Góc Của Chan

GIÓ MANG EM ĐẾN- CHƯƠNG 7

18

Trình Dã rời khỏi nhà tôi, tiếng đóng cửa vang mạnh, mạnh đến mức như có thể làm tan nát trái tim tôi.

Ngày cậu ấy đi, tôi như một con rối, đứng im không nhúc nhích.

Tôi đã tan vỡ đến mức không thể tan vỡ hơn nữa.

Khi Cố Dữ đến mang thuốc cho tôi, thấy tôi hốc hác đến mức đáng ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ thoáng qua.

Rồi anh ta lại mỉm cười dịu dàng:

“Ngôn Ngôn, tôi đến thăm em rồi đây.”

Tôi lặng lẽ xé từng chiếc lá trên cây phát tài, không nói một lời.

“Trời hôm nay đẹp quá, tôi đi cùng em dạo một vòng nhé?”

Tôi vẫn im lặng.

“Nếu em không nói gì, tôi sẽ xem đó là đồng ý.”

……

Tôi ôm Hy Vọng ngồi trong xe, ánh nắng chói chang làm mắt tôi cay sè.

Khi đi qua một khu trung tâm thương mại nhộn nhịp, Cố Dữ đạp phanh lại.

Anh ta không xuống xe, chỉ nhẹ nhàng gõ tay lên vô lăng, từng cái một.

“Này, Ngôn Ngôn, tôi hỏi em nhé, sau khi chú mất, em có khóc không?”

Tôi mở hé mắt nhìn anh ta.

“Hay nói đúng hơn, em có cảm thấy áy náy không?”

“Bởi vì em đã… Giết chết chính ba của mình mà.”

Hy Vọng trong lòng tôi cảm nhận được sự thay đổi của tôi, bắt đầu kêu lên.

“Em có nghĩ rằng không nói gì, đóng kín bản thân lại,”

“Thì có thể giả vờ như mọi chuyện chưa từng xảy ra?”

Cố Dữ mỉm cười, hạ cửa kính xe xuống, chỉ ra ngoài đám đông.

“Hãy nhìn ra ngoài đi.”

“Người em thích, bây giờ đã thuộc về người khác rồi.”

Tôi máy móc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Khinh Khinh khoác tay một chàng trai, hơi ngoắc ngón tay, chàng trai đó liền cúi người kiên nhẫn nghe cô nói chuyện.

Chàng trai đó chính là Trình Dã.

Rồi họ vai kề vai bước vào trung tâm thương mại.

Hy Vọng liếm liếm cửa kính, gọi to về phía đó.

Trình Dã quay lại theo tiếng gọi, Cố Dữ kịp thời kéo cửa kính lên.

Cậu ấy không nhìn thấy tôi.

“Này, Ngôn Ngôn, cậu ta cuối cùng vẫn chọn Đường Khinh Khinh.”

“Chọn Đường Khinh Khinh?” Tôi lặp lại.

Cố Dữ nhẫn tâm nói: “Đúng vậy, em là người tâm thần, em sắp phát bệnh rồi.”

“Tôi sắp phát bệnh rồi.” Tôi lại nhắc lại.

“Ngôn Ngôn, ánh sáng duy nhất trong thế giới của em đã tắt rồi.”

“Sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa, đúng không?”

“Sống chẳng còn ý nghĩa gì.” Tôi thì thầm.

Rồi tôi leo lên tầng thượng của trung tâm thương mại.

Gió thổi ào ào bên tai.

“Đúng vậy, Ngôn Ngôn.”

“Em nhìn xem, thành phố này có phải rất đẹp không?”

“Nè, ngoan đi, nhảy xuống đi, nhảy xuống rồi nhìn kỹ xem.”

Tôi nhón chân, cúi người ra ngoài.

Không còn mùi thơm dễ chịu của hoa dành dành trong không khí nữa.

Trình Dã không còn muốn tôi nữa rồi.

Trên thế gian này, không ai yêu tôi cả.

Sống trên đời này, có ý nghĩa gì chứ?

19

Trái tim của Trình Dã chợt đau nhói.

Cậu quay đầu lại, liếc thấy ngoài khung kính, một tà váy đang bay phấp phới.

Bùm một tiếng.

Vật nặng rơi xuống đất.

Cậu đẩy Đường Khinh Khinh ra, như điên dại lao vào đám đông.

20

Bảy năm sau, Bệnh viện Tâm thần Từ An tiếp nhận một vị bác sĩ tài giỏi.

Người đàn ông mặc áo blouse trắng bên ngoài bộ vest lịch lãm, quần tây đen ôm lấy đôi chân dài thon, đôi giày da bóng loáng, kính gọng vàng đính trên sống mũi, tỏa ra khí chất lịch thiệp và nghiêm túc.

“Bác sĩ Trình, đây là hồ sơ bệnh nhân phòng số 17.”

“Nguyên nhân phát bệnh là…”

“Chứng kiến tận mắt bác sĩ điều trị chính tự tử bằng cách nhảy lầu.”

Người đàn ông không hề nhấc mí mắt, ngón tay gõ nhẹ lên bàn ra hiệu cô y tá đặt hồ sơ xuống và ra ngoài.

Y tá đi đến cửa rồi vẫn chưa chịu bỏ cuộc, quay lại hỏi: “Nghe nói, anh vẫn chưa có bạn gái?”

Người đàn ông ngẩng đầu từ bàn làm việc, dùng ngón giữa đẩy kính lên mũi, giọng lạnh lùng đáp: “Chưa có.”

Ánh mắt cô y tá lóe lên, lấy điện thoại ra, định kết bạn WeChat cá nhân với anh.

Anh khẽ cười, đứng dậy, tay tìm trong túi cái gì đó.

Chỉ một giây sau, ngón giữa của anh đeo một chiếc nhẫn.

“Chưa có bạn gái, nhưng đã có vị hôn thê.”

Chưa đầy nửa ngày, tin tức này đã lan truyền trong nhóm nhân viên y tế của Từ An.

Khi anh đi qua bàn y tá, vô tình nghe họ bàn tán râm ran:

“Vị hôn thê của bác sĩ Trình có phải là cô nàng họ Đường thường xuyên đến đưa cơm cho anh ấy không nhỉ?”

“Tớ nghĩ không phải đâu, bác sĩ Trình lúc nào cũng lạnh lùng, chẳng thèm để ý đến cô ta.”

“Chúng ta ai cũng bận rộn, chẳng có thời gian hẹn hò, chẳng lẽ vị hôn thê của anh ấy cũng làm việc ở bệnh viện này?”

Anh dừng bước trên đường trở về văn phòng, quay người hướng về phòng bệnh số 17.

“Cô ấy ở bệnh viện này.” Anh nhẹ nhàng nói một câu.

Cánh cửa mở ra, trước cửa sổ là một người phụ nữ tóc tai rối bù, trông như đã bị bệnh tâm thần nhiều năm.

“Cô Ôn, hôm nay cảm thấy thế nào?” Anh dịu dàng hỏi.

Người phụ nữ quay mặt lại, thấy anh liền chui xuống gầm giường.

Anh kéo chiếc rèm trắng tinh lại, vừa khéo che khuất góc tường có camera giám sát.

Rồi anh hơi khom người, chìa tay về phía cô dưới gầm giường, nói: “Ra đi, sàn nhà lạnh lắm.”

Ôn Ngôn nhớ lại sáng nay y tá vào cho cô uống thuốc, tiện kể chuyện vụ bác sĩ Trình có vị hôn thê, cô cười mỉa mai:

“Bác sĩ Trình có vị hôn thê, vậy còn đến đây làm gì với tôi?”

Trình Dã bất đắc dĩ véo nhẹ sống mũi mình, ngón tay siết chặt, kéo cô từ dưới gầm giường lên.

“Đừng giả ngu nữa.” Anh thò tay vào túi cô, tìm thấy một chiếc nhẫn.

Giống y hệt cái anh đang đeo — nhẫn đôi của hai người yêu nhau.

Ôn Ngôn còn định trêu chọc anh, thì môi cô bị bịt chặt.

Sau một hồi không muốn rời xa, cô thở dốc hỏi:

“Sao cậu lại đến đây?”

“Cô bé điên nhỏ.” Anh hôn nhẹ vào dái tai cô, “Tôi đã nói sẽ điên cùng chị mà.”

error: Content is protected !!