng ta không còn mẫu thân nữa rồi…”
Cả mùa đông ấy, ta cứ héo hon, rũ rượi.
Cảnh Minh luôn tìm cách làm ta vui, mỗi lần đều mang về những món đồ mới lạ.
Một ngày nọ, Y kéo ta vào sân viện, kéo tấm vải che ra, lộ ra những đạo cụ làm xiếc bóng của dân gian.
Cảnh Minh tiến đến phía sau màn, chẳng bao lâu, những con rối giấy cắt ra bắt đầu nhúc nhích.
Một con rối giơ tay lên, lên tiếng: “A, nàng này là tiểu thư nhà ai mà xinh đẹp đến vậy?”
Ta bị hành động vụng về của con rối làm cho buồn cười, không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Bên kia, như thể được khích lệ, Cảnh Minh thêm một con rối nữa, cất giọng nói: “Nàng, nàng cười thật đẹp, có thể cười thêm nữa không?”
Con rối nữ quay lại, hừ một tiếng, đáp: “Mọi người đều biết, ta không dễ cười, trừ khi ngươi đáp ứng được điều kiện của ta.”
Con rối nam hoảng hốt, gãi đầu: “Điều kiện gì cơ?”
“Ngươi phải lấy được hoa tuyết trên đỉnh Thiên Sơn, ngọc trai từ Đông Hải, và một tấm lòng chân thành.”
“Hoa tuyết mọc trên núi, ngọc trai chìm dưới biển.” Cảnh Minh bước ra từ sau màn, ánh mắt chân thành nhìn ta, “Nhưng tấm lòng chân thành ấy, chính là ở đây.”
Ta nở một nụ cười, nhưng nước mắt đã vội vã rơi xuống, “Phạch!” một giọt rơi xuống đất.
Để lại một bình luận