01
Thật sự tôi không ngờ được, ngay sau khi tôi nếm mật nằm gai, cuối cùng cũng theo đuổi được anh, thì anh lại mất trí nhớ.
Cảm giác mệt mỏi và bất lực cuộn trào ập đến, móng tay tôi ghim chặt vào lòng bàn tay.
Tôi nhìn khuôn mặt tái nhợt, lạnh lùng của Tạ Tuy, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: “Anh quên rồi sao?”
Tạ Tuy ngước nhìn tôi, không một chút biểu cảm nào, chỉ có một chút áy náy trong ánh mắt: “Ừ.”
Thật nực cười làm sao.
Từ nhỏ tôi đã âm thầm giấu kín tình cảm với anh, mãi đến ba năm trước, tôi mượn rượu tỏ tình, rồi không còn giữ kẽ nữa, theo đuổi anh, hay nói đúng hơn là cầu xin, hết lần này đến lần khác, và hết lần này đến lần khác bị từ chối.
Trái tim đã chịu đựng đến cực hạn, đúng lúc tôi sắp sửa buông xuôi, anh lại quay đầu lại.
Trớ trêu thay, ký ức của anh bây giờ lại quay về thời điểm trước khi tôi mượn rượu tỏ tình, trước khi chúng tôi yêu nhau.
“Dù anh có tin hay không, thì anh đã ở bên tôi được một thời gian rồi.”
Tôi lấy điện thoại ra, cố gắng tìm bằng chứng về mối quan hệ của chúng tôi cho anh xem.
Khi lướt qua những tin nhắn trò chuyện, nước mắt tôi cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống.
Thì ra, ngay cả khi đã ở bên nhau, mối quan hệ giữa tôi và anh vẫn chưa hề thay đổi.
Tôi một mực nhường nhịn, chiều chuộng, lấy lòng.
Còn anh thì lạnh nhạt qua loa, thờ ơ, không hề để tâm.
Trái tim như bị một bàn tay siết chặt rồi thả lỏng, không khí tràn vào giúp tôi thoát khỏi cảm giác nghẹt thở.
Cuối cùng, tôi đưa tay lên, dùng mu bàn tay lau khô những giọt nước mắt lăn dài, rồi ngẩng đầu nhìn anh.
Lông mi dài của Tạ Tuy rũ xuống, không rõ là cảm xúc gì, giọng anh khẽ đến mức gần như không nghe thấy: “Thật sao?”
Cố gắng kiềm nén, tôi đột nhiên đứng bật dậy.
“Tôi nói dối đấy, xin lỗi.”
Tôi bỏ cuộc rồi.
Quên đi, không đi lại con đường cũ nữa, có lẽ là một lựa chọn tốt hơn.
Dù sao, cuộc đời không có nhiều cái ba năm, tuổi trẻ không có, và tình yêu lại càng không.
Khuôn mặt có thể nói là xinh đẹp mê hồn của Tạ Tuy lộ ra vẻ phức tạp.
Đôi môi mỏng mím chặt, không nói một lời.
Đó không phải là phản ứng tôi mong đợi, tôi hơi bàng hoàng, há miệng muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại không thể cất thành lời.
Tạ Tuy đã giải quyết sự bối rối của tôi.
Anh lấy lại vẻ mặt lạnh nhạt, kiêu hãnh thường ngày, chuyển sang chuyện khác: “Ngồi xuống đi, đứng đó làm gì?”
Tôi lắc đầu, xách túi lên: “Nếu anh không muốn bác trai bác gái lo lắng, vậy tôi sẽ không nói nữa. Người hộ lý đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, tôi có thời gian sẽ đến thăm anh.”
Tạ Tuy khẽ “ừm” một tiếng, đôi mắt hẹp dài lạnh nhạt liếc nhìn tôi một cái: “Cảm ơn.”
Tôi không nói gì, quay lưng đóng cửa lại, vội vàng rời đi.
Từ bỏ một người hình như cũng không quá khó khăn.
Có lẽ mỗi lần thất bại trước đây đều là đang trên đường từ bỏ, đến hôm nay cuối cùng cũng có kết quả mà thôi.
Mệt mỏi, mệt đến mức chân tay rã rời, tôi dựa vào bức tường bệnh viện, từ từ ngồi xổm xuống, ôm lấy lồng ngực trống rỗng, cố nén cảm giác cay xè trong mắt, không biết cảm giác này là gì.
Khuôn mặt Tạ Tuy không phải là không có sự do dự, tôi cũng biết kết quả cuối cùng là chúng tôi có thể ở bên nhau.
Nhưng ai có thể chấp nhận nổi chứ?
Được rồi lại mất đi luôn là điều giày vò đau đớn nhất.
Tôi thà rằng mình theo đuổi sáu năm, còn hơn là tốn ba năm cuối cùng cũng toại nguyện, rồi đột nhiên phát hiện mọi thứ đã trở về vạch xuất phát.
Rõ ràng là tôi cảm thấy mình không buồn, nhưng khi lái xe trên đường, tôi vẫn mất hồn mất vía mà đâm vào đuôi xe người khác.
Tôi nhìn chiếc xe cách chúng tôi bảy, tám mét phía trước và phía sau, trong lòng lại thấy buồn cười một cách khó hiểu.
“Chị này, chị đâm vào chiếc Lambo mới mua của tôi sao chị còn cười vậy?” Chủ chiếc xe bị tôi đâm bước xuống, tay vịn vào nắp ca-pô xe tôi, khó hiểu nhìn tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú, đầy vẻ thiếu niên trước mặt, sự chán nản ban nãy tan biến hết.
Có lẽ đây chính là sức hấp dẫn của tuổi trẻ.
“Xin lỗi cậu nhé, cậu cho tôi xin thông tin liên lạc, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.”
Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, chờ cậu ta cho số.
Cậu ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, mím môi an ủi tôi: “Chị rất xinh đẹp, đừng làm những chuyện như vậy.”
Nói rồi, cậu ta quay người lên xe, phóng đi mà không quan tâm đến sự ngạc nhiên của tôi.
Tôi đứng đờ ra tại chỗ, hồi lâu mới nhận ra, cậu ta tưởng tôi là ‘gái xinh câu đại gia’, thuê siêu xe ra ngoài để ‘câu cá’.
Giới trẻ bây giờ trí tưởng tượng phong phú đến vậy sao?
Tôi dở khóc dở cười chui vào xe, lái đi một quãng đường xa vẫn thấy có gì đó lạ lùng.
Đến cửa hàng 4S, tôi vào phòng chờ để đợi người đến đón, thì phát hiện chàng trai vừa an ủi tôi đang nằm ngủ trong đó.
Quả là, duyên phận.
Tôi bước tới lay nhẹ cậu ta.
Cậu ta mơ màng tỉnh dậy, mắt ngái ngủ nhìn tôi: “Sao chị lại ở đây?!”
“Đến sửa xe. Tôi không ‘câu cá’ đâu, giới trẻ đừng có trí tưởng tượng phong phú thế. Cậu tên gì? Cứ tính tiền vào thẻ của tôi đi.”
“…Cố Thừa Dục.”
Tôi gật đầu, chuẩn bị ra ngoài nói với nhân viên, thì bị Cố Thừa Dục nắm lấy cổ tay: “Không cần đâu.”
Cậu ta móc điện thoại ra khỏi túi, cụp mắt bấm bấm rồi đưa mã QR ra: “Chị kết bạn với tôi đi.”
Đáng lẽ tôi nên từ chối, nhưng nhìn vành tai ửng đỏ, mái tóc ngắn mềm mại, hàng mi dài và cái má bầu bĩnh đáng yêu của cậu ta, lòng tôi lại mềm đi.
Tôi lấy điện thoại ra quét, thêm vào danh bạ.
“Chị tên Tống Thấm Chu sao, nghe hay ghê.” Cố Thừa Dục nhướng mày nhìn tôi một cái, cười lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ.”
Cậu ta có một vẻ ngoài rất lạnh lùng.
Đôi mắt dài, mí lót, khóe mắt sắc sảo, sống mũi rất cao thẳng, đường nét xương quai hàm cũng cực kỳ mượt mà.
Nhưng trớ trêu thay, cậu ta lại mang theo một chút má “búng ra sữa”.
Khi đôi mắt hoàn toàn mở to, rồi bất chợt nở nụ cười như thế, lập tức làm bạn mềm lòng.
Tôi như bị ma xui quỷ khiến mà mở lời: “Không cần tôi sửa xe cho cậu, vậy tôi mời cậu đi ăn một bữa nhé.”
Cố Thừa Dục nghe vậy, nhướng mày lên, lộ ra vẻ kiêu ngạo khó tả: “Ngay tối nay đi.”
Tôi thực sự không nhịn được, bật cười thành tiếng: “Được.”
Có lẽ vì tôi cười quá sảng khoái, khiến cậu trai cao hơn mét tám trước mặt này, đỏ vành tai, cắn chặt răng hàm sau, vừa non nớt lại vừa hung dữ.
02.
Đợi người ta lái chiếc McLaren+ của tôi đến, tôi liền chở Cố Thừa Dục đi ăn.
Ngồi trên xe tôi, cậu ta chống một tay lên cửa sổ, khóe miệng cong lên cười, có vẻ hơi nghịch ngợm: “Đây là lần đầu tiên tôi ngồi ghế phụ của con gái đấy.”
“Nghe giọng điệu của cậu, ghế phụ này chắc cũng chở không ít cô gái rồi nhỉ.” Tôi cười nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái.
Nghĩ cũng phải, cậu ta đẹp trai đến thế cơ mà.
Da mặt cậu ta không dễ đỏ, nhưng mọi cảm xúc đều hiện rõ trên vành tai.
Hễ bị trêu chọc, vành tai liền đỏ ửng như rỉ máu, trông cực kỳ thuần khiết, nhưng trớ trêu thay lại sở hữu một khuôn mặt chuẩn “tra nam”
“Không có, chưa chở ai cả.”
Tôi đánh vô lăng rẽ một cái, không tiếp tục trêu chọc cậu ta nữa.
Vừa đỗ xe trước cửa nhà hàng, tôi đã thấy cuộc gọi từ mẹ: “Tạ Tuy không phải đã đi công tác về rồi sao? Sao mẹ không liên lạc được? Mẹ thằng bé hỏi mẹ đấy.”
Chết tiệt.
Mải mê đau lòng, tôi quên mất điện thoại của Tạ Tuy bị hỏng.
“Điện thoại anh ấy bị mất, con đang ăn cơm với anh ấy đây, chiều nay đi làm lại thẻ. Con cúp máy đây ạ.” Nói rồi, sợ lời nói dối bị lật tẩy, tôi lập tức cúp điện thoại.
Cố Thừa Dục bên cạnh mở to mắt, nhìn chằm chằm vào tôi: “Chị nói dối mà mắt không thèm chớp.”
Sao lại có cảm giác hơi xấu hổ vô cớ thế này nhỉ?
Ăn xong đi ra thì vừa lúc thấy một cửa hàng điện thoại bên cạnh. Tôi bước vào, chọn một chiếc màu đen, trả tiền, quay người lại thì suýt chút nữa đâm vào lòng Cố Thừa Dục.
“Chị mua tặng bạn trai?” Lông mi cậu ấy dài và dày, chớp liên hồi, trông có vẻ hơi căng thẳng.
“Bạn trai cũ.”
“Chị tốt với bạn trai cũ đến mức này sao?”
Tôi đặt điện thoại vào xe, vẫy cậu trai đang kinh ngạc này lên xe: “Đi đâu? Tôi đưa cậu về.”
“Chị đưa điện thoại qua đó trước đi, tôi không vội, tôi sợ bạn trai cũ của chị vội.” Cố Thừa Dục tựa vào ghế xe, trông hơi bất cần, cằm hơi nhếch lên, đẹp trai nhưng cũng đầy vẻ ngông nghênh.
Tôi không nhịn được cười khẽ: “Mới chia tay.”
Nói rồi, tôi đột ngột đạp chân ga, chiếc xe gầm lên lao vút đi.
Có lẽ giới trẻ thích cảm giác mạnh, Cố Thừa Dục nhếch môi cười: “Thế thì tốt, chị chia tay rồi mới biết người tiếp theo tốt hơn.”
Người tiếp theo là ai?
Là cậu ấy ư?
Tôi nhếch khóe môi không nói gì, đến bệnh viện thấy Cố Thừa Dục định xuống xe, tôi liền nghiêng người qua, ấn chặt dây an toàn của cậu ta: “Ngồi yên, chút nữa tôi quay lại ngay.”
Cố Thừa Dục hơi bĩu môi, sự khó chịu lộ rõ trên mặt, hoàn toàn trái ngược với Tạ Tuy. Nhưng người thì ngoan ngoãn tựa lưng lại, lười biếng nghịch điện thoại.
Tôi cầm điện thoại đi lên lầu, bước vào phòng bệnh thì thấy Tạ Tuy đang yên lặng ngồi trên giường, nhàm chán lật một cuốn sách không dày không mỏng, trông thật thanh tĩnh và trầm mặc.
Nghe thấy tiếng tôi đến, Tạ Tuy ngẩng đầu nhìn, ánh mắt dừng lại ở hộp điện thoại trong tay tôi: “Cảm ơn.”
Tôi không lên tiếng, mở ngăn kéo ra, lấy chiếc điện thoại vỡ nát của anh ra, thay thẻ sim, khởi động máy, rồi làm xong xuôi mới đưa cho anh.
Anh đưa bàn tay thon dài, trắng nõn ra nhận lấy, đôi môi mỏng khẽ mở.
Đoán được anh lại sắp nói lời cảm ơn, tôi không nhịn được ngăn lại: “Hôm nay anh nói lời cảm ơn còn nhiều hơn cả năm qua. Sao vậy, mất trí nhớ còn trở nên lịch sự hơn à?”
Anh hiếm khi ngây người ra, rồi khuôn mặt đẹp như ngọc kia giãn ra, nở một nụ cười chân thành, dịu dàng, khiến trái tim tôi đau nhói.
Có lẽ suốt những năm qua, chính tôi đã làm khó anh.
Lấy danh nghĩa tình yêu để trói buộc, đẩy cả hai vào tình thế khó xử.
Cảm giác chua xót đột nhiên dâng trào. Tôi nhận ra mình sắp không kiềm chế được, vội vàng cúi đầu: “Tôi đi đây.”
Nói xong, tôi chạy trối chết.
Cửa vừa đóng lại, nước mắt đã lăn dài.
Tôi định thần lại, lau nước mắt, thở dài một hơi bước xuống.
Không sao cả, sai thì sửa là được.
Nhưng tại sao, yêu một người lẽ ra đã có thể có được, lại là sai lầm?
Sai đến mức vận mệnh phải tự mình sửa chữa lại, sai đến mức chuyện máu chó như mất trí nhớ lại xảy ra với tôi và anh.
Hóa ra tôi không chỉ mệt mỏi đến mức quyết định buông tay, mà còn oán trách, oán trách sự bất công, khi cướp đi thứ tôi đã khổ sở theo đuổi mới có được.
03.
Khi trở lại xe, cảm xúc của tôi đã hoàn toàn bình tĩnh lại, nhưng Cố Thừa Dục lại nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào tôi: “Mới khóc?”
Lòng tôi thót lại, theo bản năng phản bác: “Nói linh tinh gì đấy? Cậu đi đâu? Tôi đưa cậu đi.”
Tôi không dám nhìn cậu ta, nhưng ánh mắt liếc qua vẫn thấy cậu ta đã thu lại biểu cảm, vì khuôn mặt vốn lạnh lùng nên có vài phần khí chất của Tạ Tuy, càng khiến tôi thêm bực bội, đạp ga phóng xe ra ngoài. “
“Không cần đưa đâu, chị đến chỗ nào thì cứ thả tôi xuống là được.”
Cậu ta chu đáo như vậy, đương nhiên tôi không muốn làm tài xế đưa đón nữa.
Tôi gật đầu, lái xe về hướng công ty.
Tôi bận rộn ở công ty vài ngày, thậm chí không về nhà.
Sau khi hoàn thành dự án và đóng tập tài liệu lại, cảm giác trống rỗng, lạc lõng lại ùa đến.
Chưa kịp buồn bã, điện thoại của mẹ đã gọi đến: “Tống Thấm Chu! Chuyện Tạ Tuy bị tai nạn xe lớn như vậy, sao con lại giấu?”
“Sao mẹ biết?”
“Mẹ không được phép biết à? Nếu hôm nay không cùng ba con đi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện, thì con định giấu đến bao giờ? Mau đến đây ngay cho mẹ!”
Tạ Tuy và bố mẹ tôi đều biết chuyện chúng tôi yêu nhau.
Tôi sợ rằng dưới áp lực của việc mất trí nhớ và sự bối rối, anh sẽ bị hoàn cảnh ép buộc phải quay lại với tôi.
Đó không phải là điều tôi muốn thấy.
Làm khó anh, mà cũng tự phụ lòng chính mình.
Thở dốc mở cửa phòng, tôi thấy Tạ Tuy đang ngồi trên giường bệnh một cách yên tĩnh và điềm tĩnh, bị bốn người, gồm bố mẹ tôi và bố mẹ anh, vây quanh hỏi han, chăm sóc.
“Chu Chu đến rồi, để Chu Chu chăm sóc Tạ Tuy đi.” Mẹ tôi cười nói, khách sáo với bố mẹ Tạ Tuy.
Trước đây, dù có thất bại đến đâu trước mặt Tạ Tuy, tôi cũng không dám để lộ một chút nào cho bố mẹ mình, sợ họ có ấn tượng không tốt về anh.
Vì vậy, trong mắt họ, Tạ Tuy luôn là người dịu dàng, chu đáo và quan tâm đến tôi.
“Chu Chu cũng bận cả ngày rồi, mệt lắm. Dù sao cũng không phải chuyện gì lớn, lại còn có người hộ lý rồi. Cứ để hai đứa nhỏ ở riêng một lát, rồi để Chu Chu về nghỉ ngơi đi.” Mẹ Tạ Tuy cười rất hiền từ.
Đợi mọi người rời đi, tôi mới đến gần Tạ Tuy.
“Không phải em nói là em lừa tôi sao?” Tạ Tuy hơi nhấc mí mắt lên nhìn tôi, không thể đoán được cảm xúc gì.
Tôi ngồi xuống, tiện tay lấy một quả táo gọt vỏ cho anh: “Vậy còn anh? Chẳng phải anh cũng mong tôi lừa anh sao?”
Sự im lặng đột ngột lan tỏa.
Tôi khẽ cười một tiếng, đưa quả táo cho anh.
Vừa định mở lời, tôi nghe thấy anh nói: “Nếu đã hứa lúc đó, thì tôi không có lý do gì để lấy chuyện này làm cớ mà nuốt lời.”
Một sự bình tĩnh đến lạ lùng.
“Anh có bằng lòng không? Nói thẳng lòng mình đi, khi mất đi ba năm tôi khổ sở theo đuổi, sự cảm động và thương hại của anh chưa đạt đến đỉnh điểm, anh có sẵn lòng chịu đựng ở bên tôi không?” Câu hỏi chất vấn này, tôi lại nói ra một cách nhẹ nhàng đến thế, thậm chí không bận tâm đến kết quả.
Ánh mắt Tạ Tuy rất sâu, cảm xúc của anh luôn được che giấu rất kỹ, như một pho tượng ngọc hoàn mỹ. Nhưng giờ đây, ánh mắt đó lại gợn sóng.
Giọng nói anh lộ ra sự bất lực: “Chu Chu, tôi chỉ là không nhớ gì thôi.”
Chỉ một chút dịu dàng đó thôi cũng đủ làm tôi sụp đổ.
Hàng rào phòng thủ trong lòng nhanh chóng tan vỡ.
Tôi gần như nghẹn lại khi nói cho anh biết sự thật: “Anh thật sự không yêu tôi.”
Quay trở lại vạch xuất phát, tôi không còn dũng khí để bắt đầu lại nữa rồi.
Tôi lấy điện thoại ra, mở nhật ký trò chuyện của chúng tôi rồi nhét vào tay Tạ Tuy.
Anh cụp mắt xuống, lật xem từng chút một.
Mãi lâu sau, anh ngẩng đầu lên, đôi môi mỏng mím chặt, lộ ra một chút bực bội và áy náy không thể diễn tả: “Tôi xin lỗi.”
Không ai cần phải xin lỗi vì sự không yêu của mình cả.
Tôi lắc đầu, vừa lau đi những giọt nước mắt vô dụng, vừa cầm lại điện thoại, gượng cười: “Anh nghỉ ngơi cho tốt. Sức khỏe chắc không có vấn đề gì lớn nữa rồi, hai ngày nữa xuất viện tôi sẽ đến đón anh, anh không cần phải áy náy đến thế đâu.”
Tôi không dám nán lại dù chỉ một khắc.
Ép buộc bản thân từ bỏ là đau đớn.
Tôi thậm chí không dám nhìn anh thêm lần nữa mà quay lưng rời đi.
04.
Lần trước lái xe thất thần gặp tai nạn, sửa xe tốn cả trăm triệu.
Lần này tôi đặc biệt cẩn thận, bò như rùa trên đường.
Đang đợi đèn đỏ, một thông báo WeChat hiện ra: Chị gái, thật trùng hợp quá.
Tôi thấy hơi lạ lùng nên mở ra, lập tức thấy tin nhắn tiếp theo: Nhìn ra đằng sau.
Tôi quay đầu lại, thấy cánh tay trắng trẻo của Cố Thừa Dục thò ra khỏi cửa sổ xe, lắc lư một cách chậm rãi, lười nhác.
Trong cuộc sống phức tạp và mệt mỏi này, ai sẽ vui vẻ vì một cuộc gặp gỡ tình cờ?
Hầu hết mọi người đều chọn cúi đầu tránh né, chọn sự cô đơn.
Nhưng không thể phủ nhận, khoảnh khắc này, tâm trạng tôi bỗng trở nên nhẹ nhõm, chỉ vì câu “thật trùng hợp” của cậu ta.
Tôi mở điện thoại: “Tôi và bạn đi chơi bi-a, chị có muốn đi cùng không?”
Mấy ngày nay Cố Thừa Dục đã rủ tôi rất nhiều lần, nhưng tôi đều từ chối.
Tuy nhiên, sự nhiệt tình của tuổi trẻ dường như là vô tận.
Nhìn đồng hồ mới chín giờ, còn sớm chán, về nhà cũng chỉ có buồn tẻ, chi bằng đồng ý đi.
Cố Thừa Dục vượt xe lên trước tôi, tôi bám sát theo sau.
Bước vào phòng riêng, tôi thấy vài ba cậu trai, cô gái trạc tuổi cậu ấy đang ngồi rải rác trên ghế sofa.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được áp lực tuổi tác, chết tiệt, tôi già rồi.
“Ối trời ơi, Dục ca, anh tìm đâu ra chị gái ‘cực phẩm’ thế này, còn không, kiếm thêm cho bọn em với?” Một cậu trai thanh tú mặc áo phông xanh bất ngờ đứng dậy, định khoác vai Cố Thừa Dục.
Cố Thừa Dục nghiêng người tránh đi, lắc lắc ngón tay: “Cái này là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ (có thể gặp nhưng không thể cầu).”
Hơi đắc ý, hơi kiêu ngạo, khiến người ta bật cười.
Khi lên bàn chơi bi-a, tôi cầm ly rượu dựa một bên, ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng và đường nét lưng áo mềm mại của cậu ta khi chống gậy. Trong lòng tôi dâng lên một ý niệm xấu xa.
Không phải tình yêu, mà là sự giải tỏa.
Là cảm xúc tồi tệ bị dồn nén đến cực điểm, khao khát được tuôn trào ra ngoài một cách điên cuồng.
Tôi uống cạn ly rượu trong một hơi, nén lại cảm xúc đáng ghét đó: “Để tôi đánh một ván với cậu nhé.”
Mắt cậu ta sáng lên, cười lộ ra hai chiếc răng khểnh, trông vừa trong sáng lại vừa kiêu căng: “Tôi háo thắng lắm đấy.”
Tôi cầm viên phấn ma sát gậy bi-a: “Ừ, vậy tôi nhường cậu.”
Vài chữ bình thường đó lại gây ra một tràng cười lớn.
Mọi người trong phòng đều vây quanh, trêu chọc Cố Thừa Dục.
Tạ Tuy rất thích chơi bi-a, ngày xưa để có thể chơi cùng anh, tôi đã thuê huấn luyện viên chuyên nghiệp, suýt nữa thì coi bi-a là nghề nghiệp rồi.
Nhưng Cố Thừa Dục thực sự rất giỏi.
Tôi phạm một chút sai sót, nghĩ rằng cậu ta thích thắng, nên không cố gắng tranh giành, thuận nước đẩy thuyền để cậu ta thắng ván đó.
Cuối cùng, cậu ta chống gậy bi-a đứng dưới ánh đèn, đôi mắt dài hơi nhếch lên nhìn tôi, nụ cười cực kỳ ngông nghênh. Những người phía sau đang vỗ tay hò reo cổ vũ cho cậu ta.
Hình ảnh họ tan chảy thành một bức tranh, nở rộ trước mắt tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi bị bầu không khí kỳ lạ này đốt cháy.
Nỗi uất nghẹn đã đè nặng trong lòng từ sau vụ tai nạn của Tạ Tuy bị chọc thủng một lỗ, tôi muốn được cứu rỗi, hoặc kéo người khác vào vực sâu.
Cố Thừa Dục, tôi không phải người tốt, tôi đã nói với cậu rồi.
“Chị có nhường tôi không?” Cố Thừa Dục đặt gậy xuống, bước đến trước mặt tôi, đứng rất gần, hơi thở nhẹ nhàng, ánh mắt và nụ cười đều tràn đầy ý cười, dường như dù tôi có nhường hay không, cũng đủ khiến cậu ta vui vẻ.
Vì đã nảy sinh ý đồ với cậu ta, nên tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta cười: “Nhường thì có phần thưởng không?”
Cố Thừa Dục sững lại, mắt mở to hơn một chút, trông có vẻ non nớt, làm giảm bớt đi vẻ khí chất xa cách người khác ngàn dặm: “Chị muốn gì?”
Đôi mắt cậu ta thật kỳ diệu.
Khi liếc nhìn người khác, nó khiến người ta sợ hãi, không dám lại gần, nhưng khi mở to nhìn người, mọi cảm giác lạnh lùng đều tan biến hết, chỉ còn lại sự thanh tú, cuốn hút của tuổi trẻ và một vẻ đáng yêu khó tả.
Đúng, chính là đáng yêu.
Dây đàn tâm hồn bị khẽ lay động, tôi ngoắc ngón tay với cậu ta.
Cậu ta ngoan ngoãn nghiêng tai cúi người lại gần.
Tôi liền nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má cậu ta: “Phần thưởng này là đủ rồi.”
Cố Thừa Dục giật mình đứng thẳng dậy, bàn tay thon dài ôm lấy má, trừng mắt nhìn tôi, vành tai đỏ ửng như rỉ máu: “Chị…”
Chưa kịp nói hết câu, nhưng tôi nhìn thấy sự ngượng ngùng tràn ngập trong đôi mắt cậu ta nên biết cậu ta muốn nói gì.
Tôi đang định gật đầu nói với cậu ta, “Tôi sẽ chịu trách nhiệm” thì điện thoại reo.
Tôi quay người lại, cầm túi xách trên ghế sofa phía sau, rút điện thoại ra, thấy người gọi đến là Tạ Tuy.
Lập tức, mọi cảm xúc đều lắng xuống, như bị dội một gáo nước, không quá lạnh, nhưng rất tỉnh táo: “Chìa khóa của em để quên ở bệnh viện rồi.”
Tôi lục tìm trong ví da, chìa khóa gara không còn, nhưng nhà còn chìa khóa dự phòng: “Anh cứ giữ đó đi, đợi hai hôm nữa đón anh xuất viện rồi tôi lấy.”
Hơi thở nhẹ nhàng của Tạ Tuy ngừng lại một chút, rồi anh khẽ đáp lại một tiếng “Ừ”.
Đến khi cúp điện thoại, tôi mới nhận ra, đây là lần đầu tiên tôi có lý do để gặp Tạ Tuy, nhưng lại chọn không đi.
Tôi hơi sững sờ, cho đến khi Cố Thừa Dục đứng sau lưng tôi, bàn tay ấm nóng đặt lên vai tôi, tôi mới hoàn hồn.
Cậu ta đứng rất gần, hơi thở nóng hổi và trong trẻo phả vào tai tôi: “Sao chị tốt với bạn trai cũ thế, vừa tặng điện thoại lại vừa đón xuất viện? Chị gái nào cũng thế à?”
Thật chua chát.
Tôi nói lảng sang chuyện khác để trêu chọc: “Đúng vậy, chị gái nào cũng thế, cậu thích không?”
Cố Thừa Dục giữ vai tôi, xoay tôi quay lại đối diện với cậu ta, hàng lông mày dài hơi nhíu lại: “Tôi còn chưa có bạn gái cũ, chị lại dây dưa với bạn trai cũ, tôi thích cái khỉ gì.”
Đòn “tấn công trực diện” này khiến tôi không biết phải đáp lại thế nào.
Có lẽ vì tôi im lặng quá lâu, Cố Thừa Dục bỏ tay khỏi vai tôi, mặt hơi quay đi, không nhìn vào mắt tôi nữa, cả người có vẻ hơi khó chịu: “Chị không thay đổi cũng không sao.”
Oán trách.
Mặc dù cậu ta trông có vẻ kiêu ngạo, nói năng tùy tiện, nhưng tôi vẫn nghe ra sự ấm ức trong đó.
“Thay đổi chứ.” Tôi nói.
Vốn dĩ tôi sẽ thay đổi, không phải vì Cố Thừa Dục, mà là vì chính bản thân tôi, không được lún sâu vào nữa, không thể cứ mãi treo Tạ Tuy trên đầu môi, trong tim.
Xem Bảng vàng Donate – Tuần 3 (17/11–23/11)
