Góc Của Chan

ÁNH TRĂNG CỦA KẺ PHẢN BỘI – CHƯƠNG 4: END

15

Điều trớ trêu hơn nữa là tôi phát hiện mình có thai.

Tôi mang trong mình giọt máu của kẻ thù.

Điều này không hề lạ, tôi biết Lương Thần đã dùng một số thủ đoạn.

Trước khi cầu hôn, anh ta đã ôm tôi và nói: “Triệu Kiều, em phải sinh cho anh một đứa con, như vậy em sẽ mãi mãi là của anh, em sẽ không bỏ chạy nữa.”

Lương Thần thực ra cũng đang chờ đợi, anh ta gần như chắc chắn ôm suy nghĩ này, việc anh ta dai dẳng đeo bám tôi cũng là đang chờ kết quả này.

Nếu không phát hiện Lương Thần là kẻ bạo hành, có lẽ tôi sẽ đấm vào ngực anh ta mà làm nũng: “Đồ tồi, dám làm em có thai!”

Có lẽ Lương Thần sẽ cười ngây ngô ôm tôi, nói: “Thế thì còn chờ gì mà không cưới anh?” rồi nhân tiện lồng chiếc nhẫn vào ngón tay tôi.

Nhưng tất cả đã quá muộn.

Tôi gọi điện cho Lương Thần, nói với anh ta rằng tôi có thai.

Lương Thần chạy đến, anh ta vui mừng đến phát điên, ôm chầm lấy thân hình gầy gò của tôi, nước mắt tuôn tràongay lập tức.

“Kiều Kiều, vì đứa con này, hãy cưới anh.”

Lương Thần vốn là người đàn ông chải chuốt, nhưng gần đây anh ta không cạo râu.

Anh ta dùng cằm cọ cọ vào bụng tôi rồi nói.

“Bé ngoan, cuối cùng con cũng đến rồi.”

“Tôi không định giữ nó lại.” Tôi thản nhiên nói.

Nụ cười Lương Thần đông cứng lại ngay lập tức.

Anh ta có chút hoảng loạn, rồi lấy ra một xấp hợp đồng từ chiếc cặp mang theo.

“Kiều Kiều, giữ lại đứa bé này. Bất động sản, cổ phần đều ở đây, em ký đi.”

Ánh mắt anh ta cuồng nhiệt và cố chấp.

Lương Thần run rẩy nắm lấy tay tôi, ép buộc tôi ký vào các hợp đồng đó.

Lúc anh ta luống cuống, chiếc bút bất ngờ rơi xuống đất, tiếng động giòn tan ngay lập tức làm tỉnh cả anh ta và tôi.

Tôi nhặt bút lên, nghịch ngợm nói với Lương Thần: “Lương Thần, anh là bố đứa bé, tôi có thể tha thứ cho anh, nhưng Lương Tiểu Ngư thì sao? Tôi muốn Lương Tiểu Ngư phải trả giá.”

Sắc mặt Lương Thần trắng bệch ngay lập tức, anh ta giọng khàn đặc nói: “Kiều Kiều, mẹ anh mất ngay sau khi sinh Tiểu Ngư. Bố anh không có thời gian quản lý anh và Tiểu Ngư, từ nhỏ đến lớn, anh vừa làm bố vừa làm anh chăm sóc con bé.”

“Lương Tiểu Ngư từ nhỏ đã không thấy mẹ, lúc nó còn bé tí, nó hỏi anh mẹ đi đâu rồi.”

Nói đến đây, giọng Lương Thần run run: “Anh nói với Lương Tiểu Ngư, mẹ đã đi nước ngoài, sau này anh trai sẽ bảo vệ em.”

Lương Thần vừa sờ bụng tôi vừa quan sát nét mặt tôi, anh ta cố gắng tìm kiếm chút lòng trắc ẩn trên khuôn mặt tôi, cố gắng khiến tôi mềm lòng.

Tôi gạt tay Lương Thần ra, nở một nụ cười thê lương.

“Anh không muốn ư? Vậy tôi sẽ tìm Yến Thanh. Yến Thanh cũng nói thích tôi.”

“Em dám!” Lương Thần vồ lấy ôm chặt tôi, trên mặt anh ta hiện lên sự đấu tranh và giằng xé đau đớn.

Tôi im lặng, chờ đợi câu trả lời của anh ta.

Sự im lặng kéo dài mười phút.

Trong suốt quá trình đó, Lương Thần ghì chặt cổ tay tôi.

Tôi đau đớn nhưng cũng không nói gì.

Sau đó, yết hầu Lương Thần run rẩy, hai mắt anh ta đầy tơ máu.

Anh ta như thể cuối cùng đã hạ quyết tâm.

Lương Thần cắn chặt lấy môi tôi.

Anh ta hằn học nói: “Triệu Kiều, cưới anh, đừng rời bỏ anh.”

“Sau này, anh chỉ còn duy nhất em thôi.”

Tôi ôm lấy Lương Thần, mặt anh ta vùi vào cổ tôi, đầu anh ta vẫn còn run nhẹ.

Tôi giơ một tay khẽ vỗ về lưng Lương Thần.

Tôi cảm thấy phần cổ áo tôi ẩm ướt, Lương Thần đã khóc.

Đây là đêm đầu tiên Lương Thần ngủ lại nhà tôi sau khi chúng tôi chia tay.

16

Lương Thần nắm chặt tay tôi suốt cả đêm.

Giữa đêm khuya, anh ta tỉnh dậy, đôi mắt đẫm nước nhìn chằm chằm vào tôi.

Anh ta cần tôi xác nhận một lần nữa, anh ta yếu đuối cầu xin: “Đừng rời bỏ anh. Kiều Kiều.”

“Khi có bản án xét xử Lương Tiểu Ngư, chúng ta sẽ làm lành.” Tôi nói.

Chuyện Lương Thần đã quyết định, tôi không cần phải thúc giục.

Lương Thần đưa cho Lương Tiểu Ngư một công ty.

Lương Tiểu Ngư là người đại diện pháp luật, cô ta vui mừng khôn xiết, thậm chí còn chạy đến tìm tôi phô trương.

“Cô có mang thai con của anh tôi thì sao, anh ấy chỉ là nể mặt đứa bé thôi. Anh ấy sẽ mãi mãi chọn tôi.”

Tôi đã ghi âm lại lời nói đó và bật cho Lương Thần nghe.

Lương Thần không nói gì.

Anh ta quay lưng lại, tôi biết anh ta đang khóc thầm.

Bây giờ cả người anh ta giống như một cây nến, dường như đang không ngừng tự thiêu đốt mình.

Kết cục của Lương Tiểu Ngư hiển nhiên là đã được định trước.

Càng gần đến kết cục, Lương Thần càng đau khổ.

Công ty của Lương Tiểu Ngư đã kiếm được rất nhiều tiền.

Tôi là kế toán, khi Lương Thần đưa sổ sách cho tôi xem, tôi biết Lương Thần định làm gì.

Tôi không khỏi cảm thán một câu, Lương Thần là một gian hùng.

Anh ta đủ tàn nhẫn.

Khi anh ta quyết định vứt bỏ Lương Tiểu Ngư để chọn tôi, anh ta đã quyết định vắt kiệt tất cả giá trị của Lương Tiểu Ngư.

Yến Thanh thực ra vẫn luôn truy kích nhà họ Lương, truy kích tập đoàn Phương Đình.

Anh ta có nhiều bạn bè, gần đây liên tục cho người kiểm tra thuế của tập đoàn.

Những cuộc kiểm tra kéo dài của các ban ngành khiến Lương Thần không thể đối phó kịp, cổ phiếu của tập đoàn Phương Đình liên tục giảm.

Phương Đình đang bị đứt gãy một số chuỗi vốn, cần bổ sung.

Và phương pháp bổ sung tôi đã hiểu rõ, chính là huy động vốn bất hợp pháp.

Sử dụng công ty của Lương Tiểu Ngư để làm việc này, người gánh chịu hậu quả cuối cùng chỉ có Lương Tiểu Ngư.

Chỉ vỏn vẹn ba tháng, bụng tôi cũng đã lớn lên.

Ba tháng này, dù công việc Lương Thần có bận rộn đến mấy, anh ta nhất định phải trở về chăm sóc tôi.

Phản ứng mang thai của tôi khá nặng, tôi thường xuyên nôn ói.

Có lần, tôi cố tình nôn vào bộ vest đắt tiền của Lương Thần.

Lương Thần không nói gì, bình thản cởi áo ra ném cho người giúp việc, còn anh ta thì tự tay dọn dẹp chất bẩn tôi nôn ra.

17

Công ty của Lương Tiểu Ngư xảy ra chuyện.

Nhìn cô ta xây lầu cao, nhìn cô ta lầu sụp.

Yến Thanh đã gọi điện cho tôi.

Tôi biết Yến Thanh cũng đã nhúng tay vào chuyện này.

Yến Thanh cười khổ qua điện thoại nói: “Thu Thu, nếu không có Lương Tiểu Ngư, chúng ta đã có thể ở bên nhau.”

Tôi biết điện thoại của tôi luôn bị Lương Thần nghe lén, tôi không đáp lại câu nói đó.

Tôi nói: “Tôi hận Lương Tiểu Ngư. Lương Tiểu Ngư không vào tù, tôi có lẽ sẽ tự sát.”

Khi cái thai được bốn tháng, Lương Thần lần đầu tiên cưỡng ép tôi.

Anh ta kiên quyết đưa tôi đi thử váy cưới.

Tôi không phản kháng, thậm chí còn vòng tay ôm lại Lương Thần một cái.

Chính ngày hôm đó, Lương Thần đưa tôi thử ba chiếc váy cưới.

Anh ta sợ tôi mệt nên không thử nhiều.

Khi tôi mặc váy cưới đứng trước mặt Lương Thần, anh ta hôn lên tay tôi, nước mắt anh ta rơi xuống tay tôi.

Tôi nâng vạt váy lên, vạt váy như cánh chim bồ câu, tinh khiết và xinh đẹp.

Tôi hỏi Lương Thần: “Hôm nay là ngày xét xử đúng không? Bao nhiêu năm?”

Anh ta dường như nghiến răng nói ra từng chữ.

Lương Thần nói: “Tám năm.”

Nói xong, Lương Thần ghì chặt tay tôi vào lòng bàn tay anh ta, khóc không thành tiếng.

“Triệu Kiều, em phải ở bên anh tám mươi năm.”

Tôi khẽ ừ một tiếng.

Lương Thần không quay về nhà mình nữa.

Tôi nghe Yến Thanh nói, Lương Thần và bố đã cắt đứt quan hệ.

Lương Thần hoàn toàn chỉ còn lại một mình tôi.

Lương Thần canh chừng tôi rất kỹ.

Tôi như không có chuyện gì xảy ra, mang bụng bầu quẹt thẻ của Lương Thần mua sắm đồ dùng cho mẹ và bé.

Vì tôi vô tình nói một câu sợ bị rạn da sau sinh, anh ta đã mua cho tôi loại kem giá cắt cổ, tối nào cũng tự tay thoa cho tôi.

Có lần, khi anh ta cúi đầu nghiêm túc thoa kem cho tôi, tôi khẽ dùng chân đá Lương Thần một cái, nói:

“Lương Thần, con của chúng ta dù trai hay gái, tên gọi ở nhà đều là Hy Vọng nhé.”

Lương Thần phản xạ nắm lấy chân tôi, xoa xoa lòng bàn chân tôi, ánh mắt kiên định nói:

“Được. Chúng ta đều hướng về phía trước, quá khứ đã qua rồi.”

Ánh mắt anh ta đã chuyển từ sự tuyệt vọng và trống rỗng mấy ngày trước sang một sự cố chấp và cuồng nhiệt.

Tôi gật đầu nói: “Quá khứ cứ để nó qua đi. Chúng ta đều hướng về phía trước.”

Sau khi đặt tên xong, tôi đánh lạc hướng Lương Thần, bảo anh ta sang Đức mua cho tôi một món đồ chơi phiên bản giới hạn.

Lúc Lương Thần đi rất vui.

Anh ta lần đầu tiên mạnh dạn véo má tôi một cái, nói: “Vợ ơi, đừng nói mua đồ chơi, con sinh ra, anh sẽ mua đất xây cả một khu vui chơi cho nó. Đến lúc đó anh đưa hai mẹ con đi chơi.”

Mắt anh ta sáng như sao, anh ta còn không quên bổ sung: “Làm thủ tục đăng ký kết hôn rồi tổ chức đám cưới nhé. Em nói bụng bầu làm không đẹp, đợi em ở cữ xong chúng ta sẽ tổ chức thật lộng lẫy.”

Lương Thần vừa đi, tôi lập tức gọi điện cho Yến Thanh.

18

Bụng đã lớn, không thể phá thai được nữa, tôi nhờ Yến Thanh tìm người giúp tôi bỏ đứa bé.

Khi Yến Thanh vội vã đến, anh ta do dự hỏi tôi: “Cậu thật sự không giữ lại đứa bé này sao?”

Tôi nói: “Yến Thanh, cậu còn thích tôi không? Cậu giúp tôi bỏ đứa bé, giấu tôi đi được không? Tôi trả thù xong sẽ ở bên cậu.”

Lời tôi nói đã đủ trơ trẽn rồi, nhưng Yến Thanh lại rất vui.

Cậu ta coi tôi là bông hồng tiều tụy, là ánh trăng trắng u ám, là người đẹp gốm sứ vỡ tan.

Cậu ta khao khát được đưa tôi về bên cạnh để sửa chữa, thỏa mãn cái “tình yêu” vĩ đại của cậu ta.

Yến Thanh đưa tôi tìm bác sĩ nước ngoài.

Đứa bé đã thành hình, chỉ có thể tìm người để bỏ đi.

Nó bị lấy ra khỏi cơ thể tôi.

Nhỏ xíu, be bét máu thịt.

Lẽ ra nó đã có thể lớn lên, có thể vẫy bàn tay bé bỏng non nớt chào thế giới.

Nhưng giờ đây, nó bị bọc lại, âm thầm chết đi.

Tôi khóc đến xé ruột xé gan.

Trên con đường trả thù của mình, tôi cứ tưởng lòng mình đã như sắt đá, nhưng khi nhìn thấy đứa bé, tôi vẫn khóc lóc cuồng loạn.

Tôi nghe Yến Thanh và bác sĩ khẽ trao đổi bằng tiếng Anh, nói rằng có lẽ tôi sẽ không thể có con nữa.

Yến Thanh quay lại, không hề lộ vẻ gì.

Cậu ta lau những giọt nước mắt còn vương trên khóe mắt tôi, nói: “Thu Thu, sau này chúng ta sống ở nước ngoài nhé. Tôi sẽ cưới cậu.”

Lương Thần đã cho tôi một ít cổ phần, tôi quay lưng bán lại cho đối thủ cạnh tranh của Lương Thần.

Khi làm những việc này, tôi nhớ đến người phóng viên năm xưa.

Anh ta nói: “Tôi sẽ giúp cô thoát khỏi bạo lực học đường.”

Tôi đã từng nghĩ anh ta là ánh sáng duy nhất.

Lương Thần, đây là điều anh đã dạy tôi: trước hết cho một người hy vọng, sau đó hủy diệt nó, đó mới gọi là giết người bằng tâm lý.

Yến Thanh đã tìm tôi suốt sáu năm.

Sáu năm qua, cậu ta không ngừng tô vẽ đẹp đẽ cho tôi, cậu ta càng ngày càng muốn có được tôi.

Tôi đã thỏa mãn mong muốn của cậu ta.

Tôi nói với Yến Thanh, tôi muốn ở bên cậu ta.

Ánh mắt tôi nhìn Yến Thanh tràn đầy sự ngưỡng mộ và sùng bái như đối với một vị thần thánh.

Yến Thanh giấu tôi ở một thành phố khác.

Yến Thanh nói với tôi rằng, sau khi tôi đi, Lương Thần đã phát điên, anh ta lái xe đâm vào cổng Sở Giáo dục tỉnh, và bị tạm giữ.

Tôi không hỏi nhiều, Yến Thanh cũng không nói nhiều, cậu ta dường như sợ tôi thương hại Lương Thần, sợ tôi quay lại tìm anh ta.

Yến Thanh đã lo thừa rồi.

Tôi móc ngón út với Yến Thanh, nũng nịu nói: “Đừng nhắc đến anh ta, tôi hận anh ta.”

Nghe tôi nói vậy, mắt Yến Thanh như ngậm đầy suối xuân.

Cậu ta đưa tay vén lọn tóc bên thái dương tôi ra sau tai.

“Mặc kệ Lương Thần phát điên. Tôi đã nghỉ việc rồi. Bố tôi giận lắm, nhưng tôi đã quyết rồi. Làm công chức không kiếm được bao nhiêu tiền, tôi tiếp quản một số công việc kinh doanh, sau này sẽ kiếm thật nhiều tiền để nuôi cậu.”

Yến Thanh có vẻ ngốc hơn Lương Thần.

Lương Thần luôn để mắt đến tôi, còn Yến Thanh lại không quá đề phòng tôi.

Vì vậy, tôi quả quyết mang theo chứng minh thư cao chạy xa bay.

Yến Thanh này hoàn toàn có vấn đề, tôi thấy cậu ta còn bất thường hơn cả Lương Thần, tôi sẽ không chơi trò đồ hàng với cậu ta nữa.

Tôi đổi thẻ SIM điện thoại, chặn hết mọi cách liên lạc của Lương Thần và Yến Thanh.

Tôi đã nghĩ kỹ mình sẽ đi đâu rồi.

Tôi sẽ đi làm một cô giáo.

Ai bảo sau này tôi không có con chứ.

Tôi sẽ có rất nhiều, rất nhiều đứa con.

19

Ba năm sau,

Tôi trở thành một giáo viên tiểu học ở một thị trấn nhỏ.

Nơi đây xa cách thành phố, lũ trẻ chất phác, dù thói quen học tập không tốt nhưng chúng ngoan ngoãn, nghe lời.

Thỉnh thoảng tôi nghe các giáo viên vừa xem tin tức vừa trò chuyện.

“Ê, cô xem tin tức chưa, Quỹ từ thiện Thần Kiều kia năm nay lại quyên góp hai triệu tệ xây trường tiểu học hy vọng kìa.”

“Ủa, không phải đã đổi tên thành Quỹ Đợi Thu rồi sao?”

Tôi liếc nhìn tin tức.

Trong bản tin, Lương Thần vẫn mặc bộ vest trắng đó, thắt chiếc cà vạt tôi tùy tiện mua cho anh ta ngày xưa.

[Ngoại Truyện]

Tình yêu không biết từ đâu khởi nguồn, nhưng đã ăn sâu vào cốt tủy.

Từ khi còn rất nhỏ, mẹ tôi đã rời đi, tôi không còn mấy ấn tượng về bà.

Mẹ rốt cuộc là người như thế nào? Lương Tiểu Ngư luôn ôm cuốn truyện cổ tích hỏi tôi câu này trước khi ngủ.

Tôi nói với Lương Tiểu Ngư: “Là người dịu dàng, giống như ánh trăng vậy.”

Lương Tiểu Ngư nói: “Ánh trăng luôn ở bên cạnh em, nhưng mẹ đi đâu rồi?”

Tôi lừa nó: “Mẹ đi nước ngoài rồi.”

Lương Tiểu Ngư òa lên khóc, tôi an ủi nó.

Trong căn biệt thự rộng lớn, căn nhà trống trải chỉ có nó và tôi, cùng với ánh trăng.

Sau này, Lương Tiểu Ngư cũng biết mẹ đã mất.

Bố bắt đầu dẫn những người phụ nữ khác nhau về nhà, mỗi người một vẻ, có người dịu dàng có người yêu kiều.

Nhưng không ai giống ánh trăng cả.

Cả tôi và Lương Tiểu Ngư đều khao khát một người như ánh trăng.

Sau đó, Lương Tiểu Ngư đỏ mặt nói với tôi, nó đã tìm thấy ánh trăng của mình.

Tôi mừng cho nó.

Tôi cũng lén lút gặp cậu bé đó, quả thực là một người tuấn tú, dịu dàng.

Sau khi tìm được ánh trăng, Lương Tiểu Ngư không còn hay cười nữa.

Một ngày nọ, nó khóc lóc kéo ống tay áo tôi, lay lay nói:

“Anh ơi, ánh trăng của em, có lẽ sắp bị cướp đi rồi… Anh ơi.”

Tôi hầu như không chút do dự gật đầu.

Không ai được phép bắt nạt em gái tôi, không ai được phép khiến em gái tôi không vui.

Tôi đã dùng một số thủ đoạn, người cản đường em gái tôi đã bị đuổi học.

Nhưng, diễn biến câu chuyện luôn nằm ngoài dự đoán.

Em gái không giữ được ánh trăng của nó, mà tôi lại gặp được ánh trăng của mình.

Một vụ tai nạn xe hơi, tôi đã tóm được một con bướm rách nát.

Tôi chưa từng gặp một cô gái như vậy.

Cô ấy tĩnh lặng, trống rỗng, mảnh mai.

Cô ấy rõ ràng trông như một đóa hoa héo tàn, trông như ánh trăng mờ nhạt, nhưng lại dường như ẩn chứa một sức mạnh to lớn.

Chỉ cần cho cô ấy một chút ánh sáng, cô ấy có thể tái sinh.

Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện, chăm sóc cô ấy.

Cô ấy sẽ nói lời cảm ơn với y tá bằng giọng nhỏ nhẹ, dù cô y tá thực tập đó tìm không ra ven, tiêm trượt cô ấy năm sáu lần.

Khi cô ấy quay đầu nghiêm túc đọc sách, lá khô xào xạc rơi ngoài cửa sổ.

Tôi nghĩ, chính là cô ấy, cô ấy nhất định là định mệnh của tôi.

Tôi chưa bao giờ tốn công tốn sức theo đuổi một cô gái như vậy.

Tôi tìm kiếm đủ loại cẩm nang cưa gái trên diễn đàn.

Cô ấy không bị những phương pháp vụng về của tôi chọc cười, tôi liền lên diễn đàn chửi cái người viết cẩm nang đó.

Tôi mê mẩn vì cô ấy.

Cô ấy chỉ cần cười một cái, băng giá trong lòng tôi sẽ tan chảy thành suối xuân.

Khi tôi làm đến việc thứ 98 theo cẩm nang “99 điều cần làm cho cô gái” đó, cuối cùng cô ấy đã tặng tôi một nụ hôn.

Ôi Chúa ơi, một người đàn ông hai mươi bốn tuổi đã lăn lộn trên thương trường vài năm như tôi, lại đỏ mặt như một thằng nhóc ranh.

Triệu Kiều, em là ánh trăng của anh.

Ánh trăng vốn dĩ cô đơn lẻ bóng.

Triệu Kiều không có cha mẹ, tôi quyết định gánh vác trách nhiệm chăm sóc cô ấy cả đời.

Khi tôi hạ quyết tâm này, lòng tôi như uống mật, vừa ngọt ngào lại vừa chua xót.

Sao tôi lại may mắn đến thế?

Thậm chí, vẻ mặt phơi phới xuân phong của tôi những ngày đó còn khiến Lương Tiểu Ngư ghen tị.

“Rốt cuộc là cô gái nào mà khiến anh thích đến vậy. Em ghen đó.”

Tôi hớn hở nói: “Tiểu Ngư, anh trai đi cùng em nửa đời đầu, anh trai đã tìm thấy người đi cùng anh nửa đời sau rồi.”

Trước khi gặp em, anh chưa từng nghĩ đến bất kỳ người phụ nữ nào làm bạn đời.

Sau khi gặp em, anh muốn có một mái nhà cùng em.

Chúng tôi từng hôn nhau dưới đêm mưa, từng ôm nhau trong mùa hè, nắm tay trong mùa đông, và thổ lộ tình yêu thỏa thích vào ban đêm.

Lãng mạn sao mà vụn vặt đến thế, tình yêu sao mà không bao giờ cạn kiệt.

Yêu nhau ba năm, tôi ngày càng giống một kẻ ngốc.

Tôi muốn ở bên Kiều Kiều trọn đời.

Tôi đã làm một việc duy nhất có lỗi với Kiều Kiều.

Lúc làm việc đó, tôi cười trộm trong nhà vệ sinh.

Tôi bắt đầu tưởng tượng khi Kiều Kiều biết chuyện, liệu cô ấy có giơ nắm đấm nhỏ lên đánh tôi không?

Tôi nhất định sẽ ôm cô ấy, nài nỉ xin tha thứ.

Rồi tôi sẽ nhân cơ hội đó đeo nhẫn vào tay Kiều Kiều.

Kiều Kiều, về nhà với anh nhé.

Gặp bố anh và em gái anh.

Anh muốn tuyên bố với tất cả mọi người.

Anh muốn cưới Triệu Kiều.

Tôi quyết tâm muốn ở bên em, bất cứ ai, bất cứ điều gì cũng không thể ngăn cản tôi.

Giá như thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này, không, giá như thời gian có thể quay ngược lại.

Làm sao tôi có thể xua đuổi ánh trăng của mình?

Tại sao người đó ban đầu lại là Triệu Kiều?

Khi biết được sự thật, ngày hôm đó tôi đã mất kiểm soát, đập phá tất cả đồ đạc trong biệt thự.

Lương Tiểu Ngư sợ hãi co rúm lại trong góc khóc.

Nó rụt rè ngẩng đầu nhìn tôi.

Lần đầu tiên tôi nói lời cay nghiệt với nó.

Tôi gần như muốn giết nó khi nắm lấy cổ nó.

“Tại sao lại là Kiều Kiều? Tại sao em không nói cho anh biết, người em muốn bắt nạt là Kiều Kiều?”

Lương Tiểu Ngư không ngừng rơi lệ, nó nói: “Anh, em không có mẹ, bây giờ có phải cũng không có anh luôn không?”

Tôi buông tay, đấm mạnh vào đầu mình.

Tôi gào thét thê lương như một con dã thú.

“Tại sao, tại sao tôi lại tham gia vào chuyện này!”

Tôi điên cuồng lao ra khỏi biệt thự, tôi không ngừng đi bộ trên phố.

Nhiều hình ảnh chớp nhoáng lướt qua tâm trí tôi.

Tại sao Kiều Kiều thường xuyên lén lút khóc sau lưng tôi?

Cô ấy tại sao thường xuyên giật mình kinh hoàng trong cơn ác mộng vào ban đêm?

Tại sao khi tôi giơ tay lên, định xoa đầu cô ấy, cô ấy lại theo phản xạ rụt người lại?

Tại sao, vừa bước ra khỏi nhà tôi, cô ấy lại đòi chia tay?

Đầu óc tôi hỗn loạn với vô số suy nghĩ.

Cuối cùng, tôi kiên định với một ý nghĩ.

Tôi phải cưới Triệu Kiều.

Tôi tuyệt đối không thể để ánh trăng của tôi rời đi.

Cô ấy từng tan vỡ vì tôi, tôi phải tìm cô ấy về, cẩn thận từng li từng tí ghép lại, tôi phải dùng cả đời để che chở cô ấy.

Tôi mua một chiếc nhẫn, tôi tặng cho Triệu Kiều, Triệu Kiều thẳng tay ném đi.

Tôi đã tìm kiếm suốt một đêm trong bồn hoa.

Tôi đã đeo nó vào cổ.

Tôi luôn chuẩn bị sẵn sàng, sẵn sàng quỳ xuống tặng nó cho một người yêu có lẽ sẽ không bao giờ chấp nhận.

-Hết-

Các bác đọc ủng hộ tui bằng cách nhấn Link shopee bên dưới giúp tui nha <3

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!