Góc Của Chan

CÁI GIÁ CỦA SỰ BUÔNG XUÔI- CHƯƠNG 8: END

16

Như thể từng con dao lại một lần nữa hành hạ lên cơ thể tôi.

Những ký ức đau đớn đó thật quá chân thực.

Chân thực đến mức tôi gần như phát điên, khi ngồi trên ghế, tôi không kìm được mà nước mắt tuôn rơi.

Như vậy, trái lại lại khiến người phụ nữ trước mặt bật cười lớn.

“Hahahahaha, buồn à? Buồn thì đúng rồi.”

“Tại sao chỉ mình tao chịu đựng nỗi khổ thế này? Đồ tiểu súc sinh như mày cũng phải chịu!”

“Tao cũng sống khổ sở lắm đây! Chồng tao còn cùng con gái sinh đứa trẻ mà giấu tao bấy lâu nay!”

“Nỗi đau của tao chẳng thua gì mày! Nhưng tại sao mày lại không phải chịu đựng?”

Ánh sáng đen tối rơi xuống trước mặt tôi, người phụ nữ lẩm bẩm rồi múa tay múa chân.

Dây thừng trói tôi chặt đến mức không thể tuột ra, tôi vật vã vùng vẫy dữ dội.

Bỗng nhiên người phụ nữ ngừng cười, rút ra một con dao nhỏ sắc bén, dí vào cổ tôi.

Bởi vì, có người đến rồi.

Thiệu Từ Lễ đi ngược chiều ánh sáng nên tôi không nhìn rõ mặt anh.

Nhưng anh có biết cà vạt mình đã lệch, suýt rơi ra sau lưng không?

“Đừng đến gần nữa.”

Người phụ nữ ôm chặt tôi, con dao nhỏ vẫn kề sát vào cổ tôi.

Thiệu Từ Lễ từ từ giơ tay lên.
“Bà muốn gì?”

Giọng anh vẫn khá bình tĩnh, như thể sự xuất hiện của anh vốn dĩ mang đến một sức mạnh xoa dịu tôi.

“Tôi đã bảo cậu đừng đến gần nữa mà!”

Người phụ nữ ngay lập tức trở nên kích động, vung dao chỉ vào anh.

““Cậu, cậu…”

“Cậu tự kkóa mình lại đi! Đừng đến gần!”

Tôi chợt nhận ra, người phụ nữ dường như sợ Thiệu Từ Lễ hơn tôi tưởng rất nhiều.

Thiệu Từ Lễ hạ mắt, nhìn quanh xung quanh.

“Ở đây không có xích hay khóa gì đâu…”

“Nếu vậy thì…”

Thiệu Từ Lễ rút từ trong lòng ra một vật sáng loáng,

Tôi và người phụ nữ kia đều giật mình kinh hãi.

Chẳng mấy chốc, hắn đã giơ vật đó lên cao, rồi ghim thẳng bàn tay mình vào chiếc bàn gỗ bên cạnh một cách tàn nhẫn.

Máu tươi đỏ thẫm rỏ dài theo thớ gỗ nâu sẫm. Thế mà, anh vẫn không hề nhíu mày một chút nào.

Ngược lại, người phụ nữ bỗng thét lên một tiếng kinh hoàng.

Thiệu Từ Lễ khẽ thở dài, nhấc bàn tay còn lành lặn của mình lên.

“Được rồi, tôi không cử động được nữa rồi, bây giờ chúng ta có thể đàm phán được chưa?”

“…”

Tôi thậm chí còn cảm nhận được bàn tay đang nắm chuôi dao của người phụ nữ run rẩy không ngừng.

Rõ ràng rồi.

Cuộc đàm phán này, kẻ điên hơn, đã chiếm thế thượng phong.

Kẻ điên hơn chính là Thiệu Từ Lễ.

Sự tự tin của người phụ nữ rõ ràng không còn như trước nữa.

“Tôi muốn cậu bảo lãnh Lục Hòa Trung ra.”

Lục Hòa Trung chính là bố tôi, tính ra thì hôm nay chắc là ngày ông ta bị thi hành án tử hình. Thảo nào, người phụ nữ lại chọn hôm nay để bắt cóc tôi.

Nhưng mà, chẳng phải bà ta phải hận Lục Hòa Trung thấu xương rồi sao?

Rõ ràng, Thiệu Từ Lễ cũng có cùng thắc mắc với tôi.

“Lục Hòa Trung? Ông ta hôm nay sẽ bị thi hành án tử hình mà.”

“Tôi với ông ta không giống nhau, tôi đâu phải là tên tội phạm ngoài vòng pháp luật.”

Nói như vậy, người phụ nữ lại càng kích động hơn.

“Vậy thì cậu hãy phạm luật một lần đi! Cứu Lục Hòa Trung ra đi! Tôi sẽ thả vợ cậu ra!”

Cứu.

Cái từ này thật tinh tế.

Điều đó cho thấy người phụ nữ không phải muốn đưa Lục Hòa Trung ra để tự mình dày vò, mà là thực sự muốn trả lại cho ông ta sự tự do.

Cái gã đàn ông này, lại là tên súc sinh đã dan díu với con gái của bà ta.

Giữa những tiếng nấc nghẹn, người phụ nữ khẽ nói.

“Lần trước, tôi lén lút trốn đi gặp ông ta.”

“Ông ta nói với tôi, chỉ cần cứu ông ta ra, ông ta sẽ chỉ nghe lời tôi.”

“Sau này, sẽ chỉ yêu mình tôi…”

“…”

Tôi và Thiệu Từ Lễ đều sững sờ.

Đây là cái thể loại cuồng yêu gì vậy, trong nhà tôi còn có ai bình thường không vậy?!

“Không phải! Bà biết Lục Hòa Trung là loại súc vật gì không?!”

“Ông ta căn bản không hề yêu bà, sau này cũng không thể yêu bà được, bà đang nghĩ gì vậy?”

Nào ngờ câu nói này lại càng khiến bà ta tức giận hơn.

“Đồ quái vật như mày! Mày có tư cách gì mà nói tao?”

“Cho dù có người yêu mày thì sao? Điều đó cũng không thể thay đổi sự thật xấu xí là mày được sinh ra từ bố và con gái!”

Quái vật.

Dường như cái từ này, một khi thốt ra, luôn có thể đâm xuyên chính xác vào dây thần kinh của tôi.

Tôi có chút mơ màng, rồi nghe thấy giọng nói của Thiệu Từ Lễ từ không xa.

“Cô ấy có là quái vật tôi cũng sẽ yêu cô ấy.”

“Hơn nữa cô ấy không phải, từ trước đến nay đều không phải.”



Người phụ nữ khinh miệt cười một tiếng, không mấy bận tâm. “Ha? Cậu đang nói cái gì…”

“Lần này tôi đi ngoại tỉnh, cũng là đến cơ quan kiểm định chuyên nghiệp để lấy báo cáo.”

“Lục Hòa Trung là tử tù, việc lấy DNA của ông ta thực sự tốn không ít thời gian. Sau đó tôi đã đối chiếu DNA của ông ta với DNA tìm được trên thi thể của chị gái Nhiên Nhiên đã tự sát.”

“Kết quả cho thấy…”

“Hai người họ không hề có quan hệ cha con.”

Câu nói này, cứ như sét đánh ngang tai, giáng xuống người phụ nữ bên cạnh tôi.

Còn người đàn ông đang tựa vào bàn thì nhướng mày.

“Xem ra, bà Trịnh, trước đây cô cũng phóng túng nhỉ?”

“Tình yêu của cô, liệu có đủ lớn để cô cứu Lục Hòa Trung ra không?”

Người phụ nữ lảo đảo, miệng không ngừng lẩm bẩm, “làm sao có thể, làm sao có thể, làm sao có thể”.

Bà ta đột nhiên kích động, con dao đang kề cổ tôi cũng vung loạn xạ.

Cũng chính vào khoảnh khắc đó…

Một viên đạn găm trúng vai phải của bà ta một cách chuẩn xác.

Bà ta đau đớn kêu la, ngã quỵ xuống đất.

Lực lượng vũ trang cầm súng phá cửa xông vào, bao vây chúng tôi.

Tôi dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh đèn cảnh sát nhiều màu sắc dần chiếu sáng.

Tiếng còi hụ “uýt… uýt…” dường như đã xé tan thế giới xám xịt.

Có phải ánh sáng đã đến rồi không?

Nhưng rồi, toàn bộ mảnh ký ức tan nát, nhuốm đầy máu lại ùa về vồ lấy tôi.

Tôi loạng choạng đứng dậy, bước về phía người đàn ông ban nãy còn đứng đó, giờ đây đã ôm tay quỳ gối trên nền đất.

Máu của anh đã chảy nhiều đến thế từ bao giờ.

Tôi ôm chầm lấy anh.

Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

17

“Em quyết định sẽ mạnh mẽ hơn, không buông xuôi nữa.”

Trong hành lang bệnh viện, tôi khẽ chạm vào bàn tay đang được băng bó của anh. Hôm nay bệnh viện khá đông, vết thương của anh ấy thì nói sao nhỉ, không cần đến giường bệnh. Mà ghế thì đã kín chỗ rồi.

Thế nên tôi đang ngồi xổm trước mặt anh.

Anh hài lòng xoa xoa đầu tôi.

Tôi đấm nhẹ vào anh một cái.

“Haizz, Nhiên Nhiên à.”

Những ngón tay anh không yên phận, nhân tiện nắm lấy cổ tay tôi, rồi vuốt ve.

“Sau này anh đã nghĩ rất lâu, thực ra anh không bận tâm việc em có quên anh hay không.”

“Nếu em muốn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, thì cứ chìm đắm mãi đi.”

“Không có gì quan trọng hơn việc khiến em thoải mái.”

“…”

Anh tìm thấy những ngón tay tôi, rồi đan chặt mười ngón tay vào nhau.

“Anh không sợ bất cứ điều gì.”

“Công ty là do anh tự tay gây dựng, anh có thể cho nổ tung nó, đốt pháo hoa cho em xem cũng được.”

“Thế nhưng, lần đó bác sĩ tâm lý của em đã nói với anh.”

“Mặc dù sau nhiều lần điều trị MECT, trạng thái của em đã ổn định hơn, nhưng ý chí sống của em lại giảm đi đáng kể.”

“Anh chỉ có thể không ngừng kích thích em, thăm dò giới hạn của em.”

“Anh sợ lắm, rất sợ, anh sợ em sẽ ra đi một cách không rõ ràng.”

“Nếu một ngày em thực sự không chịu nổi nữa, nếu một ngày em thực sự không thể sống tiếp được nữa.”

“Hãy nói cho anh biết trước được không? Ít nhất là vậy.”

“Anh muốn được từ biệt em một cách đàng hoàng.”

“…”

Tôi dù rất sợ, nhưng tôi càng không muốn anh phải sống trong khổ đau.

Ngày hôm ấy, anh ôm tôi, lầm bầm nói ra chính là câu này.

Thật ra tôi và Thiệu Từ Lễ, đều không phải là những người hoàn chỉnh đúng không?

Nhưng, ít nhất thì những mảnh vỡ tan nát, lại có thể dung nhập vào cơ thể của một người cũng tan nát không kém.

Hành lang bệnh viện luôn có những dáng người vội vã,

Tôi cảm nhận được hơi ấm của anh truyền từ đầu ngón tay.

“Thiệu Từ Lễ.”

“Nếu em lại quên anh một lần nữa thì sao?”

“Điều đó có gì quan trọng đâu?” Anh cười, xoa xoa đầu tôi. “Những gì em không nhớ được, anh sẽ giúp em ghi nhớ tất cả.”

17

“Nhưng cái việc gọi em là ‘cún con’ hay gì đó hoàn toàn là do sở thích của anh mà Thiệu Từ Lễ?!”

“À, cái đó ấy hả, chẳng phải đã nói là để kích thích ham muốn sống của em sao…”

“Không tin.”

“Ừm? Vậy em muốn làm gì?”

“Vậy anh cũng làm ‘cún con’ của em một lần đi, thế nào?”

“Được thôi.”

“Tối nay là được rồi.”

(HOÀN)

error: Content is protected !!